Chương 1545: Úng Ngập (1)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trương đại quan nhân thở dài nói: Tôi vốn cũng hy vọng giữ bí mật mà tới, nhưng hiện giờ phát hiện toàn thế giới biết rồi.

Lưu Diễm Hồng cười nói: Chuyện tốt mà, sợ cái gì?

Trương Dương nói: Chuyện tốt cũng có thể biến thành chuyện xấu, hiện tại tôi lại bị đẩy ra nơi đầu sóng ngọn gió rồi, hiện tại không biết có bao nhiêu người ở sau lưng tôi hâm mộ và ghen tị đâu.

Lưu Diễm Hồng nói: Cậu không phải đã nói, không bị người khác đố kỵ thì là hạng tầm thường ư, có thể tranh thủ khu bảo lưu thuế nhập khẩu tới tay, vừa hay chứng tỏ cậu là một nhân tài!

Trương Dương nói: Tôi tới Tân Hải chưa được bao lâu thì tài liệu tố cáo tôi đã tích lại nhiều như vậy, chờ sau này khu bảo lưu thuế nhập khẩu bắt đầu được dựng lên, còn không biết sẽ có bao nhiêu tài liệu tố cáo, cái đó, thính trưởng Lưu, về sau tài liệu tố cáo tôi nếu có sáng ý, có tính đại biểu thì chị giúp tôi sưu tập lại, tôi đọc tham khảo một chút.

Lưu Diễm Hồng không nhịn được liền bật cười: Cậu cũng lạc quan nhỉ!

Mua vui trong nỗi khổ mà. Người ta cả ngày tố cáo tôi, tôi cũng nghiên cứu thử, học tập một chút để tố cáo người khác. Nói tới đây Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: Đúng rồi, bí thư Ủy ban kỷ luật Bắc Cảng Trần Cương là hạng rất háo sắc, nhìn thấy cô nương trẻ tuổi xinh đẹp là nước miếng chảy thành dòng.

Lưu Diễm Hồng vươn tay ra: Chứng cớ!

Trương đại quan nhân nói: Trước mắt không có chứng cớ, có điều thằng cha đó tuyệt đối là lão sắc quỷ, khi ở kinh thành hắn muốn xuống tay với Hồng Thi Kiều, cuối cùng vẫn là tôi giúp đỡ cô ta làm lá chắn.

Lưu Diễm Hồng cười nói: Nhưng người ta và Hồng Thi Kiều thì không sao, cuối cùng là cậu và Hồng Thi Kiều xảy ra vấn đề.

Trương Dương bụng đầy ủy khuất: Oan uổng quá, căn bản là toàn gia của Hồng Trường Thanh thông đồng hại tôi, tôi đối với Hồng Thi Kiều một chút ý đồ cũng không có, như kiểu cô ta, cả nhà cộng lại cũng không bằng một ngón chân của Yên Nhiên.

Được rồi, được rồi, đừng quảng cáo mình nữa, cậu hạng người nào tôi chẳng lẽ không biết? Yên Nhiên theo cậu thật sự là ủy khuất cho nó.

Trương đại quan nhân cười khổ nói: Chị Lưu, tôi gọi là cô Lưu là được chứ gì, những lời này không thể nói lung tung được, chị là phó bí thư Ủy ban kỷ luật, chúng ta trăm ngàn lần không thể tùy tiện chụp mũ đồng chí của mình được, tôi đối với Yên Nhiên là thực lòng.

Lưu Diễm Hồng nói: Cậu chột dạ à? Tôi có tố cáo gì cậu đâu.

Trương Dương nói: Chị Lưu, tôi biết chị muốn tôi làm gì, nhưng chị cũng không thể uy hiếp lợi dụng tôi được, tôi chút chí khí này thì vẫn có, uy võ không thể khuất, phú quý không thể dâm.

Lưu Diễm Hồng không khỏi bật cười: Được rồi, đừng coi mình như liệt sĩ nữa. Điện thoại trên bàn đổ chuông làm gián đoạn cuộc nói chuyện của bọn họ.

Lưu Diễm Hồng đứng dậy đi nghe điện thoại, Trương đại quan nhân cũng không muốn nghe, nhưng thính lực siêu cường của hắn cơ bản vẫn hóng được người ta nói gì, người gọi tới là Ngô Minh, Lưu Diễm Hồng xem ra tâm tình không tồi, chịu tán gẫu với Ngô Minh, Trương Dương ra hiệu cho cô ta, ý bảo mình phải đi.

Lưu Diễm Hồng một tay che microphone, cười nói: Cậu đừng quên những lời tôi nói vừa rồi.

