Chương 2497: Một Lời Nói Hết (3)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trương Dương được an bài ở khách sạn Thủy Lợi Đông Giang. Tuy rằng không cho thấy thực sự muốn song quy hắn.nhưng Trên thực tế Trương đại quan nhân đã được hưởng thụ đãi ngộ song quy. Hạn chế ra ngoài, đoạn tuyệt ngoại giới liên lạc của hắn với ngoại giới, Trương đại quan nhân lại coi đây là một cơ hội tĩnh dưỡng hiếm có. Kết cục của Chuyện này hắn đã sớm hiểu rõ. Hắn tin chắc mình không sao, Tang Bối Bối căn bản không chết. Không ai có thể chứng minh cô ta đã tử vong, cho nên cảnh sát căn cứ vào lời khai của Trần Cương căn bản là không chắc chắn, cũng không thể thành lập. Nhưng Trương Dương không nóng lòng lấy ra con bài chưa lật của mình, có một số việc hắn trước mắt vẫn không thể xác nhận. Ủy ban kỷ luật, thính công an vì sao xuống tay không chút khoan dung với mình, động tác của bọn họ mạnh mẽ vang dội, nếu như nói Văn Hạo Nam nhằm vào mình là chuyện trong dự kiến, như vậy Vinh Bằng Phi thì sao? Người có quan hệ vừa là thầy vừa là bạn với hắn này, vì sao muốn trở giáo? Hắn rốt cuộc đang làm việc theo lẽ công bằng hay là có ý đồ khác? Tình cảnh trước mắt của Mình Tống Hoài Minh rốt cuộc có rõ hay không?

Ngày hôm sau sau khi Trương Dương vào khách sạn thuỷ lợi Đông Giang, Văn Hạo Nam tới khách sạn, khi hắn đi vào phòng, Trương Dương đang tập hít đất.

Văn Hạo Nam đến không hề làm gián đoạn sự rèn luyện của hắn, Văn Hạo Nam kéo ghế dựa ngồi xuống phía sau hắn. Trương đại quan nhân hai tay chống đất, làm đột tác đứng chổng ngược, từ góc độ này hắn thấy Văn Hạo Nam đảo ngược, tất cả đều là đảo ngược.

Trong mắt của Văn Hạo Nam, chỉ có thân thể Trương Dương là đảo ngược, vị trí bất đồng, quyết định cảnh vật bọn họ nhìn thấy bất đồng.

Văn Hạo Nam nói: Thân thủ không tồi.

Trương Dương cười nói: Thân thể là tiền vốn của cách mạng, đến chỗ nào cũng đều không thể quên rèn luyện.

Văn Hạo Nam nói: Về sau cơ hội rèn luyện của anh khẳng định còn rất nhiều.

Trương Dương nói: Cơ hội là phải dựa vào chính mình.

Văn Hạo Nam nói: Tỉnh lý nhằm vào vụ án của anh đặc biệt thành lập tổ chuyên án, tôi là người phụ trách của vụ án này.

Trương Dương nói: Hiện tại làm việc sao không chú ý nguyên tắc gì cả nhỉ? Hai ta là Kiền huynh, dựa theo điều lệ chế độ thì anh nên lựa chọn tránh né chứ.

Văn Hạo Nam nói: Trong nguyên tắc Tránh né không có quy định như vậy, chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì.

Trương Dương nói: Trần Cương là anh bắt à?

Văn Hạo Nam mỉm cười nói: Người tôi muốn bắt không ai có thể lọt lưới.

Trương Dương tràn ngập trào phúng nói: Lần đầu phát hiện anh tự tin anh, nhưng người tự tin rất dễ không nhìn rõ mặt thật của mình, tôi khuyên anh nên bình tĩnh cân nhắc cẩn thận.

Văn Hạo Nam nói: Cân nhắc gì? Làm cảnh sát, điều tôi phải cân nhắc chính là đưa tất cả phần tử phạm tội ra trước pháp luật.

Trương Dương nói: Nghe rất chính nghĩa.

Văn Hạo Nam nói: Lời chứng của Trần Cương anh biết rồi chứ?

Trương Dương nói: Lời nói của Một quan viên hủ bại có thể có bao nhiêu thành phần đáng tin?

Văn Hạo Nam nói: Lời chứng của Viên Hiếu Thương anh có muốn xem không?

Trương Dương nói: Không có hứng thú! Cho dù là thế giới đều nói tôi giết người, tôi vẫn muốn hỏi một câu, thi thể của Tang Bối Bối ở đâu? Các anh đưa ra chứng cứ cô ta đã tử vong cho tôi xem? Trước mắt, các anh ngay cả cô ta đã chết hay chưa cũng không thể xác nhận, làm sao có thể chỉ ra và xác nhận tôi giết người?

