Chương 2388: Nhìn Thấu Chưa (3)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hắn nói mặc dù có rất buồn cười, nhưng Chu Hưng Quốc lại không hề cười, hắn nhắc nhở Trương Dương: Tần gia ở quân giới có ảnh hưởng không phải là nhỏ, đối nghịch với theo chân bọn họ, cậu phải cẩn thận.

Trương Dương nói: Người không phạm tôi, tôi không phạm người, hiện tại người ta đã châm lửa muốn đốt tôi. Tôi không thể nào chịu được.

Trương Dương nói: Chuyện này anh cũng đừng nhúng tay vào, chuyện của tôi thì tự tôi giải quyết.

Chu Hưng Quốc nói: Tam đệ, có chuyện tôi vẫn phải nhắc nhở cậu, kinh thành tuy rằng rất lớn. nhưng Bất kể tin tức gì cũng không thể giấu được, nhất là trong giới Thái tử, gây thù chuốc oán khắp nơi không phải là sáng suốt đâu, cậu mặc dù có bản sự. Nhưng hai tay khó địch bốn tay, đạo lý đơn giản như vậy cậu chắc biết chứ hả.

Trương Dương nói: Nếu thực sự có một đám người vây tới quần ẩu tôi. Tôi cũng phải đánh lại. Hắn buông cốc trà rồi đứng lên: Tôi đi trước, xem đám người này muốn giở trò gì.

Chu Hưng Quốc nói: Tôi chở cậu.

Trương Dương lắc đầu: Thôi, chuyện này các anh đừng tham gia vào, tôi tự có thể giải quyết.

Chu Hưng Quốc tiễn hắn ra tới cửa, nhìn bóng dáng của Trương Dương, không khỏi lắc đầu.

Trương đại quan nhân ở dưới lầu bắt một chiếc xe taxi, tới phân cục Bình Tây, lên xe bao lâu thì nhận được điện thoại của Cao Liêm Minh, Cao Liêm Minh hét lên: Lão đại, tôi đã tới sân bay thủ đô rồi, anh sao không đến đón tôi.

Trương Dương tức giận nói: cậu đã thành niên chưa? Lớn như vậy rồi còn bắt tôi đón à? Bản thân tôi đi đâu cũng tự hết.

Cao Liêm Minh kêu khổ không ngừng: Anh không biết xe taxi của kinh thành đen lắm à, tiền lương của tôi có được mấy đồng? Lần này cũng không phải đi công tác, tôi mặc kệ, khi nào về anh giúp tôi thanh toán tiền xe.

Trương Dương nói: Anh không phải do tôi quản, tôi tìm anh là tình cảm cá nhân, huynh đệ chúng ta ngay cả chút giao tình ấy cũng không có à?

Cao Liêm Minh thở gấp nói: Anh đừng vòng vo với tôi, rốt cuộc gọi tôi tới là có chuyện gì?

Trương Dương nói: cậu không phải là luật sư ư? Tôi muốn kiện, mau tới phân cục Bình Tây đi, tôi dính phải phiền phức rồi.

Khưu Hồng Hỉ cũng không ngờ Trương Dương lại tới thống khoái như vậy, nhìn thấy Trương Dương hắn vẫn rất khách khí mời vào, vào trong văn phòng của mình, bảo thủ hạ đi pha trà cho Trương Dương, rồi hắng giọng nói: Đồng chí Trương Dương, tôi mời anh tới đây là có một số tình huống cần tìm hiểu.

Trương đại quan nhân cười nói: Khưu cục thật là khách khí quá, đừng nói tôi là đảng viên, cho dù là một công dân nước cộng hoà bình thường cũng sẽ toàn lực phối hợp với công tác của cơ quan công an các anh, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn.

Khưu Hồng Hỉ thở phào nhẹ nhõm: Đồng chí Trương Dương,, những lời này của anh tôi an tâm rồi, thật ra mọi người đều là người trong thể chế, trên công tác nên thông cảm cho hau, anh thấy có đúng không.

Trương Dương mỉm cười gật đầu, cầm chén trà lên, không nhanh không chậm nhấp một ngụm, trà lá này so với trà ở chỗ Chu Hưng Quốc thì hiển nhiên kém hơn rất nhiều.

Khưu Hồng Hỉ nói: Thấy tốt hơn rồi chứ? Những lời này của hắn là nhằm vào chuyện Trương Dương tối hôm qua từ trong đám cháy chạy thoát ra được.

