Chương 1989: Bại Lộ (3)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Triệu Thiên Tài nói: Căn cứ vào thời gian thì chắc là tiếng chuông chiều.

Trương Dương nói: Phan Cường không thể rời khỏi kinh thành, hơn nữa tôi phân tích cuộc ghi âm của mấy lần trò chuyện giữa hắn và Văn Hạo Nam, đều phát hiện âm tần có bối cảnh tương tự, chứng minh hắn gọi điện thoại ở cùng một chỗ, bởi vậy có thể suy đoán chỗ hắn giấu Sophia nằm ở gần một nhà máy gia công gỗ và chùa.

Triệu Thiên Tài nói: Căn cứ vào phân tích sóng đồ của thanh âm, tôi đã bước đầu tính ra khoảng cách với ngôi chùa là khoảng một ngàn năm trăm thước, cách nhà máy gia công gỗ là khoảng tám trăm mắt.

Trương Dương nói: Lợi dụng hai điều kiện này để tiến hành bài trừ, chắc có thể tập trung được mục tiêu.

Triệu Thiên Tài nói: Chùa miếu của Kinh thành rất nhiều, căn cứ vào hai điều kiện này để tiến hành bài trừ thì chưa chắc có thể tập trung đối tượng cuối cùng. Nhưng tôi trên đường đã liền bắt đầu phân tích rồi, trước mắt phù hợp với điều kiện có tất cả là bảy ngôi chùa.

Lúc này trên màn hình giám thị lại có tín hiệu, Triệu Thiên Tài nhanh chóng chuyển sang trạng thái nghe lén.

Phan Cường lại gọi cho Văn Hạo Nam, hiển nhiên hắn đã bị tin tức Đinh Lâm mang thai làm khốn nhiễu, Văn Hạo Nam quả thực đã đi một bước rất diệu kỳ, chỉ một câu nói dối đã cướp lại quyền chủ động vào tay mình

Phan Cường nói: Anh thả cô ta đi, sau khi xác định cô ta bình an tôi sẽ bình an trả lại nữ nhân của anh cho anh!

Văn Hạo Nam bật cười ha ha: Phan Cường, anh cho rằng anh cho rằng tôi là trẻ con ba tuổi à, tôi vì sao phải tin anh?

Phan Cường nói: Anh có lựa chọn ư?

Văn Hạo Nam lạnh lùng nói: Phan Cường, những lời này hiện tại nên là tôi nói với anh mới đúng, anh nghe rõ cho tôi, tôi có thể tha cho các anh một con đường sống, điều kiện tiên quyết là anh không được làm tổn thương tới một sợi tóc của Sophia, hiện tại tôi sẽ cân nhắc xem tiếp theo sẽ làm thế nào, sau sáu tiếng đồng hồ nữa anh gọi điện thoại cho tôi.

Nghe thấy Văn Hạo Nam gác máy, Trương Dương thở phào nhẹ nhõm, hắn nói với Triệu Thiên Tài: Xem ra Văn Hạo Nam đã hoàn toàn chiếm thế chủ động rồi.

Triệu Thiên Tài gật đầu: Hình như là như vậy.

Trương Dương đứng dậy nói: Tôi ra ngoài một chuyến, có tin tức gì mới thì lập tức báo cho tôi.

Văn Hạo Nam chỉ vào di động của mình rồi nói với Lý Vĩ: Có thể thông qua nó tra được là ai đang truy tung tôi không?

Lý Vĩ nói: Đối phương là cao thủ, có điều tìm tới hắn chắc không khó, điểm dừng chân của Trương Dương ở kinh thành cũng không nhiều, chỗ thích hợp để trốn cũng không nhiều.

Mí mắt phải của Văn Hạo Nam giật giật, ánh mắt trở nên vô cùng lãnh khốc, hắn nói khẽ: Chuyện này trăm ngàn lần đừng để mẹ tôi biết.

Mục đích Trương Dương tới Văn gia là thăm mẹ nuôi, Văn Hạo Nam vừa hay ở nhà, tuy rằng Trương Dương không muốn chạm mặt với hắn, nhưng hắn cũng biết sớm muộn gì cũng sẽ phải đối mặt với Văn Hạo Nam, loại chuyện này căn bản là tránh không khỏi.

Vẻ mặt của Văn Hạo Nam rất lạnh, đối đãi với Trương Dương cũng rất bất thiện: Anh tới làm gì?