Văn Hạo Nam cười nói: Quả nhiên mạnh miệng, hủy thi diệt tích, thi thể đã bị anh ném xuống biển, có lẽ đa sớm thối rữa, bị tôm cá ăn sạch rồi.

Vậy Đó chính là chết vô đối chứng!

Bất hạnh bất hạnh, chúng tôi tìm được hai nhân chứng ở hiện trường.

Trương Dương nói: Lời nói của Bọn họ không có bất kỳ sức thuyết phục nào cả.

Văn Hạo Nam nói: Tiện nói với anh một chuyện, Tần Manh Manh đã thừa nhận có tư tình với anh.

Trương Dương nghe vậy ngẩn ra, chuyện này căn bản không thể, Tần Manh Manh chắc lên đường về Mỹ rồi, nhưng Văn Hạo Nam nói như vậy, chẳng lẽ Tần Manh Manh trên đường lại bị hắn chặn lại ư?

Trương Dương nói: Cảnh sát đều thích nói dối vậy à?

Văn Hạo Nam nói: Quên nói với a, Tần Manh Manh bởi vì mang theo dược phẩm cấm lên máy bay đã bị cảnh sát câu lưu rồi.

Trương Dương xoay người đứng lên, mắt hổ khí thế bức nhân nhìn thẳng vào Văn Hạo Nam.

Văn Hạo Nam cũng đứng lên, hắn không hề sợ hãi đối diện với Trương Dương, tay lại đặt lên súng.

Trong khoảnh khắc trong phòng tràn ngập mùi thuốc súng, đúng lúc giữa hai người đang hết sức căng thẳng thì cảnh sát trông coi ở ngoài cửa vội vàng bước vào, hắn ghé vào tai Văn Hạo Nam nói gì đó.

Tay Văn Hạo Nam hạ xuống, cơ hồ đồng thời nghe thấy tiếng rống giận dữ của thính trưởng thính công an tỉnh Cao Trọng Hòa: Làm cái gì thế? Các anh đang làm cái gì thế?

Cao Trọng Hòa bước vào, y trợn mắt lên, bộ dạng giận dữ, chỉ vào mũi Văn Hạo Nam nói: Anh ra lệnh cho anh? Anh cho anh quyền?

Đầu óc Văn Hạo Nam có chút mù mịt, hắn không rõ vì sao Cao Trọng Hòa lại nổi giận với mình, cho tới giờ, Cao Trọng Hòa đối với hắn đều vô cùng khách khí, loại thái độ giống như hôm nay chưa bao giờ có.

Văn Hạo Nam nói: Là chỉ thị của bí thư Tống.

Cao Trọng Hòa tức giận nói: Tôi không phải nói chuyện này, Văn Hạo Nam, anh có nhớ thân phận của mình là gì hay không!

Văn Hạo Nam nói: Tôi… Chức vị trước mắt của hắn là cục trưởng công an thành phố Nam Tích.

Cao Trọng Hòa nói: Thân là cục trưởng công an thành phố Nam Tích, anh không làm chuyện được phân, đến đây làm cái gì?

Văn Hạo Nam nói: Là thính trưởng Vinh điều tôi vào tổ chuyên án… Hắn bị khí thế chưa bao giờ bày ra của Cao Trọng Hòa làm cho ngây ngốc, trong nhất thời quên cả chữ phó.

Cao Trọng Hòa cười lạnh nói: Tính trưởng Vinh ư? tôi sao chưa nghe nói bao giờ nhỉ? Ẩn ý rất rõ ràng, thính công an này chỉ có một thính trưởng họ Cao, lấy đâu ra thính trưởng thứ hai.

Văn Hạo Nam biết mình nói sai rồi, hắn xấu hổ ho khan một tiếng: Cao thính, ngài có thể đi chứng thực.

Cao Trọng Hòa lạnh lùng nói: Anh cho rằng mình rất quan trọng ư? Một câu nói cho Văn Hạo Nam mặt đỏ bừng. Trương đại quan nhân ở bên cạnh thiếu chút nữa cười ra tiếng, Cao Trọng Hòa phát uy, hắn cũng chưa thấy bao giờ, nhưng người ta không phát uy, anh cũng không thể coi người ta là con mèo bệnh được.

Cao Trọng Hòa nói: Lập tức về Nam Tích của anh, nơi này không có chuyện của anh.

