Chương 1201: Chỉ Uống Ba Chén(2)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trương đại quan chỉ có thể cười khổ hạnh rồi, giờ đây ngay cả hòa thượng mà cũng biết tham ô. Trương Dương nói: “Thật ra, những hạng mục kinh tế chi tiêu trong chùa đều giao cho anh làm, nếu anh muốn thì cơ hội tham ô còn nhiều hơn ông ta.”

Tam Bảo nói: “Với tôi mà nói, ở chùa chẳng có gì hấp dẫn hơn là làm phương trượng. Người như tôi từ khi xuất gia đã lập chí hướng cho mình rồi, vì chí hướng này, tôi đã chống lại được rất nhiều điều thu hút mê hoặc.”

Đây là lần đầu tiên Trương Dương cảm nhận được một thứ thực tế trên người Tam Bảo hòa thượng, cũng là điểm sáng Trương Dương thấy được trên người gã, liền nói: “Tam Bảo, hình như tôi đã hiểu anh hơn một chút rồi.”

Tam Bảo nói: “Hiểu tôi về cái gì?”

“Một mặt nào đó, tính cách của chúng ta có điểm tương đồng.”

Tam Bảo nói: “Tôi không dám so sánh với chủ nhiệm Trương đâu.”

Đằng trước đã nhìn thấy ánh đèn của Thu Hà Tự, Trương Dương nghĩ đến chuyện việc Tam Bảo giảng kinh cho Mạnh Truyền Mỹ, liền mỉm cười nói: “Tam Bảo, về sau, có lẽ còn phải nhờ anh đi giúp đỡ nữa đấy.”

Tam Bảo nói với Trương Dương: “Thật ra, Kiều phu nhân còn hiểu phật giáo nhiều hơn tôi, hôm nay tôi hơi múa rìu qua mắt thợ.”

Trương Dương nói: “Tôi có thể nhận ra, rằng bà ấy thích nghe anh giảng kinh.”

Tam Bảo lắc lắc đầu nói: “Tôi sẽ không đến đó nữa đâu, Kiều phu nhân có lẽ có tâm bệnh, bà ấy luôn cho rằng mình là một kẻ có tội, những đạo lý về kinh phật, bà ấy đều đã hiểu hết rồi. Tôi đi giảng kinh cho bà ấy nghe, hình như giống một đứa học sinh cấp một đi giảng bài cho một sinh viên đại học vậy, từ đầu đến cuối tôi chỉ biết cười theo thôi, cứ nên đợi khi sư phụ tôi về, bảo ông ấy đi khuyên Kiều phu nhân mấy câu đi, có lẽ như vậy sẽ tốt hơn cho bà ấy.”

Trương Dương nghe những lời của Tam Bảo, càng ngày càng cảm thấy hiếu kỳ đối với Mạnh Truyền Mỹ, Tam Bảo đã không muốn đi, đương nhiên hắn cũng không miễn cưỡng nữa, hắn nói chuyện Kiều Chấn Lương giúp đỡ nói hộ Thu Hà Tự cho gã, Tam Bảo vui mừng nói: “Thật tốt quá, nếu bí thư Kiều đồng ý nói giúp, việc này nhất định không có vấn đề gì rồi, tôi sẽ thông báo cho bên thi công, chuẩn bị thi công tiếp.”

Trương Dương về bộ chỉ huy khu đô thị mới để nghỉ ngơi, buổi tối hôm đó đúng lúc Thường Hải Tâm trực ban.

Khi đến bộ chỉ huy, phát hiện ra Tần Thanh cũng ở đó, cô và Thường Hải Tâm đang nói chuyện trong phòng làm việc, hai người họ dù là đến phiên ai trực ban, đối phương cũng ở lại để nói chuyện cùng.

Hiện tại Trương Dương thuộc vào nhân khẩu thường trú ở bộ chỉ huy, mặc dù đã lấy được chìa khóa ở nhà mới tại Phù Dung viện, nhưng vẫn chưa sửa chữa lại, thật ra dù là có sửa chữa, thì hắn cũng không về đó ở hàng ngày, ở lại đơn vị tiện hơn một chút.

