Chương 2548: Có Bom (1)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trương Dương có chút kinh ngạc nhìn Nguyên Hòa Hạnh Tử đứng bên hồ, hắn vốn định đi tới, nhưng Cố Doãn Tri vỗ vai hắn nói khẽ: cậu tìm giúp tôi xem còn đồ gì nữa không? y bước đi về phía Nguyên Hòa Hạnh Tử.

Nguyên Hòa Hạnh Tử ý thức được có người tới bên cạnh, cô ta xoay người lại, tuy rằng vẻ mặt đa khôi phục bình tĩnh như lúc ban đầu, nhưng trong ánh mắt vẫn chưa hết vẻ bi thương.

Cố Doãn Tri cười cười với cô ta: Tôi có thể gọi cô là Hạnh Tử không?

Nguyên Hòa Hạnh Tử gật đầu nói khẽ: Cố tiên sinh, tôi lần này cùng Trương Dương tới đây là đê xin lỗi ngài, nếu như không phải tôi nhất thời tò mò thì cũng sẽ không cho mang đến trận tai bay vạ gió này.

Cố Doãn Tri mỉm cười nói: cô rất hiếu kỳ chuyện của Giai Đồng? Muốn tìm hiểu về một số việc của nó?

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Đúng.

Cố Doãn Tri nói: cô và Giai Đồng rất giống nhau, nhìn thấy hắn, tôi cảm thấy như nó quay về bên cạnh tôi.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Có thể có một người cha như ngài thực sự là hạnh phúc.

Cố Doãn Tri nói: Nếu như muốn biết chuyện của nó thì hắn có thể hỏi tôi.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Không cần hỏi, nhìn thấy ngài tôi đã minh bạch Giai Đồng là một người như thế nào, người cha như ngài nhất định sẽ có một đứa con gái ưu tú.

Cố Doãn Tri nói: Trong mắt Mỗi người thì con cái của mình đều là ưu tú.

Nguyên Hòa Hạnh Tử tràn ngập chân thành nói: Cố tiên sinh, tất cả tổn thất do hoả hoạn lần này tạo thành tôi sẽ phụ trách bồi thường.

Cố Doãn Tri cười cười lắc đầu: Thật ra tôi đã sớm quyết định giao khu đất này cho chính phủ rồi, xây dựng nội thành mới Đông Giang sớm muộn gì cũng sẽ quy hoạch đến đây, tôi không thể ở đây làm hộ bị cưỡng chế. Trước đây sở dĩ tôi lựa chọn nơi này là vì trong lòng tôi thủy chung không quên được bóng dáng của Giai Đồng. Ở đây, mỗi ngày đều đối mặt với nhung nhớ…

Cố Doãn Tri nhìn mặt hồ, ánh mắt lộ ra vẻ phiêu miểu.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Tôi sẽ bồi thường.

Cố Doãn Tri nói: Đến tuổi của tôi, bất kỳ chuyện gì cũng nhìn rất nhạt, Hạnh Tử, nếu như cô thật sự để ý tới chuyện này thì dùng danh nghĩa của Giai Đồng quyên tiền cho công trình hy vọng đi.

Nguyên Hòa Hạnh Tử gật đầu.

Cố Doãn Tri nói.cô và nó rất giống nhau, ngay cả người làm cha như tôi cũng không phân rõ. Nói xong câu đó, Cố Doãn Tri trở lại bên cạnh Trương Dương. Trương đại quan nhân từ phế tích bới được ít đồ sứ.

Cố Doãn Tri nói: Không cần tìm nữa.

Trương Dương dè dặt nói: Cha, cha sẽ không trách con chứ?

Cố Doãn Tri cười nói: Có gì mà trách cậu? đúng là có chút lạ lùng, biệt thự này không còn, trong lòng tôi tôi như được giải thoát.

Trương Dương nói: Vừa rồi hai người nói chuyện gì thế?

Cố Doãn Tri nói: Hạnh Tử nói muốn bồi thường, tôi bảo cô ta quyên trực tiếp tiền cho công trình hy vọng.

Trương Dương nói: Cha không định xây lại à?