Trương Dương nói: Tôi không sao, Tần Chấn Đường không hại chết được tôi đâu.

Khưu Hồng Hỉ không khỏi ho khan một tiếng, sau đó nói: Căn cứ vào điều tra của chúng tôi ở hiện trường hoả hoạn, chuyên gia đã xác nhận, trận lửa này là dẫn phát từ bên trong, hơn nữa có nhiều điểm cháy, căn cứ vào phân tích và phán đoán của chuyên gia thì chắc là phóng hỏa có dự mưu.

Trương đại quan nhân nói: Tôi đã sớm nói qua là bởi vì phóng hỏa mà, không có gì mà p điều tra cả, lửa chính là Tần Chấn Đường phóng.

Trong lòng Khưu Hồng Hỉ thầm cười lạnh, anh nói cái gì thì tôi phải làm cái đó à? Có điều hắn cũng không nóng lòng lập tức vạch trần Trương Dương, không nhanh không chậm nói: Căn cứ vào tình huống trước mắt chúng tôi tìm hiểu được thì khi châm lửa đồng chí Tần Chấn Đường không hề tiến vào biệt thự số 7.

Trương Dương nói: Hắn nói cái gì thì là như thế à? Hắn đương nhiên không dám thừa nhận rồi.

Lúc ấy rất nhiều người bên cạnh hắn đều có thể chứng minh.

Bọn họ là một bọn, tất nhiên là cấu kết với nhau rồi.

Khưu Hồng Hỉ nói: Đồng chí Trương Dương, chúng tôi đã xem băng ghi hình của tiểu khu lúc ấy rồi, căn cứ vào hình ảnh trên băng thì có thể nhận định khi lửa bốc lên, đồng chí Tần Chấn Đường vẫn còn ở bên ngoài, hắn sao có thể vào biệt thự phóng hỏa được.

Trương Dương nheo mắt lại nhìn Khưu Hồng Hỉ, rất lâu vẫn không nói gì, Khưu Hồng Hỉ bắt đầu cảm thấy thằng cha này bị mình hỏi cho á khẩu không trả lời được rồi, nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện hoàn toàn không phải như vậy, Trương Dương gật đầu: Khưu cục, tôi sao nghe như anh đang ra sức bảo vệ cho Tần Chấn Đường vậy.

Khưu Hồng Hỉ nói: Tôi không thiên vị bất kỳ ai cả, tôi chỉ tôn trọng sự thật.

Trương Dương lớn tiếng nói: Sự thật chính là Tần Chấn Đường phóng hỏa đốt biệt thự số 77, anh tuy rằng có thể chứng minh lúc ấy hắn không ở trong biệt thự, nhưng khi đó hắn dẫn theo mấy chục binh lính bao vây biệt thự số 77, anh có thể chứng minh thủ hạ của thủ hạ không làm không?

Ặc, cái này…

Trương Dương thực sự đã hỏi cho Khưu Hồng Hỉ nghẹn lời.

Khưu Hồng Hỉ nói: Bọn họ đều là quân nhân, tố dưỡng chính trị vẫn không tồi.

Trương Dương nói: Quân nhân thì không phạm pháp à? Anh nói bọn họ không phóng hỏa, vậy thì phiền anh nói cho tôi biết, lửa là do ai phóng.

Khưu Hồng Hỉ nói: Đồng chí Trương Dương, anh đã hỏi như vậy thì có một số lời tôi không ngại nói ra, căn cứ vào tìm hiểu của chúng tôi thì lúc ban đầu, trong biệt thự tổng cộng có sáu người, về sau thì có bốn người đi, bốn người này tôi đã đều tìm được rồi, bọn họ có thể chứng minh lúc ấy trong biệt thự chỉ còn lại anh và Hà Vũ Mông.

Trương Dương nói: Không sai, Hà Vũ Mông để bốn người để bọn họ ra ngoài báo cảnh sát, lúc ấy Tần Chấn Đường dẫn mấy chục binh lính súng vác vai, đạn lên nòng tới, hiển nhiên đã tạo thành uy hiếp tới sinh mạng của chúng ta, để bốn người này rời khỏi cũng là hành động bất đắc dĩ.

Khưu Hồng Hỉ nói: Nói cách khác khi lửa nổi lên, anh và Hà Vũ Mông ở trong biệt thự, nếu đã xác định trận hỏa hoạn này là bởi vì phóng hỏa, các anh ở trong biệt thự có hiềm nghi phóng hỏa.

