Chương 1471: Bố Nghi Trận (4)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sau khi Chương Duệ Dung ngồi xuống, lưu ý thấy tơ máu trong mắt Chương Bích Quân, cô ta quan tâm nói: Cô, tối hôm qua cô không ngủ à?

Chương Bích Quân gật đầu:: Gặp chút chuyện trong công tác, cơ hồ cả đêm không ngủ…

Chương Duệ Dung nói: Cô, cháu chuẩn bị về!

Chương Bích Quân chậm rãi đặt chén trà xuống, thờ ơ nói: Gấp thế? Vì sao không ở lại chơi thêm vài ngày?

Chương Duệ Dung nói: Cô, cháu đã rời khỏi tổ chức rồi, cháu không muốn để Lăng Phong phát sinh bất kỳ liên hệ nào với tổ chức.

Chương Bích Quân cầm một miệng bánh đậu xanh lên bỏ vào miệng, bộ dạng của cô ta khi ăn rất tao nhã, vừa nhìn đã biết là được giáo dục rất tốt, sau khi ăn xong, dùng khăn tay lau miệng, sau đó uống ngụm trà, nói: Chuyện cô bảo cháu làm, cháu đã làm chưa?

Chương Duệ Dung gật đầu: Cô, chuyện của Lăng Phong có bất kỳ quan hệ gì với tổ chức.

Chương Bích Quân nói: Hắn tối hôm qua có tình huống dị thường gì không?

Chương Duệ Dung cắn cắn môi, cuối cùng nói: Anh ấy nhận được một cú điện thoại.

Giờ? Người nào gọi tới?

Tầm Rạng sáng, là Trương Dương gọi tới. Chương Duệ Dung được huấn luyện đặc biệt, muốn tra ra chuyện này cũng không khó.

Chương Bích Quân thở dài nói: Thằng ôn này, vì sao cam tâm để Trương Dương lợi dụng?

Chương Duệ Dung nói: Bọn họ là bạn tốt, Trương Dương lại từng giúp anh ấy, cô, cô không hoài nghi Lăng Phong chứ?

Chương Bích Quân cười nói: Nha đầu ngốc, cô chỉ hỏi vậy thôi, hắn là người ngoài cuộc, có thể hiểu được gì chứ? Trương Dương này không đơn giản, cháu tốt nhất hãy khuyên Lăng Phong rời xa hắn một chút, để tránh bị hắn liên lụy.

Chương Duệ Dung trong lòng run lên: Cô, cháu hiểu rồi!

Chương Bích Quân nhìn ánh dương bên ngoài qua cửa sổ, thời tiết hôm nay rất tốt, nhưng tâm tình của cô ta lại không thể cao hứng bổi, trong một đêm tổn thất năm tên thủ hạ, thật sự có thể nói là tổn thất thảm trọng, xem ra cô ta vẫn đánh giá năng lực của Trương Dương thấp rồi, cô ta thật sự không nghĩ ra, hai người đó rõ ràng đã bị nhốt trong kho lạnh, trong điều kiện nhiệt độ -30 và thiếu dưỡng khí như vậy mà vẫn còn sống. Tuy rằng đến giờ vẫn chưa làm rõ được thân phận của hai kẻ đột nhập, nhưng Chương Bích Quân đã đoán được một trong số đó tất nhiên là Trương Dương.

Lúc này Trương Dương vẫn đang nằm ngủ trên giường, Hương Sơn biệt viện vô cùng yên tĩnh, không khí tươi mát, là địa phương thích hợp để nghỉ ngơi, Trương đại quan nhân cũng có lúc mệt mỏi, hôm nay ngủ cho tới khi mặt trời lên cao, cuối cùng vẫn là Thường Lăng Phong gọi điện thoại đánh thức hắn, Trương Dương cầm điện thoại, nghe thấy giọng nói của Thường Lăng Phong, không khỏi thầm oán: Sáng sớm đã đánh thức tôi rồi.

Thường Lăng Phong cười nói: Chẳng có lý tí nào, đêm qua là ai một giờ sáng gọi điện thoại tới?

Trương Dương nói: Tôi tối hôm qua uống nhiều quá!

Thường Lăng Phong nói: Tôi đã mua vé để buổi chiều rời khỏi kinh thành, buổi sáng Duệ Dung tới chỗ cô của của ta, buổi trưa hôm nay tôi vừa hay rảnh, có muốn cùng nhau ăn cơm không?

Tốt, anh ở đâu? Tôi đi đón anh!