Cố Doãn Tri lắc đầu: Tuy rằng người ta không tìm tôi đòi dỡ nhà, nhưng tôi cũng hiểu rõ, biệt thự này đặt ở đây khẳng định sẽ ảnh hưởng tới quy hoạch của nội thành mới, thân là một lão đảng viên, tôi không thể ngay cả chút tinh thần tự giác cũng không có được?

Trương Dương nói: Cũng tốt.

Cố Doãn Tri nói: Tôi nghe nói cậu gần đây gặp không ít phiền toái?

Trương Dương nói: Cũng không khoa trương như vậy, chỉ là vô tình dính phải thôi. Như cha nói ấy, con rất bất hạnh phải làm một đứa nhỏ xúi quẩy.

Cố Doãn Tri mỉm cười nói: Đã sớm bảo cậu đừng có làm đứa nhỏ xúi quẩy. Thằng nhóc cậu lại cố tình không nghe.

Trương Dương nói: Sắp không phải làm nữa rồi.

Cố Doãn Tri nhíu mày: Xảy ra chuyện gì?

Trương Dương lúc này mới nói chuyện Tống Hoài Minh đã quyết định để Kiều Bằng Phi thay thế hắn đảm nhiệm bí thư thị ủy Tân Hải.

Cố Doãn Tri vừa nghe vậy liền minh bạch Tống Hoài Minh sở dĩ an bài như vậy là muốn bài trừ Trương Dương ra khỏi vòng đấu tranh, nhiệm kỳ mới tới gần, đấu tranh chính trị các mặt khẳng định sẽ càng kịch liệt, trong mắt Tống Hoài Minh, không nghi ngờ gì nữa đã coi Trương Dương là sự uy hiếp của mình, y không muốn lưu cho đối phương cơ hội công kích mình. Cố Doãn Tri nói: Đối với cậu mà nói thì rời khỏi chưa chắc không phải là một chuyện tốt.

Trương Dương nói: Thật ra con cũng vốn định đi rồi, cũng muốn từ chức, nhưng con chưa nói thì chú Tống đa một cướông đá con ra, loại cảm giác này khiến con không thoải mái.

Cố Doãn Tri cười nói: Nếu kết quả đều như nhau thì phải việc phải để ý tới quá trình, hắn cũng là có hảo ý.

Trương Dương nói: Y bảo Kiều Bằng Phi tiếp nhận vị trí của con, có phải có nghĩa là giữa bọn họ đã hình thành hẹn ngầm hay không?

Cố Doãn Tri mỉm cười nói: Chính trị luôn phải xếp hàng không ngừng, tuy rằng Hoài Minh rất muốn trung lập, không muốn tham dự vào trận phân tranh này, nhưng rất nhiều lúc, anh không đấu với người ta thì người ta vẫn lựa chọn đấu với anh.

Trương Dương gật đầu, hắn mấy năm nay lăn lộn ở trong quan trường, cũng coi như nhìn quen sóng gió, đối với những lời này của Cố Doãn Tri cũng có thể hiểu được.

Cố Doãn Tri nói: Võ sĩ đốt nhà là nhằm vào cậu hay là cô ta?

Trương Dương nói: Chắc là cô ta.

Cố Doãn Tri thở dài: Người nào hận cô ta như vậy?

Trương Dương nói: Cô ta kế thừa tài sản khổng lồ của gia tộc Nguyên Hòa, trong gia tộc có rất nhiều người ghi hận chuyện này, sinh ra ý niệm mưu sát cô ta cũng không có gì ngạc nhiên.

Cố Doãn Tri nói: Tiền tài và quyền lực, đều là phiền toái rất lớn, cậu tận lực giúp cô ta, tôi không muốn cô ta gặp chuyện không may.

Trương Dương nói: Con sẽ. Hắn lưu ý tới thấy Cố Doãn Tri đang nhìn Nguyên Hòa Hạnh Tử, trong ánh mắt tràn ngập từ ái, ánh mắt này khiến Trương Dương cảm thấy quen thuộc, hắn từng ở chỗ Cố Doãn Tri không chỉ thấy được một lần.

Trương Dương nói: Chúng con đã bắt được An Đức Hằng, căn cứ vào chứng cung của hắn, hắn thiết kế mưu sát An Đức Uyên, lại bắt cóc An Đức Minh, người chủ sự phía sau màn đều là Tiết Thế Luân.

