Chương 1717: Xử Lý Trầm Thấp (1)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ngày hôm sau cầu vẫn chưa được sửa xong, nhưng Trương đại quan nhân bất kể là như thế nào cũng không thể tiếp tục ở lại đây, lúc nửa đêm thì nhận được điện thoại của Kiều Bằng Phi, gã đi cùng Kiều Chấn Lương đã tới huyện Tây Sơn, Trương Dương bảo bọn họ tạm thời chờ đợi ở thị trấn, sáng sớm hôm sau sẽ tới.

Thôn dân của Thôn Tiểu Thạch Oa cũng không muốn để thi thể Mạnh Truyền Mĩ tiếp tục ở lại chỗ này, bọn họ rất tận tâm sửa chữa cầu, tuy rằng tối hôm đó chưa sửa xong, nhưng bọn họ vẫn tìm một cái thuyền, mục đích là muốn tiễn người chết không thuộc thôn Tiểu Thạch Oa đi.

Tờ mờ sáng, Chu Sơn Hà đại biểu trong thôn tới thông tri cho Trương Dương, đã tìm được thuyền rồi, hắn biểu đạt ý tứ rất rõ ràng, hy vọng Trương Dương có thể mau mang thi thể đi khỏi đây.

Sau khi Trương Dương nói lời từ biệt với Trần Ái Quốc và Tế Thiện hòa thượng thì cõng thi thể của Mạnh Truyền Mĩ, dẫn Kiều Mộng Viện rời khỏi thôn Tiểu Thạch Oa.

Trải qua đau khổ cả một đêm, Kiều Mộng Viện cuối cùng cũng bình tĩnh lại, tình tự của cô ta cũng bình phục hơn rất nhiều.

Hai người tới bờ sông thì nhìn thấy một con thuyền rách nát đỗ ở đó, ông trẻ Trương Sĩ Hồng của Trương Dương không ngờ cũng ở đó, bên cạnh ông ta là hai người trung niên khỏe mạnh, kể ra đều là chú họ của Trương Dương.

Trương Dương cõng Mạnh Truyền Mĩ tới trước mặt Trương Sĩ Hồng, Trương Sĩ Hồng thở dài: Thằng bé, tối hôm qua trong thôn làm ầm ĩ cả một đêm rồi, không ai muốn một người ngoài thôn chết ở đây, cầu tuy rằng chưa sửa xong, nhưng cũng tìm được thuyền rồi, cháu mau rời khỏi nơi này đi, cũng không phải là ông không muốn giữ cháu lại, mà là tình huống lần này đặc thù, thi thể này cũng không thể để lại đây được.

Trương Dương gật đầu, biết Trương gia và những người khác trong thôn chắc hẳn bởi vì chuyện dung nạp người chết mà cãi cọ nhau, Trương Sĩ Hồng cuối cùng cũng lựa chọn nhượng bộ. Thật ra Trương Dương cũng không muốn ở lại đây, chỉ là cầu sập rồi, tình tự của Kiều Mộng Viện lại rất không ổn định, không thể đi tiếp dưới tình huống này, ở lại thôn Tiểu Thạch Oa điều chỉnh một chút cũng là một chuyện tốt đối với cô ta.

Trương Dương nói: Ông, chuyện lần này mang tới phiền toái cho ông rồi, chờ chuyện này qua đi, cháu sẽ tới thăm ông. À, chau công tác ở Tân Hải, Chu Sơn Hổ của thôn này hiện tại đang làm cho cháu, ông nếu có thời gian thì có thể tới Tân Hải làm khách.

Trương Sĩ Hồng cười cười lắc đầu: Bé ngoan, tâm ý của cháu ông xin nhận, nhưng ông không đi được, già rồi, không biết ngày nào sẽ đi, đợi khi ông chết rồi, cháu có thể tới tiễn ông một đoạn đường là ông thỏa mãn rồi. Trong đống con cháu của Trương Sĩ Hồng toàn là con gái, Trương Dương hiện tại nam đinh duy nhất, người quê nhà đối với điểm này rất coi trọng, ai cũng hy vọng khi mình chết có một đứa cháu trai tới đưa tiễn.

Trương Dương gật đầu: Ông nội, ông nhất định sống lâu trăm tuổi. Hắn không nói thêm gì nữa, cáo từ rời đi.

Hai chú họ của hắn phụ trách chèo thuyền đưa họ tới bờ bên kia, người chèo thuyền là con trai của Trương Sĩ Hồng Trương Chiến Bị, Trương Dương nên gọi y là chú, Trương Chiến Bị nói: Cháu trai, chú nghe nói Hổ tử công tác ở chỗ cháu à?

