Chương 570: Vấp Phải Trắc Trở

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trương đại quan nhân tuy rằng cố gắng che giấu, nhưng cái bản mặt chó sói của hắn lại bạo lộ ra hết.

Thường Hải Tâm cắn chặt môi, mắt cũng nhắm chặt, bộ dạng lúc này cực kỳ giống anh dũng hy sinh đi lên pháp trường vì cách mạng.

Trương Dương hết sức ôn nhu gọi một tiếng: “Hải Tâm!”

Thường Hải Tâm run giọng nói: “Anh đè lên tôi rồi..” Kỳ thật đâu phải chỉ là đè, hai người hiện tại chỉ các nhau một lớp quấn áo mỏng dính, phản ứng của đối phương hai bên đều nắm rõ.

Trương đại quan nhân mắng thầm bản thân, cầm thú à cầm thú, quân tử không nhân lúc phòng tối, biểu hiện của mình hiện tại nào có giống một cán bộ quốc gia, căn bản chính là một tên dâm tặc hái hoa, nhưng phản ứng trên sinh lý hắn không thể khống chế được, đè lên thần hình ềm mại thơm phức của Thường Hải Tâm, Trương đại quan nhân lúc này giống như tên đã trên dây không thể không phát.

Trong đầu Thường Hải Tâm trống rỗng, cô ta biết mình nên cự tuyệt, nhưng lời nói cự tuyệt lại không thể nào thoát ra khỏi iệng, có lẽ ở sâu trong đáy lòng cô ta căn bản là không muốn cự tuyệt.

Bên ngoài mưa đã tí tách rơi, Thường Hải Tâm cảm giác được tay của Trương Dương đã thò vào bên trong váy ngủ của mình, đặt lên ngực cô ta, thân hình của Thường Hải Tâm hơi hơi run rẩy, một tia ý thức còn lại của cô ta làm ra một chút giãy dụa cuối cùng: “Anh từ đâu tới…” Cô ta hỏi một câu rất vô nghĩa.

Trương đại quan nhân cũng ngẩn ra, lời nói của Thường Hải Tâm khiến hắn hơi tỉnh táo lại, hắn vừa mới mới từ trong khuê phòng của Tần Thanh chuồn ra, lúc này lại đã nằm trên giường của Thường Hải Tâm, bản ý của Thường Hải Tâm là giúp mình, mình lại khinh bạc đối với cô ta như vậy, cái đó… mình có phải là hơi ti bỉ không.

Trương đại quan nhân nghĩ đến đây, dâm niệm không ngờ lại vơi đi một nữa, hắn lặng lẽ dời khỏi người Thường Hải Tâm, nằm ở bên cạnh Thường Hải Tâm nhìn thấy Thường Hải Tâm vẫn nhắm mắt. Trương đại quan nhân nuốt nước bọt, một cô gái xinh đẹp như vậy nằm ở bên cạnh mình, mình có thể dừng cương trước bờ vực,điều này cần ý chí cách mạng kiên cường cỡ nào chứ, Trương Dương nói: “Xin lỗi…”

Thường Hải Tâm nói khẽ: “Không sao…” Nói xong câu đó mặt không khỏi càng đỏ hơn, mình đúng là có vấn đề rồi, bị hắn chiếm tiện nghi như vậy không ngờ còn nói là không sao.

Trương Dương nói: “Trời mưa rồi!” Những lời này càng chẳng ra đầu ra đũa gì cả.

Thường Hải Tâm nói: “Tôi hơi lạnh.” Cô ta tối nay không biết bị làm sao nữa, toàn nói sai, câu này giống như cổ vũ Trương Dương mạnh bạo lên một chút.

Trương đại quan nhân nhích lại gần bên cạnh Thường Hải Tâm, có điều lần này không có hành động tiết độc nào, chỉ muốn sưởi ấm cho cô ta một chút.

Thường Hải Tâm mở mắt, trong bóng tôi cùng Trương Dương bốn mắt nhìn nhau, hai người đều mỉm cười, trong nụ cười mang theo một chút xấu hổ, chỉ suýt chút nữa thôi, quan hệ giữa hai người đã bước sang một trang khác.

“Muộn như vậy rồi anh còn chạy tới đây làm gì?” Thường Hải Tâm nhỏ giọng hỏi.

Trương Dương nói: “Chỉ là muốn hỏi xem cô có muốn tới chỗ tôi công tác thôi không.”

Trương đại quan nhân chỉ thuận miệng nói bừa, có điều hắn không thể nào để lộ chuyện yêu đương vụng trộm với Tần Thanh được.

Thường Hải Tâm nói: “Anh có muốn tôi đến không?”

Trương Dương gật đầu, Thường Hải Tâm vươn tay ra dùng ngón tay chạm vào mu bàn tay của Trương Dương: “Tôi hơi sợ.”

Trương Dương nói: “Tôi còn sợ hơn cô!”

Thường Hải Tâm hỏi: “Anh sợ cái gì?”

Trương Dương nói: “Tôi không phải là người tốt, tôi sợ tôi hại cô.”