Trương Dương ngồi chuyến tàu đêm tối hôm đó trở về Bắc Cảng, chuyến đi tới Đông Giang này có thể nói thu hoạch phong phú, lúc hắn mới tới Đông Giang không ngờ chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu lần này tiến hành thuận lợi như vậy.

Lần này trở về không có ba vị mỹ nữ làm bạn, có điều cũng vui vì được yên tĩnh, Trương Dương sau khi lên xe liền tiến vào mộng đẹp, sáng sớm tỉnh lại thì đã sắp đến Bắc Cảng, bên ngoài trời mưa rất to, Trương Dương thu thập hành lý xong, trước tiên gọi điện thoại cho Chu Sơn Hổ, tối hôm qua hắn trước khi lên xe đã liên hệ với Chu Sơn Hổ, nhưng gã sáng nay đến nhà ga đón mình.

Chu Sơn Hổ nói: Bí thư Trương Bắc Cảng Bắc Cảng mưa to, đoạn đường tới nhà ga ứ đọng nghiêm trọng, xe không qua được.

Trương Dương nói: Bên cạnh Bắc Cảng chính là biển lớn, sao có thể ngập úng được?

Chu Sơn Hổ nói: Cảng khu không có một giọt nước, nhưng trung tâm thành phố thì hệ thống thoát nước cũ lắm rồi, mấy đường ống tích nước nghiêm trọng, tôi tìm được chỗ đỗ xe rồi, lát nữa sẽ tới đón anh.

Trương Dương nói: Không cần phiền toái như vậy, cậu trở về đi, tôi bắt xe về.

Khi Xe lửa đến Bắc Cảng thì mưa càng to, sấm mùa xuân liên tiếp vang lên, Trương Dương ra tới cửa thì nhìn thấy Chu Sơn Hổ đứng trong đám người, liều mạng hô lớn: Bí thư Trương, bí thư Trương!

Trương Dương bật cười, hắn len qua dòng người đi tới trước mặt Chu Sơn Hổ, nhìn thấy Chu Sơn Hổ hai ống quần xắn cao, nhưng quần vẫn ướt đẫm, thằng ôn này hiển nhiên là lội nước tới, Chu Sơn Hổ nói: Tôi để xe ở cục xây dựng, lúc này trời mưa thật sự quá lớn, vừa rồi đài khí tượng dự báo thời tiết nói, trận mưa này là lớn nhất trong hai mươi năm qua. Nói cái gì mưa đổ một ngày đã đạt tới 100mm, trong nhiều chỗ xuất hiện úng ngập.

Trương Dương chỉ quan tâm tới Tân Hải: Tân Hải thế nào?

Chu Sơn Hổ cười nói: Tân Hải vẫn ổn, có thể là vì ở sát biển.

Trương Dương nghe thấy Tân Hải không sao thì cũng yên lòng, Chu Sơn Hổ đón lấy hành lý trong tay hắn rồi đưa cho hắn một cái ô. Đứng ở cửa cả nửa ngày vẫn không thấy có xe taxi, Trương Dương chỉ chỉ khách sạn năm châu phía trước: Trận mưa này không tạnh được ngay đâu, trước tiên qua bên đó nghỉ ngơi đó.

Khách sạn Năm châu cũng là một trong những khách sạn cấp năm sao của Bắc Cảng, là một nhà khách sạn ngoại giao. Hai người đột mưa tới khách sạn, Trương Dương đặt một phòng tiêu chuẩn, về phòng, tẳm rưa thay quần áo khô, đi tới trước cửa sổ nhìn, mưa vẫn không có hiện tượng ngưng.

Chu Sơn Hổ đưa di động của hắn tới: Vừa rồi có hai cú điện thoại.

Trương Dương nhìn nhìn một trong số đó một cú điện thoại trong đó là huyện trưởng Hứa Song Kì gọi tới, Trương Dương gọi lại. Hứa Song Kì rất ít khi chủ động gọi điện thoại cho hắn, xem ra nhất định có chuyện quan trọng cần báo cáo với hắn.

Hứa Song Kì nói: Bí thư Trương, ngài về chưa, Tân Hải mưa to quá, nhiều đồng ruộng bị ngập, tình hình thiên tai rất nghiêm trọng.

Trương Dương nói: Tôi ở Bắc Cảng, mưa bên này cũng rất nghiêm trọng, có thể là sẽ về muộn một chút.

Hứa Song Kì nói: Tôi đang tổ chức cho cán bộ và quần chúng chống lũ phòng lụt.

