Chương 2172: Tình Chưa Hết (1)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Không làm chuyện đuối lý, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa, nhưng hôm nay Trương đại quan nhân chột dạ, cũng may là trong điện thoại, nếu ở trước mặt Tiết Vĩ Đồng, lúc này hắn nhất định sẽ lộ ra sơ hở. Trương Dương cười nói: Đâu, Nào có chuyện đó, anh bận thôi mà! Trả xe cho em trước, sau đó thì đi bàn việc luôn, chuyện này không trách anh được, ai bảo em đi làm muộn như vậy?

Tiết Vĩ Đồng nói: Anh hiện tại tới đây luôn đi, em có chuyện muốn hỏi anh.

Trương Dương nói: Anh không rảnh, giờ vẫn chưa xong việc.

Anh ở đâu?Em tới tìm anh được chứ?

Trương đại quan nhân minh bạch chuyện này khẳng định là không tránh khỏi, hắn cười nói: Thế này đi, chờ anh xong việc ở đây sẽ lập tức tới chỗ em.

Tiết Vĩ Đồng nói: Bận đến mấy dù sao cũng phải đi ăn cơm, em ở ngay trong tiệm chờ anh, buổi trưa cùng nhau ăn cơm.

Trương đại quan nhân không khỏi có chút đau đầu, chỉ có thể chấp nhận, hắn trước tiên gọi điện thoại cho ban trú kinh Bắc Cảng, nói với Bồ Đại Cường rằng bất kể ai hỏi hắn tối hôm qua đã đi đâu thì cũng phải một mực chắc chắn nói tối hôm qua hắn ở ban trú kinh, Bồ Đại Cường rất là nể mặt vị thường ủy tân nhiệm này, rất thần bí hứa: Bí thư Trương yên tâm, loại chuyện này trong lòng tôi hiểu cả, trừ anh và tôi ra thì không có người thứ 3 biết chuyện này đâu.

Trương đại quan nhân nói: Anh cũng đừng nghĩ nhiều, tôi không làm chuyện xấu gì cả, cũng không phải là bắt anh làm chứng giả, tôi chỉ là không muốn người khác tra ra nơi hạ lạc của tôi thôi.

Bồ Đại Cường cười hắc hắc, Trương đại quan nhân lập tức cảm thấy mình có chút ý tứ giấu đầu lòi đuôi rồi.

Hắn ra ngoài sân huấn luyện, nhìn thấy Liễu Đan Thần đã bắt đầu diễn tập lại, không biết vì sao luôn cảm thấy biểu hiện của Liễu Đan Thần hôm nay có chút là lạ, nếu người ta không muốn nói chuyện với hắn thì Trương đại quan nhân cũng không thể bức bách cô ta được, nhất là lại giữa ban ngày ban mặt.

Nên đối mặt thì thủy chung phải đối mặt, Tiết Vĩ Đồng bên kia sớm muộn gì cũng phải gặp, tuy rằng Trương đại quan nhân rất muốn cắp mông chạy lấy người, nhưng là ngẫm lại thấy, hiện tại lựa chọn lẳng lặng bỏ đi, người khác sẽ càng cảm thấy hắn có vấn đề, trời phải đổ mưa, gái phải theo chồng, nếu chuyện đã xảy ra thì thích trách cứ trách!

Mười hai giờ mười phút trưa, Trương đại quan nhân kiên trì đi tới tiệm xe sang, trong khoảng thời gian này hắn nhân lúc rảnh tìm một chỗ vắng vẻ, lợi dụng đại thừa quyết đưa chân khí hành tẩu ba chu thiên hành tẩu, kỳ quái, hắn không ngờ không cảm thấy trong cơ thể có bất kỳ điều gì khác thường, người Miêu gieo cổ quả thực thần kỳ, với võ công và y thuật của hắn không ngờ cũng không có bất kỳ biện pháp gì đối với thứ này.

Nếu chuyện này ở trên người người khác thì khẳng định sẽ tâm sự trùng trùng, Trương đại quan nhân thì tạm thời gác chuyện này sang một bên, một là hắn đã hai đời làm người, sống được một ngày nào thì lời ngày đó, còn có một nguyên nhân, hắn rất có lòng tin với đại thừa quyết, cho rằng mình chỉ là do tu luyện chưa đủ, chỉ cần chăm chỉ luyện tập, sau khi tu vi tăng lên một cảnh giới thì có lẽ sẽ có phương pháp khắc chế cổ độc.

Tiết Vĩ Đồng đứng ở ngoài cửa lớn của tiệm xe sang, nhìn Trương Dương từ trong taxi đi ra, ánh mắt có chút là lạ.

Trương đại quan nhân bị cô ta nhìn chằm chằm, trong lòng có cũng có chút hoảng hốt, hắc hắc cười nói: Em gái, sao lại nhìn anh như vậy?