Thường Hải Tâm nói: “Thật ra mạng của tôi sớm đã là của anh rồi, tôi hiện tại không sợ gì cả.”

Trương đại quan nhân trong lòng ấm áp, tình cảm của Thường Hải Tâm đối với hắn vừa nghe là biết ngay. Hắn nói khẽ: “Vậy tôi coi như cô đã đáp ứng.”

Thường Hải Tâm không nói gì, bên ngoài trời mưa càng to hơn.

Trương Dương nói: “Ta phải đi đây, cảnh vệ chắc đi hết rồi.”

Thường Hải Tâm nói khẽ: “Mưa rất to, anh đợi lát nữa rồi hẵng đi…” Cô ta dừng một chút rồi lại nói: “Còn lâu mới đến trời sáng mà.”

Trương Dương nói: “Vậy tôi nằm đây chợp mắt một lúc, cô ngủ đi!”

Thường Hải Tâm lúc này bỗng nhiên nhớ tới cửa phòng vẫn chưa khóa, cô ta đứng dậy khóa trái cửa phòng lại rồi quay về giường, kéo chăn, nằm cách Trương Dương một khoảng rồi ngủ.

Tay Trương Dương vươn ra nhẹ nhàng vuốt tóc cô ta, Thường Hải Tâm quay người lại, gối lên cánh tay Trương Dương, nằm ở trong lòng hắn, vươn tay ôm Trương Dương: “Hà…”

Trương đại quan nhân nói: “Tôi giúp cô sưởi ấm.” Giọng nói của thằng ôn này cũng có chút run run, nằm ngủ cùng mỹ nữ, lại phải kiềm chế, thật sự là một loại tra tấn.

Hai người nằm vẫn rất gần, nhưng vẫn giữ phòng tuyến cuối cùng, chủ yếu vẫn là ý chí của Trương đại quan nhân rất kiên trì, chỗ nào đó của thân thể cũng kiên trì.

Thường Hải Tâm đối với Trương Dương đúng là yên tâm thật sự, nằm ở trong lòng hắn không ngờ lại thiếp đi, Trương Dương cũng ngủ gà ngủ gật, khi tỉnh lại thì đã là hơn bốn giờ sáng, nhìn tư thế ngủ như hoa hải đường của Thường Hải Tâm, trong lòng hắn vừa yêu lại vừa xót, lặng lẽ ngồi dậy, lúc này mới cảm thấy được quần ướt sũng một mảng, đúng là lãng phí.

Trương đại quan nhân lặng lẽ mở cửa phòng thông đến ban công, bên ngoài mưa đông vẫn rơi không ngừng. Trương Dương hít sâu một hơi, một lần nữa đội tất chân lên rồi bay vọt lên không, hạ xuống tường vây, chân phải điểm nhẹ lên tường vây một cái, thân hình giống như chim bay vào trong màn mưa.

Trở lại khách sạn, Trương Dương nằm ngủ một giấc, khi tỉnh lại thì đã là mười hai giờ trưa, sau khi tắm rửa thay quần áo mới mở di động, rất nhanh liền nhận được điện thoại của Tần Thanh, Tần Thanh quan tâm rất quan tâm tới chuyện hắn tối hôm qua đi đâu, lúc đám bảo vệ đó tìm kiếm, Tần Thanh lo lắng đến cực điểm, sợ Trương Dương bị người ta bắt được.

Trương Dương cười nói: “Chỉ bằng đám bảo vệ đó mà đòi bắt anh à, nằm mơ đi!”

Tần Thanh biết thân thủ của hắn, nhẹ giọng cười nói: “Nhưng em hôm nay nghe nói trong nhà bí thư Thường có đạo tặc.”

Trương đại quan nhân mặt không đỏ, tim không đập nói: “Không liên quan gì tới anh!”

Tần Thanh: “Anh không phải phải về Nam Tích à!?”

Trương Dương nói: “Thu dọn một chút rồi chuẩn bị đi đây, tối hôm qua vì thị trưởng Tần mà sức cùng lực kiệt, hôm nay ngủ quên mất.”

Tần Thanh gắt: “Anh còn nói nữa à, em cũng suýt nữa thì muốn, đến bây giờ xương sống thắt lưng còn ê ẩm đây này.”

Trương Dương nói: “Có ăn mặn mới biết thương mèo, trên đời này bất kỳ chuyện gì cũng phải trả giá.”

Tần Thanh cười nói: “Lời nào từ miệng anh nói ra cũng biến vi hết.”

Trương Dương nói: “Đó là bởi vì em nghĩ quá nhiều.”

Bên phía Tần Thanh hình như có việc, cô ta nói khẽ: “Không nói chuyện nữa, lát nữa lại gọi điện thoại lại cho anh.” Nói xong vội vàng gác máy.

Trương Dương thu thập hành lý xong, liền nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa vẫn đang rơi, xe pickup của hắn giờ này vẫn còn đỗ trong sân của viện gia thuộc thị ủy, sáng sớm nay chỉ lo trốn ra, quên mất cả xe. Khi hắn đang nghĩ xem có nên đi lấy hay không thì Viên Chi Thanh gọi điện thoại tới, Thường Hải Tâm lại bị bệnh, Viên Chi Thanh nghe nói Trương Dương đang ở Lam Sơn, cho nên muốn nhờ hắn tới xem giúp.

