Chương 1912: Không Dễ Làm (2)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Cao Trọng Hòa nói: Đồng chí Kì Vĩ, việc này anh cứ yên tâm, tôi đã đặc biệt cường điệu, bắt bọn họ nhất định phải chú ý tới phương thức công tác, dưới tiền đề không làm ảnh hưởng tới công tác bình thường của đồng chí địa phương triển khai công tác điều tra. Đương nhiên trong quá trình công tác cụ thể có thể sẽ sẽ phát sinh một số độ lệch, sinh ra một số mâu thuẫn và va chạm cũng là điều khó tránh khỏi, tôi cho rằng những mâu thuẫn này cũng không ảnh hưởng tới đại cục, đều là có thể xử lý nội bộ, mọi người nên gia tăng lý giải lẫn nhau, nên tăng cường độ tín nhiệm lẫn nhau, chỉ có như vậy mới có thể phối hợp tốt, mới có thể làm tốt công tác, anh thấy đúng không?

Cung Kì Vĩ nói: Thính trưởng Cao nói rất có đạo lý, nhưng rất nhiều đồng chí không cho rằng như vậy, bọn họ cho rằng tỉnh lý phái tổ công tác tới là không tín nhiệm chúng tôi, cảm thấy bị tổn thương.

Cao Trọng Hòa cười nói: Những đồng chí này cũng quá nhạy cảm rồi.

Cung Kì Vĩ nói: Thính trưởng Cao, điều tra nhằm vào Bắc Cảng kéo dài tới bao giờ?

Cao Trọng Hòa nói: Cái này thì phải xem ý tứ bên trên. Cao Trọng Hòa chơi Thái Cực vẫn rất khá.

Cung Kì Vĩ ở chỗ y cả nửa ngày, cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì. Rời khỏi thính công an tỉnh, Cung Kì Vĩ cân nhắc còn cần thiết đi tìm tỉnh trưởng Chu Hưng Dân hay không, nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này cuối cùng vẫn bị hắn phủ định, thật ra hắn cũng hiểu rõ, tìm ai thì kết quả cũng vậy, người có tác dụng mấu chốt trong chuyện này là Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh chỉ cần không nói ra, tổ điều tra khẳng định sẽ tiếp tục tra nữa, nếu Tống Hoài Minh tiếp tục gây áp lực, các cấp đều sẽ chồng loại áp lực này xuống, áp lực mà phía Bắc Cảng bọn họ phải chịu cũng sẽ càng lúc càng lớn.

Cung Kì Vĩ bên trong xe bên trong xe, trước tiên gọi điện thoại cho Trương Dương, hắn có chút bực bội hỏi Trương Dương rốt cuộc có câu thông với Tống Hoài Minh hay không.

Trương đại quan nhân bên kia lời thề son sắt nói: Câu thông rồi, cái gì tôi cũng nói hết rồi, anh hôm nay có gặp ông ta không?

Cung Kì Vĩ nói ra chuyện mình bị Tống Hoài Minh cự tuyệt không gặp, thở dài nói: Tôi thấy thái độ của bí thư Tống rất kiên quyết.

Trương Dương nói: Bí thư Cung, tôi thấy anh cũng đừng nóng lòng, bí thư Tống vừa mới hạ đạt mệnh lệnh chưa được vài ngày anh đã muốn thuyết phục ông ta thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, tôi thấy chuyện này rất khó, thôi thì cứ thuận theo tự nhiên đi.

Cung Kì Vĩ nói: Thằng nhóc cậu đây là có ý gì?

Trương Dương nói: Thật ra bí thư Hạng bảo anh tới đây chính là ném cho anh một củ khoai lang nóng, hắn cũng không trông mong anh có thể hoàn thành được chuyện này đâu, nếu anh làm được thì hắn mừng rỡ ngồi mát ăn bát vàng, anh nếu không làm được thì hắn sẽ có lý do để cười nhạo anh, trong chuyện này anh đã bị chú định là trái phải đều thiệt, nếu đã tới rồi thì anh cứ an tâm ở thêm vài ngày đi.

Cung Kì Vĩ đầu kia điện thoại lại thở dài, hắn đương nhiên có thể nhìn thấu được chuyện này.