Khi Trương Dương đi qua phòng trực ban hành chính, hắn cố ý ho một tiếng. Đã đến cuối năm, nhiệt độ vào buổi tối đều là dưới 0 độ, cánh cửa phòng trực ban đang đóng chặt.

Tần Thanh mở cửa phòng từ bên trong.

Bên trong phòng đã mở điều hòa, vì vậy rất ấm áp, Trương Dương cười nói: “Các cô không sợ có tên lưu manh nào xông vào ức hiếp sao?”

Thường Hải Tâm nói: “Đã có một tên lưu manh xông vào rồi đây, nhưng chúng tôi đều không sợ!”

Câu này nói không hề giả chút nào, Trương Dương có gì mà không làm với hai người họ chứ, làm sao họ lại sợ được?

Trương Dương ngồi xuống trên giường tại phòng trực ban.

Tần Thanh nói: “Anh mau đi ra ngoài đi, đây không phải là nơi anh nên đến đâu.”

Trương Dương nói: “Không sao mà, bảo vệ đi ngủ rồi, tôi cũng đã đóng cửa của tòa nhà này rồi, ông ta không lên đây được đâu.”

Tần Thanh nói: “Anh mau về phòng ngủ đi, toàn mùi rượu nồng nặc trên người thôi, lúc nào anh cũng uống say rồi lái xe, sớm muộn gì cũng bị người ta bắt.”

Trương Dương nói: “Vậy thì tôi đi nhé! Hai người nhớ chú ý an toàn đấy!”

Thường Hải Tâm cười nói: “Không sao, chúng tôi đều đã học được thuật phòng thân của anh dạy rồi, người bình thường không phải là đối thủ của chúng tôi đâu.”

Trương Dương nói: “Đừng khoác lác nhé, nếu gặp phải loại võ công cao cường như tôi, thì các cô chẳng trở tay kịp đâu.”

Thường Hải Tâm nói: “Trên đời có mấy ai lưu manh như anh cơ chứ?”

Trương Dương ngoài miệng thì nói phải đi, nhưng không có ý định đứng dậy: “Chị Thanh, tôi thấy, về sau trực ban hành chính, đừng phái các cô nữa, con gái trực ban không tiện đâu, để đàn ông chúng tôi làm thôi.”

Tần Thanh nói: “Bộ chỉ huy khu đô thị mới mới thành lập không được bao lâu, vẫn chưa đủ người, hai chị em chúng tôi làm bạn, vừa vặn có thể nói chuyện với nhau.”

Trương Dương nói: “Vậy thì để về sau tôi đến trực thay cho các cô.”

Tần Thanh lại giục: “Anh đi ngủ đi!” Thật ra hai người đều muốn Trương Dương ở lại cùng, nhưng dù gì thì ngoài mặt cũng không thể nói thế được, mặc dù hai người họ cùng được Trương Dương đưa lên một chiếc giường, nhưng vẫn phải giữ khoảng cách.

Trương Dương lúc này mới đứng dậy, hắn đi không lâu, Tần Thanh và Thường Hải Tâm cũng ngủ. Giường của họ là giường tầng, Thường Hải Tâm ngủ tầng phía trên, Tần Thanh ngủ tầng phía dưới, hai người vừa đặt mình không lâu, đã nghe thấy cánh cửa bên ngoài động đậy, rõ ràng là có người lấy chìa khóa mở từ phía ngoài. Tất nhiên người đó là Trương Dương, vừa rồi khi Tần Thanh tiễn hắn đi đã khóa trái cửa lại, từ bên ngoài không thể nào mở được. Cô nghĩ đến bộ dạng chẳng thu được gì của Trương Dương, đột nhiên nhoẻn miệng cười khanh khách.

Thường Hải Tâm cũng cười một tiếng, rồi nói nhẹ nhàng: “Ai vậy?”

Thật ra không cần phải hỏi, tòa lầu này chỉ có ba người họ.

Bên ngoài không còn động tĩnh gì, yên lặng môt lúc lâu sau, cửa phòng lại bắt đầu vang lên.

Lúc này Tần Thanh hỏi: “Ai vậy?” Bên ngoài lại yên ắng.

Thường Hải Tâm cảm thấy có gì đó không ổn, cô nhấc điện thoại gọi đến số của Trương Dương, tiếng chuông điện thoại vang lên, Trương Dương một lúc sau mới bắt máy: “Hải Tâm, có chuyện gì vậy?”

