Chương 2005: Vợ Chồng Ân Ái (4)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Câu này của hắn vừa hay hỏi cho Chu Hưng Quốc nghẹn lời, Chu Hưng Quốc lắc đầu: Bọn họ kết hôn cũng đã hơn mười năm, đúng vậy, vẫn chưa có con.

Trương Dương nói: Anh nói bọn họ điều tính là sự nghiệp có thành tựu rồi đúng không? Hai vợ chồng kết hôn nhiều năm như vậy rồi vì sao vẫn chưa có con? Là một phía có vấn đề Hay là bản thân bọn họ không muốn?

Chu Hưng Quốc nói: Tôi nói này, thằng nhóc cậu có phải rảnh quá hay khôn? Hai vợ chồng Người ta có muốn có con hay không thì liên quan chó gì tới cậu?

Trương đại quan nhân nghe hắn nói như vậy thì không khỏi bật cười hắc hắc: Tôi chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi. Trong lòng hắn thì lại thầm nghĩ, chẳng lẽ viêm cột sống tính tê cứng của Triệu Nhu Đình là nguyên nhân khiến hai người bọn họ không có con ư?

Nói: Chuyện của cậu và Văn Hạo Nam tôi cũng có nghe nói.

Trương Dương cười nói: Nghe nói gì?

Chu Hưng Quốc nói: Tôi nghe nói hắn đã coi cậu là người tình nghi bắt cóc Sophia.

Trương Dương nói: Tôi Chuyện đã nói rõ ràng rồi, chỉ là hiểu lầm thôi. Về mâu thuẫn giữa hắn và Văn Hạo Nam, hắn không muốn nói nhiều.

Chu Hưng Quốc nhìn thấy hắn không muốn nhắc tới thì cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.

Trương Dương và Chu Hưng Dân buổi trưa thì chia tay, hắn trực tiếp tới sở nghiên cứu y học truyền thống Trung Hoa, Trần Đình Đông cứ buổi chiều thứ ba thì tới đây tham gia thảo luận học thuật, Bình thường hắn ở bệnh viện cũng rất bận rộn, Triệu Nhu Đình đến chỗ hắn là nhờ Tạ Khôn Cử đã hẹn trước giúp cô ta, Tạ Khôn Thành còn có việc nên không thể đi cùng cô ta. Cho nên Triệu Nhu Đình mới mời Trương Dương. Trương đại quan nhân sở dĩ đáp ứng tới đây, một nửa là xuất phát từ lòng đồng tình, còn một nửa là xuất phát từ từ tò mò, vị giáo thụ Trần Đình Đông tiếng tăm lừng lẫy trong giới trung y này vì sao lại kê cho Triệu Nhu Đình một đơn thuốc vô ích? Hắn rốt cuộc là y thuật bản thân có vấn đề hay là hắn hay là hắn căn bản có mưu đồ khác?

Trương Dương tới bãi đỗ xe ngoài cửa sở nghiên cứu, nhìn thấy Triệu Nhu Đình đứng trước một chiếc Porche màu đen, cô ta đã tới được một lúc rồi, nhìn thấy Trương Dương đến, cô ta gật đầu với Trương Dương, bởi vì trên mặt đeo một cái kính râm rất to. Cho nên Trương đại quan nhân không nhìn rõ vẻ mặt của cô ta.

Triệu Nhu Đình nói: Bí thư Trương, cám ơn vì anh đã tới.

Trương đại quan nhân cười nói: Triệu tổng, cô đừng khách khí khách khí, gọi tôi là Trương Dương đi, thật sự không được thì gọi tôi là tiểu Trương cũng được. Hắn nhìn nhìn chung quanh, Cố ý nói: Tạ tổng không tới à?

Triệu Nhu Đình nói: Tôi tới một mình. Cô ta không hề giải thích nguyên nhân Tạ Khôn Cử không tới.

Trương Dương cùng cô ta đi vào ký túc xá của sở nghiên cứu y học Trung Hoa, Triệu Nhu Đình nói: Nơi này tập trung một số tinh anh có ảnh hưởng nhất của giới giáo dục trung y trong nước, trừ nhân viên công tác cố định ra thì rất nhiều chuyên gia cũng có văn phòng ở đây, bình thường sẽ không định kỳ thảo luận và trao đổi với nhau.

Trương đại quan nhân gật đầu nói: Tôi chưa từng nghe nói tới nơi này.

Triệu Nhu Đình nói: Trong nước có rất nhiều cơ cấu học thuật, có điều đại bộ phận trong đó đều nuôi một đám tài trí bình thường lừa dối sống qua ngày.

Trương Dương cười nói: Nếu có thể được gọi là chuyên gia thì chắc hẳn vẫn có tiêu chuẩn nhất định.