Trương Dương trong lòng thầm lấy làm lạ, Thường Hải Tâm tối hôm qua vẫn còn bình thường, sao đột nhiên lại bị bệnh, có điều nhớ tới chuyện đêm qua, tám chín phần mười là bị cảm lạnh rồi. Dù sao hắn cũng định tới đó lấy xe, Trương Dương liền đáp ứng.

Lại tới Thường gia, hình tượng của Trương đại quan nhân lúc này và tối hôm qua đã cách biệt một trời một vực, ngày hôm qua là đội tất chân trèo tường mà vào, hôm nay là áo mũ chỉnh tề từ cửa lớn đi vào. Tối hôm qua làm trộm, hôm nay là làm khách.

Viên Chi Thanh nhìn thấy Trương Dương tới, có chút khẩn trương nói: “Hải Tâm bị sốt rất cao, tôi bảo nó tới bệnh viện mà nói không chịu, vừa mới cho nó uống thuốc, nghe nói cậu ở Lam Sơn, cho nên gọi điện thoại cho cậu.” Viên Chi Thanh đối với y thuật của Trương Dương gần như tin mù quáng, cho nên mới nhớ tới gọi điện thoại cho hắn.

Trương Dương đi theo Viên Chi Thanh lên lầu, hắn đã từng vào phòng của Thường Hải Tâm, nhưng từ cửa chính tiến vào vẫn là lần đầu.

Viên Chi Thanh gõ cửa phòng nói: “Hải Tâm, Trương Dương tới thăm con.”

Trương Dương trong lòng thầm buồn cười, cũng không phải là hắn chủ động tới, mà là Viên Chi Thanh gọi hắn tới.

Giọng nói của Thường Hải Tâm có chút yếu ớt: “Vào đi!”

Trương Dương lúc này mới theo Viên Chi Thanh tiến vào, chỉ mấy tiếng không gặp, Thường Hải Tâm rõ ràng đã tiều tụy đi rất nhiều, mặt đỏ bừng, nhiệt độ cơ thể rất cao. Theo dự đoán của Trương Dương, Thường Hải Tâm là vì bị phong hàn, vốn không tính là bệnh nặng gì, nhưng Thường Hải Tâm bị phong hàn có quan hệ trực tiếp với Trương Dương, cho nên hắn tự nhiên phải tận hết sức cứu chữa, hắn cầm tay Thường Hải Tâm, đưa một cỗ nội lực hùng hậu vào trong cơ thể của cô ta, chỉ mất một vòng, hàn khí trong cơ thể Thường Hải Tâm liền bị dồn ra hết.

Bởi vì Viên Chi Thanh ở bên cạnh, Trương Dương cũng không tiện nói chuyện, sau khi chữa bệnh cho cô ta xong chỉ dặn: “Phải nghỉ ngơi nhiều vào, đừng để bị cảm lạnh nữa.”

Thường Hải Tâm gật đầu: “Cám ơn,

Trương đại quan nhân thầm hổ thẹn, nghĩ thầm cám tạ tôi làm gì? Cô bị cảm lạnh chẳng phải là vì tôi ư.

Viên Chi Thanh đã sai ngươi chuẩn bị cơm trưa, giữ Trương Dương lại ở nhà ăn cơm, Trương Dương vội về Nam Tích cho nên cho nên đành từ chối hảo ý của bà ta, nhưng vừa mới ra cửa liền gặp Thường Tụng, Thường Tụng lại giữ hắn lại: “Đến giờ ăn cơm rồi còn đi đâu nữa? ở lại chiều rồi về.”

Trương Dương không nỡ từ chối hảo ý của y, chỉ đành ở lại ăn cơm, Viên Chi Thanh mang ít thức ăn lên cho con gái.

Thường Tụng gọi Trương Dương vào nhà ngồi, bởi vì buổi chiều Trương Dương còn phải về Nam Tích cho nên cũng không uống rượu. Khi ăn cơm Thường Tụng hỏi Trương Dương chuyện vận hội tỉnh sắp khai mạc.

Trương Dương nói lại chi tiết một lượt với Thường Tụng.

Thường Tụng nói: “Có thể mời đến bí thư Kiều chay đoạn đầu, cậu đúng là có bản lĩnh.”

Trương Dương ở trước mặt Thường Tụng không dám nói dối, hắn cười nói: “Làm rước đuốc cũng là vì bất đắc dĩ, trọng điểm tài chính của thành phố chúng tôi đặt ở cảng Nước Sâu, tài chính phía vận hội tỉnh có thể nhận được rất hữu hạn, tôi chỉ đành nghĩ biện pháp khác, hiện tại công trình trung tâm thể dục mới cũng đều cần tiền, tôi tìm bí thư Từ muốn xin quyền kinh doanh vận hội tỉnh, về sau liền định dùng tiền kinh doanh được từ vận hội tỉnh để vá những lỗ thủng lớn.”

