Chương 1600: Ý Thức Của Nông Dân Cá Thể (3)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trương đại quan nhân cười nói: Viên cục, ngài sao rảnh gọi điện thoại cho tôi thế. Thằng cha này giả vờ cứ như không có chuyện gì vậy, giống như giữa họ chưa phát sinh bất kỳ chuyện gì.

Viên Hiếu Công mắng thầm thằng cha này là kẻ dối trá, ngữ khí rõ ràng có chút lãnh đạm: Chuyện Hưng Long hiệu đã được điều tra rõ, chủ thuyền chủ động đầu thú, hơn nữa cung cấp manh mối hai kẻ trộm xe, tin rằng không lâu nữa có thể tóm được bọn họ.

Trương Dương nói: Vậy thì tốt quá, xem ra chúng tôi lần này không phí công!

Viên Hiếu Công nghĩ thầm anh nói gì vậy? Cứ như tất cả công lao là của anh ấy? Anh dẫn dắt hơn hai mươi cảnh sát giẫm vạch là không có bất kỳ sai lầm gì ư? Viên Hiếu Công nói: Đồng chí Trương Dương, tôi có thể lý giải tâm tình của anh, nhưng tôi không thể lý giải cách làm của anh, mỗi hệ thống đều có chuẩn tắc hành vi của mình, không có quy củ thì không thành chuẩn tắc, nếu mọi người cứ làm theo ý mình, tùy tâm sở dục triển khai hành động, như vậy Bắc Cảng chúng ta sẽ lâm vào trong cảnh hỗn loạn. Hiện tại đã chứng minh chuyện này không liên quan tới em trai hắn, lời nói của Viên Hiếu Công có vẻ càng đúng lý hợp tình hơn.

Trương đại quan nhân cũng không có thời gian nghe hắn lải nhải, cười nói: Viên cục nói không sai, Về sau giữa chúng ta nên câu thông nhiều hơn, cái đó, tôi còn có việc, hôm nào gặp mặt nói chuyện sau nhé. Thằng cha này nói xong liền gác điện thoại.

Trong lòng Viên Hiếu Công giận lắm, y vốn muốn thừa dịp này quở trách Trương Dương vài câu, nhưng người ta không cho y cơ hội này, lửa trong lòng không phát tiết được, Viên Hiếu Công tức giận đến nỗi vỗ bàn một cái, tức giận nói: Vô liêm sỉ! Có điều Viên Hiếu Công nhanh chóng bình tĩnh lại, y ngẫm một chút rồi trước tiên gọi điện thoại cho bí thư Ủy ban chính pháp thành phố Bắc Cảng Cát Trung Tín.

Cát Trung Tín nhận được cu điện thoại này Viên Hiếu Công thì vừa mới dự cuộc họp thường ủy xong, y nghe xong, trong lòng cũng rất tức giận, thật ra Viên Hiếu Công vốn có thể trực tiếp báo cáo chuyện này tới bí thư thị ủy Hạng Thành, nhưng y cân nhắc thận trọng một chút, chuyện này do bên thứ ba phản ánh thì tốt hơn.

Bí thư thị ủy Hạng Thành chưa đi xa, nghe thấy phía sau có người gọi, Hạng Thành xoay người nhìn thấy Cát Trung Tín đang bước nhanh chạy tới, y cười nói: Lão Cát, chuyện gì mà khiến anh vội vàng thế?

Cát Trung Tín thở dài: Bí thư Hạng, chuyện này thật sự là khiến cho người ta đau đầu!

Hạng Thành chỉ chỉ vào văn phòng mình, y không thích chuyện ở nơi đông người, hai người trở lại văn phòng của Hạng Thành, Cát Trung Tín căm giận đem chuyện vừa rồi Viên Hiếu Công nói với y kể lại cho Hạng Thành.

Hạng Thành sau khi nghe xong cũng có chút tức giận: Vớ vẩn! Hắn cho rằng mình là ai? Không ngờ dẫn cảnh sát đến Bắc Cảng hành động.

