Chương 1844: Tiếu Lí Tàng Đao (3)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hạng Thành thản nhiên cười cười, y biết Trương Dương muốn nói gì, Cung Hoàn Sơn và Tiết lão quả thực không có giao tình gì, trong mắt Hạng Thành, hắn sở dĩ kiên trì cùng tới là có ý đổ một canh bạc cuối cùng. Hạng Thành có thể thông cảm tâm tình hiện tại của Cung Hoàn Sơn, Cung Hoàn Sơn đã đánh mất lòng tin, chẳng những biểu hiện ở trên chính người hắn, cũng biểu hiện trên thái độ đối với bí thư thị ủy đương nhiệm, lão đại ca của hắn là y. Hạng Thành nói: Thị trưởng Cung và Tiết lão cũng quen nhau không ít năm rồi. Y không nhiều lời, giải thích quá nhiều cũng không có nghĩa lý gì, Trương Dương tuy rằng trẻ tuổi, nhưng hắn là người thông minh, có thể thấy rõ sự ảo diệu trong đó.

Trương Dương nói: Tiết lão chỉ sợ là không mời hắn tới.

Hạng Thành không khỏi bật cười, người trẻ tuổi cuối cùng vẫn rất thiếu kiên nhẫn, Trương Dương thực sự là nói rất trắng trợn, nếu Cung Hoàn Sơn ở đây, nghe thấy hắn nói như vậy thì chỉ sợ sẽ tức giận mà chết. Hạng Thành không trực tiếp trả lời Trương Dương câu hỏi của vấn đề, mà là nói: Trương Dương à, có phải tức giận vì câu nói đùa vừa rồi của thị trưởng Cung hay không?

Trương Dương cười nói: Bí thư Hạng cho rằng tôi nhỏ nhen thế ư? Thị trưởng Cung chỉ là nói đùa thôi, cũng không phải là thật, cho dù hắn nói thật thì trước mắt ở Bắc Cảng lời nói của hắn cũng không được tính, ngài mới là người đứng đầu, ngài cũng không bảo tôi sung quân tới kinh thành, hắn việc gì mà phải gấp thế? Trương đại quan nhân trên mặt vẫn cười, nhưng có thể nói là rất khinh thường Cung Hoàn Sơn.

Hạng Thành thở dài: Trương Dương, cái này tôi cũng với anh rồi, phải tôn trọng lãnh đạo, cái gì mà người đứng đầu với lại người thứ hai, mọi người đều là làm việc vì đất nước, nào có phân quý tiện sang hèn.

Trương Dương nói: Tôi chỉ là nói sự thật thôi, bí thư Hạng trăm ngàn lần đừng coi là thật.

Hạng Thành nói: Trương Dương à, tôi sở dĩ giữ anh lại uống trà, thật ra là có lời muốn nói với anh.

Trương Dương nói: Bí thư Hạng, tôi nhìn ra mà, hôm nay ngài mời tôi uống rượu, lại mời tôi uống trà, ngẫm lại trước đây tôi còn tôi còn thường xuyên chọc ngài mất hứng, trong lòng tôi hối hận lắm.

Hạng Thành nói: Anh không cần phải hối hận, chuyện trên công táccho phép anh giữ ý kiến cá nhân, bởi vì công tác mà sinh ra tranh chấp, tôi cũng sẽ không để ở trong lòng, tôi tuy rằng không phải là quan lớn gì cả, nhưng chút lòng dạ đó thì vẫn có, nếu ngay cả công và tư tôi cũng không phân rõ ràng thì uổng cho tôi dã làm bí thư thị ủy nhiều năm như vậy.

Trương Dương nói: Bí thư Hạng, tôi cảm thấy hai người chúng ta có một ngăn cách lớn, tôi thừa nhận tôi làm việc hơi cấp tiến.

Hạng Thành cười nói: Vậy cậu chính là bức tôi thừa nhận tôi làm việc hơi bảo thủ?

Trương Dương nói: Bí thư Hạng, ngài nếu nói như vậy thì chính là ngài tuyệt không thừa nhận sự bảo thủ của mình, thật ra ngài đừng vội không thừa nhận, tôi cũng không cho rằng ngài bảo thủ, có thể là lý giải của chúng ta đối với sự phát triển bất đồng mà thôi.