Thường Tụng nói: “Nghe nói cậu bán đấu giá hai bó được đã được hơn năm trăm vạn.”

Trương Dương cười nói: “Xí nghiệp bỏ tiền ra mua quyền rước đuốc, những xí nghiệp này cũng không phải là kẻ ngốc, bọn họ chi nhiều tiền như vậy, chẳng phải là để chế tạo hiệu ứng quảng cáo ư, Liêu Vĩ Trung thông qua lần bán đấu giá này, danh khí ở toàn bộ Bình Hải đều vang vọng, nhất phẩm cẩm loan trước mắt vẫn còn chưa được đưa ra thị trường mà cơ hồ tất cả người hút thuốc đều biết đến tên của nó, nhà máy thuốc lá thành phố Nam Tích từ đó không biết đạt được bao nhiêu lợi nhuận.”

Thường Tụng nói: “Người này rất có tầm mất.”

Trương Dương nói: “Chuyện bán đấu giá quyền rước đuốc cũng không phải là không bị dị nghị, hai ngày trước tôi đến Đông Giang, chủ nhiệm Cừ của Ủy ban thể dục thể thao tỉnh còn nhằm vào chuyện này tiến hành một lần nói chuyện sâu sắc với tôi.” Trương Dương nói nghe rất bình thường, thật ra lúc ấy Cừ Thánh Minh đã giao thủ với hắn, bởi vì chuyện quyền rước đuốc mà thiếu chút nữa ra tay đánh Trương Dương.

Thường Tụng nói: “Những chuyện mà cậu làm có thể tính là khơi dòng lịch sử đó.”

Trương Dương cười nói: “Dù sao cũng phải có người đi bước đầu tiên, nói trắng ra là, tôi thiếu tiền, tôi không làm như vậy, vận hội tỉnh căn bản là không thể tổ chức được, bí thư Từ không cho tôi tiền, tôi chỉ đành đòi quyền kinh doanh, quyền kinh doanh vận hội tỉnh nếu đã giao cho rồi, tôi sẽ lợi dụng cơ hội lần này kiếm lợi ích một cách nhiều nhất, về sau những lời chê trách nhắm vào tôi khẳng định sẽ càng ngày càng nhiều, nếu muốn để cho người khác không nói mình, trừ phi trốn ở nơi nào đó không nói gì, không làm gì.” Nói xong Trương Dương lại cảm thán nói: “Thật ra cho dù tôi muốn bưng bít thì tình thế cũng không cho phép tôi bưng bít, tôi là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích, nếu vận hội tỉnh làm không được, hoặc là làm không thành công, các lãnh đạo khẳng định sẽ truy cứu trách nhiệm của tôi, tôi hiện tại đã nghĩ thông rồi, dẫu sao thì cũng chết, tôi không bằng cố gắng liều một phen.”

Thường Tụng không ngờ tình huống bên trong thành phố Nam Tích lại phức tạp như vậy, theo như lời Trương Dương và tình huống mà y đã nắm được cho thấy, hiện trạng kinh tế của thành phố Nam Tích không lạc quan, sách lược chính trị của Từ Quang Nhiên và Thường Tụng khác nhau, Thường Tụng là vừa muốn làm kinh tế vừa muốn làm xây dựng, Từ Quang Nhiên thì cũng là nắm cả hai, nhưng trên xây dựng thị chính lại nhiệt tình hơn một chút, Thường Tụng là vào lúc biểu diễn cũng đồng thời không ngừng mở rộng sân khấu, Từ Quang Nhiên là dựng sân khấu trước, sau đó mới biểu diễn.

Thường Tụng nói: “Tôi vẫn luôn đều cho rằng hạng mục cảng Nước Sâu Nam Tích lên ngựa có chút hơi gấp gáp, tài chính một khi không theo kịp, tổn thất sẽ khó mà lường được.”

Trương Dương nói: “Cho nên thị trưởng Cung lần này mới đặc biệt chạy tới Lam Sơn, y hy vọng bí thư Thường có thể đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi cho chúng tôi.”

Thường Tụng ý vị thâm trường nói: “Than không phải là của tôi, là của người dân Lam Sơn, tôi tặng than cho các cậu, phải trưng cầu sự đồng ý của người dân.”

Trương Dương cười nói: “So với chúng tôi, Lam Sơn là địa chủ, lương thực dư thừa trong nhà rất nhiều, để lương thực dư thừa đóng bụi rồi hỏng, chẳng thà thừa lúc còn tươi mang ra dùng, cảng Nước Sâu tuyệt đối là hạng mục tốt, hồi báo sau này mang đến là không thể đo lường.

Thường Tụng gật đầu nói: “Đạo lý mà cậu nói tôi hiểu, nhưng Nam Tích và Lam Sơn dù sao cũng là hai thành thị, có một số việc không thể lý tưởng hóa được, phải nghĩ đến nhân tố hiện thực.”

Trương Dương cũng không định tiếp tục thảo luận với Thường Tụng về vấn đề cảng Nước Sâu, hắn mỉm cười nói: “Một vận hội tỉnh đã đủ đẻ tôi bận tối tăm mặt mũi rồi, chuyện cảng Nước Sâu tôi cũng không dám nhúng tay vào.”

