Chương 1281: Bàn Điều Kiện(2)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chương Bích Quân cũng nghe ra hắn đang khích bác, nhưng biểu hiện vẫn vậy, điềm đạm nói: “Biệt thự của Tra Tấn Bắc được tạo thành bởi hai biệt thự đơn đọc, diện tích của kiến trúc tổng cộng là 1300 mét, một tầng dưới đất, ba tầng trên mặt đất, giữa hai biệt thự, có đường thông dưới đất, chúng ta đánh đấu biệt thự là A và B. Mục tiêu lần này của chúng ta là tòa biệt thự B, dù là với người thân trong gia đình, Tra Tấn Bắc cũng không để họ vào ngôi biệt thự này, theo những gì chúng tôi tìm hiểu được, những vật sưu tầm và bí mật của ông ta đều ở trong khu biệt thự này cả.”

Trương Dương nhìn hình kết cấu tòa biệt thự trên máy tính: “Tôi phải vào khu B này à?”

Chương Bích Quân lắc đầu nói: “Điều cậu cần phải làm là gây một trận náo loạn ở trong buổi tiệc tối hôm đó, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, người của chúng tôi sẽ nhân cơ hội hỗn loạn đó vào khu biệt thự B.”

Trương Dương nói: “Gây vụ hỗn loạn?”

Chương Bích Quân nói: “Với cậu thì rất dễ dàng, có điều cậu còn cần một vài công cụ.” Bà tiến gần một chút, rồi thấp giọng nói kế hoạch của mình cho Trương Dương.

Trương đại quan vừa nghe vừa gật đầu, xem ra bên quốc an đã chuẩn bị hết sức đầy đủ.

Chương Bích Quân nói: “Sự việc sau đó thì phải nhờ ở cậu rồi!”

Theo sự sắp xếp của Chương Bích Quân, Trương Dương xuất hiện tại trước tòa nhà nghệ thuật quốc gia vào đúng 10 giờ sáng ngày hôm sau, ở đây đang tổ chức một cuộc triển lãm tranh sơn dầu, khi Trương Dương đến cửa mua vé đã gặp phải Tra Vi.

Tra Vi đến cùng với Hứa Di, hai người cũng đang chuẩn bị mua vé, gặp phải Trương Dương đứng ở cổng bán vé, hai người đều vô cùng ngạc nhiên: “Trương Dương! Sao lai là anh?”

Tra Vi Thật sự không biết việc Trương Dương đã đến kinh thành, càng không thể ngờ rằng tên này lại đến cuộc triển lãm tranh sơn dầu một cách đầy trùng hợp như vậy.

Trương đại quan hiểu rõ, tất cả đã là do Chương Bích Quân sắp xếp hết, xem ra quốc an cũng đã theo dõi Tra Vi lâu rồi, nghĩ đến sự can thiệp vào mọi ngõ ngách, thế lực tồn tại khắp mọi nơi của quốc an, Trương đại quan cũng cảm thấy đau đầu, tổ chức thế này nếu là bạn thì tốt, nhưng nếu thật sự quốc an muốn chống lại mình, thì sợ rằng cả đời này đừng nghĩ đến việc yên ổn nữa. Trương đại quan cố làm ra vẻ rất ngạc nhiên: “Sao hai người lại đến đây thế này?”

Ánh mắt của Tra Vi nhìn Trương Dương càng cảm thấy kỳ lạ hơn: “Tôi còn đang muốn hỏi anh đây? Anh đến kinh thành bao giờ vậy? Sao không liên lạc với tôi?’

Trương Dương nói: “Vừa mới đến không lâu, vì vấn đề công việc thôi, vốn định về vào hôm nay, nhưng người về quê ăn tết đông quá, vé tàu hỏa khó mua, tôi vừa đến ga tàu, thì thấy đầy những người, giờ tôi đã được thấy cái gọi là biển người rồi, còn tôi lại không dám đi máy bay, vì vậy chỉ đành ở lại đây.”

Tra Vi nói: “Này này này! Tôi hỏi tại sao anh không liên lạc với tôi, mà anh nói sang đâu thế hả?”

Trương Dương cười nói: “Tôi đã từng nghĩ đến việc liên lạc với cô, nhưng lại nghĩ hôm nay là ba mươi tết rồi, mọi người đều đoàn tụ với gia đình cả, tôi không nên đến làm phiền.”

Tra Vi nói: “Xì, chẳng được câu nào thật lòng!”

Hứa Di cười nói: “Chúng ta mau mua vé vào đi!”