Thường Lăng Phong nói: Anh trực tiếp tới đây đi, ngay bên dưới khách sạn mà tôi ở có thịt nướng, ngon lắm!

Được, anh chờ tôi, tôi một giờ sau sẽ đến! Trương Dương quả thực có rất nhiều điều muốn nói với Thường Lăng Phong.

Mười hai giờ, Trương đại quan nhân mới khoan thai đến, Thường Lăng Phong không nhịn được oán giận nói: Hai tiếng đồng hồ, anh tới đây không ngờ mất hai tiếng đồng hồ.

Trương đại quan nhân cười nói: Tắc đường!

Thường Lăng Phong đã gọi đồ ăn, chỉ chỉ lên lẩu trên bàn, nói: Bữa ăn này anh trả!

Trương Dương cười nói: Rất vinh hạnh! Hắn cầm thực xem, nhân cơ hội quan sát khách sạn, phát hiện không có chỗ nào khả nghi mới nói: Chuyện Tối hôm qua coi như chưa phát sinh, về sau đừng nhắc lại.

Thường Lăng Phong gật đầu: Có những lúc nghĩ quá nhiều cũng không phải chuyện tốt.

Trương Dương nói: Con người của tôi không thích gây chuyện, nhưng chuyện thường thường sẽ chủ động tìm tới tôi, tôi cũng đành chịu.

Thường Lăng Phong nói: Chúng ta bất đồng, anh tới thế giới này để chuyên môn gây chuyện, mà tôi thì bị vạ lây.

Trương Dương nói: Chẳng trách người ta nói nam nhân bất kể hùng tâm tráng chí lớn thế nào, một khi sa vào lưới tình cũng mất hết.

Thường Lăng Phong cười nói: Tôi chỉ là người thường, không thể so với loại nhân vật thánh hiền như anh.

Trương Dương nói: Thật ra bà mai của hai người vẫn là tôi, chúc mừng hai người cuối cùng cũng tu thành chính quả.

Thường Lăng Phong lắc đầu nói: Cô của cô ta không thích tôi, tôi nhìn ra được!

Trương đại quan nhân cười nói: Cô của cô ta có thích anh hay không thì không quan trọng, mấu chốt là Chương Duệ Dung có thích hay không, phải biết rằng, anh về sau cưới Chương Duệ Dung chứ cũng không phải cô của cô ta.

Thường Lăng Phong nói: Duệ Dung muốn đi Anh quốc du học, đã xin rồi, tôi muốn công tác khởi động của nội thành mới Đông Giang làm xong sẽ đi với cô ta.

Trương Dương nói: Có phải người bức làm như vậy hay không?

Thường Lăng Phong lắc đầu: Không, người trên thế giới này có thể bức bách làm việc chỉ có anh thôi, nếu không phải là anh, tôi căn bản sẽ không từ Giang Thành làm tới Nam Tích, hiện tại lại chuyển chiến tuyến tới Đông Giang, mấy năm nay toàn phải đi theo anh chịu khổ.

Trương đại quan nhân nói: Nếu không phải nhờ tôi, anh cũng không tìm thấy được vợ, anh sao không nghĩ tới chỗ tốt của tôi nhỉ?

Thường Lăng Phong nói: Được, tôi nói không lại anh, chiều hôm nay là tôi về rồi.

Trương Dương nghe thấy hắn muốn đi thì không khỏi có chút ngạc nhiên: Đi sớm thế à? Chuyện của anh giải quyết xong rồi ư?

Thường Lăng Phong nói: Cô của cô ấy nói, nếu đã quyết định sống với nhau cả đời, cần gì phải phiền toái như vậy? Đính hôn đơn giản chỉ là một tầng ước thúc, không phải là sự bảo đảm của tình cảm, nếu thật lòng với nhau thì cần gì phải để ý tới cái gọi là hôn ước!

Nghe thấy những lời mà Thường Lăng Phong thuật lại, Trương đại quan nhân lại thầm đồng ý, tuy rằng hắn rất có phản cảm với Chương Bích Quân, nhưng những lời này của Chương Bích Quân cũng rất có đạo lý, không ngờ quan điểm của cô ta trên hôn nhân lại giống với mình. Trương Dương nói: Tôi nghe những lời này cứ như là uyển chuyển cự tuyệt chuyện đính hôn của anh và Chương Duệ Dung.

