Chương 1196: Nhất Vĩ Độ Giang (Hạ)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Cố Doãn Tri gọi Tiết Vĩ Đồng cùng ngồi xuống, Tiết Vĩ Đồng lại coi mình như người nhà, cười đáp: Bác Cố, cháu đi giúp Dưỡng Dưỡng một tay, tiện thể học luôn tay nghề nấu ăn của chị ấy. Trương Dương cười: Vĩ Đồng, như thế là đúng đó, đừng có mà cả ngày giống như một đứa con trai, con gái là phải biết chút nữ công gia chánh.

Tiết Vĩ Đồng đáp: Anh ý à, đúng là chủ nghĩa nam tử.

Trương Dương giót đầy cốc rượu của Cố Doãn Tri: Cha, thời gian này công việc của con hơi bận, ở gần như vậy mà cũng không thể đến thăm cha được, cha không trách con chứ? Cố Doãn Tri cười đáp: Trẻ tuổi đương nhiên công việc là quan trọng hơn, ta bây giờ thích an nhàn, nếu ngày nào anh cũng đến quấy rầy ta, thì mất cả vui.

Trương Dương biết Cố Doãn Tri chỉ nói đùa, cũng cười đáp: Cha, không phải cha định đuổi con đi chứ?

Cố Doãn Tri nói: Anh đi thì ai uống rượu cùng ta đây? Hai người cười ầm lên, Trương Dương hầu Cố Doãn Tri uống cạn một chén, gắp ít rau trộn cho vào miệng, không khỏi khen ngợi: Tay nghề của Dưỡng Dưỡng càng ngày càng tiến bộ! Cố Doãn Tri nói: Chỉ một miếng dưa chuột mà anh cũng có thể thưởng thức ra tay nghề nấu ăn, có phải anh hơi khoác lác không đấy?

Cha, những món càng đơn giản như thế này mới có thể hiện được công phu của đầu bếp, nếu muốn cô ấy trổ hết tài nghệ ra, cứ có nguyên liệu nấu ăn, thì dù có là nước trắng cũng vẫn ngon giống nhau. Cảnh giới lớn nhất là chỉ một đĩa khoai tây cắt lát, một bát mì nấu tương, món ăn càng đơn giản càng đánh giá được tay nghề. Cố Doãn Tri cũng gắp một miếng dưa chuột lên nếm thử rồi nói: Hình như cũng hơi khác rồi! Trương Dương đáp: Mùi vị còn nằm ở chỗ nữa, cha thử xem kĩ thuật cắt tỉa của em ấy, dưa được cắt thành miếng rất đều đặn. Cố Doãn Tri nói: Càng nói càng mơ hồ, nó sắp được anh ca ngợi thành đệ nhất thiên hạ rồi.

Trương Dương đáp: Cha phải tin phục chứ, Dưỡng Dưỡng là đệ tử quan môn của Tào lão, Tào lão lại là nhân vật nổi tiếng được mọi người kính trọng trong nghề ở Kinh Thành, vẫn luôn phụ trách việc nấu ăn phục vụ cho Kiều lão, trình độ nấu ăn có thể coi là nganh với đầu bếp cung đình thời xưa.

Cố Doãn Tri nói: Việc Tào lão nấu ăn ngon chưa chắc đồng nghĩa với việc Dưỡng Dưỡng học được bản lĩnh của ông ta. Trương Dương lại nói: Món Phật khiêu tường Dưỡng Dưỡng làm đến Kiều lão cũng phải khen hết lời, ông ấy nói Dưỡng Dưỡng cũng đã đạt được đến 80 phần trăm trình độ của Tào lão. Cố Doãn Tri nghe Trương Dương nói như vậy cũng cảm thấy rất vui vẻ, cười ha ha nói: Lẽ nào Dưỡng Dưỡng nó lại chuyên tâm vào việc nấu nướng đến vậy, phụ nữ mà nấu ăn giỏi là việc rất đáng tự hào đấy. Trương Dương thêm vào: Không cần nói đâu xa, cha có thể hưởng thức món ngon rồi.

