Chương 1767: Mỗi Người Bay Một Nơi (3)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tinh quang đầy trời, sóng mắt của Tần Manh Manh ôn nhu giống như tinh quang, cô ta dùng bả vai của Trương Dương để che giấu ánh mắt của mình, nhưng nhịp tim vẫn làm bại lộ sự sợ hãi và ngượng ngùng của cô ta vào giờ phút này.

Trương Dương nói khẽ: Đừng sợ, không sao đâu!

Xe chở hàng chậm rãi đi qua xe Santana đỗ ở ven đường, Trương Dương dẫn Tần Manh Manh thành công rời khỏi tiểu lâu ở đường Tiêu Tương, rời khỏi sự giám thị của đối phương.

Sau khi rời khỏi đường Tiêu Tương, Trương Dương dẫn Tần Manh Manh rời khỏi xe chở hàng, ở ven đường bắt một chiếc xe taxi, đi thẳng tới vườn Phù Dung, Trương Dương đưa Tần Manh Manh tới chỗ của Tần Thanh, trước mắt ở Đông Giang người mà hắn có thể tín nhiệm không nhiều lắm, lựa chọn chỗ của Tần Thanh, một là vì hắn tuyệt đối tin tưởng Tần Thanh, hai là vì vườn Phù Dung là nơi hẻo lánh, trước mắt người vào ở không nhiều, hơn nữa còn có thể tránh khỏi phiền toái phải đăng ký vào ở.

Tần Thanh không ngờ Trương Dương lại tới vào đêm khuya, càng không ngờ bên cạnh bên cạnh còn có một nữ lang xinh đẹp, Tần Thanh và Tần Manh Manh trước khi đã gặp mặt rồi, nhưng hiện giờ Tần Manh Manh đã làm phẫu thuật thẩm mỹ, bộ dạng khác hẳn khi xưa.

Tần Thanh đương nhiên sẽ không liên tưởng đến tới Trương Dương lại hoang đường tới mức dẫn một nữ lang xa lạ tới nơi này, Trương Dương bảo Tần Manh Manh ngồi xuống, thuật qua chuyện của Hà Trường An, về phần thân phận cụ thể của Tần Manh Manh thì vì giấu diếm cô ta.

Tần Manh Manh tuy rằng không rõ lắm quan hệ giữa Trương Dương và Tần Thanh, nhưng Trương Dương nếu đã mang cô ta tới đây thì chứng minh Tần Thanh tuyệt đối đáng tín nhiệm ở trong lòng Trương Dương, hơn nữa Trương Dương cũng không che giấu chút nào, trực tiếp nói ra chuyện của Hà Trường An.

Tần Thanh sau khi nghe xong thì gật đầu nói: Vậy đê Hà tiểu thư ở tạm chỗ em đi.

Tần Manh Manh không chủ động làm quen với Tần Thanh, Tần Thanh chỉ chỉ vào phòng: Hà tiểu thư nghỉ ngơi trước đi.

Tần Manh Manh nghe ra của cô ta của cô ta, là muốn bảo mình tránh đi, giữa cô ta và Trương Dương khẳng định còn có lời muốn nói. Tần Manh Manh gật đầu, đi vào phòng mà Tần Thanh chỉ.

Tần Thanh không khỏi có chút u oán nhìn Trương Dương một cái, cô ta chỉ chỉ vào phòng mình rồi đi vào trước.

Trương Dương cũng đi vào theo, đóng cửa phòng lại rồi phía sau ôm lấy Tần Thanh: Thanh, có phải trách anh lo chuyện bao đồng không?

Tần Thanh thở dài: Em chỉ lo anh lại chuốc lấy phiền phức thôi.

Trương Dương nói: Ưm yên tâm, anh tôi sẽ nắm chắc chừng mực, Hà Trường An đối với anh không tệ, hiện tại y gặp nạn, người muốn xuống tay với con gái của y, anh đương nhiên không thể ngồi yên không để ý đến rồi.

Tần Thanh nói: Trước đây em sao không biết Hà Trường An cái con gái nhỉ?

Trương Dương cười nói: Kẻ có tiền ai mà không có mấy đứa con riêng?

Tần Thanh xoay người nhéo lỗ tai hắn: Anh ở bên ngoài có phải cũng có con tư sinh hay không?