Hạng Thành nói: Trương Dương à, bất kể tôi thừa nhận hay là không thừa nhận thì tôi cũng già rồi, một người đã già, tư duy khó tránh khỏi sẽ không theo kịp thời đại, bằng không, chúng ta cũng sẽ không có chế độ về hưu.

Trương Dương nói: Thật ra kinh nghiệm cũng một món tài phú quý giá.

Hạng Thành nói: Thời đại này là thời đại biến cách, chỉ bằng vào kinh nghiệm mà làm việc thì còn lâu mới đủ, gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, trong đó có một việc khiến tôi rất xúc động, tôi bắt đầu cân nhắc lại vấn đề, tôi phát hiện mình xuất hiện một số sai lầm trong phán đoán sự phát triển của một số việc.

Trương đại quan nhân có chút không tin vào tai mình, Hạng Thành có thể chủ động thừa nhận từng có sai lầm trong công tác trước mặt mình, chuyện này giống như mặt trời mọc từ hướng tây, lãnh đạo tự phê bình, Trương Dương đương nhiên không thích hợp thêm mắm thêm muối, hắn trừng mắt nhìn, bộ dạng hồ đồ, khi cần giả bộ hồ đồ thì phải giả bộ hồ đồ.

Hạng Thành chậm rãi đặt chén trà xuống, nói khẽ: Trương Dương, tôi đã chuẩn bị chuẩn bị đề nghị tiến hành điều chỉnh ban thường ủy đương nhiệm của Bắc Cảng, cậu có đề nghị gì?

Trương đại quan nhân cười nói: Bí thư Hạng, tôi cũng không dám vượt quyền đâu.

Hạng Thành mỉm cười nói: Không gọi là vượt quyền, qua không lâu nữa chính là chức quyền sở tại, tôi định tăng thêm một ít sức sống cho ban thường ủy, nhận cán bộ tinh thần hăng hái như cậu vào ban, để tránh có người lại nói tôi bảo thủ.

Trương Dương cười nói: Bí thư Hạng, tôi cũng không nói ngài bảo thủ, về phần ngài muốn đề nghị tôi tiến vào ban thường ủy thành phố, tôi cũng có chút ý kiến của mình.

Hạng Thành mỉm cười gật đầu: Cậu nói đi. Hôm nay Hạng Thành đặc biệt hòa ái.

Trương Dương nói: Thời gian tôi đến Tân Hải không lâu, chưa làm ra được chính tích nổi bật gì, hiện tại lại cho tôi vào ban thường ủy, tôi cảm thấy được quý quá mà lo. Trương đại quan nhân sâu trong lòng cũng rất muốn tiến vào ban thường ủy thành phố, nhưng hắn không ngờ người chủ động nhắc tới chuyện này là Hạng Thành, Trương Dương cũng không tin Hạng Thành sẽ tốt bụng như vậy, Hạng Thành càng cười hòa ái thì Trương đại quan nhân lại càng cảm thấy chột dạ, bí thư Hạng này liệu có phải có chủ ý xấu gì không.

Hạng Thành nói: Trương Dương, cậu trước đây không phải khiêm tốn như vậy!

Trương Dương cười nói: Trước mặt lãnh đạo vẫn phải khiêm tốn cẩn thận, tránh kiêu tránh vội, nói thật, tôi hiện tại khó khăn lắm mới ổn định được một ít, tỉnh táo một ít, người đâm vào lưng tôi cũng ít đi rồi, vừa hay có thể làm chút việc, nếu thật sự thành thường ủy thành phố Bắc Cảng, không biết sẽ có bao nhiêu người nhìn tôi không vừa mắt.

Hạng Thành nói: Đừng để ý người khác nói gì, cậu trong chuyện Tân Hải bỏ huyện lập thành phố và xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu đã có được thành tích nổi bật. Với cá nhân tôi mà nói thì cậu đã hoàn toàn đủ tư cách để trở thành thường ủy thành phố Bắc Cảng.

Trương Dương nói: Cám ơn bí thư Hạng đã khen tặng, nhưng lần này tôi thực sự không thể đáp ứng, bí thư Hạng, ngài cứ coi như là bảo vệ cán bộ trẻ tuổi như tôi đi, lần này đừng để tôi tiến vào ban thường ủy, tư vị lênh đên nơi đầu sóng ngọn gió cũng không dễ chịu gì đâu.