Trương Dương nói: Phát động toàn thể cán bộ công nhân viên chức, bảo đảm an toàn tài sản và sinh mạng của nhân dân trong phạm vi huyện, tôi sẽ về thật nhanh, khi tôi không có mặt ở Tân Hải, anh phải toàn quyền phụ trách chỉ huy công tác.

Hứa Song Kì dạ một tiếng.

Trương Dương gác điện thoại, tâm tình không khỏi trở nên trầm trọng, xem ra trận mưa to đột ngột này sẽ mang đến tổn thất kinh tế không thể đánh giá cho Tân Hải. Nghe nói bộ phận địa khu Tân Hải bị ngập, Trương đại quan nhân có chút đứng ngồi không yên, hắn gọi Chu Sơn Hổ, quyết định mau chóng trở về Tân Hải.

Hai người ở trước khách sạn gọi được chiếc xe taxi, chạy tới phía cục xây dựng, bởi vì mưa to, xe taxi đều đẩy giá lên trời, bình thường giá mở cửa là năm đồng, hiện tại căn bản mở miệng là đòi năm mươi, Trương Dương cũng lười chẳng thèm chấp nhặt với đám lái xe này, cho hắn năm mươi đồng, lái xe đưa bọn họ tới trước cầu Tế Dân thì không dám đi nữa, cầu vượt đường sắt úng đầy nước, không biết sâu bao nhiêu.

Chung quanh có không ít người, có thể nhìn thấy có mấy chiếc xe đang ngập trong đó.

Hai người Trương Dương và Chu Sơn Hổ xuống xe, chuẩn bị đi bộ qua đây, nhưng nghe thấy chung quanh có người nói: Phiền rồi, chiếc xe đó tiến vào thì không thấy bóng đâu nữa. Còn có người nói: Mau cứu người!

Nhưng người lên tiếng tuy rằng nhiều, nhưng không có ai dám xuống, những năm này người muốn xả thân cứu người càng lúc càng ít, người xem náo nhiệt thì lại càng lúc càng nhiều.

Từ cửa sổ một chiếc xe tắt máy có một người bò ra, hắn chỉ về phía trước: Có người bị kẹt bên trong, mau cứu người! Cứu người cứu người! Miệng hắn thì kêu cứu người, nhưng bản thân thì lại liều mạng bồ lên chỗ nước cạn.

Trương Dương nhướng mày, hắn đưa ô cho Chu Sơn Hổ, nói khẽ: Tôi đi xem thế nào!

Chu Sơn Hổ quan tâm nói: Bí thư Trương, ngài cẩn thận một chút! Hắn là vịt lên cạn, nếu hắn biết bơi thì khẳng định sẽ giành đi trước, giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn Trương Dương đi vào trong hồng thủy.

Trương Dương trước tiên giúp một gã nam tử bị kẹt trong xe ra ngoài, rồi lại tiếp tục tiến về phía trước, đi chưa được mấy bước thì nước đã ngập tới ngực hắn, hắn nín thở, chui xuống bước bơi đi, loại cầu vượt ngầm này vốn tồn tại rất nhiều tai hoạ ngầm, một khi không thoát nước được thì rất dee tạo thành úng ngập, chỗ sâu nhất thậm chí đạt tới ba mét, xe bình thường mà tiến vào thì bị ngập hết.

Trương Dương rất nhanh liền tìm được chiếc ô tô bị ngập trong nước đó, nước lũ cực đục, Trương đại quan nhân không mở mắt, hắn tìm được tay nắm cửa ra sức kéo, tay nắm bị hắn giật đứt, nhưng xe thì lại không mở ra được, áp lực ở đáy nước rất lớn là một nguyên nhân, còn có một nguyên nhân là quan trọng khác là xe khóa bên trong, Trương Dương bơi tới vị trí kính chắn gió, tay đặt lên kính, thúc đẩy nộ lực khiến kính vỡ nát, sau đó bơi vào trong, cũng mau là Trương đại quan nhân có công lực này, đổi thành người khác thì thật đúng là không dễ dàng phá vỡkính như vậy. Hắn ở ghế lái tìm được một thân thể mềm nhũn xác định xác định bên trong xe không còn ai khác, lúc này mới ôm thân thể đó bơi đi.

Trương đại quan nhân mang người đó ra khỏi mặt nước, tất cả mọi người đều hoan hô.

Trương Dương đã đặt được xuống đất, hắn ôm người bị nạn bước lên, lúc này mới chú ý người mình cứ là một nữ nhân, dung mạo của nữ nhân này cũng khá, thân hình rất đẹp, nhưng sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, bởi vì bị sặc nước cho nên đã hôn mê.