Chương 1941: Lấy Lùi Làm Tiến (1)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Cung Kì Vĩ nói: Còn không phải ư, tôi đã dặn đi dặn lại hắn, nhất định phải xử lý thích đáng chuyện của cảng Phước Long, nhưng hắn vẫn khư khư cố chấp, cho rằng mình không gì không làm được, quá trẻ tuổi, căn bản không biết trời cao đất rộng.

Hạng Thành nói: Kì Vĩ, anh mau tới hiện trường xem thử đi, bảo Trần Cương và Viên Hiếu Công đi cùng anh, tình thế cần phải được khống chế, nếu chuyện này không khống chế được, chúng ta đều sẽ bị truy trách.

Bàng Kim Quý bị công nhân kẹp ở trong, đầu đầy mồ hôi, hắn lớn tiếng khuyên bảo, cổ họng như sắp rách, Bàng Kim Quý không phải người chưa thấy cảnh đời, chuyện hôm nay thành như vậy, không nằm trong dự đoán của hắn, những công nhân này muốn làm ầm đến mức nào? Người ta cải tạo xây dựng thêm bọn họ không đồng ý, giờ người ta vứt bỏ, bọn họ cũng không đồng ý, Bàng Kim Quý lúc này như muốn khóc.

Thị trưởng Hứa Song Kì đứng trong văn phòng, từ cửa sổ nhìn tình cảnhở xa xa, khóe môi lộ ra nụ cười lạnh, trong lòng hắn vang vọng một câu, ác giả ác báo, Trương Dương à Trương Dương, anh cũng có ngày hôm nay, trước đây anh là con rể của bí thư Tống, có người bảo vệ anh, hiện tại người ta quăng anh đi rồi, anh không còn chỗ dựa, còn để xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi xem anh xử lý thế nào?

Điện thoại trên bàn vang lên, được mấy tiếng mà Hứa Song Kì vẫn không ra nhấc, cho đến lúc tiếng chuông tắt hắn, một lát sau, di động của hắn đổ chuông, lần này Hứa Song Kì không thể không bắt mày, quả nhiên là Trương Dương gọi tới, Trương Dương nói: Lão Hứa à, công nhân của cảng Phước Long đang gây sự ở cửa lớn, anh đi giải quyết đi.

Hứa Song Kì nói: Bí thư Trương à, tôi đang ở bên ngoài, đang đi tới phía đó đây.

Trương Dương cười một tiếng nói: Lão Hứa à, anh hôm nay cả ngày cũng chưa ra cửa, tôi đang ở ngoài văn phòng của anh đây.

Hứa Song Kì đỏ mặt, Trương Dương à Trương Dương, anh đúng là ác quá. Hắn đã nghe thấy giọng thư ký ở ngoài cửa chào hỏi Trương Dương.

Hứa Song Kì không thể tiếp tục trốn tránh trong phòng nữa, hắn biết Trương Dương là dạng nhân vật gì, nếu mình tiếp tục trốn tránh, hắn khẳng định có thể xông vào lôi mình ra cũng không chừng.

Hứa Song Kì mở cửa phòng, vừa hay nghe thấy thư ký nói: Bí thư Trương, thị trưởng Hứa chưa về… Thư ký chưa nói xong thì Hứa Song Kì đi ra, hắn mắng thầm trong lòng, sớm không ra muộn không ra, lại hiện thân vào đúng lúc này.

Hứa Song Kì trừng mắt lườm thư ký một cái: Bí thư Trương tới anh sao không nói, đúng là!

Trương đại quan nhân mỉm cười nói: Thị trưởng Hứa, anh chắc không phải cố ý trốn tránh tôi chứ?

Hứa Song Kì xấu hổ ho khan một tiếng: Tôi vừa trở về, trong người không khỏe nên nằm trong phòng một lát.

Trương Dương cũng không vạch trần, chỉ chỉ ra cửa lớn: Bên ngoài công nhân của cảng Phước Long đang gây sự, chúng ta cùng nhau tới xem.

Hứa Song Kì mắng thầm, lại con mẹ nó kéo tôi ra pháp trường cùng rồi, tôi kiếp trước nợ gì anh à? Nhưng trong lòng bất kể là thầm oán như thế nào, cũng vẫn phải đi theo hắn.

Trương đại quan nhân còn hư tình giả ý hỏi một câu: Lão Hứa à, hai ta làm việc chung đúng là không tồi, bất kể có chuyện gì, có anh đi cùng, trong lòng tôi cũng thấy vững tâm.

