Chương 2310: Thông Tâm Châm (2)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Khưu Chỉ Đống nói: Không phải đã nói với cha rồi ư, nó tới kinh thành rồi.

Khưu Hạc Thanh nói với Trương Dương: Trương Dương, mấy ngày này phiền này rồi, vì chuyện của nhà chúng tôi mà chạy trước chạy sau, phần nhân tình này tôi nhớ kỹ, về sau nếu có chỗ nào cần dùng chúng tôi thì Khưu gia chúng tôi nhất định sẽ hết sức.

Trương đại quan nhân nghe ra những lời này của Khưu lão tuy rằng mang theo ý tứ khách khí, nhưng đằng sau cũng lộ ra ý tứ hạ lệnh trục khách. Hắn cười nói: Khưu lão quá khách khí rồi, tôi và Thiên Dã là huynh đệ, có chỗ nào có thể giúp đỡ thì tôi đương nhiên sẽ tận sức. Hắn nhìn đồng hồ rồi nói: Tôi còn có việc phải đi trước.

Khưu Chỉ Đống đứng dậy mà tiễn hắn thì lại bị Trương Dương ấn vào vai: Khưu tiên sinh dừng bước, ngài nói chuyện phiếm với Khưu lão đi.

Trương Dương đi rồi. Hai mắt thâm thúy của Khưu Hạc Thanh nhìn thẳng vào con trai.

Dưới ánh mắt của cha, Khưu Chỉ Đống không khỏi có chút chột dạ, hắn ho khan một tiếng rồi nói: Cha, cha có gì muốn nói với con à?

Khưu Hạc Thanh nói: Đừng giấu ta, Phượng Tiên có phải đã xảy ra chuyện hay không?

Khưu Chỉ Đống mấp máy môi: Cha, chắc là không có vấn đề gì đâu… Hắn minh bạch chuyện này không nên tiếp tục giấu diếm cha nữa, nhưng hắn lại lo lắng cha tuổi gia sức yếu rồi, không thể chụi nổi đả kích như vậy.

Khưu Hạc Thanh nói: Tôi tuy rằng già rồi. Nhưng tôi không hồ đồ, Phượng Tiên nhất định là đã xảy ra chuyện.

Khưu Chỉ Đống nói khẽ: Cha, Phượng Tiên tối hôm qua bị người ta bắt cóc, con lo cha vì lo lắng mà không yên. Cho nên con mới không nói chuyện này với cha, có điều, cha đừng lo, hiện tại cảnh sát địa phương đã xuất động toàn thể tìm kiếm Phượng Tiên rồi, con nghĩ rất nhanh sẽ có tin tức.

Lo lắng trong lòng Khưu Hạc Thanh cuối cùng cũng được chứng thực, ông ta chậm rãi nhắm mắt lại: Tác Đống. Cho dù là bắt cóc thì cũng có động cơ, Phượng Tiên mất tích lâu như vậy, bọn họ đã liên lạc với anh chưa?

Khưu Chỉ Đống lắc đầu: Trước mắt vẫn chưa.

Khưu Hạc Thanh thở dài: Tôi đã sớm bảo anh đừng có tham gia chính trị, nhưng anh cứ không nghe, cho dù anh có thể bước lên đỉnh cao ở đất Đài thì sao? Chính trị của đất Đài căn bản chính là căn bản chính là bất thường, nội bộ càng đấu bất diệc nhạc hồ thì đi ra ngoài chẳng có mấy quốc gia coi trọng anh, mấy năm nay cục diện chính trị trong nội càng hỗn loạn, Khưu gia chúng ta tội gì phải gia nhập vào cục này?

Khưu Chỉ Đống im lặng không nói gì.

Khưu Hạc Thanh lại nói: Bọn cướp đòi tiền thì cho bọn họ tiền, nếu như bọn họ muốn bức bách anh rút lui khỏi cuộc tranh cử thì anh rút lui cho tôi, thành thành thật thật làm thương nhân không tốt ư? Tội gì gì cứ phải dấn thân vào vũng nước đục.

Khưu Chỉ Đống nói: Cha, chỉ là hiện tại bọn họ vẫn chưa liên lạc với con.

Khưu Hạc Thanh mở mắt ra: Sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới cửa, Phượng Tiên vô tội mà? Vì sao muốn nhằm vào nó? Đứa cháu gái này của tôi vì sao phải chịu nhiều đau khổ như vậy?

Hai người đang nói chuyện thì Khưu Khải Minh và Tra Tấn Bắc cùng nhau quay lại.

Khưu Khải Minh đánh mắt ra hiệu cho chú, ý là có lời muốn nói riêng.

Khưu Chỉ Đống nói: Có gì thì cứ nói đi, ông nội cháu đã biết rồi.