Thường Tụng ý vị thâm trường nhìn Trương Dương nói: “Cậu và thị trưởng Cung cùng nhau tới đây, không phải là muốn làm thuyết khách ư?”

Trương Dương nói: “Vốn cũng muốn làm thuyết khách, nhưng sau khi nói chuyện với ngài, tôi mới biết rằng, trong lòng ngài đã hiểu hết cả, cho nên tôi cũng chẳng quan tâm nữa.”

Hiệu quả của chuyến đi tới Lam Sơn của Cung Kì Vĩ không lớn, y tuy rằng đã thổ lộ ý đồ của mình với Thường Tụng, nhưng từ phản ứng hiện tại cho thấy, Từ Quang Nhiên giao quyền chỉ huy cảng Nước Sâu cho y, nhưng vẫn không cam tâm tình nguyện, không những như vậy, y còn ở sau lưng chọc phá, Cung Kì Vĩ quyết định nói chuyện tử tế với Từ Quang Nhiên.

Từ Quang Nhiên vẻ mặt rất bình tĩnh, y đã sớm đoán được Cung Kì Vĩ sẽ tìm đến mình, ở mặt ngoài y giao quyền chỉ huy xây dựng cảng Nước Sâu cho Cung Kì Vĩ, nhưng trên thực tế vị bí thư thị ủy là y không gật đầu, Cung Kì Vĩ cũng không thể làm được gì, Cung Kì Vĩ anh công khai làm ngược lại với tôi, cho rằng có bí thư tỉnh lý Kiều chống lưng thì tự cao tự đại, dám công nhiên phủ định phương án chính trị của tôi. Hiện tại tôi co anh cơ hội, để anh biết cái gì gọi là hiện thực, ở trước mặt hiện thực, anh sẽ đụng vỡ đầu chảy máu, thất bại thảm hại.

Từ Quang Nhiên không cho rằng mình là lấy việc công báo thù riêng, y thủy chung cho rằng chính kiến của Cung Kì Vĩ từ trên căn bản chính là sai lầm, bỏ qua tập đoàn Tinh Nguyệt đã bàn đầu tư xong để giao quyền chủ động cho thành thị khác, điều này trên kinh tế có lẽ có đạo lý nhất định, nhưng xuất phát từ góc độ chính trị, hành vi của Cung Kì Vĩ không nghi ngờ gì nữa là ngu xuẩn và buồn cười, trong thể chế có quy tắc riếng, trên sử dụng quyền lực cũng phải phân biệt rõ ràng, Lam Sơn và Nam Tích giống như hai con sông một trong một đục, hợp tác trên kinh tế thì có nghĩa là hợp tác trên chính trị, y và Thường Tụng trong lĩnh vực quyền lực sẽ phát sinh nhiều giao tiếp, có lẽ sẽ hòa hợp, có lẽ sẽ va chạm nảy lửa, chính trị vĩnh viễn là một môn học vấn bí hiểm, một khi đặt hai người có quyền lực tương đồng ở cùng một chỗ, bọn họ khó tránh khỏi sẽ phát sinh xung đột trên lợi ích chính trị, mà người khác cũng sẽ tự nhiên tiến hành so sánh bọn họ.

Từ Quang Nhiên rất không thích như vậy, cảng Nước Sâu vốn là chuyện trong phạm vi quyền lực của y, tuy rằng quan hệ cá nhân giữa y và Thường Tụng không tồi, nhưng cũng không muốn Thường Tụng nhúng tay vào chuyện này, lại càng không muốn chính tích thuộc về mình bị người khác giành bớt.

Từ Quang Nhiên mỉm cười nhìn Cung Kì Vĩ, chỉ chỉ vào cái ghế ở đối diện, đây là y đặc biệt bảo thư ký chuyển tới để có thể nói chuyện mặt đối mặt với Cung Kì Vĩ.

Sau khi Cung Kì Vĩ ngồi xuống, Từ Quang Nhiên nói: “Lần này tới Lam Sơn thế nào?”

Cung Kì Vĩ thật thà trả lời: “Không thuận lợi như trong kỳ vọng, phía Lam Sơn cần suy nghĩ một chút.”

Từ Quang Nhiên nói: “Đã sớm nói với anh rồi, ý tưởng tốt, nhưng thực thi lại không phải đơn giản như vậy, chuyện lớn như đầu tư cảng Nước Sâu, phía Lam Sơn trong ngày một ngày hai cũng không thể đưa ra phản ứng được, Kì Vĩ à, phải nhẫn nại thêm một chút.”

Cung Kì Vĩ nhận thấy được ý vị hạnh tai nhạc hoa trong lời nói của Từ Quang Nhiên, y có thể lý giải được sự không vui của Từ Quang Nhiên đối với y, dù sao trên vấn đề đầu tư của cảng Nước Sâu, ý kiến của y và vị bí thư thị ủy này không nhất trí, thân là một cấp dưới mà để quan hệ với lãnh đạo căng thẳng, đối với bản thân y, đối với xây dựng cảng Nước Sâu đều không phải là chuyện tốt, Cung Kì Vĩ nonis: “Bí thư Từ, quan hệ của ngài và bí thư Thường của Lam Sơn rất tốt, chuyện liên hợp xây dựng khai phá cảng Nước Sâu, để ngài và bí thư Thường trao đổi sẽ dễ dàng hơn.”