Hứa Song Kì cười một tiếng, nhưng toàn là cười khổ.

Lúc này, bên ngoài đã tụ tập gần một ngàn người, người nhà của công nhân viên chức cảng Phước Long không ít người nghe tin chạy đến, quyết định nàycủa thị lý cơ hồ liên lụy tới lợi ích của mọi người, bọn họ nghe được tin tất nhiên đều kéo tới.

Trình Diễm Đông điều động mấy trăm công an võ cảnh trận địa sẵn sàng đón quân địch, từ điểm này cho thấy, hắn chuẩn bị khá đầy đủ, khi Trương Dương tuyên bố quyết định này, đối với có dự tính về tình trạng có thể phát sinh như hôm nay.

Trương Dương cho người mở cửa lớn của trung tâm hành chính, cùng Hứa Song Kì ngẩng đầu bước ra.

Nhìn thấy bí thư thị ủy và thị trưởng đồng thời hiện thân, đám người lại một trận xôn xao, có điều rất nhanh liền yên lặng, thứ vô hình như quan uy vẫn có lực chấn nhiếp rất khá.

Trương Dương nói khẽ với Hứa Song Kì: Lão Hứa, hai ta ai lên tiếng đây!

Hứa Song Kì nói: Đương nhiên là anh rồi, tôi sẽ phối hợp! Trong lòng thì mắng một câu, phối hợp cái con mẹ mày.

Trương đại quan nhân hai tay chắp sau lưng, đi rất thong thả, mặt mày trang nghiêm, hắn nhìn nhìn xung quanh, lcus này Chu Sơn Hổ lái một chiếc Audi màu đen từ bên trong đi ra, đỗ ở bên cạnh hắn.

Lúc này lái xe tới làm gì? Đạo cụ! là đạo cụ Phối hợp diễn xuất.

Trương đại quan nhân bước lên xe, thân thủ nhanh nhẹn lập tức trấn trụ quần chúng ở hiện trường, Trương đại quan nhân đứng trên nốc động cơ xe, rất có cảm giác hạc trong bầy gà, nhìn xuống đám người, ánh mắt tập trung trên mặt Bàng Kim Quý.

Bàng Kim Quý bị đám người kẹp bên trong, mặt đầy mồ hôi, thấp thỏm lo âu, vô cùng chật vật, hắn phát hiện Trương Dương đang nhìn mình thì vội vàng cúi đầu xuống, sợ Trương Dương nhận ra mình. Thật ra hắn cũng biết căn bản là vô dụng, Trương Dương khẳng định đã nhìn thấy mình.

Trương Dương nói: Các anh chạy đến nơi này làm gì? Sắp mùng một tháng bảy rồi, Trung ương đã cường điệu các nơi phải chú ý duy trì cục diện đoàn kết yên ổn, các anh lại làm ngược lại, chạy đến trước cửa trước cửa gây sự, có ý kiến gì không thể bình tĩnh mà nói ư? Sao cứ phải dùng phương thức cực đoan này để biểu đạt? Hả? Các anh có biết hay không, chỉ cần với hành vi này đã cấu thành phạm tội rồi dấy! Mấy câu của Trương đại quan nhân giống như tiếng sấm nơi bình địa, nổ vang bên tai đám người này.

Đừng thấy nhiều người, nhưng hơn phân nửa đều là làm theo số động, mang tâm lý luật không phạt được số đông, vừa mới nhìn thấy có nhiều công an như vậy thì cũng sợ, lúc này bí thư thị ủy và thị trưởng đều tới, rất nhiều người cảm thấy trong lòng run sợ. Nhưng trong đó dù sao vẫn có người gan lớn, người hét lên: Chính phủ nhân dân không phải là nhân dân làm chủ ư? Những cán bộ các anh không phải là công bộc của nhân dân ư? Vì sao các anh muốn gây tổn hại yy lợi ích của người dân chúng tôi?

Trương đại quan nhân nói: Ai nói vậy? Ai nói chúng tôi gây tổn hại cho lợi ích của người dân? Trước đây chúng tôi đề xuất cải tạo xây dựng thêm cảng Phước Long, chính là muốn cải thiện điều kiện phương tiện các mặt của cảng Phước Long, chỉ có hoàn thành xây dựng hiện đại hoá cảng, cảng mới có thể đạt được nhiều hiệu quả và lợi ích hơn, người dân mới có thể có được lợi ích thực tế. Tiền lương của Các anh mới có thể được đề cao, cuộc sống của các anh mới có thể trở nên tốt hơn.

