Chương 2349: Phiên Dịch Nghiệp Dư (3)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Khưu Phượng Tiên bình yên vô sự trở về, Trương Dương là từ chỗ Tra Tấn Bắc có được tin tức này, sau khi mất tích gần nửa tháng, Khưu Phượng Tiên được bọn bắt cóc phóng thích. Cô ta một mực bị người ta giấu ở Giang Thành, một mặt là do cảnh sát địa phương lùng bắt dày đặc khiến bọn cướp không thể thuận lợi di chuyển, còn có một nguyên nhân đại khái là bọn cướp nghĩ địa phương càng nguy hiểm thì càng an toàn, cho nên bọn họ dứt khoát giấu con tin ngay dưới mí mắt của cảnh sát Giang Thành. Nửa tháng này Khưu Phượng Tiên cũng không hề bị ngược đãi và xâm phạm. Sau khi Cảnh sát tìm được cô ta, để kiểm tra sức khỏe toàn diện cho cô ta, kết luận được đưa ra là tất cả rất bình thường, Khưu Phượng Tiên cũng hoàn toàn không biết gì cả về thân phận của bọn cướp. Chuyện trọng yếu nhất Cô ta biết được là bọn cướp đòi một ngàn vạn Mĩ kim, cô ta sở dĩ có thể bình an được thả, nguyên nhân căn bản là người nhà đã bỏ ra khoản tiền chuộc này.

Ngày hôm sau khi Khưu Phượng Tiên trở lại kinh thành. Tra Tấn Bắc mở tiệc an ủi cho cô ta, Trương đại quan nhân đang ở kinh thành đương nhiên cũng được mời.

Hôm ấy tất cả người đến đều là người quen. Tra Vi, Giang Quang Á, Khưu Khải Minh. Khưu Phượng Tiên là nhân vật chính, tuy rằng đã trải qua nửa tháng kiếp sống bị giam cầm, nhưng Khưu Phượng Tiên trông vẫn như trước, dung nhan khí chất không hề bị ảnh hưởng chút nào.

Trương Dương tới Kim Vương phủ, nhìn thấy Khưu Phượng Tiên, chủ động dang tay ôm cô ta một cái thật nhiệt tình: Hoan nghênh bình an trở về!

Mấy người đều bật cười, Tra Vi gắt Nhân cơ hội chiếm tiện nghi của người ta!

Trương đại quan nhân buông Khưu Phượng Tiên ra rồi cười nói: Nửa tháng này tôi vẫn luôn lo lắng, Khưu tiểu thư thiên tư quốc sắc, gặp bọn cướp, chỉ sợ là dê vào miệng cọp, một đi khó trở lại.

Khưu Phượng Tiên cười ha ha, nói: Lời này cứ như là ước gì tôi đừng về.

Trương Dương ngồi xuống, Tra Vi giành sẵn chỗ bên cạnh cho hắn, đương nhiên bên kia là của Khưu Khải Minh.

Trương Dương ngồi xuống tay trái Tra Vi.

Tra Tấn Bắc nói: Tôi hôm nay các vị các vị tới là để an ủi Phượng Tiên, hy vọng từ nay về sau Phượng Tiên bệnh bệnh vô tai, bình an cả đời. Hắn giơ chén rượu trong tay lên, mọi người hưởng ứng.

Trương Dương buông chén rượu nói: Khưu tiểu thư. Nửa tháng này cô bị bắt tới dâu.

Khưu Phượng Tiên nói: “Tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết ngày đó đi ăn cơm, tôi vào toilet thì gặp một nữ nhân, cô ta lấy ra thứ trông như cái ống rồi phun vào tôi, sau khi tôi hít vào thì lập tức thiên toàn địa chuyển, mất ý thức, khi tôi tỉnh lại thì bị nhốt trong một nhà xưởng trống trải không người.

Tra Vi nói: Bọn cướp cậu thật là đáng giận!

Khưu Phượng Tiên nói: Bọn họ tổng cộng có ba người, hai nam một nữ, từ đúng giờ đưa cơm cho tôi rồi thì thời gian khác rất ít tới, vài ngày trước, bọn họ đột nhiên mất tích, tôi bị bỏ đói một ngày một đêm, sau đó cảnh sát mới tới tới tìm tôi, là bọn họ cung cấp địa chỉ cho cảnh sát.