Trương Dương nói: Tôi đến thăm mẹ nuôi!

bà ta đang ngủ, tôi thấy anh hiện tại cũng không thích hợp quấy rầy bà ta.

Trương Dương gật đầu, đang chuẩn bị cáo từ rời đi.

Văn Hạo Nam lại gọi hắn lại: Anh đừng đi vội, tôi có chuyện muốn hỏi anh.

Trương Dương dừng chân lại: Về chuyện của Sophia tôi thực sự rất xin lỗi, tôi không biết cô ta sẽ đến triển lãm, lại càng không biết cô ta sẽ xảy ra chuyện.

Văn Hạo Nam nói: Không ai có năng lực biết trước cả, Trương Dương, tôi biết anh là người thông minh, biết lợi dụng cơ hội, giỏi lợi dụng cơ hội, mẹ tôi rất thương anh, trong mắt bà ta, địa vị của anh và tôi là ngang nhau, nhưng điều này cũng không thể trở thành lý do anh lợi dụng bà ta.

Trương Dương nói: Hạo Nam, anh sao lại nói vậy, tôi không có lợi mẹ nuôi.

Văn Hạo Nam giơ tay lên làm động tác ngăn hắn lên tiếng: Trương Dương, người ta làm gì thì trởi biết cả, có lợi dụng mẹ tôi hay không, có lợi dụng thiện tâm và tình yêu của trưởng bối hay không thì anh hiểu rõ, tôi cũng hiểu rõ, từ lúc anh cứu chị tôi, đã tự coi mình là ân nhân của Văn gia, tôi thừa nhận, Văn gia của chúng tôi nợ anh một cái nhân tình, nhưng nhiều năm như vậy, chắc là chúng tôi cũng trả hết rồi, anh để tay lên ngực tự hỏi, anh có thể có hôm nay chẳng lẽ là dựa vào bản lĩnh của anh ư?

Trương đại quan nhân có một loại cảm giác như bị người ta vũ nhục, loại cảm giác này khiến hắn phẫn nộ, chỉ từ những lời này có thể biết oán hận chất chứa của Văn Hạo Nam đối với mình đã oán hận chất chứa sâu thế nào. Trương Dương lắc đầu nói: Tôi thừa nhận, cha nuôi mẹ nuôi vẫn luôn đối tốt với tôi, không có sự giúp đỡ của bọn họ thì không có tôi hôm nay, Hạo Nam, Sophia bị bắt cóc tôi cũng rất buồn, tôi thừa nhận tôi có trách nhiệm, nhưng anh không thể đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi được.

Văn Hạo Nam cười lạnh nói: Tôi đổ hết trách nhiệm lên đầu anh ư? Nếu mẹ tôi không phải bị anh lừa thì Sophia sao lại xuất hiện ở triển lãm của Tân Hải các anh? Nếu anh không phải con nuôi của bà ta thì với thân phận của anh có thể mời được bà ta ư? Oán hận chất chứa của Văn Hạo Nam đối với Trương Dương đã bạo phát như núi lửa.

Đổi thành người khác, với tính tình của Trương đại quan nhân tuyệt đối sẽ không chịu nổi cục tức này, nhưng Văn Hạo Nam là anh trai của hắn, cái khác không nói, chỉ cần là nể mặt của vợ chồng Văn Quốc Quyền hắn cũng không thể ra tay với Văn Hạo Nam, Trương Dương nói: Anh có nghĩ tới vấn đề của bản thân anh hay không, khi anh ở Bắc Cảng tôi đã nhắc nhở anh rồi, làm việc không thể qúa cực đoan, nếu không phải anh từng bước ép sát Đinh gia, sao lại khiến cho Phan Cường chó cùng rứt giậu, làm ra chuyện bắt cóc Sophia?

Văn Hạo Nam nói: Tôi khác với anh, tôi làm việc chỉ cầu không thẹn với lương tâm, tôi không giống anh, khéo đưa đẩy giả dối, không không từ thủ đoạn như anh, vì lợi ích của mình có thể bán đứng cả bằng hữu, có thể lừa gạt cả thân nhân.

Trương Dương tức giận nói: Văn Hạo Nam, tôi làm chuyện như vậy lúc nào?

Văn Hạo Nam nhìn thẳng vào hai mắt của Trương Dương rồi gằn từng chữ: Anh dám nói với tôi, chuyện của Tần Manh Manh không có bất kỳ liên quan gì với anh không?

Tim Trương đại quan nhân giống như bị người ta đánh mạnh một quyền, đầu óc của hắn có chút hỗn loạn, hắn không biết Văn Hạo Nam làm sao mà biết được chuyện này, hắn ngơ ngác nhìn Văn Hạo Nam.