Từ Quang Nhiên nói: “Kì Vĩ, anh có suy nghĩ của riêng anh, tôi có thể cho anh một cơ hội để chứng minh bản thân, nhưng cũng không có nghĩa là tôi từ bỏ suy nghĩ của mình mà phục tùng anh.”

Cung Kì Vĩ lúng túng nói: “Bí thư Từ, ngài là lãnh đạo của tôi, sao có thể phục tùng tôi được? Tôi chỉ là muốn mau chóng giải quyết vấn đề tài chính của cảng Nước Sâu thôi.”

Từ Quang Nhiên nói: “Vốn đã được giải quyết rồi, nhưng anh lại cứ cho rằng trong quá trình giải quyết tài chính bị mất mặt, tìm Lam Sơn để liên hợp khai phá, anh cho rằng tôi chưa từng nghĩ đến à? Nhưng anh có biết không, hợp tác với nhà đầu tư chỉ là vấn đề trên kinh tế, nhưng hợp tác với Lam Sơn lại liên quan tới cả hai mặt kinh tế và chính trị, rốt cuộc cái nào phức tạp hơn? Tôi biết anh vừa mới được phân quản cảng Nước Sâu, muốn làm ra thành tích để chứng minh mình, đây cũng là chuyện thường tình của con người, tôi có thể hiểu được, nhưng để chứng minh mình, không cần thiết phải lập dị, phải nghĩ đến đến đại cục, phải nghĩ đến lợi ích chỉnh thể của thành phố Nam Tích, cái gì là hạt vừng, cái gì là dưa hấu phải phân biệt cho rõ ràng.” Từ Quang Nhiên mang theo vẻ kiêu ngạo của kẻ bề trên, y không chút khách khí giáo huấn Cung Kì Vĩ.

Cung Kì Vĩ nói: “Bí thư Từ, tôi không cho rằng đề nghị của tôi là lập dị, cũng không cho rằng khu đất sân thể dục đó là hạt vừng, tầm quan trọng của khu đất, tôi trong cuộc họp thường ủy đã nói qua rồi, hiện tại không cần thiết phải nói rõ hơn nữa, tất cả những gì mà tôi hiện tại đang làm, tôi có thể cam đoan không có một chút tạp niệm tư tâm nào ở bên trong, nếu tôi trong chuyện này mưu cầu bất kỳ sự tư lợi nào, một khi thẩm tra, bí thư Từ có thể miễn trừ tất cả chức vụ của tôi.”

Sự cứng rắn của Cung Kì Vĩ đã khơi dậy cơn tức của Từ Quang Nhiên, y tức giận nói: “Những lời quan miện đường hoàng ai cũng biết nói cả, nhưng nói có lớn hơn nữa, cảm giác tạo cho người ta có đúng lý hợp tình hơn nữa thì cũng không giải quyết được vấn đề tài chính của cảng Nước Sâu, anh ở trước mặt tất cả thường ủy phủ định đầu tư của Tinh Nguyệt, cũng đạt được không ít ủng hộ, tôi cũng rất ủng hộ anh, nếu có thể có lựa chọn tốt hơn, tôi đương nhiên nguyện ý vứt bỏ tập đoàn Tinh Nguyệt, cũng không không muốn tiếp nhận điều kiện hà khắc của bọn họ, nhưng quan điểm của anh chính là liên hợp với Lam Sơn, anh đã đi tới Lam Sơn, kết quả như thế nào? Hiện thực và lý tưởng thường thường tồn tại chênh lệch rất lớn, đồng chí Kì Vĩ, công trình cảng Nước Sâu như tên đã lên dây, chúng ta không thể trì hoãn được, đình công một ngày, tổn thất không thể tính toán, một sự nhượng bộ nho nhỏ đối với tập đoàn Tinh Nguyệt thì tính là gì?”

Cung Kì Vĩ nói: “Bí thư Từ, phía Lam Sơn do dự là bởi vì bọn họ cho rằng nội bộ thành phố Nam Tích chúng ta không hề đạt được nhất trí.”

Từ Quang Nhiên nói: “Cái gì gọi là không nhất trí? Lam Sơn không đáp ứng hợp tác chẳng lẽ là trách nhiệm của tôi ư?”

Cung Kì Vĩ nói: “Bí thư Từ, tôi không có ý này, nếu đề nghị này của tôi ngay cả trong nội bộ của chúng ta cũng không thuyết phục được thì sao có thể thuyết phục được lãnh đạo thành phố Lam Sơn?”

Từ Quang Nhiên gật đầu nói: “Anh cuối cùng cũng hiểu được chỗ mấu chốt rồi đấy, anh vì sao không thuyết phục được các đồng chí trong nội bộ chúng ta không? Là vì đề nghị của anh bản thân tồn tại vấn đề!”