Hạng Thành không phải cam tâm tình nguyện muốn cho Trương Dương làm thường ủy. Mà là thời thế bức người, để Trương Dương tiến vào thường ủy một là để giảm xóc quan hệ giữa y và thượng tầng, mà có thể tiến hành điều chỉnh ban thường ủy đương nhiệm. kẻ phản bội như Hoàng Bộ Thành nhất quyết phải thanh trừ. Mà đưa Trương Dương tiến vào ban thường ủy đối với bản thân Trương Dương mà nói cũng chưa chắc đã là chuyện tốt, có nghĩa là hắn thế tất sẽ bại lộ dưới mắt nhiều người hơn. Có nghĩa là hắn sẽ phải càng thêm ước thúc ngôn hành của bản thân, rất nhiều lúc đặt người ta ở vị trí cáo cũng không phải là chuyện tốt, cây cao gió cả, nếu anh không có đủ năng lực kháng lạnh, như vậy kết cục của anh chỉ có hai, hoặc là chết cóng, hoặc là ngã chết, chiêu thức ấy gọi là phủng sát, ở trong quan trường cũng rất thường thấy.

Biểu hiện của Hạng Thành hôm nay rất tạo cho người cảm giác gió xuân ùa vào mặt, bất kể mục đích của hắn rốt cuộc có phải hại anh hay không. Ít nhất công phu mặt ngoài vẫn làm được rất tốt.

Trương đại quan nhân đương nhiên sẽ không bị công phu ngoài mặt của Hạng Thành lừa gạt, giao phong với Hạng Thành nhiều lần như vậy, hắn cũng khá hiểu Hạng Thành, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, hắn không tin Hạng Thành sẽ đột nhiên thay đổi. Cho dù có thay đổi thì cũng không phải là cam tâm tình nguyện, mà là tình thế bức bách, không thể không thay đổi.

Từ trong phòng Hạng Thành đi ra đã là mười một giờ tối, Trương Dương thật ra vốn không ngủ lại ban trú kinh Bắc Cảng, nhưng đã đến giờ này rồi, hắn cũng không muốn lằng nhằng nữa. Vả lại ngày mai còn phải đi giúp Tiết Vĩ Đồng.

Trên hành lang, gặp Hồng Thi Kiều, Hồng Thi Kiều cười cười với Trương Dương: Bí thư Trương còn chưa ngủ à?

Trương Dương cười nói: Hàn huyên với bí thư Hạng đến giờ mới xong.

Hồng Thi Kiều nói: Ngài có đói bụng không, có cần chút đồ ăn khuya hay không.

Cô ta nói như vậy, Trương Dương cũng thực sự có chút đói bụng, hắn cười nói: Vậy thì gọi chút gì đó đi.

Hồng Thi Kiều nói: Ngài về phòng trước đi, lát nữa tôi sẽ mang tới phòng ngài.

Trương Dương rõ ràng có chút do dự một chút, Hồng Thi Kiều nhìn ra sự do dự của Trương Dương, mặt không khỏi lại có chút đỏ lên, cô ta đương nhiên minh bạch Trương Dương đang do dự gì, dù sao trước đó mình từng có lịch sử hãm hại hắn, người ta có tâm lý đề phòng cũng là bình thường.

Hồng Thi Kiều nói: Hay là tôi làm xong sẽ gọi điện thoại cho ngài. Câu này đã tiết lộ là cô ta tự mình xuống bếp.

Trương đại quan nhân bật cười: Thôi cô cứ đưa tới đi. Trương đại quan nhân đối với Hồng Thi Kiều là trong lòng trong sáng, có kinh lịch lần trước đối với hắn mà nói cũng là chuyện tốt, ít nhất từng thời từng khắc giữ chặt dây cảnh giới, tuyệt sẽ không dễ dàng mắc mưu.

Trương Dương trở về phòng không lâu thì Hồng Thi Kiều bưng một bát vân thôn đến.

Trương Dương ăn, Hồng Thi Kiều ở bên cạnh nhìn, chờ thu thập bát đũa.

Trương Dương vừa ăn vừa nói: Ban trú kinh của các cô cũng sắp thay lãnh đạo rồi.

Hồng Thi Kiều nói: Bí thư Trương, tôi cũng không muốn làm ở ban trú kinh nữa.

Trương Dương ồ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Hồng Thi Kiều một cái: Đã xác định đi đâu chưa?

Hồng Thi Kiều nói: Đang cân nhắc.

Trương Dương nói: Không cần cân nhắc, đến Tân Hải đi.

Hồng Thi Kiều nói: Tôi tới Tân Hải có thể làm gì?