Chương 2062: Giỏi Trốn Việc (2)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trương Dương cười một tiếng khinh thường: Chuyện của tôi không tới lượt hắn quản! Hắn đứng dậy tới đầu giường, tìm di động của mình, lần này cùng Kim Mẫn Nhi tới Nam Triều Tiên không hề mang theo di động, Trương đại quan nhân sau khi khởi động máy di động thì thuận tay đặt ở trên bàn trà.

Chu Sơn Hổ nói: Bí thư Trương, mọi người đều nói phó bí thư Cung vẫn luôn đang nhằm vào anh, tôi thật sự là không nghĩ ra, trước đây quan hệ của các anh vẫn luôn rất tốt mà. Hắn vì sao đột nhiên làm như vậy?Anh khi ở Nam Tích còn từng cứu Cung Nhã Hinh, con gái của hắn, hắn hiện tại đối đãi với anh như vậy có phải có chút lấy oán trả ơn hay không?

Trương đại quan nhân cười cười, nội tình trong đó tất nhiên không thể nói với Chu Sơn Hổ rồi, hắn và Cung Kì Vĩ cùng nhau diễn vở kịch này, không thể nói với bất kỳ ai, cho dù là Chu Sơn Hổ cũng không ngoại lệ, Trương Dương nói: Có thể là lý niệm chấp chính của chúng tôi xảy ra xung đột, cũng không có nghĩa là giữa chúng tôi tồn tại ân oán cá nhân gì cả. Hổ tử, anh không cần phải quản nhiều như vậy là gì, cứ làm tốt công tác của mình là được rồi.

Chu Sơn Hổ gật gật đầu.

Trương Dương nói: Hi Đình công tác thế nào?Vẫn hài lòng chứ?

Chu Sơn Hổ nói: Đang muốn bàn chuyện này với ngài đây, lúc mới đầu thì nhiệt tình rất cao, lâu rồi thì có chút chán nản, cô ta được nuông chiều từ bé, bản thân ở thành phố lớn quen rồi, tới Tân Hải luôn cảm thấy không thích ứng, hơn nữa mẹ của cô ta vẫn luôn muốn cô ta trở về.

Trương Dương lập tức hiểu hắn đang nói gì, cười nói: Sao? Chuẩn bị về Đông Giang công tác à?

Chu Sơn Hổ gật đầu, không lâu lại đỏ mặt nói: Ý tứ của cha cô ta là bảo tôi cùng về Đông Giang làm lái xe, với là về đơn vị cũ.

Trương Dương nói: Chủ nhiệm Lưu chỉ có một cô con gái, đương nhiên muốn giữ cô ta ở bên người, hổ tử, anh cũng đừng thấy khó xử, nếu nhà bọn họ thực sự muốn vậy thì anh hay là về đi, không thề bởi vì công tác mà làm lỡ chuyện tình cảm.

Vội vàng vội vàng lắc đầu: Tôi đã nghĩ rồi, tôi vẫn không đi, anh đi đâu thì tôi đi đó, không có anh thì không có tôi hôm nay.

Trương Dương nói: Hổ tử, tôi lúc trước giúp anh cũng không phải là muốn anh hồi báo, trên thế giới này không có ai nhất định phải sống vì ai cả, anh cũng lớn rồi, cũng nên có cuộc sống của mình, nên tính toán kế hoạch cho tương lai của mình. Hơn nữa, anh cũng không thể cả đời làm lái xe, giành thời gian học tập thêm đi, chỉ có không ngừng làm phong phú mình thì mới có thể có nhiều cơ hội. Trương đại quan nhân nói tới đây, cũng bởi vì sự thuyết giáo của mình mà bật cười.

Chu Sơn Hổ nói: Tôi thực sự không muốn đi, chỉ… chỉ là cảm thấy tôi và Hi Đình trước đây rất tốt, hiện tại mỗi ngày đều gặp mặt, ngược lại va chạm nhiều hắn, tách ra một đoạn thời gian cũng tốt.

Trương Dương vỗ vai hắn, nói: Đối với con gái là phải biết lừa.

Chu Sơn Hổ nói: Phương diện này tôi phải học tập ngài nhiều hơn.

Trương đại quan nhân cười mắng: Thối lắm, tôi ở phương diện này không sở trường có gì cả. Lời này ngay cả chính hắn cũng không tin.

Trương Dương bảo Chu Sơn Hổ đưa hắn tới thị ủy, vừa mới tới cửa văn phòng thì nhìn thấy Phó Trường Chinh vội vã chạy tới, Trương Dương nhìn thấy bộ dạng đầu đầy mồ hôi của hắn thì không khỏi bật cười: Trời nóng vậy, chạy gấp làm gì?

Phó Trường Chinh nói: Thật sự là ngài hả bí thư Trương! Hắn thở hổn hển nói: Vừa rồi thị lý đến thông tri, bảo ngài và thị trưởng Hứa tới thị lý họp.

Trương Dương nói: Bọn họ sao biết tôi đã về?

Phó Trường Chinh nói: Không biết, có điều lần này là bí thư Lưu của Ủy ban kỷ luật tỉnh tới, cấp trên thông tri cho lãnh đạo chủ yếu cũng phải tới.