Cung Kì Vĩ nói: “Bí thư Từ, tôi hy vọng trong vấn đề cảng Nước Sâu, ngài có thể bình tĩnh suy xét một chút xem làm thế nào mới có thể duy hộ được lợi ích lớn nhất của Nam Tích chúng ta.”

Từ Quang Nhiên tức giận nói: “Anh là nói tôi đang làm tổn hại lợi ích của Nam Tíchư? Cung Kì Vĩ, hiện tại người được phân quản công trình cảng Nước Sâu là anh, tôi giao quyền chỉ huy cho anh, tôi cũng không định can thiệp vào chuyện của anh, anh lời thề son sắt rằng phải làm tốt cảng Nước Sâu, mà khi anh phát hiện ý nghĩ của mình trong hiện thực không thể thực hiện được thì lại tìm tới tôi, tôi là bí thư thị ủy thành phố Nam Tích, việc mà tôi phải lo rất nhiều, không chỉ có một cảng Nước Sâu thôi đâu, tôi nói rõ cho anh biết, cái mà tôi cần là kết quả, bất kể anh dùng thủ đoạn gì, tôi chỉ muốn thấy anh mau chóng giải quyết vấn đề tài chính đang làm khốn nhiễu cảng Nước Sâu, tôi chỉ muốn thấy cảng Nước Sâu sớm ngày được xây xong, anh nếu đã được phân quản cảng Nước Sâu thì phải gánh vác tất cả trách nhiệm tương quan, anh có hiểu hay không?”

Cung Kì Vĩ lẳng lặng nhìn Từ Quang Nhiên, y từ trong sự kích động và phẫn nộ vừa rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, lòng dạ của Từ Quang Nhiên so với trong tưởng tượng của y thì còn hẹp hòi hơn nhiều, trên vấn đề cảng Nước Sâu đã làm lộ ra hết sự hẹp hòi và ích kỷ của y, Cung Kì Vĩ vốn cho rằng làm tới cấp bậc này của Từ Quang Nhiên thì phải phân rõ công tư, nhưng y hiện tại mới phát hiện, mình lầm rồi, y hôm nay căn bản là không nên tới tìm Từ Quang Nhiên. Từ Quang Nhiên nói không sai, giao quyền lực cho y, y phải gánh vác tất cả trách nhiệm tương quan của cảng Nước Sâu, Từ Quang Nhiên không cần phải giúp y.

Cung Kì Vĩ yên lặng đứng lên, nói khẽ: “Tôi đi đây, bí thư Từ, trước khi vấn đề tài chính của cảng Nước Sâu chưa được giải quyết, tôi sẽ không đến gặp ngài nữa.”

Đồng tử của Từ Quang Nhiên chợt co rút lại, những lời này của Cung Kỳ VĨ tràn ngập ý tứ quân lệnh trạng, trong đây hình như còn tràn ngập sự khiêu chiến đối với y, trước đây mình sao không phát hiện hắn có gan lớn như vậy.

Rời khỏi văn phòng của Từ Quang Nhiên, Cung Kì Vĩ vừa đi vừa do dự mà, vốn y còn định đi tới chỗ thị trưởng Hạ Bá Đạt nói chuyện, nhưng nghĩ tới thái độ ba phải của Hạ Bá Đạt, Cung Kì Vĩ cuối cùng vẫn từ bỏ ý định này, Hạ Bá Đạt làm quan từ trên căn bản chính là chơi chính trị, là một cao thủ lý luận chính trị chứ tuyệt đối không phải là một người làm việc thực sự.

Khi đi qua cửa bộ môn tổ chức, gặp tổ chức bộ trưởng Hà Anh Bồi vừa từ bên ngoài đi về, đầu óc của Cung Kỳ Vĩ hiện tại rất loạn, không ngờ lại không để ý tới sự xuất hiện của Hà Anh Bồi, Hà Anh Bồi nói: “Tiểu Cung!”

Cung Kì Vĩ lúc này mới như ở trong mộng mới tỉnh, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hà Anh Bồi vội vàng chào: “Chào bộ trưởng Hà!”

Hà Anh Bồi vẻ mặt tươi cười nói: “Tiểu Cung à, vào văn phòng của tôi ngồi một chút.”

Cung Kì Vĩ ngây ra một thoáng, bộ trưởng tổ chức đã lên tiếng, không đi đương nhiên là không được, y đi theo Hà Anh Bồi vào văn phòng, Hà Anh Bồi nói: “Vấn đề chính ban của Trương Dương đã được giải quyết, chuyện này tôi còn tôi còn chưa kịp thông tri cho cậu ấy, ậu ấy là bộ hạ cũ của cậu, hay là cậu báo vơi cậu ấy một tiếng nhé.”

Cung Kì Vĩ cười nói: “Chuyện của bộ tổ chức tôi cũng không tiện làm thay.”

Hà Anh Bồi cảm thán nói: “Còn trẻ như vậy đã là chính ban, thật sự là tiền đồ vô lượng!”

Cung Kì Vĩ nói: “Trương Dương quả thực là rất có năng lực, loại cán bộ trẻ tuổi có năng lực có nhiệt tình này nên được tin dùng.”

