Chương 2013: Gặp Cơn Sóng Nhỏ (2)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hạng Thành nói: Tôi thấy Trương Dương rất không hài lòng với an bài công tác lần này, anh hay là giành thời gian tìm hắn nói chuyện đi.

Cung Kì Vĩ cười có chút bất đắc dĩ: Bí thư Hạng, chỉ sợ tôi nói gì hắn cũng nghe không vào, tôi thấy hắn hiện tại đã sinh ra thành kiến không nhỏ đối với tôi.

Hạng Thành nói: Phải tách rõ Công tác và tình cảm cá nhân, theo tôi được biết thì quan hệ cá nhân của hai người các anh vẫn luôn không tồi.

Cung Kì Vĩ nói: Nói thì dễ lắm, nhưng khi thực hiện, muốn phân hai chuyện rõ ràng nào có dễ?

Trương Dương không hề lập tức rời khỏi lập tức rời khỏi, mà tới Ủy ban kỷ luật, bí thư Ủy ban kỷ luật Trần Cương nhìn thấy hắn mặt đầy mây đen đi vào thì lập tức đoán được chuyện gì đã khiến hắn như vậy. Trần Cương đứng dậy mời Trương Dương ngồi xuống sô pha, bảo thư ký đi pha một ấm trà, mỉm cười nói: Bí thư Trương, lần này tới kinh thành thu hoạch không nhỏ chứ?

Trương Dương nói: Thu hoạch thì cũng được một ít, nhưng thành quả đều bị người khác nuốt mất rồi.

Trần Cương thở dài nói: Tôi cũng nghe nói tới an bài của tỉnh lý rồi, bí thư Trương, tôi thực sự bất bình cho anh, khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải là anh giành được, có thể có được cục diện hiện tại cũng là kết quả cố gắng của anh, nhưng, tỉnh lý sao có thể làm như vậy? Trần Cương giả bộ lòng đầy căm phẫn. Thật ra thằng cha này trong lòng cũng không đồng tình với Trương Dương một chút nào, không những không đồng tình mà hắn còn có chút vui sướng khi người gặp họa, phong thuỷ thay phiên, Trương Dươnganh cũng có hôm nay à? Hiện tại không khệnh khạng nữa à? Mất đi chỗ dựa phía sau, anh cũng chỉ là nhân vật để người ta mặc sức bài bố mà thôi, một tờ văn kiện của tỉnh lý đã lấy quyền quản lý khu bảo lưu thuế nhập khẩu từ trong tay anh đi.

Trương Dương nói: Có người đang nhằm vào tôi! Nói xong câu đó, hắn cũng không hề nói rõ là ai đang nhắm vào mình, cầm chén trà lên uống một ngụm trà.

Trần Cương nói: Bí thư Trương, có chuyện tôi trước tiên tiết lộ cho anh đã.

Trương Dương gật đầu.

Trần Cương hạ giọng nói: Gần đây tôi nhận được không ít thư tố cáo anh.

Trương đại quan nhân khinh thường nói: Trò cũ thôi, tố cáo nhằm vào tôi đã lúc nào dừng đâu.

Trần Cương nói: Trong đó có mấy bức… Hắn cố ý tạm dừng một chút mới nói: Là về Tang Bối Bối, nói anh thường xuyên ra vào Thiên Nhai, cũng có gì đó mờ ám với nữ nhân Tang Bối Bối này.

Trương Dương nhíu mày: Còn nói gì nữa?

Trần Cương nói: Tôi đã bưng bít những tài liệu này rồi, nếu những tài liệu này lọt vào tay người hữu tâm, nói không chừng sẽ bị tra tiếp. Trần Cương cũng không phải đang nói chuyện giật gân, nếu những tài liệu này lọt vào trong tay Văn Hạo Nam, với quan hệ ác liệt giữa Văn Hạo Nam và Trương Dương hiện tại, hắn khẳng định sẽ chế tạo văn vẻ.

Trương Dương nói: Dám chọc tới tôi ư? Không sợ ăn đòn à?

Trần Cương nói: Tôi nghe nói bí thư Trương ở kinh thành cũng gặp phiền toái.

Trương Dương nhướn mắt lên nhìn Trần Cương này lão hồ li này rất chú ý tới mình.

Trần Cương bị hắn nhìn cho có chút không được tự nhiên, ho khan một tiếng rồi nói: Có loại người chính là chó điên, anh không so đo với hắn, nhưng hắn lại nghĩ rằng anh sợ hắn, cho nên sẽ đi theo cắn, cắn không ngừng.

Trương đại quan nhân nghe hắn nói như vậy thì trầm mặc, qua một hồi lâu mới thở dài, nói khẽ: Tôi hảo tâm cứu nữ nhân của hắn, hắn lại hận không thể đẩy tôi xuống địa ngục.

Trần Cương nói: Bí thư Trương, tôi tuy rằng không chính mắt, nhưng tôi nghe nói thôi cũng cảm thấy bất bình cho anh rồi.

Trương Dương nói: Biết làm sao được? Hắn bất nhân với tôi, nhưng tôi lại đối với bất nghĩa với hắn.

