Chương 1157: Không Đơn Giản Như Vậy (1)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tiết Vĩ Đồng kể lại chuyện một lượt, nói tới cô ta và Trương Dương cứu người, lại bị Hùng Bỉnh Khôn bắt lại, Tiết Anh Hồng nghe xong vô cùng phẫn nộ: Đây không phải là lấy oán trả ơn ư?

Hùng Ân Bân nghe đến đây, giơ tay lên định đánh con trai, tay giơ lên cao, nhưng tốc độ hạ xuống lại không nhanh, y chỉ muốn làm dáng, hy vọng sẽ có người kéo y lại, nhưng khiến Hùng Ân Bân xấu hổ là căn bản không có ai biểu hiện ra ý này, y đã giơ tay lên lại không thể co vì thế chỉ có thể đánh một cái lên mặt Hùng Bỉnh Khôn, sau khi đánh xong còn chỉ vào mũi hắn mà mắng: Thằng khốn nạn, mày đúng là vô pháp vô thiên!

Lúc này mới nghe thấy Nghiêm Tuấn Cường lên tiếng khuyên bảo: Chính ủy Hùng, ngài làm cái gì vậy? Có việc gì thì từ từ nói, đừng đánh nó.

Ngô Diệu Long và Mạnh Tường Dân liếc mắt nhìn nhau, hai người đều hiểu rõ tâm tư của đối phương, hôm nay người ta chỉ là mượn tạm khối đất của chi đội này, phát sinh bất kỳ chuyện gì cũng không liên can tới bọn họ, bọn họ cũng không chen miệng vào.

Hai người chỉ mong sao chối bỏ được liên quan, nhưng sự thật là Hùng Bỉnh Khôn là một thành viên của chi đội, tuy rằng chuyện đêm nay là hành vi cá nhân của hắn, nhưng phía chi đội cũng không thể không gánh vác bất kỳ trách nhiệm nào.

Hùng Bỉnh Khôn nói: Tôi… Tôi cũng không có ý gì, tôi phát sinh chút xung đột với bọn họ, cho nên tôi muốn làm khó bọn họ một chút, tôi không có ý gì khác.

Lời này Tiết Vĩ Đồng không thích nghe, cô ta tràn ngập khinh bỉ nhìn Hùng Bỉnh Khôn: Anh sao lại dám làm mà không dám nhận? Gọi vợ anh ra đây, hỏi cô ta một chút hôm nay rốt cuộc là có chuyện gì? Anh có phải thấy chết mà không cứu hay không? chúng tôi sau khi cứu cô ta lên, anh có phải ở trước mặt mọi người đánh cô ta không?

Sắc mặt của Hùng Ân Bân càng khó coi hơn, Ngô Diệu Long và Mạnh Tường Dân đều biết Hùng Bỉnh Khôn căn bản chưa kết hôn, thằng ôn này rốt cuộc là đang làm cái gì vậy? Nếu chuyện này bị giũ ra hết thì chỉ sợ là loạn càng thêm loạn.

Tiết Anh Hồng nói: Chính ủy Hùng, con trai ông đánh con dâu ông thì chúng tôi không xen vào làm gì, nhưng Tiết gia chúng tôi đã làm ra bao nhiêu cống hiến cho nước cộng hoà này? chúng tôi từ lão gia tử làm cách mạng, tới đời này không có ai là không yêu nước, chưa có ai từng làm tổn hại tới lợi ích của quốc gia, nhưng hôm nay lại bị người ta chụp cho cái mũ phản cách mạng, chuyện này phải nói cho rõ.

Hùng Ân Bân nói: Đồng chí Anh Hồng, xin lỗi, là tôi quản giáo con cháu không nghiêm, các anh yên tâm, tôi về sau nhất định sẽ quản giáo nó nghiêm khắc.

Tiết Anh Hồng nói: Không phải vấn đề quản giáo nghiêm khắc, chuyện này phải cho người nhà chúng tôi một cái công đạo.

Thái độ kiên quyết của Tiết Anh Hồng trong chuyện nàykhiến tất cả mọi người rất bất ngờ, Ngô Diệu Long rất nhanh liền hiểu ra, Tiết Anh Hồng mười phần là muốn mượn chuyện này để giở trò, nếu cô ta chịu nể mặt Hùng Ân Bân thì sẽ không hết lần này đến lần khác đòi công đạo cho Tiết gia, chẳng lẽ cô ta muốn mượn cơ hội này để kéo Hùng Ân Bân xuống ngựa ư, Ngô Diệu Long lại nhìn nhìn Nghiêm Tuấn Cường, phát hiện Nghiêm Tuấn Cường rất ít nói chuyện, không đúng rồi!

Hôm nay hướng gió không đúng, Hùng Ân Bân chỉ sợ gặp phiền toái rồi, chẳng lẽ Nghiêm Tuấn Cường coi trọng vị trí của y?