Văn Hạo Nam ngẩng đầu có chút kinh ngạc nhìn Cao Trọng Hòa, hắn chợt lắc đầu: Cao thính, tôi theo vụ án này lâu như vậy, ông…

Đây là mệnh lệnh. Cao Trọng Hòa lấy ngữ khí không cho phép nghi ngờ ra nói.

Văn Hạo Nam hiển nhiên bị thái độ mãnh liệt của Cao Trọng Hòa chọc giận: Cao thính, ngài không thể làm như vậy được, nếu như ngài kiên trì làm như vậy, tôi thà từ chức.

Tôi phê chuẩn, lát nữa văn bản đầy đủ sẽ được đưa lên. Cao Trọng Hòa căn bản không cho Văn Hạo Nam bất kỳ cơ hội nào.

Văn Hạo Nam oán hận gật đầu, xoay người bước đi.

Cao Trọng Hòa mắng thầm trong lòng. Tiểu tử hỗn đản này lão tử. Đây là giúp anh, một lòng muốn kéo anh ra khỏi vũng bùn, anh con mẹ nó không ngờ còn không nhìn rõ thế cục? Anh và Trương Dương rốt cuộc có thù gì đây?

Sau khi Văn Hạo Nam rời khỏi, Cao Trọng Hòa ngồi xuống vị trí vừa rồi của hắn.

Trương Dương cười nói với Cao Trọng Hòa: Cao thính, nơi này không có trà ngon, tôi không thể pha trà cho ngài được.

Cao Trọng Hòa nói: Cậu khá lắm, không ngờ làm ra chuyện giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích.

Trương Dương nói: Các ông chắc đã thông đồng rồi, chuẩn bị vu hãm tôi, chúng ta không có gì để nói cả, gặp nhau trên tòa, đúng rồi, đến lúc đó tôi sẽ mời con trai ông làm luật sư cho tôi.

Cao Trọng Hòa thực sự dở khóc dở cười: Cậu thực sự muốn kéo con trai tôi xuống nước ư?

Trương Dương cầm khăn mặt lau mồ hôi, ngồi xuống đầu giường: Trong gian phòng này chỗ nào cũng có nghe lén, khiến cho người ta không được tự nhiên.

Cao Trọng Hòa nói một câu với cảnh sát bên cạnh, cảnh sát đó lập tức đi ra ngoài.

Đóng cửa phòng, Cao Trọng Hòa nói: Có gì thì nói mau đi.

Trương đại quan nhân cho dù là đối với Cao Trọng Hòa cũng khó hoàn toàn tín nhiệm, hắn cười nói: Cao thính vừa rồi thật là cao minh.

Cao Trọng Hòa nói: Có ý gì?

Trương Dương nói: ông đuổi Văn Hạo Nam đi, thật ra là đang giúp hắn, đá hắn ra khỏi phiền toái này, thật là dụng tâm đến khổ, đáng tiếc người ta hình như không mua vé của ông.

Cao Trọng Hòa nói: Có vẻ cậu rất thông minh, nhưng sao lại làm ra chuyện ngu ngốc như vậy?

Trương Dương nói: Cao thính, trước đây tôi vẫn luôn cảm thấy ngài rất lợi hại, quản lý hệ thống công an Bình Hải rât gọn gàng ngăn nắp, chế độ nghiêm minh, nhưng hiện tại mới phát hiện, ngài cũng chỉ là một kẻ mắt điếc tai ngơ.

Cao Trọng Hòa nói: cậu đã tới hoàn cảnh này rồi còn dám nói chuyện với tôi như vậy ư?

Trương Dương nói: Tôi thảm lắm à? Sao tôi không cảm thấy nhỉ? Ủy ban kỷ luật lại không thực hiện song quy tôi, đảng tịch công chức của tôi vẫn còn, các ông dựa vào gì mà nhúng tay? Là ông tự mình hạ mệnh lệnh ư? Tôi thấy không giống, ông chắc không hồ đồ như vậy.

Cao Trọng Hòa không nói gì, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

Trương Dương nói: Cái gọi là tổ chuyên án, án của ai? Xin hỏi các ông hiện tại rốt cuộc đã lập án đối với tôi chưa? Nếu như chưa thì dựa vào gì mà các ông tiến hành điều tra tôi?

Cao Trọng Hòa nói: Điều tra cậu thật ra là bí thư Tống gõ bàn định án.

Trương Dương nói: Dù sao cũng phải có lời nói chứ, không thể hi lý hồ đồ bắt tôi được, chỉ bằng vào lời tố của hai quan viên hủ bại, có thể có bao nhiêu độ đáng tin, nếu như sự thật chứng minh các ông đổ oan cho tôi, xin hỏi hệ thống công an các ông còn mặt mũi nào mà đối mặt với pháp luật và chính nghĩa?