Chương 1742: Trù Tính Tương Lai (2)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hạng Thành ý thức được Trương Dương đang không ngừng gia tăng thực lực bản thân, mà Tân Hải cũng đang biểu hiện ra tính độc lập chính trị càng ngày càng mạnh, đang từng chút thoát ly sự khống chế của y. Hạng Thành đã thừa nhận sự tồn tại của thế lực này, cũng không thể không tiếp thụ loại thay đổi này, đối với y mà nói, vấn đề quan trọng nhất trước mắt không phải là Trương Dương, mà là Tưởng Hồng Cương, phó bí thư thị ủy Tưởng Hồng Cương đang lợi dụng biến hóa bên trong thế cục Bắc Cảng để ý đồ nhân loạn dựng thế, mục đích của hắn rất rõ ràng, giành lấy vị trí của mình, đương nhiên trước mắt vị trí của Hạng Thành rất kiên cố, bất kỳ ai trong lúc y tại nhiệm cũng không thể thay thế y, nhưng y có thể thuận lợi giao chức bí thư thị ủy cho Cung Hoàn Sơn hay không thì hiện tại đã trở nên càng ngày càng khó đoán, thậm chí ngay cả bản thân Hạng Thành cũng không nắm chắc.

Trước đây Hạng Thành cũng không cho rằng Tưởng Hồng Cương có bao nhiêu ưu thế trong cạnh tranh, nhưng từ sau khi tỉnh trưởng Chu Hưng Dân tới khảo sát, Hạng Thành đã thay đổi cái nhìn lúc trước, Tưởng Hồng Cương đang tìm cơ hội, mà Chu Hưng Dân thân là lực lượng tân sinh trong chính đàn Bình Hải, y thế tất sẽ tổ kiến một đoàn chính trị lấy y làm trung tâm, nếu Tưởng Hồng Cương bị y nhìn trúng, như vậy đối với Cung Hoàn Sơn mà nói thì có nghĩa là bất hạnh.

Cung Hoàn Sơn rất nghe lời, trong công tác với mình mấy năm nay vẫn rất cẩn trọng, Hạng Thành rất yên tâm giao sự nghiệp của Bắc Cảng cho một người như vậy, y tin Cung Hoàn Sơn sau khi thượng vị sẽ kéo dài cách làm của mình, chứ không phải là vội vàng phủ định mình, Tưởng Hồng Cương nếu thượng vị, như vậy chuyện thứ nhất mà hắn làm chỉ sợ sẽ không phủ định mình!

Hạng Thành tuyệt không cho phép chuyện như vậy phát sinh, bảo vệ Cung Hoàn Sơn cũng chính là bảo vệ điểm mấu chốt chính trị của y. Hạng Thành đồng ý cắt toàn bộ góc Thương Gia cho Tân Hải, đáp ứng cấp xuống hai trăm triệu, không phải là y làm ra nhượng bộ trước sự cường thế mà Trương Dương không ngừng biểu lộ ra, mà là Hạng Thành đã bắt đầu ý thức được trong chính đàn Bắc Cảng đã nổi sóng ngầm, y không còn quá nhiều tinh lực để lo đối phó cả hai người Trương Dương và Tưởng Hồng Cương, hai chuyện mà Tưởng Hồng Cương đề xuất trên cuộc họp thường ủy, cho thấy giữa hắn và Trương Dương đã đạt được thỏa thuận ngầm nào đó trong chính trị, nếu hai người này một khi hình thành công thủ đồng minh, như vậy đối với Hạng Thành thì tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì, với tình trạng trước mắt của Hạng Thành, hắn cũng không thích hợp tác chiến song tuyến, đối mặt với liên minh chính trị có thể hình thành, phương pháp tốt nhất chính là đánh tan từng bên một, quyết định Hạng Thành phải có trọng điểm, y và Trương Dương tuy rằng không ngừng giao phong, nhưng đấu tranh giữa hai người chưa bao giờ công khai, nhưng không hề gay cấn, hơn vấn đề mấu chốt là, hiện tại Trương Dương nhuệ khí mười phần, khí thế như cầu vồng, Hạng Thành đấu với hắn đi không hề có ý nghĩa, cắt góc Thương Gia cho hắn đã biểu lộ thái độ của Hạng Thành, Hạng Thành đã không để ý tới lợi ích chính trị của Tân Hải, y có thể từ bỏ Tân Hải, nhưng y không thể từ bỏ Bắc Cảng, Tưởng Hồng Cương muốn thừa dịp loạn quật khởi, muốn liên hợp với Trương Dương để quấy rối bộ thự chính trị của mình, Hạng Thành sẽ không tùy tiện để chuyện này phát sinh.