Trương Dương nói: Anh cũng đừng buồn, tôi thấy ý tứ của bí thư Tống cũng không phải là kiên quyết như vậy đâu, thật ra cấp trên muốn đi nước cờ gì, bước tiếp theo của bọn họ muốn đi như thế nào, chúng ta cũng đoán không ra, nếu đoán không ra thì dứt khoát mà đi theo đi, dù sao ở phía Bắc Cảng xảy ra vấn đề thì người đứng mũi chịu sào cũng không phải là anh.

Cung Kì Vĩ nói: Chán chả buồn nói với anh, đồ tiểu tử xuất công không xuất lực.

Trương Dương nói: Đừng gác điện thoại vội, buổi trưa ở đâu? Đến Vọng Giang lâu đi, tôi mời anh bữa cơm.

Cung Kì Vĩ nói: Không được. Chị và cháu gái cậu đều ở Đông Giang, tôi đi chơi với hai người họ đã.

Trương Dương cười nói: Lấy việc công làm việc tư, tôi coi như là nhìn ra rồi, anh mới là người xuất công không xuất lực.

Cung Kì Vĩ cười một tiếng rồi gác điện thoại.

Trương Dương gác điện thoại, nhìn thấy xe BMW của Lương Thành Long lái tới, hắn nhìn đồng hồ, Lương Thành Long mới từ trong xe chui ra thì Trương Dương đã trách: Anh đúng là không tuân thủ thời gian, đã nói là mười một giờ tới đón tôi, giờ đã quá hai mươi phút rồi.

Lương Thành Long cười nói: Tôi ở nhà có việc, hai mẹ con nó cứ quấn lấy tôi, tôi khó lắm mới đi được đấy.

Trương Dương xì một tiếng khinh miệt: Lề mề, anh sắp thành đàn bà rồi. Mở cửa xe ngồi vào thì mới nhìn thấy ghế sau còn có Lương Hiểu Âu. Trương đại quan nhân cười nói: Chủ nhiệm Lương, sao cô lại ở đây?

Lương Hiểu Âu cười nói: Nghe nói bí thư Trương đại giá quang lâm cho nên tôi chủ động xin đi giết giặc tới tiếp rượu, anh chắc sẽ không không chào đón tôi chứ?

Trương Dương nói: Cầu còn không được, một đại mỹ nữ như cô tiếp tôi, tôi thật sự là tam sinh hữu hạnh.

Lương Thành Long tức giận đến nỗi giơ nắm đấm về phía hắn: Anh cẩn thận đấy, nó là em tôi.

Em anh chính là em tôi, chỉ đùa một chút cũng không được à? đúng là càng lúc càng nhỏ nhen.

Lương Hiểu Âu cười khanh khách không ngừng.

Trương Dương nói: Chủ nhiệm Lương đúng là người trong thể chế, lòng dạ so với anh thì rộng rãi hơn, thương nhân đúng là con buôn.

Lương Thành Long nói: Anh còn nói xấu tôi nữa là tôi tẩn anh đấy.

Trương Dương nói: Đúng là khó mà có được tiếng nói chung với loại người như anh, tôi câu thông với chủ nhiệm Lương vẫn dễ dàng hơn. Hắn cợt nhả dựa vào Lương Hiểu Âu: Cô hôm nay có rảnh không?

Lương Hiểu Âu nói: Tôi rất rảnh.

Trương Dương nói: Không phải chứ, theo lý thuyết thì ban chiêu thương là nơi bận rộn nhất, cô thì sao lại nhàn vậy.

Lương Hiểu Âu nói: Năm nay công tác chiêu thương của khu khai phá ảm đạm lắm, tất cả đều bị nội thành mới đoạt đi rồi. Dù sao cũng không hoàn thành được nhiệm vụ. Tôi cố gắng cũng vô dụng.

Trương Dương nói: Đồng chí tiểu Âu, loại thái độ công tác tiêu cực này của cô là không đúng đâu.

Lương Hiểu Âu nói: Kể ra thì chuyện này cũng là tại anh, lúc trước anh từ trong tay tôi cướp đi rất nhiều hạng mục.

Trương đại quan nhân cười nói: Đồng chí tiểu Âu, vừa khen cô xong, giờ lại thành lòng dạ cô không ổn rồi, bất kể hạng mục đặt ở khu khai phá hay là nội thành mới thì Còn không phải ở Đông Giang ư, thịt vẫn ở trong nồi, có chạy được sang nhà khác đâu.

Lương Hiểu Âu nói: Đúng rồi, tôi vừa nghe nói một chuyện, bí thư đảng công ủy nội thành mới Tần Thanh từ chức!