Tiết Vĩ Đồng bưng món Phật khiêu tường đã làm xong ra, Cố Dưỡng Dưỡng đi theo cô, trong tay cầm một bình hồng tửu.

Trương Dương bảo hai người mau ngồi xuống bàn, Cố Dưỡng Dưỡng ngồi xuống ngạc nhiên nói: Anh rể, em giờ mới biết thì ra anh và chị Đồng Đồng đã kết nghĩa anh em.

Trương Dương cười: Cái cô muội muội này không thể giữ được bí mật gì cả, chắc cả thời gian nấu bếp đem chuyện này kể ra hết rồi chứ gì!

Tiết Vĩ Đồng đáp: Kết nghĩa là kết nghĩa, anh ba, cũng có phải là việc gì đáng xấu hổ đâu, anh còn sợ người khác biết sao? Cố Doãn Tri cười: Hai đứa lớn như vậy rồi còn làm bộ nghĩa khí giang hồ kiểu này, Trương Dương, như

vậy sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ chính trị của anh đó. Ông cũng đang nói đùa với hắn.

Tiết Vĩ Đồng đáp: Bác Cố yên tâm, chúng cháu kết nghĩa anh em chỉ có lợi cho tiền đồ chính trị, không có ảnh hưởng đâu ạ! Cố Doãn Tri hiểu lời nói của Tiết Vĩ Đồng đều là thật, ông biết rõ về gia cảnh Tiết Vĩ Đồng, chỉ không biết Trương Dương có ý kết huynh muội với cô hay là do duyên phận, nếu là vì ý đồ của hắn, vậy Trương Dương hẳn có dã tâm rất lớn trong con đường hoan lộ của mình, vẫn còn cuồng nhiệt đeo đuổi quan vị.

Trương Dương cười: Vĩ Đồng, anh khong có nịnh hót em đâu nhé, đừng có bảo anh được lợi như thế nhé. Tiết Vĩ Đồng kính Cố Doãn Tri hai chén rượu.

Cố Doãn Tri bấy giờ mới hiểu mục đích của Tiết Vĩ Đồng.

Tiết Vĩ Đồng kể về công việc đầu tư vào hạng mục xây dựng công viên giải trí của mình cho Cố Doãn Tri nghe, Cố Doãn Tri cười: Bác sớm đã nghe tin gần khu vực Hồ Thu Hà sẽ xây dựng một công viên theo chủ đề, nhưng không hề biết lại là hạng mục của cháu, tốt lắm, đầu tư vào khu vực thành phố mới Đông Giang, cháu thực có con mắt nhìn.

Tiết Vĩ Đồng nói: Đây cũng là kết quả khảo sát nhiều phương diện của cháu, Đông GIang là nơi phù hợp với yêu cầu của cháu. Cô lại nhìn về phía Trương Dương: Đương nhiên, cùng vì anh ba của cháu đang công tác ở khu thành phố mới, cái lợi không phân cho người ngoài hưởng, nếu có hạng mục gì đương nhiên phải để cho người mình đầu tư rồi. Trương Dương đáp: Vĩ Đồng, em nói vậy là nhắc nhở anh đang có một mối thâm tình rất lớn đấy Tiết Vĩ Đồng cười: Em không có ý đó đâu, ý em là, em đếu Đông Giang có anh chiếu cố, em không sợ bị thiệt thòi gì.

Mấy người đều cười ầm lên, Cố Doãn Tri nhấp rượu nói: Thu Hà tự được trùng tu, công viên giải trí được xây dựng, sau khi hai hạng mục này được hoàn thành, khu vực sẽ lấy bối cảnh hồ Thu Hà làm trung tâm, trở thành địa danh mỹ lệ nhất của khu thành phố mới, được lắm! Lấy du lịch để lôi kéo lòng người, thúc đẩy phát triển kinh tế, đây là một nước đi điệu kì đó!