Giang Quang Á nói: Nói như vậy, bọn cướp này coi như cũng có chút lương tâm.

Khưu Khải Minh tức giận nói: Bọn cướp làm gì có lương tâm, nếu như không phải chúng tôi bỏ ra một ngàn vạn Mĩ kim, bọn họ chưa biết sẽ dùng thủ đoạn đê tiện gì.

Trương đại quan nhân vẫn luôn không thích thằng ôn này, tựa cười mà như không phải cười nói: Khưu công tử rất đau lòng vì một ngàn vạn Mĩ kim này ư?

Khưu Khải Minh căm tức nhìn Trương Dương: Anh nói gì?

Tra Tấn Bắc nhìn ra hai người không hòa thuận, vội vàng hoà giải: Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, đối với chúng ta mà nói thì quan trọng nhất chính là Phượng Tiên có thể bình an trở về, hiện tại cô ta bình an đã là trời cao ban ân rồi!

Trương Dương nói: Chuyện này vẫn có chút kỳ quái, bọn cướp này chỉ là vì cầu, vì sao lựa chọn vào lúc này, Khưu gia rốt cuộc đã đắc tội với người nào? Vì sao liên tục bị công kích?

Khưu Phượng Tiên nói: Có một số việc tôi cũng không rõ lắm, có điều căn cứ vào tình huống trước mắt cho thấy, ở núi Thanh Đài phóng hỏa ám sát và lần này bắt cóc tôi chắc không phải cùng một nhóm người.

Tra Tấn Bắc nói: Tìm ra kẻ chủ mưu đứng phía sau cũng không khó, chỉ cần theo dõi hướng đi tài chính, nhìn xem cuối cùng tiền chảy đi đâu, thì có thể biết là ai làm.

Tra Vi gật đầu: Một ngàn vạn Mĩ kim không phải con số nhỏ, không thể bốc hơi được.

Khưu Phượng Tiên nói: Không sai, nơi hạ lạc của khoản tiền này nhất định có thể tra được. Cô ta đối với điều này rất có lòng tin.

Tra Tấn Bắc nói: Tôi nghe nói gần đây một số ngoại thương liên hợp tới bộ ngoại giao kháng nghị ở chỗ anh bị đãi ngộ không công bình, anh lần này đến kinh thành là để giải quyết chuyện này ư?

Trương Dương không khỏi bật cười: Tin tức của Tra tổng luôn đặc biệt linh thông.

Khưu Phượng Tiên nói: Trương Dương. kể ra chuyện này cũng có quan hệ nhất định với chúng tôi, nếu như không phải vì cứu chúng tôi, anh cũng sẽ không đắc tội với người Nhật Bản.

Khưu Khải Minh ở bên cạnh nói: Chị, cái này hình như là hai chuyện khác nhau. Hắn ở đáy lòng không cho rằng Trương Dương giúp được cho Khưu gia bọn họ, cho tới bây giờ hắn vẫn cảm thấy những phiền toái liên tiếp này đều là Trương Dương mang đến cho Khưu gia, rất nhiều người đều là như vậy, khi ghét một người, sẽ đổ tất cả trách nhiệm lên người hắn, mâu thuẫn giữa Khưu Khải Minh và Trương Dương bắt đầu từ Tra Vi, tuy rằng Khưu Phượng Tiên và Tra Tấn Bắc đều có ý thúc đẩy nhân duyên giữa bọn họ, chỉ tiếc Tương Vương có mộng mà Thần Nữ vô tâm, Tra Vi đối với hắn thậm chí lười chẳng buồn nhìn thêm một cái.

Đối đãi với Trương Dương, Tra Vi lại trước giờ không bỏ qua một vẻ mặt, một nụ cười của hắn, thường thường sẽ bởi vì lời nói của hắn mà lộ ra nụ cười hiểu ý. Khưu Khải Minh nhìn vào trong mắt, lòng đố kị càng tăng lên.

Trương Dương mỉm cười nói: Khưu công tử nói đúng, hai việc khác nhau, cho dù ngày đó tôi ở Tử Hà quan không ra tay thì các anh cũng sẽ không sao, mâu thuẫn giữa tôi và người Nhật Bản tồn tại đã lâu rồi, không phải bởi vì buổi tối ngày đó mới dẫn phát.