Thường Hải Tâm nói: “Anh đang ở đâu thế?”

Trương đại quan nói: “Đang trong chăn.”

Thường Hải Tâm vừa nghe ngay lập tức đã nổi da gà: “Anh không mở cửa….”

Trương Dương cười nói: “Trời lạnh thế này, mở cửa làm gì? Hai người các em ở cạnh nhau mà anh yên tâm rồi, mau đi ngủ đi, anh mệt rồi!”

Thường Hải Tâm đặt điện thoại xuống, sợ đến độ chui lên giường của Tần Thanh, nói nhỏ: “Chị Thanh, anh ấy bảo anh ấy không đến…Anh ấy đang ở trong phòng của mình!”

Tần Thanh nói: “Tôi biết, không có tiếng chuông điện thoại, cũng không có tiếng anh ấy nói chuyện.” Cô cũng cảm thấy hơi sợ, cầm điện thoại gọi điện cho Trương Dương, nhưng đáng ghét là điện thoại tên này đã tắt máy.

Thường Hải Tâm nói: “Tên chết tiệt này, chẳng quan tâm đến chúng ta gì hết.”

Tần Thanh nói: “Hay là tôi ra ngoài xem….”

Thường Hải Tâm gật gật đầu, Tần Thanh mặc áo vào, Thường Hải Tâm hơi sợ: “Chị Thanh, để tôi đi cùng chị.”

Nhìn từ ngoài cửa sổ, phòng bảo vệ đã tắt đèn, cánh cửa đã khóa cẩn thận, có lẽ bảo vệ đã đi ngủ rồi.

Hai người đều mặc xong quần áo, lúc này mới kéo cánh cửa bước ra ngoài, ở bên ngoài không có ai, hành lang trống huơ trống hoác, hai người quay sang nhìn nhau, Tần Thanh chỉ xuống bên dưới, họ cùng dìu nhau xuống phòng của Trương Dương ở phía dưới, phòng của Trương Dương đã tắt đèn. Tần Thanh cẩn thận gõ gõ cửa phòng, không có phản ứng gì hết.

Tần Thanh gõ mạnh hơn một chút, nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì.

Thường Hải Tâm nói: “Chẳng lẽ anh ấy đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Tần Thanh nói: “Anh ta mà có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ?” Lời vừa dứt, đèn ở hành lang đã tắt ngấm.

Thường Hải Tâm sợ đến độ hét a lên một tiếng, nhưng đột nhiên eo cô cảm thấy tê tê, cô đổ xuống, bị một người ôm lấy, Tần Thanh không nhìn thấy gì, gọi: “Hải Tâm! Hải Tâm!” Một cơn gió nhẹ bay đến từ đằng sau cô, dù sao thì Tần Thanh cũng biết chút võ công, cô xoay người, cơ thể đi về phía trước, muốn thoát khỏi sự công kích của đối phương, nhưng dù cô phản ứng nhanh thế nào, đều không thể thoát khỏi ngón tay của đối phương, sau khi Tần Thanh bị điểm trúng, cơ thể ngay lập tức trở nên mềm nhũn không còn chút sức lực nào, rồi cũng bị đối phương ôm vào lòng, trong bóng đêm, mặc dù không nhìn thấy mặt mũi của người đánh lén, nhưng từ bộ ngực quen thuộc, cô đã nhận ra kẻ đánh lén họ là Trương Dương, Tần Thanh nói: “Anh không bỏ ra, tôi sẽ kêu cứu bây giờ!”

Trương đại quan cười hì hì nói: “Dù các cô có kêu thế nào, thì bảo vệ cũng không tỉnh đâu, tôi đã dùng mê hương để làm ông ấy ngủ mất rồi, không mở cửa cho tôi, giờ đây các cô biết sợ rồi chứ?”

Tần Thanh thấp giọng nói: “Tên dâm tặc to gan, anh muốn thế nào?”

Trương đại quan nói: “Hai vị mỹ nhân xinh xắn thế này, cô nói xem tôi muốn làm gì?”