Cát Trung Tín nói: Bí thư Hạng, vốn đả kích phạm tội là đúng, nhưng Trương Dương này quá cuồng vọng, trong đầu hắn chỉ nghĩ tới mình, không có quan niệm đoàn kết hợp tác, có manh mối, hoàn toàn có thể trước tiên thông tri cho phân cục công an địa phương, mà hắn thì làm như thế nào? Dưới tình huống công an phân cục địa phương không biết gì, dẫn cục trưởng công an Tân Hải Trình Diễm Đông suất lĩnh hơn hai mươi cảnh sát mặc thường phục trực tiếp áp dụng hành động, đây căn bản chính là không để sự tồn tại của cảnh sát phân cục cảng khu mới vào mắt, thậm chí có thể nói, trong mắt hắn căn bản là không có thị cục Bắc Cảng, không có thành phố Bắc Cảng chúng ta, coi Bắc Cảng trở thành đất phần trăm của nhà bọn họ, hắn muốn làm thế nào thì làm!

Hạng Thành rõ ràng đã tức giận, đứng dậy đi qua đi lại trong văn phòng: Trương Dương này quả thực là quá mức rồi!

Cát Trung Tín nói: Còn không phải ư! Bí thư Hạng, tôi cho rằng phải nhắc nhở hắn một chút, cán bộ trẻ tuổi nhiệt tình công tác là nên khẳng định, nhưng đầu óc nóng nảy sẽ quên hết tất cả, đắc ý vênh váo, thứ cho tôi nói thẳng, hắn căn bản không phân rõ chức trách của mình là gì!

Hạng Thành cầm, nhưng y nghĩ một lúc lại bro xuống, nói khẽ: Anh vừa rồi nói mục đích hành động của hắnlà để tìm một chiếc ô tô bị mất trộm, ô tô của ai?

Cát Trung Tín nói: Nghe nói là ô tô của con gái bộ trưởng Kiều của bộ nông nghiệp.

Hạng Thành trong lòng ngẩn ra: Bí thư Kiều ư? Ánh mắt của y trở nên do dự.

Cát Trung Tín gật đầu: Chính là Kiều Mộng Viện, con gái của bí thư Kiều, cô ta vừa tới Bắc Cảng, ô tô và ví tiền tất cả bị người ta trộm, vì chuyện này, Trương Dương đánh nhau ầm ĩ ở một cửa hàng hải sản phố Hải Phong, lúc ấy phân cục công an cảng khu mới đối với chuyện này vô cùng coi trọng, cục trưởng Tô Vinh Thiêm tự mình nắm giữ ấn soái phá án, trong một đêm liền giúp bọn họ tìm ví tiền về, chỉ là không kịp thời tìm được chiếc ô tô này, Trương Dương không biết từ chỗ nào tra được manh mối, biết được chiếc xe này ở trên Hưng Long hiệu, cho nên mới trình diễn một màn này.

Hạng Thành đã sớm dự đoán được Trương Dương sẽ không hành động mù quáng, thằng cha này hành động ở Hưng Long hiệu, ít nhiều cũng chiếm được ít đạo lý.

Cát Trung Tín nói: Bí thư Hạng, Trương Dương dẫn người tìm lại vật bị mất, đả kích phạm tội là đúng, nhưng hành vi của hắn có phải rất đáng tranh luận hay không? Hành vi như vậy khiến hệ thống công an Bắc Cảng loạn xạ ngầu? Trên thực tế cũng đã tạo thành rạn nứt giữa hệ thống công an Tân Hải và Bắc Cảng.

Hạng Thành nói: Tôi sẽ tìm hắn nói chuyện!

Cát Trung Tín cho rằng mình đã đạt được mục đích, y gật đầu nói: Bí thư Hạng, Trương Dương này quả thực có chút năng lực, nhưng đánh trống vẫn cần dùi nặng, đối đãi với hắn không thể khoan dung quá mức!

Người Cho rằng Hạng Thành đối với Trương Dương khoan dung quá mức không chỉ là Cát Trung Tín, bí thư Trần Cương Ủy ban kỷ luật cũng cho rằng như vậy, tan tầm hôm ấy, Trần Cương và Hạng Thành gặp nhau ở thang máy, Trần Cương cũng nghe nói tới chuyện này, tất nhiên lại nói ra vài câu với Hạng Thành.

Hạng Thành cười khổ nói: Thằng ôn này, chính là một phiền toái, ngay cả một ngày cũng không yên tĩnh.

Trần Cương tràn đầy đồng cảm gật đầu: Bí thư Hạng, cần phải nhắc nhở hắn, tôi thấy chút thành tích của khu bảo lưu thuế nhập khẩu đã khiến hắn có chút lâng lâng, người trẻ tuổi chính là như vậy, có được một chút thành tích thì tự cao tự đại, cho rằng mình không gì làm không được.