Cố Doãn Tri hơi ngẩn ra.

Trương Dương nói: Hiện tại đang hoài nghi cao độ Tiết Thế Luân có liên quan tới tập đoàn rửa tiền xuyên quốc gia, buôn lậu của Bắc Cảng cùng với một loạt sự kiện phạm tội phát sinh gần đây cũng đều có liên quan mật thiết tới hắn.

Cố Doãn Tri nói: Hắn liệu có gặp phiền toái lớn không?

Trương Dương gật đầu: Trước mắt chứng cớ cảnh phương nắm giữ vẫn chưa đủ, bởi vì thân phận của hắn vô cùng đặc thù, cho nên tạm thời vẫn chưa áp dụng hành động đối với hắn.

Cố Doãn Tri ngẩng đầu nhìn nhìn trời: Thời tiết có vấn đề, làm việc cũng dễ cực đoan.

Trương Dương nói: Đủ loại dấu hiệu cho thấy, hắn rất có thể có với người Nhật Bản.

Cố Doãn Tri lắc đầu: Tôi vẫn có chút hiểu hắn, Tiết Thế Luân có thể, phạm tội nhưng hắn không thể bán nước.

Trương Dương nói: Con hoài nghi cái chết của Giai Đồng có quan hệ trực tiếp tới hắn.

Cố Doãn Tri mím môi qua hồi lâu mới nói: Bất kể là ai hại chết Giai Đồng thì cũng không thể tha cho hắn.

Trương Dương nói: Con nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này.

Cố Doãn Tri gật đầu: Tôi đồng dạng cũng chờ mong đáp án.

Trương Dương tới bên hồ, Nguyên Hòa Hạnh Tử đang cầm đá nhỏ ném vào giữa hồ, xuất thần nhìn gợn sóng.

Trương Dương nói: Cô hình như có tâm sự.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Mỗi người đều sẽ có tâm sự.

Trương Dương nói: Đi thôi.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Cố tiên sinh nói thế nào?

Trương Dương cười nói: ông ta kiên trì không chịu để hắn bồi thường, nếu như cô vẫn kiên trì thì quyên tiền cho công trình hy vọng đi.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: ông ta là người tốt… Tạm dừng một chút rồi lại bổ sung: Một người cha tốt.

Trương Dương nói: cô cũng là người tốt! ông ta lo lắng cho an toàn của cô, đặc biệt dặn dò tôi chiếu cố tốt cho cô.

Nguyên Hòa Hạnh Tử lạnh lùng nói: Tôi không cần người khác chiếu cố.

Hai người tới trước xe, Trương Dương mở cửa xe: Nữ nhân đều cần chiếu cố, Hạnh Tử, tôi cảm thấy cô rất cô độc.

Nguyên Hòa Hạnh Tử lắc đầu: Tôi không cô độc. Nói xong khởi động giậm chân ga.

Ô tô chạy dọc theo quốc lộ ven hồ, bóng cây nhanh chóng lưu động trước cửa kính xe.

Trương Dương nói: Ngày mai liền phải về rồi?

Về Tân Hải à?

Trương Dương gật đầu: Gần đây có chút không yên ổn, cô cũng phải chú ý an toàn hơn.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Tôi có năng lực bảo hộ mình.

Trương Dương nói: Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, làm việc gì cũng phải lấy cẩn thận làm đầu.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Hiện tại nghĩ lại, sát thủ xuất hiện buổi tối ngày đó chưa chắc đã là nhằm vào tôi.

Trương Dương cười nói: cô là nói bọn họ những giết tôi ư?

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Rất có thể, cừu gia anh đắc tội chỉ sợ không ít?

Trương Dương nói: Quả thực đắc tội với không ít người, cô đã nghĩ như vậy thì sao ở trước mặt Võ Trực Chính Dã vẫn ôm hết trách nhiệm, giải vây Giúp tôi?

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Anh dù sao cũng từng giúp tôi, coi như là tôi báo đáp anh đi.

Trương Dương nói: cô quan tâm tới tôi à?

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Nếu như anh tiếp tục tham thảo đề tài này thì tôi sẽ đuổi anh xuống xe.

Trương đại quan nhân bật cười: Bị cô đuổi xuống xe cũng không phải là lần đầu tiên.