Chương 2316: Thật Giả Khó Phân Biệt (1)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đối với tình trạng hiện giờ của Tiết Thế Luân Trương Dương không hề có một chút đồng tình nào, nhưng sâu trong lòng hắn vẫn thương cho đứa em gái nuôi Tiết Vĩ Đồng này, nếu như chứng minh được tất cả những gì trước đó là Tiết Thế Luân làm ra, như vậy cái chờ đợi hắn chắc chắn là vận mệnh bi thảm, Tiết Vĩ Đồng sẽ chịu đựng đả kích này như thế nào?

Tiết Vĩ Đồng đứng ở ngoài cửa, không hề nóng lòng đi vào.

Trương Dương nói: Khuyên nhủ ông ấy đi, rất nhiều chuyện không cần thiết cứ phải ghi nhớ ở trong lòng.

Môi Tiết Vĩ Đồng giật giật, muốn nói lại thôi, do dự trong chốc lát cuối cùng vẫn nói ra: Tam ca, em biết gần đây đồn đại về cha em rất nhiều.

Trương Dương cười nói: Thanh giả tự thanh, đối với đồn đại của ngoại giới em căn bản không cần quá để ý.

Tiết Vĩ Đồng nói: Cha em một mực đối đãi với bác Hạng như anh ruột, cái chết của bác Hạng khiến ông ấy rất thương tâm.

Trương Dương vỗ vỗ vai Tiết Vĩ Đồng, an ủi cô ta: Đừng nghĩ quá nhiều, chuyện xảy ra gần đây thật sự đã quá nhiều rồi, mỗi người đều cần bình tĩnh, em cũng vậy.

Tiết Thế Luân đứng phía trước cửa sổ phòng, nhìn con gái và Trương Dương đang đứng dưới lầu, trong mắt hiện lên vẻ cực kỳ phức tạp và rối rắm, hắn buông màn, trở lại góc tối rồi ngồi xuống, không bật đèn, cứ trong bầu không khí này trầm xuống ước chừng hơn mười phút, mới đi ra gọi điện thoại.

Tiếng chuông vang lên sáu lần thì đối phương mới bắt máy, nói khẽ: Tiết tiên sinh tìm tôi có việc à?

Giọng nói của Tiết Thế Luân rất bình thản: A Văn, chuyện Khưu gia bị tập kích có liên quan tới anh hay không?

Đối phương ngây ra một thoáng sau đó bật cười: Tiết tiên sinh, tôi đã đáp ứng ông tạm thời sẽ không áp dụng hành động nhằm vào bọn họ, tôi sao lại đi làm chuyện này?

Tiết Thế Luân nói: Tôi hy vọng anh nói được thì làm được. Giọng nói của Hắn trở nên có chút âm lãnh.

Đối phương nghe ra mùi vị uy hiếp trong lời nói của Tiết Thế Luân, thở dài: Tôi biết ông đối với tôi có hiểu lầm, nhưng ông có nghĩ tới hay không, tôi là người làm ăn. Tôi vì sao lại đi gây cản trở việc kiếm tiền.

Tiết Thế Luân nói: Sơn Dã Lương Hữu anh chắc rất quen thuộc nhỉ?

Quen thuộc thì không dám, từng có hợp tác một lần.

Tiết Thế Luân nói: Tôi muốn nắm giữ toàn bộ hành tung của hắn.

Tôi đã rất lâu rồi không liên lạc với hắn.

Giọng nói của Tiết Thế Luân nghiêm lại: Vậy giúp tôi liên lạc với hắn! Việc nhỏ này anh chắc có thể giúp tôi làm tốt chứ hả. Tiết Thế Luân nói xong thì dập máy.

An Đạt Văn cầm điện thoại trong tay, khóe môi lộ ra nụ cười khinh miệt. Hắn quay sang nói với cha đang ngồi ở bên cạnh: Tiết Thế Luân gọi, hắn hình như đã biết gì đó, bảo con giao ra Sơn Dã Lương Hữu.

An Đức Uyên nhíu mày: Hắn gần đây có chút không đúng.

An Đạt Văn nói: chúng ta có thể đã đi nhầm một nước cờ rồi.

An Đức Uyên nhìn con trai, hắn tràn ngập lòng tin với đầu óc của con trai, năm đó An gia gặp nạn, con trai vào thời khắc nguy cấp đó đã tiếp quản An gia, nhanh chóng ổn định đại cục của An gia, khiến một đám lão già trở nên dễ bảo, hiện giờ Thế Kỉ An Thái so với khi cha còn sống thì thịnh vượng hơn, cái này gắn chặt với năng lực của con trai. Có điều An Đức Uyên rất nhanh lại nghĩ tới một chuyện khác, sau lưng sự thịnh vượng tồn tại ẩn ưu rất lớn, có thể nói An gia hiện tại đã đi một con đường hoàn toàn tương phản với khi cha còn sống. Khi cha còn sống, một tay kết thúc sinh ý hắc đạo của An gia, dẫn An gia từ đen biến thành trắng, trải qua hơn mười năm cố gắng, cuối cùng cũng thành công chen thân vào xã hội chủ lưu của Hongkong. Mà sau khi cha qua đời, con trai lại trở về đường xưa, thậm chí so với trước đây thì còn ghê hơn, An Đức Uyên không biết loại quyết sách này là đúng hay sai. Nhưng hắn không nghĩ ra phương pháp tốt hơn để có thể chấn hưng An gia.