Đúng vậy Cố Dưỡng Dưỡng vẻ mặt thán phục nói: Anh rể con là người có bản lĩnh mà, đi đến đâu cũng có thể hô phong hóa vũ!

Trương đại quan nhân cũng biết đúng phải khiêm nhường nói: Cũng may là có sự cổ vũ của những bằng hữu này, không có họ giúp đỡ, anh lấy đâu ra nguồn đầu tư tới 8 tỷ chứ…

Cố Doãn Tri cười: Việc này ta cũng nghe qua, khi công trình xây dựng thành phố bắt đầu, anh đã tuyên bố với bên ngoài là cần nguồn vốn tới 8 tỷ. Nói thật cũng thông báo hơi rầm rộ. Lúc đầu ta lo rằng anh sẽ vấp phải khó khăn. Không ngờ anh lại làm được.

Trương Dương đáp: Thực ra lúc con tuyên bố việc này trong đầu đã có trù định rồi. Nếu không làm sao con dám nói, ở thể chế Bình Hải này cũng có không biết bao nhiêu người chờ đợi để chê cười con rồi.

Cố Doãn Tri nói: Anh cũng có chút tự mình biết mình đấy nhỉ.

Trương Dương cười xấu hổ, trước mặt Cố Doãn Tri hắn luôn khiêu tốn nhã nhặn, hắn quay sang hỏi Cố Dưỡng Dưỡng: Dưỡng Dưỡng, em không phải đi học sao? Sao lại về?

Cố Dưỡng Dưỡng đáp: Em đi thực tập rồi, bây giờ bài vở trên lớp cũng nhẹ nhàng, em chọn một cái đề tài khảo sát dân Đông Giang, nên trực tiếp về nhà luôn. Hai ngày nữa, em sẽ đem kẹp vẽ đi khảo sát. Tuy nhiên phải đợi tổ chức xong sinh nhật cha em mới đi.!

Trương Dương nghe thấy vậy vui mừng: Khi nào thế, để đến lúc ấy anh tới mừng thọ!

Cố Doãn Tri dửng dưng cười: Cái gì mà sinh nhật không sinh nhật, các con còn trẻ mới nên quan tâm, ta già rồi không để ý đâu.

Cố Dưỡng Dưỡng nói: Thế sao được, phải tổ chức, nhất định phải làm, năm nay cha đã 68 tuổi rồi, tuổi 68 cát lợi nhiều, nhất lộ phát.

Cố Doãn Tri cười đáp: Người Quảng Đông thịnh cái này, ta thì không tin.

Tiết Vĩ Đồng nói: Bao giờ ạ?

Cố Doãn Tri nói: Dưỡng Dưỡng, cha không thích việc này, đừng có bày đặt! Ông uống chén rượu rồi đứng dậy đi vao xem tin thời sự. Tuy ông đã nghỉ hưu, nhưng ngày nào cũng đúng giờ này, ông vẫn luôn ngồi trước ti vi xem thời sự.

Trương Dương và Tiết Vĩ Đồng ăn uống xong cùng Cố Dưỡng Dưỡng đi dạo ven hồ Thu Hà. Cố Dưỡng Dưỡng lúc này mới nói ra lí do muốn làm sinh nhật cho cha mình: Anh rể, thứ tư tuần sau là sinh nhật cha, em muốn nhân ngày này giúp anh em và cha làm hòa.

Trương Dương có chút ngẩn ra, lập tức đoán ra Cố Dưỡng Dưỡng đang nói đến Cố Minh Kiện, hắn nhỏ giọng nói: Minh Kiện cũng đến?

Cố Dưỡng Dưỡng gật đầu: Anh em tuần sau sẽ đến Đông Giang, anh ấy liên lạc với em, anh ấy nói rất hối hận muốn xin lỗi cha, chỉ là sợ cha không tha thứ cho anh ấy.