Cũng không thể nói như vậy được, người rõ ràng đang nhằm vào anh, hắn ở Bắc Cảng một ngày thì sẽ không thôi đối nghịch với anh, anh ngẫm lại đi, nếu những tài liệu này lọt vào tay hắn, nếu hắn xoay quanh chuyện của anh mà làm văn, hậu quả rất đáng lo! Trần Cương tuy rằng không có nói rõ, nhưng đã biểu đạt ý tứ của hắn rất rõ ràng. Có người gửi tài liệu tố cáo về Tang Bối Bối, nếu những tài liệu này lọt vào trong tay Văn Hạo Nam, Văn Hạo Nam khẳng định sẽ tra tới cùng, nói không chừng sẽ phát hiện bí mật diệt khẩu của Trương Dương, làm việc thì phải phòng ngừa chu đáo, chỉ với chuyện này mà nói, Trần Cương lúc trước giúp Trương Dương hủy thi diệt tích, đã trở thành đồng đảng của hắn rồi, nếu Trương Dương xảy ra chuyện thì hắn cũng khó mà thoát tội.

Vẻ mặt của Trương Dương lộ ra có chút do dự.

Trần Cương nói: Bí thư Trương, gần đây tình thế rất bất lợi đối với anh, tường đổ thì người ngã, rất khó nói người liệu có làm động tác động tác tiếp theo hay không, tôi nói một câu không nên nói nhé, việc cấp bách lắm rồi, phải đề phòng lúc chưa xảy ra, dứt khoát thanh trừ việc hoặc là… người gây bất lợi cho mình! Biểu hiện của Trần Cương khá quyết đoán.

Trương Dương nhướn mày, nói khẽ: Anh khuyên tôi xử lý hắn ư?

Trần Cương cười khổ nói: Hắn nếu xảy ra chuyện thì chỉ sợ chẳng ai chạy thoát, biện pháp tốt nhất chính là khiến hắn biết khó mà lui.Đúng rồi, nữ nhân của hắn bị bắt cóc ở ở kinh thành, Văn gia chẳng lẽ không tỏ vẻ gì ư? Trần Cương không phải kẻ ngốc, hắn đương nhiên biết hậu quả khi trực tiếp xuống tay với Văn Hạo Nam.

Trương Dương nói: Tôi cũng không rõ lắm.

Trần Cương nói: Đối với chó điên, nhất định phải ra tay quyết đoán, nhất định phải ra sức đánh, hơn nữa phải đánh cho nó sợ, bằng không nó vẫn sẽ quay đầu lại cắn anh.

Trương Dương gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mấy chén trà: Buổi tối nhé. Hẹn Viên Hiếu Thương ra cùng nhau tâm sự.

Trương Dương bảo Chu Sơn Hổ trở về, hắn hôm ấy không về Tân Hải, chuyện tỉnh lý đã giao quyền quản lý khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải cho Cung Kì Vĩ rất nhiều người đều đã biết, đa số người tuy rằng tỏ vẻ kinh ngạc đối với việc này, nhưng đồng thời cũng cho rằng chuyện này là đương nhiên, Trương Dương hiển nhiên đã thất sủng. Có thể có thể đi tới ngày hôm nay, có liên quan tới việc hắn là con rể của bí thư tỉnh ủy và là con nuôi của phó thủ tướng Văn. Bối cảnh quá mức bắt mắt, người khác sẽ xem nhẹ năng lực và cố gắng của anh. Mà hiện tại Trương Dương và Sở Yên Nhiên đã chia tay, quan hệ của hắn và Văn gia Cũng bởi vì trở mặt với Văn Hạo Nam mà hạ xuống số không, trước sau mất đi hai chỗ dựa, tình trạng hiện giờ của Trương đại quan nhân ít nhiều cũng bị phủ lên sắc thái bi thương. Rất nhiều người đã dự cảm được, cho dù là vị trí bí thư thị ủy Tân Hải hắn cũng ngồi không lâu nữa.

Kiều Mộng Viện vẫn chờ Trương Dương trở về, nói chuyện trực tiếp với hắn. Nhưng Trương Dương hôm ấy lại không về Tân Hải, điều này khiến cho người lo lắng cho hắn càng thêm lo lắng.

Thường Hải Thiên gõ cửa văn phòng của Kiều Mộng Viện, gần đây khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải trình hiện ra cục diện rất tốt, nhưng vào những lúc như thế này tỉnh lý lại lâm trận đổi soái. Cung Kì Vĩ tiếp quản khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải, chẳng khác nào trên ý nghĩa nào đó đã tuyên bố khu bảo lưu thuế nhập khẩu từ đất phần trăm của Tân Hải biến thành phạm vi quản hạt trực tiếp của Bắc Cảng, những người trẻ tuổi lúc trước đã hạ được công lao hãn mã cho xây dựng và thành lập biến thành Bắt đầu mất đi người cầm đầu, bọn họ cũng trở nên bối rối.

Thường Hải Thiên vừa vào cửa đã nói: Nếu Trương Dương không làm nữa thì tôi cũng đi!