Chương 2201: Gió Tanh (2)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trương đại quan nhân cũng lười tiếp tục lau chữ trên tường, chờ ngày mai trời sáng đã rồi tính, hắn bởi vậy mà nghĩ ra một chủ ý, phải chụp lại hành động của đám hỗn đản rồi đưa lên báo, cho hành vi của họ ra ánh sáng.

Trương đại quan nhân trở lại nhà nằm không được bao lâu thì bên ngoài lại bắt đầu có động tĩnh, người người thông qua microphone kêu gọi: Đồng chí Trương Dương, anh thân là cán bộ vì quốc gia, đối kháng với chính sách của quốc gia, gây trở ngại cho công vụ của quốc gia, anh chẳng lẽ không cảm thấy hổ thẹn ư? Anh không thấy mình có lỗi với danh hiệu đảng viên sao?

Trương đại quan nhân bỗng nhiên ngồi bật dậy, con mẹ nó, đám chó chết này thật đúng là chiêu số ùn ùn, ngay cả chiêu số kêu gọi quân địch trước giải phóng cũng dùng tới, cái này gọi là tâm lý chiến, nếu trên vũ lực không chinh phục được mình, bọn họ lại dùng phương pháp chiến tranh tinh thần để quấy nhiễu giấc ngủ của mình, khiến mình bị vây trong trạng thái mệt mỏi cao độ, công tâm vi thượng, thật đúng là âm hiểm.

Trương đại quan nhân lại nghe thấy bên ngoài có tiếng xe máy vang lên, hắn thực sự tức giận rồi, cầm cán chổi lên, lần này cho dù bọn họ cưỡi xe máy bỏ chạy thì cũng nhất định phải đuổi theo bọn họ, không chỉnh họ một trận thì không được.

Trương đại quan nhân sải bước ra cửa, còn chưa đi tới trước cửa lớn thì đã ngửi thấy một mùi tanh, hắn lập tức đoán được gì đó, mẹ kiếp, đám chó chết này đúng là bất chấp thủ đoạn. Hắn lần này không lựa chọn ra ngoài từ cửa lớn mà là mà là bay lên không nhảy lên tường vây, mượn ánh trăng nhìn thấy chỗ cửa lớn đã bị người ta đổ một đống thứ màu trắng vàng. Trương đại quan nhân bị chọc giận triệt để rồi, từ xa một chiếc xe máy đang nổ, trên xe máy có hai người, bọn họ là chơi trốn tìm với Trương Dương, chỉ cần Trương Dương ra thì bọn họ sẽ bỏ chạy, dựa vào chiếc xe máy này, cho rằng Trương Dương không thể đuổi kịp bọn họ.

Nhìn thấy Trương Dương đứng trên tường vây, tên tiểu tử lái xe vội vàng nẹt bô, rõ ràng đang thị uy với Trương Dương. Trương đại quan nhân nhảy từ trên tường vây xuống.

Tên lái xe nhìn thấy Trương Dương nhảy xuống thì lập tức đạp ga phóng xuống dưới núi.

Trương đại quan nhân vừa rồi là thả cho họ, với thủ đoạn của hắn, đối phó với hai tên côn đồ này thì dễ như trở bàn tay. Hắn nhặt một viên gạch lên, vù một tiếng ném vào bánh sau của xe máy.

Chỉ nghe bùm một tiếng, bánh sau của xe bị ném trúng, lập tức lệch khỏi quỹ đạo, tên lái xe liều mạng chỉnh lại tay lái, nhưng vẫn không thể khống chế được, xe máy nghiêng nghiêng rồi đâm vào cây đại thụ bên cạnh, hai người kêu thảm té lăn trên đất.

Không chờ bọn họ từ dưới đất bò dậy, Trương Dương đã tới trước mặt bọn họ, giơ cán chổi trong tay lên, bốp một phát nện lên đầu tên lái xe, đập cho thằng cha này mắt nổ đom đóm, mặc dù có mũ bảo hiểm đỡ hộ, nhưng hắn vẫn thấy đầu óc choáng váng, lắc la lắc lư như uống say, lao lên muốn bỏ chạy, nhưng thế nào lại đâm trúng cây, ngã chổng vó lên trời.

Trương đại quan nhân buồn cười, không ngờ lại là loại trộm ngu tới vậy.

Tên tiểu tử ngồi sau cũng đứng lên muốn chạy trốn, Trương đại quan nhân giơ gậy lên, gạt chân hắn, khiến hắn lại ngã xuống đất.

Nhìn hai người nằm trên đất rên rỉ không ngừng, Trương đại quan nhân cũng đỡ tức hơn rồi, dùng gậy chỉ vào mặt bọn họ rồi nói: Đánh du kích với tao à? Sao không hắt nước đái lên mà xem trình của chúng mày.