Tần Thanh mặt đỏ au, còn mau trong bóng đêm nhìn không rõ cô ấy thế nào, dù sao ở đây cũng là ở đơn vị, Tần Thanh thật sự xấu hổ đến cực điểm, cô cuối cùng đã ý thức được làm việc ở cùng một đơn vị với Trương Dương chẳng phải việc hay ho gì.

Trương đại quan chẳng để ý nhiều đến vậy, ôm cả hai vị mĩ nhân lên giường của mình, tên này có chỉ có một chiếc giường đơn 1.3 mét, ba người nằm trên một chiếc giường này, mặc dù ấm, nhưng dù sao thì vẫn chật, một lúc sau, Thường Hải Tâm và Tần Thanh đã bị hắn lột sạch không còn manh áo trên người, hai người họ nằm ở trên giường, Trương đại quan đương nhiên không còn chỗ nào để nằm nữa, tên này cũng không có ý định nằm chung với họ, một lúc sau, chiếc giường đã vang lên tiếng kêu két két rất có tiết tấu, âm thanh này vô cùng rõ ràng trong màn đêm, Thường Hải Tâm và Tần Thanh thật sự quá xấu hổ, tên này sao lại hoang đường vậy chứ, việc gì cũng dám làm.

Trương đại quan vui vẻ vô cùng, làm cho hai vị mỹ nữ cùng lộ ra cơ thể, Tần Thanh còn có thể nói chuyện được, còn Thường Hải Tâm đã bị hắn điểm huyệt không nói nổi nữa, Tần Thanh lo lắng rằng những động tĩnh Trương Dương gây ra quá lớn bị người ngoài nhìn thấy, liền mắng nhẹ nhàng: “Anh đừng làm bừa nữa, nhỡ đâu có người phát hiện ra thì nguy.”

Trương Dương cười nói: “Em không cảm thấy rằng như thế này rất tuyệt sao?”

Hắn giải huyệt đạo cho Thường Hải Tâm, nhưng vẫn khống chế Tần Thanh, bắt đầu công kích người đẹp Thanh ở dưới hắn, Tần Thanh làm sao chịu được bị hắn chơi đùa vậy, hơn nữa, lại không thể cử động được cơ thể, chỉ có thể chịu sự công kích của Trương Dương, một lúc sau đó đã bắt đầu kêu lên, không chịu nổ rên lên từng hồi, Thường Hải Tâm nằm ở bên cạnh, nhìn hai người quấn vào nhau ở cự ly gần như vậy, cảm hứng cũng bắt đầu nổi lên, rồi cơ thể cô tự động áp sát vào người Trương Dương.

Trương đại quan đương nhiên không thể đối xử bất công với ai cả, sau khi làm cho Tần Thanh không chịu nổi nữa, hắn lại bắt đầu quay người sang phía Thường Hải Tâm, giải huyệt đạo cho cô ấy rồi, hắn bắt đầu chiến đấu anh dũng trong tiếng rên của Thường Hải Tâm, đêm hôm đó, Trương đại quan quần quật đến hai giờ sáng, rồi mới đưa hai vị mỹ nhân này về phòng trực ban.

Tần Thanh và Thường Hải Tâm về đến phòng trực ban, chân đều mềm nhũn hết cả. Thật sự không biết sao tên này lại khỏe đến vậy.

Quyết định đầu tiên mà bí thư Tần đưa ra sau khi thức dậy vào sáng ngày hôm sau đó là, về sau cô và Thường Hải Tâm nhất định không trực ban nữa, mặc dù đêm hôm đó đầy kích thích, nhưng dù sao thì cô cũng cảm thấy rất hổ thẹn, không làm tròn nhiệm vụ của mình, không xứng với sự tin tưởng của các vị lãnh đạo, hơn nữa cô có thể đoán chắc rằng, chỉ cần họ trực ban, là Trương Dương sẽ không bỏ qua cơ hội như thế này, đi đêm lắm có ngày gặp ma, tất cả nên cẩn thận là hơn.

Thường Hải Tâm từ khi ngủ đến lúc tỉnh dậy mặt vẫn đỏ, nghĩ đến việc tối qua, cô không khỏi cảm thấy lo lắng, tối qua liệu cô có kêu lớn tiếng quá không, nhưng thật sự có một vài việc cô không thể nào khống chế được!