Trương đại quan nhân cười nói: Chúng tôi phóng hỏa? Chúng tôi vì sao muốn phóng hỏa? Chẳng lẽ chúng tôi đột nhiên phát điên muốn đốt cháy mình?

Khưu Hồng Hỉ nói: Đồng chí Trương Dương, chúng ta nên nhìn vấn đề này một cách khách quan, anh có thể nói cho tôi biết, lúc ấy anh là thoát ly đám cháy như thế nào hay không?

Trương Dương bực mình nói: Đã nói với anh cả một trăm lần rồi.

Hà Vũ Mông ở đâu?

Trương Dương phát hỏa: Anh là cảnh sát, sao lại đi hỏi tôi? Người ta mất tích, sống hay chết nên là các anh đi tìm, anh hỏi tôi thì tôi hỏi ai!

Khưu Hồng Hỉ nói: Đồng chí Trương Dương, có một số việc không thể nói đùa được đâu.

Anh hình như đang uy hiếp tôi!

Khưu Hồng Hỉ nói: Căn cứvào tình huống chúng tôi trước mắt nắm giữ được, anh đã bị chúng tôi liệt vào người hiềm nghi phóng hỏa.

Trương Dương cười lạnh nói: Khưu Hồng Hỉ, anh chơi tôi à, sao lại chụp cho tôi cái mũ to như vậy, anh khai thật với tôi đi, anh rốt cuộc được Tần Chấn Đường cho cái gì?

Khưu Hồng Hỉ tức giận đến nỗi vẻ mặt đỏ bừng: Đồng chí Trương Dương, anh còn nói như vậy tôi sẽ tố cáo anh tội phỉ báng.

Trương Dương nói: Tôi sớm biết anh lừa tôi đến là không có hảo tâm gì mà, khi lửa cháy anh và hai huynh đệ Tần gia mắt đi mày lại, tưởng tôi không phát hiện à?

Anh…

Anh cái gì mà anh? anh có phải cảm thấy tôi dễ bắt nạt, kiếm ra mấy cái chuyện ở vẩn để đổ lên người tôi, mẹ kiếp, anh không thấy xấu hổ với quốc huy trên đầu anh ư? Anh có xứng làm cảnh sát bảo vệ chính nghĩa không?

Khưu Hồng Hỉ thẹn quá hóa giận: Tôi làm việc không thẹn với lương tâm.

Vứt mẹ đi, tôi thấy lương tâm của anh đã sớm bị chó nó ăn rồi!

Khưu Hồng Hỉ sớm biết rằng thằng cha này rất kiêu ngạo, không ngờ hắn kiêu ngạo đến loại tình trạng này, tới một mẫu ba phân đất của mình, không ngờ còn dám chửi bới, Khưu Hồng Hỉ phát hỏa: Trương Dương, tôi nhắc nhở anh chú ý tới ngôn hành của mình.

Trương đại quan nhân nói: Ngôn hành của tôi chẳng có vấn đề gì cả, tôi nói sai câu nào? Tối nay có phải anh mời tôi đến hay không!

Khưu Hồng Hỉ không nói gì, quả thực, là hắn mời Trương Dương đến đây.

Trương đại quan nhân khí thế bức nhân nói: Nói cái gì tình tiết vụ án có tiến triển, lừa tôi à? Sợ tôi không phối hợp, trước tiên lừa tôi tới cục cảnh sát, kế tiếp anh chuẩn bị làm gì? Có phải định câu lưu tôi hay không?

Khưu Hồng Hỉ miệng ngập ngừng, hắn muốn phát hỏa, nhưng trong đáy lòng lại không vững.

Trương Dương nói: Mọi người cũng không phải là trẻ con, ai muốn làm gì thì chúng ta đều hiểu rõ, những lời vừa rồi của anh, từng câu dẫn tôi vào bẫy, nói trắng ra là muốn chứng minh tôi phóng hỏa đốt biệt thự số 77, anh là cảnh sát, một cảnh sát tốt đầu tiên phải tới logic, tôi hỏi anh, động cơ phóng hỏa của tôi là gì? Là tôi muốn tự sát hay là tôi muốn giết chết Hà Vũ Mông?

Ặc… Khưu Hồng Hỉ bị Trương Dương hỏi cho cứng họng.