Tên lái xe vẫn ôm đầu choáng váng không thôi, tên người trẻ tuổi dáng người hơi béo còn lại thì nói: Vị đại ca này, anh hiểu lầm rồi, chúng tôi là đi ngang qua thôi, chúng tôi không làm gì cả. Nói còn chưa dứt lời thì, bóng trắng nhoáng lên một cái, cán gậy lại nến đúng đầu hắn, khiến cho thằng cha này đau đến nỗi hai tay ôm đầu, lớn tiếng kêu thảm thiết.

Trương Dương nói: Ngại quá, tôi cũng không làm gì cả, cây gậy này sao không nghe lời nhỉ? Hắn vung gậy liên tục đánh lên đầu hai người, đánh cho hai tiểu tử này liên tục nhảy cẫng lên, luôn miệng xin tha.

Trương đại quan nhân cảm thấy cũng đỡ tức rồi, lúc này mới dừng tay nói: Hai anh đều là người của ban di dời Tây Kinh ư?

Hai người lắc đầu như đánh trống bỏi: Không phải, không phải, chúng tôi chỉ là hai người thất nghiệp.

Trương đại quan nhân nói: Không phải nói thật, thôi, tôi cũng không bức hai anh, uế vật ở trước cửa là hai anh ném đúng không? Hiện tại đi rửa sạch sẽ cho tôi, tất cả chữ viết trên tường cũng phải lau khô cho tôi, tôi mặc kệ các anh dùng phương pháp gì, quét cũng được ăn cũng được, nói tóm lại là tôi cho các anh nửa tiếng, phải rửa sạch Hương Sơn biệt viện từ trong ra ngoài, về phần tổn thất đã tạo thành thì chúng ta lát nữa sẽ tính.

Hai người hiện tại biết gặp phải người khó chơi rồi, tên lái xe vẻ mặt cầu xin nói: Đại ca, là hai chúng tôi có mắt như mù, chúng tôi sẽ rửa sạch, chúng ta bồi được không? Nhưng anh cho chúng tôi thêm một chút thời gian đi.

Trương đại quan nhân trợn mắt: Nói ít thôi, nửa giờ nếu vẫn chưa rửa sạch… Ánh mắt của Trương đại quan nhân hướng về phía chiếc xe máy trên mặt đất, giơ gậy lên, không ngờ chọc thủng bình xăng.

Hai tên tiểu tử đồng thời hít một hơi lạnh, khập khiễng đi đến Hương Sơn biệt viện. Hai người vừa đi còn vừa quay đầu lại nhìn, bọn họ là đang tìm đồng lõa, nhưng lúc này chẳng có động tĩnh gì cả.

Trương Dương lớn tiếng nói: Đều con mẹ nó nghe rõ cho tôi, ai còn dám dở trò với tôi, chỉ cần để tôi bắt được, tôi sẽ vặn gãy cổ các anh.

Người ta ở dưới áp lực thường thường có thể phát huy ra tiềm năng lớn nhất của bản thân, hai tiểu tnày cũng không ngờ mình còn có thiên phú lớn như vậy về phương diện quét dọn vệ sinh, không đến nửa giờ đã quét dọn sạch sẽ trong ngoài Hương Sơn biệt viện.

Trương đại quan nhân cầm gậy của hắn, kiểm tra thành quả quét dọn của hai người.

Hai người cung kính nói: Đã quét dọn xong rồi, có thể thả chúng tôi đi được chưa!

Trương Dương cười nói: Cửa sổ bị đập vỡ của tôi thì sao nhỉ!

Người trẻ tuổi hơi béo nói.Chúng tôi đền, chúng tôi đền. Hắn từ trong ví lấy ra hai trăm đồng: Chúng tôi chỉ có bấy nhiêu thôi.

Trương Dương nói: Tôi không có hóa đơn, các anh tìm người của ban di dời mà đòi chi phí nhé?

Tên lái xe nói: Thôi không cần, ngàn sai vạn sai đều là của chúng tôi mà. Lúc này đầu óc hắn đã tỉnh táo lại rồi.

Người kia nói: Đúng vậy, là hai anh em chúng tôi có mắt như mù, chúng tôi tưởng nơi này không có ai cho nên muốn làm mấy trò cho vui, không ngờ lại có anh ở đây.

Trương đại quan nhân cười ha ha, hai người cũng cười theo, nhưng nụ cười của Trương đại quan nhân đột nhiên thu liễm, giơ gậy lên phân biệt gõ cho mỗi người một cái, đánh cho hai người phải hét thảm mà ngồi xuống.

Trương Dương nói: Tưởng tôi là trẻ con lên ba à, đều là cái bọn của ban di dời sai khiến cả, giờ con mẹ nó không ngờ còn đứng đây giả ngu với tôi, tôi bảo này, hai anh là giả ngu hay là ngu thật đấy.

Hai người vẻ mặt cầu xin, không ai dám lên tiếng, sợ nói ra là lại làm Trương Dương tức giận.