Trương Dương gật đầu nói: Đúng vậy, hắn trước mắt đang làm lái xe ở thị ủy.

Trương Chiến Bị nói: Chú gần đây sẽ tới Bắc Cảng làm xây dựng, nếu đi tìm cháu thì cháu đừng có phớt lờ ta đấy nhé.

Trương Dương nói: Chú tám cứ đến thị ủy Tân Hải tìm cháu là được.

Hai người tới bờ đối diện, Trương Dương và Kiều Mộng Viện cáo từ bọn họ, cõng Mạnh Truyền Mĩ tiếp tục đi đến Lô Gia Lương, khi bọn họ đến là ngồi xe ba bánh của Chu Sơn Tùng, khi về lại chỉ có thể đi bộ, giờ đã là hơn năm giờ sáng, trời vẫn chưa có dấu hiệu sáng, đường núi lầy lội khó đi, rất nhiều nơi đã xuất hiện núi lở.

Trương Dương biết tâm tình của Kiều Mộng Viện không tốt, cũng không chủ động nói chuyện với cô ta, hai người cứ vậy lặng lẽ đi trên đường núi, Kiều Mộng Viện nhìn mẹ được bọc vải trắng, lại nhìn Trương Dương ở phía tước, hai mắt của cô ta không khỏi đã ươn ướt, cô ta bỗng nhiên ý thức được Trương Dương ở trong cuộc đời mình đã có một vị trí không thể thay thế, nếu không có hắn, cô ta thậm chí không biết mình nên sống như thế nào

Trương Dương…

Trương Dương nghe thấy giọng nói khàn khàn với Kiều Mộng Viện thì dừng chân, xoay người nhìn.

Kiều Mộng Viện dụi đầu vào lòng hắn rồi thấp giọng khóc nức nở.

Trương Dương ôn nhu nói: Sao tự dưng lại khóc?

Kiều Mộng Viện nói: Tôi… Tôi… Trong lòng cô ta đầy cảm động.

Trương Dương nói khẽ: Tất cả đều sẽ tốt lên thôi, mưa gió qua rồi cầu vồng sẽ tới.

Thế sự không có gì là tuyệt đối, Trương đại quan nhân hôm nay không đợi được cầu vồng mà hắn hy vọng, thay vào đó là một trận mưa gió, khi rời khỏi rời khỏi thôn Tiểu Thạch Oa, Trần Ái Quốc đã chuẩn bị cho bọn họ một số túi ni lông, Trương Dương dùng túi ni lông bọc thi thể của Mạnh Truyền Mĩ lại lại để Kiều Mộng Viện đội một cái túi ni lông khác, Trương đại quan nhân từ sau khi hoàn thành đột phá đại thừa quyết, tố chất thân thể đã khôi phục lại cường hãn như ngày xưa, chút mưa gió này tất nhiên sẽ không tạo thành bất kỳ thương tổn gì tới hắn.

Cứ như vậy bước thấp bước cao tới Lô Gia Lương, tới trước xe việt dã của Trương Dương đã là hơn chín giờ sáng.

Trương Dương đặt di thể của Mạnh Truyền Mĩ vào trong xe, đưa cho Kiều Mộng Viện một cái khăn mặt, Kiều Mộng Viện nhận lấy lau nước mưa, bi thương nói: Tới huyện Tây Sơn hội hợp với cha tôi.

Kiều Mộng Viện vừa mới nói xong thì Kiều Bằng Phi lại gọi điện thoại tới, bọn họ đang ở huyện Tây Sơn chờ sốt ruột lắm rồi, lo lắng Trương Dương trên đường gặp chuyện không may.

Trương Dương nhận điện thoại từ Kiều Mộng Viện, nói rõ tình huống với Kiều Bằng Phi, Kiều Chấn Lương ở bên kia cũng tiếp máy, y nói với Trương Dương: Trương Dương, chúng tôi ở nhà khách Hồng Tinh huyện Tây Sơn, trên đường nhất định phải cẩn thận nhé.

Trương Dương nói: Bộ trưởng Kiều cứ yên tâm đi!

Kiều Chấn Lương lại nói: Mộng Viện thế nào?

Trương Dương nói: Vẫn ổn!

Một giờ sau, Kiều Chấn Lương cuối cùng cũng gặp được con gái, lần này chỉ có y và Kiều Bằng Phi hai người tới, sau khi tới Kinh Sơn bọn họ cũng không liên hệ với lãnh đạo địa phương.