Trương đại quan nhân xấu hổ ho khan một tiếng: Anh còn trẻ như vậy, lại là cán bộ quốc gia, anh phải làm gương chứ, vả lại cưới muộn thì đẻ muộn, anh còn chưa kết hôn thì lấy đâu ra con. Thằng ôn này nói những lời trái với lương tâm, dù sao hắn và An Ngữ Thần cũng đã sinh con với nhau rồi, tuy rằng đó là tình huống đặc thù, hoàn toàn là để cứu tính mạng của An Ngữ Thần lựa chọn lựa chọn thụ thai, nhưng Thiên Tứ quả thật là con hắn, nhớ tới ba chữ con tư sinh, Trương đại quan nhân có chút áy náy, là cha mà đến giờ vẫn không thể để con trai quang minh chính đại gặp người khác, thật sự là thất bại.

Không ngờ Tần Thanh buồn bã nói: Anh còn trẻ, em thì già rồi, qua mấy năm nữa chỉ sợ chẳng sinh nổi con. Tuy rằng Tần Thanh rộng lượng, nhưng hôm nay nhìn thấy tình cảnh ân ái của Trương Dương và Sở Yên Nhiên trước mặt người khác thì vẫn chịu đả kích.

Trương Dương nói: Thanh à, em yên tâm, có anh đây, nhất định sẽ khiến em sinh được con, một đứa không đủ thì chúng ta sinh hai đứa, không được, gien của như vậy ưu tú như vậy nói sao cũng phải sinh lấy bảy tám đứa.

Tần Thanh mặt đỏ bừng, đám nhẹ lên vai hắn: Năm đó anh làm chủ nhiệm ban sinh đẻ kế hoạch đúng là vô ích mà!

Trương đại quan nhân nói: Cán bộ ban sinh đẻ kế hoạch đều là đi kế hoạch người khác chứ nào có kế hoạch mình đâu. Nhìn bờ môi ướt át kiều diễm của Tần Thanh, thằng cha này cúi đầu xuống hôn, hai người môi lưỡi quấn nhau, tay của Trương Dương cũng không chịu nhàn rỗi giở trò sờ mó bí thư Tần, khiến Tần Thanh thở hổn hển, ý loạn tình mê.

Trong bóng đêm, Tần Thanh ôn nhu nói: Hay là em bỏ việc, từ nay về sau mai danh ẩn tích, chuyên tâm sinh con cho anh được không?

Trương đại quan nhân lúc này cũng khó kìm lòng nổi, hắn ấn Tần Thanh lên tường, tốc váy cô ta lên, cực kỳ bá đạo xâm nhập vào cơ thể cô ta, hôn rái tai Tần Thanh rồi nói: Anh hiện tại sẽ để em sinh con cho anh.

Tần Thanh uyển chuyển nói: Anh bảo em thế nào em sẽ làm theo thế…

Trương đại quan nhân trở lại khách sạn Tuệ Nguyên thì đã là bốn giờ sáng, bất kỳ ai cũng có lúc xung động, tối nay Thanh mỹ nhân có chút khác thường, nhiệt tình cực cao, không ngờ lại chiếm thế chủ động, Trương đại quan nhân cũng bị sự nhu tình của bí thư Tần hòa tan, khi sắp ra, thằng ôn này không dùng nội lực để diệt tinh trùng, cả quá trình đều rất lãng mạn, hơn nữa Tần Manh Manh lại ở ngay phòng bên cạnh, hai người phải cẩn thận động tĩnh, lại tăng thêm một phần kích thích. Mây mưa qua đi, Trương đại quan nhân trở lại phòng tắm rửa thì mới ý thức được lần này có thể lại sắp tẩu hỏa rồi, vốn nói sinh con chỉ là nói vui, nhưng không ngờ dưới sự động tình sau cùng lại bất chấp tất cả, không khéo lần này thực sự khiến bụng Tần Thanh to lên rồi.

Trương đại quan nhân nhớ lại cảnh Tần Thanh tối nay với Tần Thanh, khóe môi không khỏi cong lên, khi hắn vốn chuẩn bị ngủ một giấc, nhưng ngủ chưa được bao lâu thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Trương Dương nhìn đồng hồ, mới là bảy giờ kém mười lắm, người gọi tới là phó bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh Bình Hải, thính trưởng giám sát Lưu Diễm Hồng.

Trương Dương tới Đông Giang chưa hề gặp mặt Lưu Diễm Hồng, tuy rằng Lưu Diễm Hồng cũng uống rượu mừng của em gái hắn, có điều cô ta tới Đinh gia, Lưu Diễm Hồng nói: Trương Dương à Trương Dương, cậu sao lại làm như vậy?

Trương đại quan nhân có chút ngái ngủ: Chị Lưu, cám ơn chị… Hắn cho rằng Lưu Diễm Hồng tức giận vì mình không gửi thiệp mời.

Lưu Diễm Hồng nói: Cậu cảm tạ cái gì?