Hà Anh Bồi mỉm cười nhìn Cung Kì Vĩ: “Cậu cũng rất trẻ tuổi, cũng có năng lực có nhiệt tình.”

Cung Kì Vĩ cười nói: “Không dám nhận, tôi đã hơn bốn mươi tuổi rồi, không còn bao nhiêu không gian để đề thăng nữa.”

Hà Anh Bồi nói: “Khiêm tốn quá đó, trên chính trị hơn bốn mươi là tuổi hoàng kim, không gian đề thăng rất lớn.”

Cung Kì Vĩ nói: “Tỉnh trưởng Tống cùng tuổi với tôi, người ta giờ đã là cán bộ cấp chính bộ rồi.”

Hà Anh Bồi nói: “Nhìn khắp trong nước, nhân vật như tỉnh trưởng Tống liệu có được mấy ai? Kì Vĩ à, muốn ở trên chính trị đạt được bước nhảy vọt lớn, phải có chính tích kiên cố làm cơ sở, trước mắt cảng Nước Sâu đối với cậu mà nói chính là một cơ hội tuyệt hảo đó.” Hà Anh Bồi làm công tác tổ chức nhiều năm, biến hóa vi diệu của thành phố Nam Tích gần đây đã khiến y ý thức được, chính đàn Nam Tích có thể sẽ gặp phải một hồi kịch biến, kì binh Cung Kì Vĩ hiện ra cũng không phải là ngẫu nhiên, đủ loại dấu hiệu cho thấy y đã chiếm được sự ưu ái của bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, công trình cảng Nước Sâu rất có thể là một lần khảo nghiệm của Kiều Chấn Lương đối với y, nếu Cung Kì Vĩ hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn, thông qua lần khảo nghiệm này, như vậy con đường chính trị của y về sau tất nhiên sáng lạn vô hạn.

Cung Kì Vĩ nói: “Tôi chưa từng nghĩ mình tương lai phải làm đến cấp bậc gì, chỉ muốn hiện tại trên vị trí hiện tại thật thà làm chút chuyện tốt cho Nam Tích, nói ra thật xấu hổ, phó thị trưởng như tôi đây còn chưa làm được gì cho người dân Nam Tích cả.”

Hà Anh Bồi nói: “Nếu mỗi một cán bộ đều muốn làm chút chuyện tốt cho người dân, không phải cả ngày chỉ nghĩ làm thế nào mới có thể thăng quan, như vậy đội ngũ cán bộ của chúng ta sẽ thuần khiết hơn nhiều, cải cách mở cửa của chúng ta cũng sẽ nhanh chóng hơn nhiều.”

Cung Kì Vĩ cười nói: “Mặc kệ người khác, trước tiên quản tốt bản thân, nếu mỗi người tự quản tốt bản thân mình, đội ngũ tự nhiên sẽ thuần khiết.”

Hà Anh Bồi cười nói: “Cậu tới Lam Sơn nói chuyện hợp tác kết quả thế nào?”

Cung Kì Vĩ lắc đầu, nhắc tới chuyện này, trên mặt y lại buồn bã, Cung Kì Vĩ nói: “Tôi tin chính phủ thành phố Lam Sơn đối với cảng Nước Sâu là có hứng thú, nhưng tôi đối với bọn họ mà nói thì phân lượng có chút không đủ, bọn họ cho rằng tôi không đại biểu được ban lãnh đạo Nam Tích, tỏ vẻ hoài nghi đối với thành ý hợp tác của chúng ta.”

Hà Anh Bồi thở dài nói: “Thật ra người thích hợp nhất để đề xuất hợp tác không phải là cậu.” Y không hề nói rõ ra, nhưng trong lòng thì hiểu rằng bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên mới là người thích hợp nhất để tới Lam Sơn nói chuyện hợp tác khai phá xây dựng cảng Nước Sâu, chỉ có y mới có thể đại biểu cho toàn bộ ban lãnh đạo thành phố Nam Tích, cũng chỉ có như vậy mới có thể xóa tan được sự lo lắng của phía Lam Sơn, nhưng Từ Quang Nhiên vẫn mang thái độ phản đối đối với chuyện hai tòa thành thị hợp tác khai phá cảng Nước Sâu, y sao có thể tự mình đi làm chuyện này.

Trương Dương trở lại Ủy ban thể dục thể thao thì phát hiện trong sân có một chiếc xe Bentley đang đỗ, Trương đại quan nhân cực ít khi thấy một chiếc xe ô tô nào xa hoa như vậy, không nhịn được đứng ngắm nghía một lúc, biển ô tô là biển quân dụng, xem ra thân phận của chủ xe nhất định rất không tầm thường, lại không biết là nhân vật trọng yếu nào tới Ủy ban thể dục thể thao.

Khi Trương Dương đang suy xét thì Phó Trường Chinh đi tới, cười nói: “Chủ nhiệm Trương, ngài đã về rồi à.”

Trương Dương gật đầu nói: “Xe của ai thế? Trông khệnh quá nhỉ?”

Phó Trường Chinh nói khẽ: “Của Hà Trường An, Hà tiên sinh!”