Có câu là trừ ngoài trước tiên phải an trong, hiện giờ sóng ngầm bên trong thế cục của Bắc Cảng bắt đầu khởi động, tùy thời đều có thể dấy lên cơn sóng gió động trời, Hạng Thành không dám lơ là, y tuy rằng đã lựa chọn Cung Hoàn Sơn tiếp nhiệm, nhưng y càng lúc càng không có lòng tin với năng lực chính trị của Cung Hoàn Sơn, y không thể xác định chỉ bằng vào năng lực của Cung Hoàn Sơn là có thể chiến thắng được Tưởng Hồng Cương, nếu y không ra tay, Cung Hoàn Sơn rất có khả năng sẽ trở thành bại tướng dưới tay Tưởng Hồng Cương.

Hạng Thành gọi Tưởng Hồng Cương vào văn phòng của mình, Tưởng Hồng Cương gần đây rõ ràng là rất vững dạ, ở trước mặt Hạng Thành tuy rằng vẫn duy trì sự tôn kính nên có, nhưng trong ánh mắt hắn đã không tìm thấy được sự khiêm cung ngày xưa, khiêm cung là để giành lấy thiện cảm của đối phương, từng có một lần Tưởng Hồng Cương hy vọng bí thư Hạng có thể đặt bằng cán cân chính trị, cho hắn và Cung Hoàn Sơn cơ hội cạnh tranh công bình, nhưng mấy năm ngủ đông và nhường nhịn không hề đổi lấy được bất kỳ sự ưu ái nào của Hạng Thành, Tưởng Hồng Cương không khỏi cảm thấy lạnh lòng, không bùng nổ trong trầm mặc thì sẽ bị diệt vong trong trầm mặc, Tưởng Hồng Cương không cam lòng vĩnh viễn phải đóng vai phụ trong sân khấu chính trị của Bắc Cảng, hắn vẫn luôn đang chờ đợi cơ hội, hiện giờ hắn cuối cùng cũng nhìn thấy một tia sáng, thần thoại chính trị và quyền lực tuyệt đối của Hạng Thành ở Bắc Cảng lần lượt bị Trương Dương đánh tan, lần lượt bị Trương Dương khiêu chiến, tất cả mọi người trong thể chế Bắc Cảng đều ý thức được, Bắc Cảng hiện giờ, bí thư Hạng cuối cùng cũng không thể nhất hô bá ứng được nữa, vầng sáng nhân vật chính của y trong thể chế cũng theo thời gian trôi qua mà không ngừng mờ nhạt dần, sau một năm, nhất định sẽ là ảm đạm mờ mịt, tỉnh trưởng Chu Hưng Dân đến khiến mọi người thấy rõ một sự thật, vua nào triều thần nấy, tương lai Bắc Cảng sẽ như thế nào?Không ai có thể là chúa tể, quyền quyết định chân chính không nằm trong tay Hạng Thành mà là ở thượng tầng.

Tưởng Hồng Cương bắt đầu trở nên tích cực chủ động, tuy rằng hắn trước đây vẫn luôn lặng lẽ chạy phía sau Cung Hoàn Sơn, nhưng hắn chưa bao giờ từ bỏ trận đấu, mắt thấy trận đấu sắp đi vào lúc quyết định thắng thua, Tưởng Hồng Cương cuối cùng cũng không thể trầm mặc nữa, hắn bắt đầu phấn khởi tiến lên, hắn muốn thử vượt qua đột thử ở lượt chạy cuối cùng này.