Khưu Phượng Tiên cũng rõ, nếu như ngày đó ở Tử Hà quan Trương Dương khoanh tay đứng nhìn, người của Khưu gia bọn họ cho dù có người may mắn trốn thoát thì cũng không dám cam đoan tất cả đều bình yên vô sự. Trừ cậu em họ bị lòng đố kỵ làm mở mắt của cô ta ra, trong Khưu gia không ai phủ nhận sự thật này.

Khưu Phượng Tiên nói: Chuyện của Tử Hà quan chúng tôi thật có lỗi, tôi và ông nội đã thương lượng, tất cả tổn thất của Tử Hà quan Khưu gia chúng tôi sẽ gánh vác, trước mắt đang an bài công việc trùng kiến,sẽ ở trên địa chỉ ban đầu của Tử Hà quan trùng kiến một tòa đạo quan quy mô lớn hơn.

Trương Dương mỉm cười nói: Chuyện này tôi đã câu thông với Lý đạo trưởng rồi, ông ta là người rất tin vào tạo hóa và duyên phận, đạo quan không phải toàn bộ bị hủy hét, phương diện trùng kiến cũng có người nguyện ý bỏ tiền, gia đình Khưu tiểu thư nếu có tâm nguyện như vậy, hay là thương lượng một chút với đạo trưởng đi.

Khưu Phượng Tiên gật đầu, trong lòng có chút kỳ quái, rốt cuộc là người nào, nhanh như vậy đã bỏ vốn trùng kiến rồi.

Từ khi đi vào trong phòng, Trương Dương thủy chung đều đang quan sát Khưu Phượng Tiên, hắn phát hiện Khưu Phượng Tiên và trước đây không hề có gì khác lạ, sau khi trải qua bắt cóc, nhanh chóng và bình tĩnh như vậy xuất hiện trước mặt mọi người, người bình thường đích xác là không thể. Trương đại quan nhân vẫn ôm hoài nghi về chuyện Khưu Phượng Tiên bị bắt cóc, cho rằng cô ta rất không đơn giản, bắt cóc lần này có lẽ có nội tình khác.

Sau khi Ăn cơm xong, Tra Tấn Bắc lại mời mọi người cùng đi đánh bài nói chuyện phiếm, Trương Dương đối với loại chuyện này thì cũng không có hứng thú, từ chối nói mình có việc phải đi.

Kể ra đánh bài vẫn là Tra Vi chủ động nhắc tới, nhìn thấy Trương Dương muốn đi, Tra Vi cũng nói mình buổi chiều có hẹnm người sáng suốt đều nhìn ra sự thay đổi của cô ta có liên quan tới Trương Dương, Khưu Khải Minh tuy rằng nhìn thấy thì trong lòng bốc hỏa, nhưng cũng chỉ có thể bất lực.

Trương Dương ra tới bên ngoài thì nhìn thấy Tra Vi từ phía sau đi ra. Cười cười dừng chân: Tôi không chơi, cô cũng không chơi, người ta nhìn thấy chúng ta như vậy, còn không biết sẽ nghĩ như thế nào về quan hệ giữa chúng ta.

Tra Vi nói: muốn nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ, anh sợ à?

Trương Dương nói: Tôi sợ ai bao giờ chưa? Giữa ban ngày ban mặt, tôi sợ cô căn tôi chắc.

Tra Vi mắt chớp chớp, nói khẽ: Đi đâu? Tôi đưa anh!

Trương Dương nhìn nhìn chiếc xe của cô ta, cười nói: cô trước tiên phải đáp ứng tôi, đừng đuổi tôi xuống giữa đường.

Tra Vi nhớ tới chuyện lần trước, không khỏi bật cười: Cái đó thì không bảo đảm được, anh nếu sợ thì đừng lên.

Trương đại quan nhân nói: Có gì phải sợ? Cùng lắm thì hắn cắn tôi!

Trương đại quan nhân ngồi vào bên trong xe, Tra Vi lái xe rời khỏi Kim Vương phủ, rẽ vào ngõ học sĩ, đột nhiên dừng hung tợn nhìn hắn, cúi đầu không chút khách khí cắn vào vai Trương đại quan nhân một cái, Trương Dương đau đến nhíu mày.

Tra Vi cắn vai Trương Dương cho tới lúc cảm thấy máu dính vào môi mới buông ra, ngẩng đầu lên, trong mắt đẹp óng ánh lệ.