Ngô Diệu Long ứng biến khá nhanh, y cảm thấy mình phải lên tiếng, phải tỏ thái độ, Ngô Diệu Long nói: Hùng Bỉnh Khôn, anh tạm thời bị cách chức, tối nay anh lạm dụng chức quyền, chuyện giam giữ người khác một cách phi pháp anh phải chịu toàn bộ trách nhiệm, trước khi điều tra rõ chuyện này, anh tạm dừng tất cả công tác.

Hùng Ân Bân mắng thầm Ngô Diệu Long nhanh như vậy đã chối bỏ quan hệ rồi, rõ ràng là muốn đổ tất cả trách nhiệm chuyện tối nay lên người con trai mình, nhưng Tiết gia thế lớn, y đắc tội không nổi. Cho dù dưới tình huống này, Hùng Ân Bân vẫn bảo trì bình tĩnh, trên mặt nặn ra thái độ rất thành khẩn: Đồng chí Diệu Long, anh yên tâm, tôi tuyệt đối không bao che, chuyện đêm nay nó phải gánh vác trách nhiệm như thế nào thì cứ để nó gánh vác trách nhiệm như thế, đừng cân nhắc đến bất kỳ tình cảm gì! Y nói như chém đinh chặt sắt.

Nhưng Ngô Diệu Long nghe ra, lão Hùng là đang mỉa mai mình không nghĩ tới tình cảm.

Nghiêm Tuấn Cường cuối cùng cũng lên tiếng: Tôi thấy chuyện hôm nay trước tiên cứ vậy đi, muộn quá rồi, mọi người trước tiên về nhà nghỉ ngơi đi.

Trải qua một trận dày vò như vậy, Trương Dương và Tiết Vĩ Đồng tất nhiên không thể trở về Thanh Hải Long Cung nữa. Bằng không hắn và Tiết Vĩ Đồng cô nam quả nữ ra ngoài qua đêm, không biết người khác sẽ nghĩ như thế nào. Trên đường trở về, Tiết Anh Hồng không nhịn được mà oán trách: Lão Nghiêm, anh mềm lòng quá.

Nghiêm Tuấn Cường nói: Dù sao cũng là lãnh đạo của chúng ta, vẫn phải nể mặt chút chứ.

Tiết Anh Hồng nói: Nể mặt cái gì? Mặt mũi của y đều bị con trai y ném đi mất rồi.

Hùng Ân Bân cuối cùng vẫn dẫn con trai về, về tới nhà, Hùng Ân Bân ngồi xuống sô pha, chỉ chỉ xuống đất, Hùng Bỉnh Khôn ngoan ngoãn quỳ xuống, nói khẽ: Cha, con thực sự không biết cô ta là ai?

Hùng Ân Bân dùng ngón tay dí mạnh lên trán hắn, suýt nữa thì đẩy cho Hùng Bỉnh Khôn ngã xuống đất, y giận gữ nói: Mày cho rằng những việc mày làm tao không biết gì ư? Mày đã chia tay với Lý Tĩnh rồi còn dính dáng tới cô ta làm gì, ở chốn đông người, mày đánh đàn bà, sao mày vô dụng thế?

Hùng Bỉnh Khôn nói: Cha, con sai rồi, con đã mang tới phiền phức cho cha.

Hùng Ân Bân thở dài: Tiết gia mày có thể trêu vào được à? Mày thân là một võ cảnh, nhưng hành động của mày ngày hôm nay có khác gì lưu manh không?

Cha, con nuốt không trôi cục tức này, Lý Tĩnh dựa vào gì mà phản bội con?

Hùng Ân Bân chậm rãi lắc đầu nói: Mày chủ động từ chức đi!

Vì sao?

Hùng Ân Bân nói: Mày không còn nhỏ nữa rồi, chẳng lẽ vẫn chưa hiểu được tình thế ư? Chuyện đêm nay Tiết gia sẽ bỏ qua ư? Nếu bọn họ thật sự muốn truy cứu, mày chỉ sợ sẽ phải ngồi tù. Mày đừng có mà không tin, đừng nói là mày bị người ta nắm thóp, cho dù không có thì họ muốn trị mày cũng không ai bảo vệ được mày cả.

Cha! Hùng Bỉnh Khôn nhìn khuôn mặt bi ai và chán nản của cha, trong lòng thật sự cảm thấy áy náy.

Hùng Ân Bân nói: Màyđi ngủ đi, tao muốn ở một mình.

Hùng Bỉnh Khôn gật đầu, đứng dậy rời đi, khi đi đến cầu thang thì quay đầu lại nhìn, thấy cha hai tay đặt trên sô pha, đầu ngửa ra sau, hai mắt nhắm nghiền, Hùng Bỉnh Khôn minh bạch, sai lầm của mình có lẽ sẽ mang đến một hồi đại kiếp nạn trên chính trị cho cha.