Trương đại quan giành mua vé, cùng Tra Vi và Hứa Di đi vào trong tòa nhà nghệ thuật, nếu nói đúng ra, thì Trương Dương vẫn có chút tế bào nghệ thuật, nhưng trình độ thưởng thức những tác phẩm nghệ thuật phương tây thì không thể nào bằng Tra Vi, dù sao thì Tra Vi tốt nghiệp từ một trường nghệ thuật chuyên nghiệp, thứ nổi tiếng nhất của Thượng Hồng là tranh sơn dầu cơ thể người, Trương đại quan nhìn những bức tranh đầy màu sắc này, thứ xuất hiện trong đầu hắn không phải là nghệ thuật nữa.

Tra Vi nhìn Trương Dương hơi ngạc nhiên, Trương đại quan bị cô nhìn đến độ xấu hổ không dám ngắm tranh nữa: “Gì đó…Cô cứ nhìn chằm chằm vào tôi làm gì?”

Tra Vi nói: “Tôi nhớ anh đâu có hứng thú với hội họa?’

Trương Dương nói: “Đây là nghệ thuật cơ thể người kia mà, đâu có giống.”

Tra Vi hơi đỏ mặt, mắng: “Tư tưởng của loại người như anh đúng là không tử tế!” Cô cho rằng Trương Dương đến đây là để xem tranh cơ thể người.

Trương đại quan nói: “Vốn cũng chẳng muốn xem đâu, nhưng cứ đi tự nhiên lại đến đây, cảm thấy vô vị, lại nhìn thấy quảng cáo bên ngoài hấp dẫn như vậy, vì thế đã đến đây xem, ai ngờ lại gặp phải mọi người.”

Tra Vi nói: “Bọn em đến là để thưởng thức nghệ thuật, còn anh đến là vì mục đích dê già, cảnh giới của chúng ta không giống nhau.”

Lúc này Giang Quang Á cũng đến nơi, Tra Vi mời Hứa Di đến là để ủng hộ cho hai người họ, Trương Dương chào Giang Quang Á, hắn cũng đã nhận ra mục đích của Tra Vi, không lâu sau, Giang Quang Á và Hứa Di đã đi lên trước mặt họ.

Tra Vi đi lại đằng sau, đi xem một bức tranh ở trước mặt,trong bức tranh là một người dàn ông nude, Trương đại quan nhìn bức tranh sơn dầu này, liền cảm thán: “Vẽ thật là giỏi, giống như là thật vậy.”

Tra Vi nói: “Anh thì hiểu gì chứ?”

Trương Dương nói: “Anh không hiểu, thì em hiểu à, em nhìn thằng đàn ông này nhận thấy cái gì nghệ thuật rồi nào!”

Tra Vi nói: “Nói chuyện nghệ thuật với anh đúng là đàn gảy tai trâu.”

Trương Dương nói: “Cởi hết ra thì thành nghệ thuật à, vậy thì để anh cởi ra cho em, đảm bảo rằng đẹp hơn thế này nhiều.”

Tra Vi đỏ bừng mặt, cắn cắn môi, rồi dựng ngược lông mày lên: “Anh cởi đi, anh giởi thì cởi ngay bây giờ đi, nếu không cởi anh sẽ là chó con.”

Trương đại quan nói: “Thôi tốt nhất là không cởi nữa, nếu không sẽ làm em sợ.”

Tra Vi nói: “Em mà sợ anh à? Em là người học nghệ thuật, đâu có phải mới chỉ nhìn thấy một vài ma-na-canh nude đâu.”

Thấy Tra Vi nói thật, Trương đại quan cũng cảm thấy ngại, đây là nơi công cộng, là tòa nhà nghệ thuật quốc gia, nếu như hắn cởi quần áo thật, thì chắc chắn ngày mai sẽ lên trang nhất báo kinh thành, Trương đại quan nói: “Thôi đùng, anh hưởng không tốt đâu.”

Tra Vi cười nói: “Có cho tiền anh cũng không dám.”

Trương Dương nói: “Trưa nay tôi mời cô ăn cơm.”

Tra Vi nói: “Giang Quang Á đã nói là trưa nay mời rồi, bổn cô nương không rảnh.”

Trương Dương thở dài nói: “Tra Vi, sao tôi thấy lần này cô gặp tôi khó chịu thế nào vậy, tôi có chỗ nào đắc tội cô rồi?”

Tra Vi nói: “Không có, chỉ là tôi không thuận mắt cái kiểu dương dương tự đắc của anh thôi.”

Trương Dương nói: “Tôi có gì mà tự đắc, tết nhất thế này không về nhà được, một mình ở nơi đất khách quê người, đúng là nhớ gia đình quá!”