Thường Lăng Phong gật đầu nói: Còn không phải ư, cô ta nếu đã không đồng ý, tôi cũng không thể miễn cưỡng, mà kế hiện giờ là tôi trước tiên về Đông Giang, bắt tay làm xong công tác, sau đó cùng Duệ Dung tới Anh quốc học.

Với tiêu chuẩn của anh đủ để tới Oxford làm thầy giáo rồi, còn phải học nữa à? Tôi thấy là lấycớ đi chọ để song túc song tề với Chương Duệ Dung thì có. Đến lúc đó, trời cao hoàng đế xa, ngoài tầm với của Chương Bích Quân rồi, hai người gạo nấu thành cơm, cô ta cho dù trong lòng khó chịu thì cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm, cao! Thật sự là rất cao!

Thường Lăng Phong cười nói: Anh cho rằng anh cũng giống như anh, trong đầu toàn là những ý nghĩ xấu xa à!

Trương Dương nói: Có câu thà dỡ mười tòa miếu cũng đừng hủy một cuộc hôn nhân, anh đã có thể vứt bỏ vì tình yêu, người làm huynh đệ như tôi cũng ngại ngăn cản anh, thật ra tôi vốn chuẩn bị để anh làm xong việc ở Đông Giang thì nhờ anh tới Tân Hải giúp đỡ. Trương đại quan nhân quả thực định như vậy.

Không thích hợp nói: Tôi chán rồi, nếu không phải là lúc trước trót nhận lời anh, tôi đã sớm rời đi rồi, tôi không thích hợp vẫn công tác trong thể chế.

Trương Dương gật đầu: Tính các của anh đúng là như vậy, tôi tôn trọng lựa chọn của anh, có điều bất kể tương lai anh quyết định thế nào, cũng đừng quên người bạn tốt tôi đây, lúc kết hôn nhất định phải để tôi làm phù rể.

Thường Lăng Phong cười nói: Yên tâm đi, không quên được anh đâu.

Nếu đã gặp Thường Lăng Phong, Trương Dương khó tránh khỏi muốn hỏi kế của gã, Trương đại quan nhân tuy rằng dám nghĩ dám làm, nhưng trên trình độ quản lý kinh tế vẫn rất bình thường, còn kém xa Thường Lăng Phong.

Thường Lăng Phong nghe hắn nói xong thế cục trước mắt của Tân Hải, không khỏi bật cười: Thời gian anh tới Tân Hải không dài, trong thời gian ngắn như vậy có thể làm thành nhiều việc như vậy cũng rất khó khăn rồi.

Trương Dương nói: Nếu anh ở bên cạnh tôi, khả năng sẽ tốt hơn.

Thường Lăng Phong lắc đầu nói: Ăn một miếng không béo được, cho dù tôi tới giúp anh, chưa chắc có thể làm được tốt hơn so với anh hiện tại, có lẽ tôi sẽ giúp anh hoàn thiện kế hoạch, nhưng khi thực hành chưa chắc đã hữu hiệu hơn phương pháp của anh hiện tại.

Trương Dương nói: Đám lãnh đạo Bắc Cảng có địch ý rất lớn đối với tôi, lần này tôi tới trường đảng huấn luyện là ý bọn họ.

Thường Lăng Phong mỉm cười nói: Đối với một nhân vật như anh, người ta đánh cũng không thể đánh, mắng cũng không thể mắng, cầm trên tay thì sợ bỏng, ném đi thị lại sợ đau, thật sự là khó giải quyết.

Trương Dương nói: Anh rủa tôi đấy à?

Thường Lăng Phong nói: Thật ra anh muốn biết suy nghĩ hiện tại của nhóm lãnh đạo Bắc Cảng cũng không khó, hiện tại thử đặt mình vào vị trí của người ta mà nghĩ xem.

Trương Dương uống một ngụm rượu, không nói gì, tiếp tục chờ Thường Lăng Phong giải thích.

Thường Lăng Phong nói: Anh là con rể tương lai của bí thư tỉnh ủy Bình Hải, con nuôi của phó thủ tướng Văn, lần này tới Tân Hải nhậm chức chính là sự đề cử của tỉnh trưởng Chu Hưng Dân, những vầng sáng này đã quyết định tính đặc thù của anh, tuy rằng lãnh đạo thành phố Bắc Cảng là lãnh đạo trực tiếp của anh, nhưng bọn họ vô cùng kiêng kị anh, từ ý nghĩa nào đó mà nói thì anh là củ khoai nóng, bọn họ không muốn nhận, nhưng lại không dám không nhận. Cách so sánh này của Thường Lăng Phong vô cùng chuẩn xác.