Giữa Hạng Thành và Tưởng Hồng Cương chưa bao giờ có trao đổi công bằng, Tưởng Hồng Cương rất thông minh, hiểu được nắm bắt đúng mực, minh bạch mình không thể tiến vào trong trận doanh của Hạng Thành, cho nên cũng chỉ có thể bảo trì khoảng cách thích hợp, Hạng Thành không thích người đầu óc quá phức tạp, Tưởng Hồng Cương ở trong mắt y không có hậu đạo bằng Cung Hoàn Sơn, người như vậy tất nhiên không đáng được y tín nhiệm.

Tưởng Hồng Cương cung kính gọi một tiếng bí thư Hạng.

Hạng Thành cười nói: Ngồi đi! Gần đây Hạng Thành quả thực đã xảy ra một số thay đổi, sự thay đổi này biểu hiện trực tiếp trên mặt, nụ cười trên mặt y tựa hồ biến thành nhiều hơn, trong sự đọc giải của Tưởng Hồng Cương chính là Hạng Thành dần dần đã thoát khỏi ám ảnh từ lần trước Chu Hưng Dân tới khảo sát, y lại tìm về được cảm giác của người đứng đầu Bắc Cảng.

Tưởng Hồng Cương sau khi ngồi xuống thì lễ phép hỏi: Bí thư Hạng tìm tôi có chuyện gì?

Hạng Thành nói: Là như thế này, cuối tháng tỉnh lý có hội nghị xây dựng tăng cường trong đảng, sức khỏe của tôi gần đây không được tốt lắm, chẳng muốn đi đâu cả, chỉ có thể làm phiền anh đi một chuyến.

Tưởng Hồng Cương vốn định mùng một tháng năm tới Đông Giang, lần này tới Đông Giang là có mục đích, một là để tham gia hôn lễ của em gái Trương Dương, Trương Dương tuy rằng không phát thiệp mời cho hắn, nhưng Tưởng Hồng Cương nhất định phải tới tham dự, thứ hai là chuẩn bị tìm cơ hội gặp mặt với mấy vị lãnh đạo chủ yếu của tỉnh lý, thông qua trao đổi để tăng tiến một chút tình cảm. Tưởng Hồng Cương nói: Được rồi, tôi sẽ đi.

Hạng Thành thở dài nói: Anh tới Đông Giang, tốt nhất đi tìm tỉnh trưởng Chu trao đổi một chút, lần trước y tới Bắc Cảng, sự không hài lòng đối với công tác tiếp đãi của chúng ta có thể sẽ để lại một số ấn tượng không tốt với y….

Tưởng Hồng Cương vừa gật đầu vừa thầm nghĩ, Hạng Thành nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ y nhìn ra mình muốn tăng tiến giao lưu với tỉnh trưởng Chu, cho nên mới cố ý nói như vậy ư? Hắn mỉm cười nói: Bí thư Hạng, tỉnh trưởng Chu bận như vậy, chưa chắc có thời gian gặp tôi.”

Hạng Thành nói: rồi sẽ có cơ hội, sức khỏe của tôi càng ngày càng kém, gần đây tự dưng liền bắt đầu mệt mõi, về sau chuyện trong phương diện công tác anh và Hoàn Sơn phải thay tôi lo liệu nhiều hơn.

Tưởng Hồng Cương trong lòng nghiền ngẫm ý tứ của Hạng Thành, ngoài miệng thì nói: Bí thư Hạng, ngài có thể là gần đây làm việc vất vả quá, hay là nhân dịp mùng một tháng năm an dưỡng một chút, thuận tiện kiểm tra thân thể toàn diện.

Hạng Thành nói: Tôi cũng có ý định này, về sau phải vất vả cho các anh ròi, nói đến cũng mau thật, tôi cũng chỉ còn một năm thời gian ngồi trên vị trí này nữa thôi, đoạn thời gian này, các anh cần phải làm quen với công tác, tranh thủ hoàn thành kết nối chặt chẽ với tôi. Những lời này của Hạng Thành nói vô cùng mơ hồ, Tưởng Hồng Cương đương nhiên sẽ không hiểu lầm ý tứ của y, tuyệt không tin Hạng Thành sẽ đột nhiên thay đổi lề lối giao vị trí cho mình, Hạng Thành nói những lời này, tám chín phần mười là muốn xem phản ứng của nhìn hắn.