Khưu Khải Minh nói: cháu vừa mới tới cục công an, bọn họ đến bây giờ vẫn chưa tìm được chút manh mối nào, hiệu suất làm việc của cảnh sát đại lục thật sự là quá thấp.

Khưu Hạc Thanh nói: Không thể nói như vậy được, người ta đã chiếu cố chúng ta không ít rồi, đối đãi với người ta nhất định phải khách khí, phải biết cảm ơn.

Khưu Khải Minh căm giận nói: Sớm biết vậy thì không nói tới Giang Thành, nếu không thì đâu xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Khưu Hạc Thanh nhíu mày không vui vì những lời nói của đứa cháu, Khưu Chỉ Đống: với Khưu Khải Minh: Khải Minh, cháu theo chú vào đây.

Sau khi hai người đi, Tra Tấn Bắc ngồi xuống bên cạnh Khưu lão, cung kính nói: Khưu lão, ngài yên tâm, chuyện này Giang Thành từ trên xuống dưới đều vô cùng coi trọng, tỉnh lý cũng đưa ra chỉ thị quan trọng, phải bảo đảm bình an cho Phượng Tiên.

Khưu Hạc Thanh nói: Bình an hay không không phải bọn họ quyết định.

Tra Tấn Bắc nói: Khưu lão, Phượng Tiên trước giờ đều rất tốt, tôi tin cát nhân tất có thiên tướng.

Khưu Hạc Thanh thở dài, hiển nhiên không có tâm tình để nghe Tra Tấn Bắc nói tiếp.

Tra Tấn Bắc đang chuẩn bị an ủi ông ta vài câu thì di động của hắn đổ chuông, Tra Tấn Bắc cầm điện thoại: Alo!

Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói của Khưu Phượng Tiên: Tấn Bắc, là anh à?

Tra Tấn Bắc hơi ngẩn ra, có chút không thể tin vào tai mình: Phượng Tiên? Cô ở đâu? Hắn nhanh chóng mở loa điện thoại, như vậy có thể cho để Khưu Hạc Thanh nghe thấy nội dung trong điện thoại, Khưu Hạc Thanh nghe thấy giọng nói của cháu gái thì kích động nắm chặt hai tay, nhưng ông ta cũng biết lúc này không thể tùy tiện lên tiếng, để tránh kinh động đối phương.

Điện thoại của Khưu Phượng Tiên bị một người giật lấy, người nọ nói vào điện thoại: Muốn cô ta bình an vô sự thì chuẩn bị một ngàn vạn Mĩ kim.

Tra Tấn Bắc nói: Chuyện này tôi không làm chủ được, cho tôi thời gian để tôi thương lượng với người khác.

Đối phương cười rộ lên: Tra Tấn Bắc, anh đừng đùa giỡn với tôi, tôi cho anh 24 tiếng đồng hồ, một ngàn vạn Mĩ kim, tất cả đều phải là tiền mặt, đừng vọng tưởng để lại dấy bên trên, cũng đừng có báo cảnh sát, nếu như anh không làm được thì tôi sẽ trả lại cho thi thể của Khưu Phượng Tiên. Ngày mai giờ này tôi sẽ điện thoại cho anh. Đối phương nói xong thì gác máy.

Tra Tấn Bắc có chút kinh ngạc quay sang Khưu Hạc Thanh: Bọn cướp gọi tới, không biết vì sao lại gọi cho tôi?

Khưu Hạc Thanh nói: Số điện thoại di động của anh thuộc nội địa, bọn họ liên lạc với anh tiện hơn. ông ta cau mày: Một ngàn vạn Mĩ kim? Chẳng lẽ bọn họ chỉ muốn đòi tiền?

Tra Tấn Bắc nói: Khưu lão, ông thấy sao?

Khưu Chỉ Đống và Khưu Khải Minh hai người nghe tin chạy tới, nghe nói bọn cướp gọi điện thoại tới, Khưu Phượng Tiên vẫn bình an thì Khưu Chỉ Đống tạm thời thở phào nhẹ nhõm.

Khưu Khải Minh nói: Một ngàn vạn đôla, đây cũng không phải là con số nhỏ.

Khưu Hạc Thanh nói: Mặc kệ bọn họ muốn bao nhiêu tiền, nhưng nhất định phải bảo đảm chị cậu được bình yên.

Khưu Khải Minh nói: Ông nội, cháu không phải để ý tới khoản tiền này, mà là, cho dù chúng ta chuẩn bị xong tiềnthì bọn họ cũng chưa chắc đã thả chị gái về bình an.

Khưu Chỉ Đống nói: Nhưng chúng ta cũng không có biện pháp khác.