Anh nói dối, anh bán cảng của chúng tôi cho người Nhật Bản, bán đứng lợi ích của chúng tôi.

Trương đại quan nhân tai thính mắt tinh, đừng nhìn hiện trường nhiều người như vậy, nhưng chỉ cần ai lên tiếng là hắn có thể ngay lập tức tìm được mục tiêu. Hắn lớn tiếng nói: Tôi biết có một số người đang suy nghĩ? Trong khoảng thời gian này, có người nói tôi gây tổn hại tới lợi ích của người dân, mắng tôi là quân bán nước, có lẽ trước đó công tác của chúng tôi không tới nơi tới chốn, không để mọi người hiểu rõ được toàn cảnh chuyện này, có lẽ mọi người đã tìm hiểu, nhưng vẫn chưa hiểu hết chuyện này, ở đây, nếu chúng ta đã có cơ hội nói chuyện mặt đối mặt thì tôi có thể nói với mọi người rằng, chúng ta và phía Nhật là quan hệ hợp tác, cảng Phước Long bất kể là trước đây, bây giờ hay là tương lai thì chủ quyền luôn ở trong tay chúng ta. Phía Nhật tham dự đầu tư kinh doanh quản lý, cũng sẽ nhận được lợi ích trong đó, nhưng cảng tương lai của chúng ta tuyệt đối không phải là một xí nghiệp Nhật tư thuần túy. Tôi không biết các anh vì sao có hiểu lầm như vậy. Hắn tạm dừng một chút rồi lại nói: Thật ra hiện tại tôi thấy cũng không cần thiết phải giải thích nữa rồi, xét thấy sự bất mãn của mọi người đối với công trình cải tạo xây dựng thêm cảng rất nghiêm trọng, trải qua thảo luận nhiều mặt, trên cuộc họp thường ủy thị ủy chúng tôi cuối cùng đã quyết định thay đổi quy hoạch, sản xuất kinh doanh của cảng Phước Long, cùng với quản lý nhân viên sẽ duy trì trạng thái hiện không thay đổi, và chọn địa chỉ mới đã xây dựng một tòa cảng mới hiện đại hoá.

Phía dưới lại ồn ào: Dựa vào gì? Các anh làm như vậy chính là bức chúng tôi vào tuyệt lộ, cảng mới xây xong, chúng tôi làm gì còn nghiệp vụ nữa. chúng tôi sớm muộn gì cũng phải đóng cửa. Không ai là kẻ ngốc, các công nhân cũng nhìn thấy được tiền cảnh ảm đạm của bọn họ.

Trương Dương nói: Xã hội hiện tại không đâu không có cạnh tranh, bản thân anh không phát triển thì tất nhiên sẽ gặp phải vận mệnh bị đào thải, theo cá nhân tôi mà nói, tôi hy vọng cảng Phước Long có thể một lần nữa tỏa sáng rực rỡ. Nhưng lý tưởng và hiện thực luôn tồn tại một khoảng cách. Hảo ý của tôi chưa chắc có thể được mọi người lý giải, vừa rồi có đồng chí nói không sai, chúng ta là chính phủ nhân dân, chính phủ nhân dân vì nhân dân, còn chúng tôi là công bộc của nhân dân. Công tác và chức trách chúng tôi là phục vụ cho người dân, Trương Dương tôi Hôm nay ở đây, trước mặt mọi người nói một câu, chỉ cần tôi còn tại vị một ngày, tôi sẽ đặt lợi ích của nhân dân lên hàng đầu, chính sách định ra là để phục vụ nhân dân, nếu nhân dân không hài lòng, chúng tôi sẽ tiến hành điều chỉnh chính sách, nhưng có câu tôi cũng muốn nhắc nhở mọi người, các anh cho rằng rất nhiều người tới, hôm nay có hơn một ngàn người tới phải không? Nhưng các anh cho rằng mình có thể đại biểu được ý chí của nhân dân, mười phần sai rồi, các anh không đại biểu được, cảng Phước Long cả công nhân viên chức và người nhà tổng cộng gần vạn vạn, hôm nay đến đây còn không đến một phần mười, các anh cảm thấy có thể đại biểu cho lợi ích của 90% người còn lại không?