Văn Hạo Nam nói: Muốn người không biết thì trừ phi đừng làm, Trương Dương, anh quả nhiên là hảo huynh đệ của tôi, Hà Vũ Mông là ai? Anh đã lợi dụng Văn gia chúng tôi như thế nào, anh đã lừa gạt mẹ tôi như thế nào, anh đừng có nói với tôi là không biết, chuyện Sophia bị bắt cóc tốt nhất là đừng có liên quan gì tới anh, nếu để tôi tra được chuyện này có bất kỳ liên quan gì tới anh. Trong đôi mắt hắn lộ ra quang mang lành lạnh: Tôi tuyệt sẽ không bỏ qua cho anh.

Trương Dương gật đầu: Anh cũng nghe rõ cho tôi, tôi chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với Văn gia, trước đây đã không, hiện tại cũng không và về sau thì càng không, anh muốn nguyện ý nghe cũng được, không muốn nghe cũng được, chuyện của Bắc Cảng anh chơi không nổi đâu, tôi khuyên anh tốt nhất hãy rời xa chốn thị phi đó, đừng để cha nuôi mẹ nuôi phải lo lắng cho anh.

Văn Hạo Nam nói: Uy hiếp tôi ư?

Trương Dương nói: Cái đó không cần thiết! Hắn nói xong thì xoay người đi ra cửa.

Văn Hạo Nam giận dữ hét: Anh đứng lại đó, tôi bảo anh đứng lại đó. Hắn bỗng nhiên rút súng lục bên hông ra, nhắm ngay vào hậu tâm của Trương Dương.

Từ trên cầu thang truyền đến giọng nói phẫn nộ của La Tuệ Ninh: Hạo Nam, buông súng xuống!

Văn Hạo Nam giơ tay lên, hắn lay động súng lục rồi nói: Mẹ, mẹ đừng lo, trong súng không có đạn! Ai cũng nói Trương Dương lớn gan, con chử muốn thử thôi, chỉ đùa chút thôi mà, ha ha… Tiếng cười của hắn tràn ngập lãnh ý.

La Tuệ Ninh bởi vì lo lắng mà mặt cắt không còn giọt máu, bà ta đi xuống cầu thang.

Trương Dương bởi vì sự xuất hiện của La Tuệ Ninh mà dựng chân, cung kính nói: Mẹ nuôi!

Văn Hạo Nam thì lại bởi vì tiếng mẹ nuôi này của hắn mà chán ghét nhíu mày.

La Tuệ Ninh tràn ngập thương cảm nói: Hai đứa ngồi xuống cho mẹ!

Văn Hạo Nam nói: Mẹ, con vừa nhận được tình báo về Sophia, có chuyện gì thì để sau hẵng nói. Hắn bỏ đi, khi đi qua Trương Dương thì ánh mắt giống như hai con dao nhọn đâm vào nội tâm của Trương Dương.

Trương đại quan nhân đã một đoạn thời gian rất dài không biết Văn Hạo Nam vì sao lại có thành kiến với mình lớn như vậy, vừa rồi từ những lời mà Văn Hạo Nam thốt ra hắn bỗng nhiên minh bạch, thì ra Văn Hạo Nam đã biết chuyện của Tần Manh Manh, biết Hà Vũ Mông chính là Tần Manh Manh. Hắn cho rằng mình vẫn luôn chế tạo chướng ngại giữa hắn và Tần Manh Manh, cho rằng mình lừa gạt hắn, thậm chí cho rằng tình cảm của hắn bị hủy trong tay mình, chuyện này Trương Dương cũng không thể giải thích rõ, hắn cũng chẳng buồn giải thích.

Trương Dương tới bên cạnh La Tuệ Ninh, không ngồi xuống mà đứng đó nói khẽ: Mẹ nuôi, xin lỗi!

Đôi mắt của La Tuệ Ninh đã đỏ lên, bà ta không muốn nhìn thấy nhất chính là cảnh huynh đệ quyết liệt, nhưng cuối cùng vẫn phải nhìn thấy, bà ta lắc đầu: Con không có chỗ nào có lỗi với mẹ cả.

Trương Dương chậm rãi quỳ xuống, dập đầu ba cái với La Tuệ Ninh.

La Tuệ Ninh không hề ngăn cản hắn, bà ta biết, Trương Dương sẽ không vô duyên vô cớ dập đầu với mình.