Trương Dương không nói gì, im lặng nhìn ra phía hồ, ánh trăng chiếu rọi trên cao không biết tự lúc nào đã đắm mình trên dòng nước lóng láng ánh sáng, tựa như từng mảnh bạc trắng rơi rụng trên mặt nước. Trương Dương đã cực kì thất vọng về Cố Minh Kiện, thân là con trai duy nhất trong nhà, khi Cố Giai Đồng mất, gã không những không gánh vác trách nhiệm chăm sóc gia đình này mà còn làm việc tùy ý, phá hỏng cả sự nghiệp mà Giai Đồng để lại. Việc làm Trương Dương không thể chấp nhận được là, gã đã đứng trơ mắt nhìn em gái mình bị kẻ khác đâm phải, rồi thờ ơ bỏ đi. Trương Dương trong lòng hiểu rõ gã Cố Minh Kiện này không có nhân phẩm. Mà thực tế, Cố Minh Kiện cũng không ưa gì hắn, Trương Dương nói: Hy vọng lần này cậu ta thực sự biết mình sai! Kì thực Trương Dương không hề tin Cố Minh Kiện có thể hối cải được.

Cố Dưỡng Dưỡng nói: Anh rể, hay là anh giúp em khuyên cha giúp họ làm hòa?

Trương Dương cười: Dưỡng Dưỡng, con người cha em nên hiểu. Cha hẳn nhìn thấu rõ vấn đề, quan niệm gia đình rất quan trọng, tuy Cố Minh Kiện đã làm nhiều việc không phải với mọi người nhưng anh nghĩ cha sẽ không giận đâu. Chỉ cần Cố Minh Kiện thật lòng hối cải, cha nhất định sẽ tha thứ cho cậu ấy. Còn anh thì… Trương Dương lắc đầu đáp: Tốt nhất là anh không nên gặp Minh Kiện, cậu ấy cũng không thích anh. Nếu anh xem vào, e là càng làm hỏng việc.

Cố Dưỡng Dưỡng nói: Anh rểm em sợ cha sẽ không tha thứ cho anh ấy!

Trương Dương cười: Đừng lo, cha là người thương Minh Kiện hơn ai hết!

Lúc Cố Dưỡng Dưỡng và Trương Dương nói chuyện, Tiết Vĩ Đồng đã biết ý đi ra phía hồ, lại nhặt hòn sỏi ném ra giữa hồ, dưới ánh trăng chiếu rọi mặt hồ lại nhấp nhô từng gợn từng gợn lăn tăn. Trương Dương bước đến bên cạnh cô, Cố Dưỡng Dưỡng đã trở về trước. Tiết Vĩ Đồng nói: Không nghờ anh và nhà họ Cố lại có quan hệ như thế này! Cô đã nghe ra chuyện giữa Trương Dương và Cố Giai Đồng qua cách xưng hô của Cố Dưỡng Dưỡng.

Trương Dương ngước nhìn ánh trăng khuyết trên trời, chậm dãi hít thở, hắn không muốn nhắc lại chuyện này cười nói: Để anh đưa em về…

Tiết Vĩ Đồng nói: Không phải anh đã đồng ý sẽ dạy em chiêu vi độ phi giang sao?

Trương Dương cười: Em tin thật à?

Tiết Vĩ Đồng đáp: Anh ba, nói lời phải giữ lời chứ. Cô lại ngắt một cành cỏ lau, ném về phía mặt nước cười: Dù sao cũng không có ai cả, anh cứ biểu diễn một chút công phu đi!

Trương Dương nói: Có thật muốn xem không?

Tiết Vĩ Đồng gật, vẻ mặt lại đầy sự hoài nghi, cô vốn không hề tin tưởng có người có thể làm tới cảnh giới vi độ phi giang này.

Trương Dương nói: Vậy em hãy mở to mắt ra mà nhìn, nhất thiết không được chớp mắt, sau đây sẽ là giây phút ngắn ngủi em được chứng kiến kì tích đấy!