Trương đại quan nhân đương nhiên đã biết, có điều thằng cha này ngoài mặt vẫn giả bộ vô cùng kinh ngạc: Từ chức ư?Thật hay giả đó?

Lương Thành Long nhìn Trương Dương qua gương chiếu hậu, nghĩ thầm anh giả vờ cái gì, quan hệ của anh và Tần Thanh tốt như vậy, anh không thể nào không biết được? Có điều rất nhiều chuyện nhìn thấy nhưng không thể vạch trần, Lương Thành Long nói: Thật đấy, tôi nghe chú tôi nói, Tần Thanh quả thực đã đệ đơn từ chức, nói là muốn xuất ngoại đào tạo sâu, giờ nội thành mới gặp nguy cơ nhân viên rồi, Thường Lăng Phong vốn đã quyết định sẽ đi, không ngờ Tần Thanh cũng đi, nội thành mới trước đây là hai người bọn họ đưa lên, bọn họ nếu đồng thời đi thì công tác của nội thành mới nhất định sẽ lộn xộn.

Lương Hiểu Âu nói: Bí thư Trương, không ngại cân nhắc về công tác lại đi, anh là một trong những người khai thác của nội thành mới, anh trở về tiếp nhận công tác của Tần Thanh thì thích hợp nhất.

Trương Dương nói: Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ, tôi sẽ không về đâu.

Lương Thành Long nói: Đúng vậy, Tân Hải hiện tại đã thành công bỏ huyện lập thành phố, lại thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu cấp quốc gia, bí thư Trương đang ở vào lúc đường làm quan rộng mở, sao lại bỏ mà về được.

Lương Hiểu Âu nói: Cấp bậc khác đấy, quay lại thì chính là từ cấp ban nhảy lên cấp thính.

Lương Thành Long nói: Cấp ban cấp thính gì, tất cả là ảo thôi, tôi coi như nhìn ra rồi, trên quan trường, mấu chốt thực sự vẫn là quyền lực, cho anh cấp bậc cao hơn, trong tay không có quyền thì cũng chỉ là hư danh, như Trương Dương hiện tại rất tốt, trời cao Hoàng Đế xa, Tân Hải tuy nhỏ, nhưng nói một không hai, bá chủ một phương, uy phong biết bao?

Trương đại quan nhân cười nói: Nghe anh nói như vậy, tôi sao cảm giác mình cứ như thổ hào cắt cứ một phương ý nhỉ?

Lương Thành Long nói: Lần này anh nói đúng rồi, anh chính là thổ hào, thổ hào không hơn không kém.

Ô tô tới trước cửa Vọng Giang lâu, bọn họ đi xuống, nhìn thấy Viên Ba đã đứng ở cửa, Trương Dương cười cười đi tới, Viên Ba vỗ vai hắn, nói: Bí thư Trương đại giá quang lâm, khiến tiểu điếm vô cùng vẻ vang.

Trương Dương nói: Anh Viên, không nói mấy câu trêu tôi thì khó chịu à.

Viên Ba nói: Không dám, không dám!

Lương Thành Long nói đỡ: Bí thư Trương hiện tại khác với ngày xưa rồi, đám thảo dân của chúng tôi nào có dám với cao.

Trương Dương cười nói: Lương Thành Long, anh đáng ghét lắm, tẹo nữa tôi kiểu gì cũng phải chuốc cho anh say không biết đường về thì thôi.

Nói tới uống rượu, không ai dám phân cao thấp với Trương đại quan nhân, Viên Ba, Lương Thành Long, Trần Thiệu Bân, Đinh Triệu Dũng tất cả cộng lại cũng không dám, có điều đám người này mỗi lần gặp nhau, Trương Dương không nghi ngờ gì nữa chính là trung tâm, uống so với người khác cũng phải nhiều hơn.

Viên Ba cũng nghe nói tới chuyện Tần Thanh từ chức, hắn nói với Trương Dương: Trương Dương, mấy ngày nay anh an bài đi, tôi muốn mời bí thư Tần ăn bữa cơm, những năm gần đây người ta cũng chiếu cố tôi không ít, mọi người là bằng hữu, hiện giờ bí thư Tần sắp đi, tôi cũng phải tỏ vẻ.

Lương Thành Long gật đầu nói: Lời này của anh Viên có lý, tính cho tôi một phần.