Kiều Chấn Lương lên xe việt dã của Trương Dương, y đi tới bên cạnh Kiều Mộng Viện, giang tay ra ôm cô ta, nhận thấy toàn thân con gái đều ướt, y tràn ngập yêu thương nói: Mộng Viện, vì sao phải tự tra tấn mình như vậy…

Ánh mắt Kiều Mộng Viện nhìn mẹ được bọc trong vải trắng, nói khẽ: Cha, mẹ đã chết rồi…

Kiều Chấn Lương gật đầu, y cắn môi, muốn vươn tay ra lật vải bọc người Mạnh Truyền Mĩ, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ ý định.

Sau khi thấy Kiều Chấn Lương, Trương Dương mới biết được trạm tiếp theo của bọn họ là đài hoả táng thành phố Kinh Sơn, Kiều Chấn Lương đã quyết định lập tức hoả táng Mạnh Truyền Mĩ.

Trương Dương là một ngoại nhân, hắn không bất kỳ quyền lên tiếng, nhưng Kiều Mộng Viện lại phản đối, nói khẽ nói khẽ: Cha, anh con vẫn chưa về, chẳng lẽ cha không cho anh ấy nhìn mẹ lần cuối ư?

Kiều Chấn Lương nói: Mộng Viện, cha không bảo nó tới đây, nó sẽ trực tiếp tới kinh thành, sau khi hoả táng mẹ con, chúng ta lập tức về kinh thành, mai táng bà ấy ở đó, đây cũng là ý kiến của ông nội và cậu con.

Kiều Mộng Viện nói: Vì sao phải gấp rút như vậy? Anh con tối nay là tới được rồi, vì sao không để anh gặp mặt mẹ lần cuối?

Kiều Chấn Lương:: Mộng Viện, co chẳng lẽ không muốn mẹ con được sớm an nghỉ ư? Mẹ con như vậy, sao có thể để cho anh con nhìn thấy. nếu nó hỏi, con sẽ giải thích như thế nào?

Kiều Mộng Viện nói: Lừa gạt! Chẳng lẽ trong nhà chúng ta chỉ còn lại toàn là lừa gạt ư? Vì sao không thể nói ra tất cả? Vì sao cứ phải trốn tránh? Cái này có công bình với chúng con không?

Kiều Chấn Lương nhìn con gái, khóe môi run rẩy.

Kiều Mộng Viện lắc đầu: Không được, anh con có quyền nhìn mẹ mình lần cuối, tâm nguyện của mẹ con cũng không phải là được chôn ở ở kinh thành, bà đã nói, nếu có một ngày bà già đi thì hãy mang tro cốt rải xuống biển.

Kiều Chấn Lương cuối cùng cũng khuất phục: Vậy trước tiên đưa mẹ con tới nhà tang lễ, bên kia cha đã an bài rồi, để người ta trang điểm lại cho mẹ con, không thể để anh con nhìn thấy bà ấy như vậy.

Trương đại quan nhân cũng không tham dự vào trong đối thoại của cha con bọn họ, nhưng hắn phát hiện một chuyện kỳ quái, Kiều Chấn Lương từ đầu tới cuối không nhìn di dung của Mạnh Truyền Mĩ, xem ra tử vong cũng không thể tiêu trừ ngăn cách giữa vợ chồng bọn họ.

Bố trí di thể của Mạnh Truyền Mĩ xong, Trương Dương khuyên Kiều Mộng Viện tạm thời tới phòng khách quý nghỉ ngơi.

Giữa cha con Kiều Mộng Viện và Kiều Chấn Lương cơ hồ không có bất kỳ trao đổi gì, trong tay Kiều Mộng Viện vẫn nắm chặt chuối phật châu đó, Kiều Bằng Phi cùng Kiều Mộng Viện tới phòng khách quý nghỉ ngơi.

Kiều Chấn Lương và Trương Dương đứng trên hành lang, Kiều Chấn Lương nhìn Trương Dương rồi gật đầu nói: Trương Dương, hai ngày nay phiền cậu quá.

Trương Dương nói: Ngài không cần khách khí với tôi, bộ trưởng Kiều, có chuyện tôi vẫn chưa nói với ngài.

Kiều Chấn Lương gật đầu.

Trương Dương nói: Trước đó tôi đã cho người lấy mẫu máu của cô Mạnh, tiến hành kiểm tra thân thể toàn diện cho cô ấy, nhưng kết quả kiểm tra mẫu máu chứng minh cô ấy hình như phải chịu sự phóng xạ của vật phóng xạ nào đó, đến bây giờ vẫn chưa tra ra nguyên nhân chân chính, ngài biết ai muốn hại cô ấy không?