Tra Vi nói: “Nhớ Sở Yên Nhiên rồi đúng không?”

Trương Dương cười hì hì nói: “Nha đầu, sao tôi thấy cô giống như đang ghen vậy nhỉ.”

Tra Vi nói: “Tôi mà phải ghen à? Làm gì có hơi mà ghen với anh.”

Hai người đang cãi nhau, Giang Quang Á và Hứa Di đã đi đâu mất rồi.

Tra Vi nói: “Thật là chẳng ra làm sao cả, toàn là hạng trọng sắc quên bạn.”

Trương đại quan nghĩ rằng câu này phần lớn là nói về hắn, hắn giả vờ không hiểu ý của Tra Vi, cười hì hì nói: “Hai người họ có phải có ý gì với nhau không?”

Tra Vi nói chẳng tốt đẹp gì: “Không biết, người khác yêu nhau liên quan gì đến tôi chứ?”

Trương Dương nói: “Cô rất giống bà mối đấy!”

Tra Vi nói: “Những người làm bà mối có ai có kết cục tốt đẹp chứ?”

Trương Dương thấy cô ấy tức giận, khi hắn đang nghĩ làm thế nào để dỗ, thì Tiết Vĩ Đồng gọi điện thoại đến, Tiết Vĩ Đồng mời hắn đến ăn cơm nhà cô ấy vào tối nay, mặc dù biết rằng Tiết Vĩ Đồng có ý tốt, nhưng Trương Dương vẫn từ chối, dù sao thì hắn không mấy quen thân với Tiết gia, mạo muội đến thăm như vậy quả thực không tốt.

Vừa cụp máy điện thoại của Tiết Vĩ Đồng, mẹ nuôi La Tuệ Ninh đã lại gọi điện đến gọi hắn tới ăn cơm tối, Trương Dương giải thích: “Mẹ, thật sự con không qua đó được, con đã hứa với bạn rồi, cùng ăn đêm ba mươi, con hứa với mẹ, sáng mai con sẽ đến chúc tết mẹ.”

La Tuệ Ninh lại bảo hắn đừng đến, ngày mồng một là ngày hai vợ chồng bà bận nhất, với địa vị của Văn Quốc Quyền, vẫn không phải là lúc có thể điềm nhiên ngồi ở nhà đợi người ta đến chúc tết. Ngoài chính vụ, còn phải chúc tết mấy đồng chí cũ nữa.

Điện thoại liên tiếp vang lên, La Tuệ Ninh vừa cụp điện thoại, Hồng Vệ Đông đã gọi điện đến, Trương đại quan có hơi không ứng phó kịp, xem ra vẫn có không ít người quan tâm đến hắn.

Tra Vi đứng ở cạnh hắn đợi năm sáu phút, thấy hắn nhận điện thoại liên tiếp, cô không đợi được nữa, liền đi lên đằng trước.

Cuộc điện thoại cuối cùng của Trương đại quan là của Sở Yên Nhiên, Sở Yên Nhiên gọi điện thoại đến là để chắc chắn rằng hắn về hay không, Trương Dương nói chuyện với Sở Yên Nhiên đến tận mười phút, khi đặt điện thoại xuống, Tra Vi đã không thấy đâu nữa rồi.

Trương Dương gãi gãi đầu, rồi lại nhìn điện thoại, giờ hắn không nghĩ nữa, hắn nhanh chóng bước về phía trước, bước qua mấy chỗ trưng bày, mới tìm thấy Tra Vi, Tra Vi đang đứng ở trước một bức thánh mẫu, thánh mẫu ở trên bức tranh cũng không mặc gì, Trương đại quan giả vờ ngó đầu vào xem, rồi nhẹ nhàng nói: “Sao không đợi tôi chứ?”

Tra Vi cố ý thở dài rồi nói: “Anh đang gọi điện ngọt ngào vậy, làm sao biết anh mới nấu xong nồi cháo điện thoại đó, tôi không thể cứ đứng như con ngốc ở đó đợi anh được.”

Trương Dương cười nói: “Đều là người gọi tôi đi ăn cơm tất niên cả.”

“Anh đã nghĩ xong là đi đâu chưa?”

Trương Dương lắc đầu nói: “Vẫn chưa, tết nào chẳng vậy, đến đâu đó ăn tạm bữa cơm là được rồi. Hay là, tôi về nhà cô chơi nhé.”

Tra Vi nói: “Anh là nhân vật gì chứ? Anh về nhà cùng tôi thế nào được?”