Hắn đột nhiên nhảy thẳng xuống hồ, Tiết Vĩ Đồng hét lên kinh hãi, nhưng lại nhìn thấy thân thể Trương Dương không hề bị chìm xuống nước,

Trong giây lát đang đạp lên nhành cỏ lau đó, trông hắn tựa như một mảnh lục bình đang phiêu du trên mặt hồ. Tiết Vĩ Đồng dường như không thể tin vào mắt mình, hắn thực sự có thể làm được, trước đây trong tưởng tượng của cô, chỉ có trong tiểu thuyết võ hiệp mới có thể tìm được cảnh tượng này.

Trương Dương mỉn cười, mũi chân nhẹ tựa lông hồng, dưới đế giày của hắn đã dính đầy nước, trong chốc lát, hắn lại thi triển một lần nữa nhảy lên mặt nước.

Tiết Vĩ Đồng kinh ngạc: Trời ạ, anh ba, anh có phải là người không? Em gái, chúng ta không nên mắng người như vậy!

Tiết Vĩ Đồng nhìn khắp từ trên xuống dưới quanh người Trương Dương, cô giơ ngón trỏ ra: Lợi hại lắm, anh ba. Nếu anh không dạy em chiêu này, em sẽ báo cáo lên trung tâm nghiên cứu người ngoài hành tinh của viện khoa học quốc gia, coi anh là người ngoài hành tinh để họ bắt lại.

Trương đại quan nhân cười khổ nói: Nha đầu này, thật độc ác, anh là anh ba của em, anh ba kết nghĩa đó!

Tiế Vĩ Đồng cười: Anh ba như thế này à? Anh ba kết nghĩa là dùng để bắt nạt!

Trương đại quan nhân không nói lại được.

Xa xa đột nhiên có còi tín hiệu của cảnh sát, Trương Dương chau mày nhìn ra phía đó. Còi cảnh sát hình như truyền từ phía khu phi công Thu Hà tự, không biết là đã xảy ra chuyện gì, Tiết Vĩ Đồng nói: Phiền nhất là thứ âm thanh này, cứ làm như sợ người ta không biết cảnh sát bọn họ đang hành động vậy!

Trương Dương cười: Càng kêu to chứng tỏ càng không có chuyện gì lớn, đi thôi, anh đưa em về nghỉ ngơi…

Phán đoán của Trương đại quan nhân có chút sai lệch, ngày thứ hai khi hắn đi làm, mới nhận được tin trong đống nguyên liệu gỗ dùng cho công trình trùng tu Thu Hà tự phát hiện lượng lớn chất ma hoàng, ma hoàng lại là chất trọng yếu chế tạo thuốc gây nghiện. Hành động ngày hôm đó do Khương Lương đích thân chỉ huy, thu được tại hiện trường tới một trăm cân ma hoàng.

Số ma hoàng này đều được cất giấu trong nguyên liệu gỗ được mua về để ở công trình thi công, trước tiên gỗ được cưa ra, rồi đục rỗng bên trong, sua đó ma hoàng được nhét đầy vào lõi. Cuối cùng được dán lại đúng như nguyên dạng ban đầu. Nếu như không phải là được báo tin, Khương Lượng cũng không hề biết những thanh gỗ này có vấn đề.

Việc này làm chấn động cả khu thành phố, Thu Hà tự là công trình trùng tu trọng điểm của thành phố, đồng thời cũng là thánh địa phật môn. Nhưng giờ lại ầm ĩ lên vụ án tàng trữ ma túy, công trình buộc phải tạm dừng thi công đểu điều tra. Tối đó đến Huệ Không pháp sư, Tam Bảo hòa thượng đại diện trùng tu phía nhà chùa, thậm chí cả cố vấn xây dựng Tần Truyền Lương cũng bị mời đến sở cảnh sát để hỗ trợ việc điều tra.