Văn Hạo Nam, Kiều Bằng Phi, Viên Tân Quân ba người ngày hôm sau mới biết được chuyện xảy ra tối hôm qua, Văn Hạo Nam có vẻ ổn trọng, không dễ dàng phát biểu ý kiến của mình, Kiều Bằng Phi và Viên Tân Quân thì lại hối hận không thôi, hối hận vì họ không nên uống nhiều, bỏ lỡ trường hợp phấn khích tối hôm qua.

Viên Tân Quân đối với Hùng Bỉnh Khôn cũng biết được kha khá, nổi danh ở Lhasa cũng chẳng ai ngoài mấy người họ, bọn họ đều quen biết với nhau, Viên Tân Quân nói: Hùng Bỉnh Khôn đánh vợ à? Đừng dùa, hắn căn bản là chưa kết hôn, nữ nhân bị đánh chắc là Lý Tĩnh rồi?

Tiết Vĩ Đồng kinh ngạc nói: Cậu biết à?

Viên Tân Quân cười nói: Lý Tĩnh là bạn gái của hắn, có điều nghe nói bọn họ gần đây đã chia tay rồi. Hình như là Lý Tĩnh yêu người khác. Hùng Bỉnh Khôn nổi cáu cho nên hôm nay tìm cô ta trút giận.

Tiết Vĩ Đồng nói: Cho dù là vậy thì hắn cũng không nên đánh đàn bà con gái, đúng là hạng chẳng ra gì!

Viên Tân Quân nói: Tiết gia, thật ra Hùng Bỉnh Côn cũng không phải là kẻ xấu, chỉ là hơi nóng tính chút thôi. Từ trong lời nói của hắn có thể đoán ra là hắn và Hùng Bỉnh Côn có quan hệ không tồi, đây là đang nói đỡ cho Hùng Bỉnh Côn.

Tiết Vĩ Đồng nói: Hắn xấu hay không xấu thì không liên quan gì tới tôi, tối nay tôi phải đi rồi, chuyện này giao lại cho võ cảnh tự giải quyết.

Trương Dương và Văn Hạo Nam hai người tới đi ra ban công, thừa dịp lần này có cơ hội gặp mặt Văn Hạo Nam, Trương Dương muốn khuyên hắn sớm trở về một chút.

Văn Hạo Nam cười nói: Yên tâm đi, tôi đã có quyết định rồi.

Trương Dương biết Văn Hạo Nam trước giờ trong lòng luôn có tính toán, hắn nếu đã nói chuẩn bị trở về, chắc là sẽ về.

Văn Hạo Nam nói: Tối hôm qua lớn chuyện nhỉ?

Trương Dương cười nói: Cũng không có gì, chỉ là dày vò đám lãnh đạo của bộ đội võ cảnh một chút thôi, cô của Vĩ Đồng rất tức giận, có điều cha của Hùng Bỉnh Côn là phó chính ủy quân khu, em thấy chuyện này mười phần sẽ không giải quyết được gì.

Văn Hạo Nam lắc đầu nói: Sẽ không đơn giản như vậy đâu, nếu Tiết Anh Hồng nể mặt Hùng Ân Bân thì chuyện sẽ không thành lớn như vậy, cậu cứ chờ mà xem, chuyện này cho dù Tiết Vĩ Đồng không truy cứu thì Tiết Anh Hồng cũng sẽ tiếp tục làm tới.

Trương Dương có chút kinh ngạc nhìn Văn Hạo Nam.

Văn Hạo Nam mỉm cười nói: Người của Tiết gia không đơn giản như cậu tưởng tượng đâu, Vĩ Đồng cũng không phải là một cô bé điên, làm việc gì cũng không thể chỉ nhìn biểu hiện, nếu lão Hùng bởi vì chuyện của con trai mà chịu ảnh hưởng, khẳng định có khẳng định có người sẽ thành kẻ được lợi trong chuyện này.

Trương Dương được Văn Hạo Nam nhắc nhở, lúc này mới ý thức được Tiết Anh Hồng và Tiết Vĩ Đồng trong chuyện này quả thực có ý mượn đề tài để nói chuyện của mình, Lý Tĩnh tự sát, Hùng Bỉnh Côn đánh Lý Tĩnh chỉ là sự kiện ngẫu nhiên, mà sau khi thân phận của Hùng Bỉnh Côn bị Tiết gia biết được, chuyện này liền bắt đầu trở nên phức tạp.

Trương Dương gật đầu, tố dưỡng chính trị của Văn Hạo Nam so với chính mình thì cao hơn nhiều.

Trương Dương ngồi chuyến bay buổi chiều hôm ấy rời khỏi Lhasa, có lẽ là bởi vì mẹ con An Ngữ Thần bình an, Trương đại quan nhân trong lòng cuối cùng cũng trút được gánh nặng, trên đường ngủ rất ngon.

Cho tới khi máy bay hạ cánh, tiếp viên hàng không tới nhắc nhở Trương đại quan nhân mới mở mắt ra, hỏi: Đến Đông Giang rồi à?