Trương Dương xoay người nói với Chu Sơn Hổ: Đi thôi, đưa tôi tới Bắc Cảng.

Chu Sơn Hổ gật đầu, đang chuẩn bị lấy xe thì Trương Dương lại đổi ý: Thôi, tôi chả đi, mặc kệ là ai tới thì đối với tôi cũng không phải là chuyện tốt.

Lúc này di động của hắn đổ chuông di động của hắn đổ chuông, là số của Hứa Song Kì.

Trương Dương bắt máy cười nói: Lão Hứa à, chuyện gì thế?

Hứa Song Kì nói: Bí thư Trương, xem ra anh đã đi làm rồi, bí thư Lưu của Ủy ban kỷ luật tỉnh tới, nói là có tình huống quan trọng muốn thông báo, chúng ta cùng nhau đi nhé.

Trương Dương nhìn nhìn xuống phía dưới, thấy xe Audi của Hứa Song Kì đã đậu ở đó, Hứa Song Kì không xuống xe, cửa kính xe rồi mở ra, hắn vừa gọi điện thoại vừa phất tay ra hiệu với Trương Dương.

Trương đại quan nhân mắng thầm trong lòng, anh cũng khệnh nhỉ, không ngờ ngay cả xe cũng lười không muốn xuống.

Trương Dương nói: Tôi vừa trở về, rất mệt rất tôi không đi đâu, anh đi một mình đi, có chuyện gì thì báo cho tôi biết ngay là được.

Hứa Song Kì nói: Không được đâu, bí thư Lưu tự mình tới đây, hơn nữa chỉ đích danh chúng ta tới, vạn nhất liên quan tới chuyện thì Tân Hải thì tôi cũng không dám tự tiện làm chủ đâu! Trong lời này của hắn tràn ngập thành phần ám chỉ, Trương đại quan nhân không thể không nghĩ nhiều, chẳng lẽ Lưu Chiêu lần này đến thực sự là có liên quan tới mình ư? Ngẫm lại thì thấy chắc không phải, mình và Cung Kì Vĩ, Tống Hoài Minh đang liên thủ diễn trò, Tống Hoài Minh mặc dù đang gõ mình, nhưng đó cũng là để phô trương thanh thế, nhưng lần này bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh Lưu Chiêu đích thân đến, rốt cuộc là muốn hạ nước cờ gì tiếp đây?

Trương đại quan nhân cũng hiếu kỳ, đã hiếu kỳ thì phải tới xem thế nào. Trương Dương bảo Chu Sơn Hổ không cần đưa mình, dù sao Hứa Song Kì cũng đã có xe rồi, mình đi nhờ xe là được, tiền của nhà nước cũng là tiền, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.

Hứa Song Kì gần đây có tinh thần hơn nhiều, cái này cũng có liên quan tới sự trọng dụng của cấp trên đối với hắn, một núi không thể có hai hổ, trạng thái của hắn và Trương Dương trước giờ chính là thử tiêu bỉ trường, khí diễm của Trương Dương nếu yếu đi vài phần thì bên mình sẽ cường thịnh hơn vài phần, sự cường thịnh trên tâm lý hoàn toàn bất đồng với cường thế được biểu lộ ra ngoài, hắn vẫn chưa tới mức có thể cường thế trước mặt Trương Dương, hắn không có cái vốn đó. Càng không có đảm sắc đó. Cho nên Hứa Song Kì ở trước mặt Trương Dương vẫn biểu hiện ra sự khiêm tốn và nhún mình của người số hai. Nhưng trong lòng một người một khi sinh ra biến hóa thì hành vi cử chỉ của hắn cũng sẽ bại lộ ra trong bất tri bất giác, Hứa Song Kì lăn lộn trong quan trường nhiều năm cũng không tránh được một số sơ xuất trong chi tiết. Ví dụ như vừa rồi, hắn rõ ràng đã nhìn thấy Trương Dương nhưng lại chỉ gọi điện thoại. Mà lười không xuống xe đón, hắn không cảm thấy được nhưng Trương đại quan nhân cũng đã bắt đầu khó chịu.

Trương đại quan nhân vốn cũng không muốn biểu lộ ra, nhưng sau khi lên xe thì Hứa Song Kì lại nói một câu khiến hắn không thích nghe, Hứa Song Kì nói: Bí thư Trương, mấy ngày nay đi đâu vậy? Tìm anh cũng không được, mà gọi điện thoại cũng không thấy bắt máy.

Trương Dương cười cười, hỏi ngược lại: Tôi đi đâu còn cần xin phép anh ư?

Một câu khiến Hứa Song Kì đỏ bừng, dù sao trong xe cũng không chỉ có hai người bọn họ, Còn có lái xe ở đây.Không ai là kẻ ngốc cảm, ai cũng nghe ra là Trương Dương đang đốp chát. Hứa Song Kì xấu hổ ho khan một tiếng, ho khan bình thường là thủ đoạn thường dùng để che giấu sự xấu hổ. Hứa Song Kì là lão bánh quẩy chính trị. Vận dụng những thủ pháp này có thể coi là lô hỏa thuần thanh.