Sau khi biết tin này, Trương Dương lậ tức cùng Tần Thanh đến tìm hiểu tình hình.

Vì vụ án này, Khương Lượng cả đêm không hề chợp mắt, lúc Trương Dương và Tần Thanh đến, gã cũng vừa thẩm vấn xong, đang ngồi trong phòng làm việc nghỉ ngơi một chút. Huệ Không pháp sư, Tam Bảo hòa thượng và Tần Truyền Lương cũng đã được loại trừ khỏi diện bị tình nghi. Họ không có liên quan đến chuyện này. Tần Thanh đi thăm cha trước, Trương Dương đi đến phòng làm việc của Khương Lượng, mang theo đầy sự nghi ngờ khó hiểu hỏi: Chuyện gì thế? Sao công trình Thu Hà tự lại có chứa ma túy được?

Khương Lượng vuốt sống mũi, tiếp đó xoa dịu hai mắt nói: Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai đây? Người ta báo tin cho tôi, tôi đem người đến kiểm tra, không ngờ lại tra ra vấn đề, một trăn cân bột ma hoàng được giấu trong đống gỗ.

Trương Dương nói: Mẹ cha thằng nào vô đạo đức thế này….?

Khương Lượng nói: Bột ma hoàng là nguyên liệu chủ yếu dùng để chế tạo chất gây nghiện. Tra ra khối lượng ma hoàng nhiều như vậy là lần đầu tiên trong lịch sử Đông Giang, cấp trên ra lệnh cho tôi nhanh chóng phá á này, cho nên tôi mới phải thức cả đêm để mời tất cả những người có liên quan đến thẩm tra….

Trương Dương nói: Có kết quả không?

Khương Lượng đáp: Cũng có chút mang mối, chỗ gỗ này là do Kỳ Phong quyên tặng Thu Hà tự.

Trương Dương nghe thấy vậy sửng sốt: Kỳ Phong?

Khương Lượng đáp: Tôi đã cho người tới tìm hắn, nhưng tôi thấy chuyện này có điều bất thường.

Trương Dương trong lòng thầm thấy kì lạ, vì Kỳ Phong và hắn xảy ra mâu thuẫn, nên đã ép gã rời khỏi Đông Giang, sao lại có thể dính dáng đến chuyện bột ma hoàng này được? Gã giấu ma túy vào gỗ rồi đem quyên tặng cho Thu Hà tự, đây chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao? Trương Dương cũng không hỏi tỉ mỉ, dù sao chuyện này cũng là việc nội bộ cảnh sát, hắn cũng biết rằng dù mình có hỏi, Khương Lượng cũng sẽ không nói thật tình. Vụ án ma túy lần trước vì nhân vật then chốt tử vong và mất tích nên mất đi mạng mối, lần này lại khác thu được lượng lớn bột ma hoàng và còn lần ra được bước chuyển.

Lúc Trương Dương rời đi, hắn gặp Kỳ Sơn đang vội vàng đi tới, sắc mặt không ổn chút nào, thấy Trương Dương, gã gật đầu rồi vội vội vàng vàng di xuống phòng làm việc trên tầng. Không cần hỏi, gã đến chắc để giải quyết chuyện em trai mình.

Khương Lượng thấy Kỳ Sơn đến vẫn tỏ ra rất lịch sự, cười nói: Mời ngồi! Sự việc cho đến thời điểm hiện tại không hề có liên quan gì đến Kỳ Sơn.

Kỳ Sơn quan tâm hỏi: Đội trưởng Khương, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Khương Lượng đáp: Sự việc là thế này, chúng tôi được báo tin, nói đống nguyên liệu gỗ của Thu Hà tự có vấn đề, trong đó có giấu ma túy nên chúng tôi đã hành động suốt đêm, quả nhiên phát hiện trong gỗ có lượng lớn bột ma hoàng.

Kỳ Sơn vẻ mặt hoang mang: Bột ma hoàng là gì vậy?