Tra Tấn Bắc nói: Bọn cướp tuy rằng không cho báo cảnh sát, nhưng chúng ta lại không thể để bọn họ dắt mũi đi được, nếu như không thông báo chuyện này cho cảnh sát thì chúng ta sẽ trở nên càng bị động hơn. Khưu Chỉ Đống nói: Cũng không nói thời gian và địa điểm giao tiền! Không có nói điều kiện khác, chẳng lẽ bọn họ thật sự chỉ vì cầu tài.

Khưu Hạc Thanh nói: Cầu tài chúng ta không sợ, sợ nhất là bọn họ còn có mục đích khác. ông ta lắc đầu: Không quản nhiều vậy được, Tác Đống, anh mau chóng thông tri về nhà, chuẩn bị một ngàn vạn Mĩ kim.

Khưu Chỉ Đống bảo Khưu Khải Minh đỡ lão gia tử đi vào nghỉ ngơi, lo lắng nói với Tra Tấn Bắc: Tấn Bắc, tôi luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.

Tra Tấn Bắc gật đầu: Tiền không phải là vấn đề, nếu như một ngàn vạn có thể có thể bảo đảm Phượng Tiên được bình an thì tôi có thể gom góp chỗ tiề này, Nhưng nếu như chúng ta cứ như vậy tặng tiền cho họ mà không có biện pháp phản chế thì chỉ sợ xong chuyện sẽ rất phiền toái.

Khưu Chỉ Đống nói: Ý của anh là chúng ta nên báo cảnh sát?

Tra Tấn Bắc thở dài nói: Tôi cũng không nghĩ ra được chủ ý hay.

Tình huống của Tô Viện Viện rõ ràng đã chuyển biến tốt hơn nhiều, sau khi Trương Dương tới thăm cô ta thì lại tới văn phòng tìm Tả Hiểu Tình hỏi tình huống khôi phục của cô ta.

Đỗ Thiên Dã mấy ngày này đều ở bệnh viện, có điều hắn cũng vô cùng quan tâm tới chuyện Khưu Phượng Tiên bị bắt cóc, hắn gọi Trương Dương vào hoa viên của bệnh viện, hỏi hắn tình huống tiến triển.

Trương Dương lúc này vẫn chưa biết bọn cướp đã liên lạc với Khưu gia, chỉ kể lại tình huống đưa hắn hôm nay tới thăm Khưu lão.

Đỗ Thiên Dã nghe xong thì nói khẽ: Theo như lời anh nói, chuyện này có thể có liên quan tới tuyển cử của Đài Loan?

Trương Dương nói: Tôi đâu có nói, cậu anh tâm sự trùng trùng, chắc là đoán được chuyện này có liên quan tới lập trường chính trị của hắn, tôi thấy có Khưu lão nói đúng, Khưu gia vốn không nên tham gia vào phân tranh chính trị, muốn lợi dụng đấu tranh chính trị để mưu cầu lợi ích kinh tế lớn hơn, không khác bảo hổ lột da, cái này ở bất kỳ địa phương nào, bất kỳ thời đại nào đều vậy cả.

Đỗ Thiên Dã nói: Từ lúc Phượng Tiên mất tích đến bây giờ đã qua mười hai tiếng đồng hồ rồi, nhưng một chút tin tức cũng không có, thật sự là khiến cho người ta lo lắng.

Trương Dương nói: Bọn cướp khẳng định có động cơ, nếu không bọn họ sẽ không lựa chọn Khưu Phượng Tiên.

Đỗ Thiên Dã nói: Anh nói người bắt cóc Phượng Tiên và những kẻ buổi tối hôm trước có phải là một bọn hay không?

Trương đại quan nhân lắc đầu: Tôi cảm thấy khả năng này không lớn, đám người xuất hiện buổi tối hôm trước, bọn họ là có dụng tâm muốn chúng ta chết cháy ở Tử Hà quan, căn bản không muốn lưu lại người sống, nếu như là đám người đó thì bọn họ vì sao lại phải dùng phương pháp phiền toái như bắt cóc, không phải không phải dứt khoát ném một quả bom, giải quyết sạch sẽ người của Khưu gia.

Đỗ Thiên Dã nghe có chút không lọt tai, nhưng lại không thể không thừa nhận phân tích của thằng cha này có chút đạo lý. Hắn nói khẽ: Nếu như không phải cùng một bọn, như vậy mục đích của bọn họ chắc cũng không giống nhau.

Trương Dương nói: Chúng ta làm một giả thiết nhé, chuyện bắt đầu từ Tử Hà quan, đám Ninja Nhật Bản muốn giải quyết cả nhà Khưu gia, nếu như bọn họ thành công, người có được lợi ích lớn nhất chính là Đài Loan Hồng Ân Chính.

Đỗ Thiên Dã nghĩ nghĩ rồi gật đầu: Có chút khả năng. Tuy rằng hắn cảm thấy phân tích của Trương Dương thiếu cơ sở thực tế, nhưng nghe một chút cũng không ngại.