Chị Lưu, chị đừng nóng giận, lát nữa tôi sẽ đưa bánh kẹo cưới tới!

Lưu Diễm Hồng tức giận nói: Cậu lập tức đến văn phòng của tôi!

Trương đại quan nhân trợn trừng mắt lên, lăn xuống giường, hắn lúc này đã hiểu Lưu Diễm Hồng tìm hắn không phải vì chuyện rượu mừng ngày hôm qua, Trương Dương nói: Thính trưởng Lưu, chị tìm tôi làm gì? Tôi hình như có mắc lỗi gì đâu! Lưu Diễm Hồng không khách khí với hắn, hắn lập tức cũng thay đổi ngữ khí.

Lưu Diễm Hồng nói: Cậu đừng có lắm lời, hiện tại ngay lập tức tới văn phòng của tôi. Cô ta nói xong liền gác máy.

Trương Dương nghe ra ngữ khí của Lưu Diễm Hồng rất ác liệt, tuyệt đối không phải là nói đùa với mình, hắn đứng dậy đi tắm rửa, thay quần áo, lại gọi điện thoại cho Tần Thanh, xác định chỗ cô ta không có gì dị thường thì mới ra khỏi cửa, khi ra khỏi cửa thì gặp Kì Sơn, vừa hay bảo Kì Sơn lái xe đưa hắn tới Ủy ban kỷ luật tỉnh.

Khi Trương Dương tới văn phòng của Lưu Diễm Hồng thì vẫn chưa tới giờ làm, Lưu Diễm Hồng ngồi trong văn phòng, tức giận nhìn chằm chằm ra ngoài cửa.

Trương Dương cười ha ha đi vào, ngồi xuống ghế đối diện với Lưu Diễm Hồng.

Lưu Diễm Hồng tức giận nói: Ai cho cậu ngồi, đứng đó cho tôi!

Trương Dương nhìn thấy bộ dạng này của Lưu Diễm Hồng, đoán rằng chắc là không có đại sự gì, hắn bắt đầu cợt nhả: Thính trưởng Lưu, nghiêm túc thế, hôm nay không phải muốn song quy tôi chứ?Nếu thực sự muốn song quy tôi thì để tôi gọi điện thoại về cho người nhà, mang mấy bộ y phục đến còn thay.

Lưu Diễm Hồng nói: Tối hôm qua cậu đi đâu vậy?

Trương Dương nói: À, tôi uống say, chẳng nhớ mình đã đi đâu nữa?

Lưu Diễm Hồng gật đầu nói: Đừng có giở trò với tôi, cậu cho rằng mình thông minh lắm à, có thể qua được mắt mọi người ư?

Trương Dương nói: Thính trưởng Lưu, chúng ta có gì thì nói rõ ra đi, tôi hôm qua uống say quá, tới giờ đầu óc vẫn ong ong, chẳng có chút linh quang nào cả.

Lưu Diễm Hồng nói: Tối hôm qua cậu có phải đi qua đường Tiêu Tương không?

Trương Dương ngẩn ra, xem ra mình ngày hôm qua tuy rằng rất cẩn thận nhưng vẫn bị người khác theo dõi, có điều khi hắn dẫn Tần Manh Manh rời khỏi thì chắc là không có ai phát hiện. Trương Dương nói: Thực sự là không nhớ được, tôi uống say, sau đó ra ngoài tản bộ, khi tỉnh lại thì đã nằm trên giường của khách sạn Tuệ Nguyên, thời gian ở giữa thì tôi chịu không nhớ.

Lưu Diễm Hồng nói: Cậu đừng có giả bộ hồ đồ với tôi, Hà Trường An bị cơ quan kiểm sát khống chế cậu biết không?

Trương Dương gật đầu nói: Cái này thì tôi biết, nhưng y bị khống chế thì có liên quan gì tới tôi?

Lưu Diễm Hồng nói: Không liên quan tới cậu ư, cậu tới chỗ con gái y làm gì!

Trương đại quan nhân giả vờ kinh ngạc nói: Con gái? Hà Trường An còn có con gái ư!

Lưu Diễm Hồng nhìn thấy thằng cha này đến hiện tại vẫn còn giả vờ giả vịt, liền mở ngăn kéo, rút ra một xấp nhả, Trương Dương rướn lên nhìn, bên trên có mấy bức ảnh của hắn, đa số đều là ảnh của Tần Manh Manh, có điều không có ảnh của tối hôm qua, đều là chụp lén cảnh hắn lần đầu tiên tới đường Tiêu Tương, Trương Dương nói: Người này nhìn qua thì cũng hơi giống tôi.