Tiết Vĩ Đồng nói: Tối hôm qua anh đã đi đâu?

Trương đại quan nhân nói: Anh có đi đâu đâu? Uống chút rượu rồi đưa cô ta về nhà, anh quay lại ban trú kinh, không tin thì em có thể tới đó mà điều tra. Nói xong hắn giống như đột nhiên nhớ ra gì đó: Em coi anh là phạm nhân à? anh tối hôm qua là giúp em chấp hành nhiệm vụ đó.

Tiết Vĩ Đồng chỉ chỉ vào chiếc xe Ferrari màu đỏ cách đó không xa: Anh thắng, xe được Từ Kiến Quốc đưa về đây, người thì bị anh mang đi, khai thật ra đi, tối hôm qua hai người đã làm gì?

Trương đại quan nhân bị Tiết Vĩ Đồng chất vấn trực tiếp như vậy thì cũng có chút xấu hổ: Anh có thể làm gì chứ? Cô ta là bằng hữu của cha em, em cũng không phải không biết mà.

Tiết Vĩ Đồng nửa tin nửa ngờ nhìn hắn: Bằng hữu của cha em ư?

Trương Dương nói: Em gái à, có câu dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người, em nếu hoài nghi anh như vậy thì chuyện này chúng ta kết thúc tại đây, anh cũng không có hứng thú, cũng không có thời gian giúp điều tra cái loại chuyện nhàm chán này. Trương đại quan nhân lộ ra vẻ tức giận.

Tiết Vĩ Đồng thấy hắn thì ngược lại bật cười: Tức giận cái gì? Em cũng chỉ tò mò thôi, nghe bọn họ nói anh tối hôm qua thắng xe lại thắng cả mỹ nhân, còn tưởng rằng anh có thể đã phát sinh chút chuyện với cô ta.

Trương đại quan nhân tim đập bịch bịch, ngoài mặt thì vẫn ra sức giả bộ bình tĩnh: Em gái, anh sao có thể làm ra cái luyện chuyện không có tiết tháo này.

Tiết Vĩ Đồng nói: Không sao cả, dù sao cô ta cũng không phải là nữ nhân ngoan hiền gì, gặp dịp thì chơi, nếu anh thực sự có gì với cô ta thì vừa hay khiến cha em có thể thấy rõ bộ mặt thật của cô ta, loại nữ nhân này không thể tin được.

Da mặt Trương đại quan nhân nóng lên: Vĩ Đồng, anh tức giận thật đấy, em nói gì thế? Nếu như bị cha em nghe thấy, hắn kiểu gì cũng liều cái mạng già với anh đó?

Tiết Vĩ Đồng nói: Em thấy cha em chưa chắc đã coi trọng cô ta như vậy, gặp dịp thì chơi thôi, em không tin cha em sẽ cưới một một nữ nhân như vậy. Cô ta vỗ vỗ vai Trương Dương: Bất kể là như thế nào thì anh cũng giúp em thắng được chiếc Ferrari này, cũng giúp em trút được cục tức này, nào, em mời anh đi ăn cơm.

Trương đại quan nhân nói: Ăn cái gì? Anh bị tức tới no cả bụng rồi.

Tiết Vĩ Đồng nói: Đàn ông đàn ang, đừng có hẹp hòi vậy chứ.

Trương đại quan nhân nói: Sĩ có thể giết nhưng không thể làm nhục, cô gái, sao anh cảm thấy lần này cứ như bị em chơi ý nhỉ?

Tiết Vĩ Đồng bật cười: Tiến lên ôm vai hắn nói: Tam ca, đừng giận ma,hắn em biết khiến anh phải chịu ủy khuất, à, hôm nay thích đi đâu ăn cũng được, chỉ cần anh nói tên là em mời.

Trương đại quan nhân thực sự không có tâm tư mà ăn cơm, nhưng nhưng trước mặt muội tử kết bái cũng không thể quá nhỏ nhen được, hắn gật đầu nói: Được, tùy tiện ăn chút gì đó đi, anh thấy quán mì xào ở phía trước không tồi.

Không cần phải tiết kiệm tiền cho em đâu.

Trương Dương nói: Không phải là muốn tiết kiệm tiền cho em, anh lần này ở kinh thành không lâu, rất nhiều chuyện đang chờ anh làm, chúng ta tùy tiện ăn chút cơm công tác là được.

Tiết Vĩ Đồng nói: Ôi, sao cảm thấy anh hôm nay có chút là lạ nhỉ? Trước đây anh là không rượu thì không vui, từ lúc nào lại đặt công tác lên đầu tiên như vậy.

Trương Dương nói: Anh luôn luôn lấy công tác làm trọng. Di động của hắn đổ chuông, Trương Dương cười cười đầy áy náy với Tiết Vĩ Đồng, cầm điện thoại, sau khi bắt máy thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc mà ấm áp: Em đang ở sân bay cao!