Không đúng chỗ nào? An Đức Uyên thấp giọng hỏi.

An Đạt Văn nói: Con không nên giao Tang Bối Bối cho Nghiêm Quốc Chiêu, từ sau khi giao người cho hắn, hắn liền bốc hơi khỏi nhân gian.

An Đức Uyên thở dài: Nghiêm Quốc Chiêu này tâm cơ quá sâu, trước đây chúng ta vẫn luôn coi hắn là một cái ống loa. Thật ra chúng ta đã xem thường hắn rồi.

An Đạt Văn nói: Gần đây có người đang tra Thế Kỉ An Thái, tuy rằng ngoài mặt thì rất bình tĩnh. Nhưng cảnh sát Hongkong đã bí mật thành lập tổ điều tra đặc biệt, bọn họ sở dĩ chưa triển khai hành động đại quy mô nguyên nhân là không muốn kinh động tới chúng ta quá sớm.

An Đức Uyên nói: Mấy năm nay con ở Hongkong kinh doanh chung quy cũng không uổng phí.

An Đạt Văn khinh thường cười nói: Đơn giản là một chữ tiền thôi mà, tuy rằng dục vọng của mỗi người đều không giống nhau, nhưng con vẫn có thể thông qua tiền tài để thỏa mãn bọn họ.

An Đức Uyên nói: Sự điều tra của Cảnh sát có mang tới phiền toái hay không?

An Đạt Văn nói: Điều tra của Cảnh sát đối với An gia chúng ta trước giờ chưa hề gián đoạn, có điều lần này hình như rất khác.

An Đức Uyên nhìn con trai với vẻ dò hỏi.

An Đạt Văn nói: Trở về cũng được mấy tháng rồi, hiện giờ cảnh sát đã không còn chịu trách nhiệm trước nữ hoàng anh nữa, sau khi trở về thì bọn họ là lần đầu tiên có hành động nhằm vào An gia chúng ta, con hoài nghi chuyện lần này có liên quan tới cái chết của Chương Bích Quân.

An Đức Uyên nói: Nghiêm Quốc Chiêu lợi dụng Tang Bối Bối dụ Chương Bích Quân, sau đó thì trừ bỏ cô ta.

An Đạt Văn nói: chúng ta đương nhiên hiểu rõ toàn quá trình của chuyện này, nhưng người khác thì không biết, con xem thường hắn rồi, không ngờ hắn lại giết Chương Bích Quân, vu oan chuyện này cho chúng ta.

Hai tay An Đức Uyên đan vào nhau đặt lên đầu gối, hai hàng lông mày nhíu chặt, tình huống trước mắt quả thực vô cùng phức tạp, con trai nói đúng, lần này bọn họ hiển nhiên đã gánh oan thay Nghiêm Quốc Chiêu rồi.

An Đạt Văn nói: Quan hệ giữa Chương Bích Quân và Tiết Thế Luân chắc vô cùng thân mật, Tiết Thế Luân vừa mới nhắc tới Sơn Dã Lương Hữu, xem ra hắn đã biết gì đó rồi.

An Đức Uyên nói: Có lẽ nên gặp mặt hắn, giải thích rõ chuyện này.

An Đạt Văn lắc đầu: Giải thích không được đâu, chúng ta căn bản không thể giải thích được, chẳng lẽ cha không nhìn ra, Tiết Thế Luân hiện tại là Bồ Tát qua sông, bản thân còn khó giữ, ngay cả Nghiêm Quốc Chiêu cũng đang đối phó hắn, chuyện của Bắc Cảng lại khiến hắn sứt đầu mẻ trán, hắn làm sao có thời giờ nghe chúng ta giải thích.

An Đức Uyên nói: A Văn, đừng khinh thị người này, hắn ở đại lục có quan hệ rất rộng, tuy rằng hiện tại Tiết gia đã không thể so sánh với trước đây, nhưng dù sao lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, cha thủy chung cho rằng, cho dù chúng ta định từ bỏ hợp tác với hắn thì cũng đừng đi đắc tội với người này.

An Đạt Văn nói: người muốn đối phó hắn là Nghiêm Quốc Chiêu chứ không phải là chúng ta.

An Đức Uyên nói: Chỉ sợ hắn hiện tại đang hoài nghi chúng ta.

An Đạt Văn lạnh lùng cười, hắn ấn một nút dưới bàn làm việc, không lâu sau một gã võ sĩ che mặt áo trắng đi vào bên trong.

Võ sĩ đó cung kính chào cha con An gia.