Hạng Thành nói: Trần à, anh thấy làm thế nào mới có thể cho hắn một bài học.

Trần Cương nói: Bí thư Hạng, tôi luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như ngoài mặt.

Hạng Thành nhìn Trần Cương một cái, cửa thang máy vừa hay mở ra, Trần Cương tạm dừng nói chuyện, mời Hạng Thành đi ra ngoài trước, sau đó theo sát bước chân của Hạng Thành, đi song song với y, Trần Cương nói: Gần đây Tân Hải chuyện xảy ra không ít, bởi vì chuyện sở trưởng sở quản xe Triệu Kim Khoa tự sát, chúng tôi đã phái ra một tổ công tác.

Hạng Thành cho rằng hai kiện này tựa hồ liên hệ không lớn, cười nói: Lão Trần, hai chuyện này hình như không có liên quan gì.

Trần Cương nói: Bí thư Hạng, sau khi tổ công tác đến Tân Hải, công tác điều tra có thể nói là một bước cũng khó đi, Nghiêm Chính đã không chỉ một lần kêu khổ với tôi, nguyên nhân căn bản chính là Tân Hải không phối hợp với điều tra của tổ công tác, viêc này chúng tôi trước đây chưa từng gặp trong lúc công tác.

Hạng Thành không nói gì, y dừng chân trước một gốc cây đại thụ.

Trần Cương nói: Nếu là một người ôm thái độ chối đối thì có thể quy kết là hiện tượng cá nhân, nhưng cơ hồ tất cả mọi người đều có thái độ như vậy, thì không thể dùng hiện tượng cá biệt để giải thích. Hẳn là có người trước chuyện đã phân phó bọn họ làm như vậy, người có quyền lực như vậy ở Tân Hải cũng không nhiều.

Hạng Thành nói: Anh là nói Trương Dương!

Trần Cương nói: Người này lòng ham muốn quyền lực rất nặng, hơn nữa chú trọng chính tích quá mức, ở phương diện này biểu hiện có chút độc đoán. Tôi nghĩ rằng hắn nhất định đã hiểu lầm mục đích công tác của tổ công tác, cho rằng chúng tôi là can thiệp quyền lực của hắn, cho nên sinh ra một số tâm lý nghịch phản.

Tâm lý nghịch phản? Hạng Thành nghe đến câu cuối cùng thì đã minh bạch ý tứ của Trần Cương, Trần Cương là đang nói, Trương Dương suất lĩnh công an Tân Hải tới cảng khu mới tra án là để thị uy với bọn họ, cũng thông qua phương thức này biểu đạt sự bất mãn đối với việc bọn họ phái ra tổ công tác.

Trần Cương gật đầu nói: Bí thư Hạng, chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, hành vi của hắn tuyệt đối không phải là xung động nhất thời, mà là một lần hành động có mục đích, tôi đã sớm nói qua rồi, từ lúc hắn tới Tân Hải, hắn luôn án chiếu theo khái niệm của bản thân hắn để biến cách ban lãnh đạo Tân Hải, tuổi của hắn tuy rằng không lớn, nhưng vô cùng chuyên quyền độc đoán, không chịu nghe bất kỳ thanh âm bất đồng nào, lúc trước Trần Khải trên công tác không có bất kỳ khuyết điểm nào mà vẫn bị hắn đá ra khỏi Tân Hải, mục đích của hắn là để điều Trình Diễm Đông đến, bởi vì Trình Diễm Đông là hắn một tay đề bạt lên, tất nhiên so với Trần Khải thì nghe lời hơn, mặc kệ hắn phát ra mệnh lệnh như thế nào, Trình Diễm Đông đều sẽ không chút do dự chấp hành, chuyện hôm nay phát sinh ở cảng mới đã đủ để chứng minh chuyện này. Bí thư Hạng, tôi dám cam đoan, không lâu nữa, hắn còn có thể sẽ lại đề bạt Trình Diễm Đông, Trình Diễm Đông tiếp theo sẽ lên làm bí thư Ủy ban chính pháp Tân Hải, thậm chí là thường ủy cũng có thể.

Hạng Thành nghe đến đây, sắc mặt trở nên ngưng trọng hơn.