Triệu Nhu Đình nói: Tôi nghĩ trong tòa nhà này, không ai có thể chỉ dựa vào khứu giác là có thể phán đoán ra thành phần của dược vật như anh.

Trương đại quan nhân cười ha ha: Trùng hợp, chỉ là trùng hợp thôi.

Triệu Nhu Đình không tin đây là trùng hợp, Trương Dương không nghi ngờ gì nữa là một vị cao thủ quốc y thâm tàng bất lộ. Cô ta nói với Trương Dương: Lát nữa tới văn phòng của hắn, tôi sẽ nói anh là lái xe của tôi, anh xem giúp tôi hắn có phải có vấn đề hay không nhé.

Trương Dương thầm nghĩ trong lòng, Triệu Nhu Đình bởi vì lời nói của mình mà đã hoài nghi vị chuyên gia này, phải nói là cô ta cũng đã hoài nghi đối với Tạ Khôn Cử, phương thuốc Trương đại quan nhân thực sự là vô tâm, nếu không phải trong lúc vô ý đọc ra bí mật phương thuốc thì hắn cũng không biết đôi vợ chồng nhìn thì ân ái Triệu Nhu Đình và Tạ Khôn Cử này lại chỉ chẳng qua là vẻ bè ngoài.

Triệu Nhu Đình dẫn Trương Dương tới văn phòng của Trần Đình Đông ở tầng năm, Trần Đình Đông đang nói chuyện phiếm với một vị người trung niên sắc mặt hồng nhuận trong phòng, nhìn thấy Triệu Nhu Đình tiến vào, Trần Đình Đông mỉm cười gật đầu, chuyên gia chính là có khí phách của chuyên gia, tuy rằng Triệu Nhu Đình có tiền có thế, nhưng ở trong mắt Trần Đình Đông thì cô vẫn chỉ là một bệnh nhân.

Triệu Nhu Đình mỉm cười nói: Chào giáo thụ Trần!

Người trung niên vừa rồi đang nói chuyện phiếm với Trần Đình Đông đứng dậy nói: Giáo thụ Trần đã có khách thì tôi xin cáo từ trước.

Trần Đình Đông nói: Giáo thụ Tiền đừng đi vội, vừa hay anh cũng ở đây, giúp cùng chẩn đoán cho Triệu tổng một chút.

Người trung niên đó gật đầu, Trần Đình Đông giới thiệu hắn với Triệu Nhu Đình: Vị này là khí công đại sư đại danh lừng lẫy trong nước Tiền Long tiên sinh.

Trương đại quan nhân nghe thấy hai chữ Tiền Long thì không khỏi lưu ý người trung niên đó, trước đây hắn tuy rằng chưa từng gặp Tiền Long, nhưng đồ đệ Chu Hồng Quan của Tiền Long thì hắn đã lĩnh giáo qua rồi, lúc trước Chu Hồng Quan chữa bệnh cho Tiêu Quốc Thành, suýt nữa thì giết chết Tiêu Quốc Thành, may mắn Trương Dương xuất hiện kịp thời cứu Tiêu Quốc Thành một mạng, trong ấn tượng của Trương đại quan nhân thì Chu Hồng Quan chính là hạng giang hồ bịp bợm, chắc hẳn sư phụ của chẳng hơn được là bao.

Triệu Nhu Đình cũng giới thiệu Trương Dương với bọn họ không biết không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, cũng không có nói Trương Dương là lái xe của cô ta, mà là nói Trương Dương là em họ của cô ta.

Hai vị chuyên gia tất nhiên sẽ không truy hỏi tới cùng thân phận của Trương Dương, Trần Đình Đông trước tiên bắt mạch cho Triệu Nhu Đình.

Trương đại quan nhân từ thủ pháp bắt mạch của Trần Đình Đông đã nhìn ra người này cũng rất có tiêu chuẩn, Trần Đình Đông khép hờ, chau mày, ngón tay đặt lên mạch môn của Triệu Nhu Đình, bộ dạng suy tư, ước chừng hai phút sau thì hắn buông tay Triệu Nhu Đình ra rồi nói khẽ: Triệu tổng, cô vẫn chưa uống thuố như tôi dặn.

Triệu Nhu Đình chưa nói gì thì Trương Dương phía sau cô ta đã cảm thấy ngạc nhiên, cái khác không nói, Trần Đình Đông này chỉ từ mạch của Triệu Nhu Đình đã có thể suy đoán ra cô ta không uống thuốc dựa theo lời dặn của bác sĩ, đủ để chứng minh y thuật của hắn rất cao, nếu nói như vậy, động cơ hắn kê phương thuốc này cho Triệu Nhu Đình rất khiến người ta hoài nghi.

Triệu Nhu Đình nói: Hôm nay công tác bận quá, tôi quên! Giọng nói của cô ta rát bình thản, tựa hồ căn bản không để bệnh tình mình ở trong lòng.

Trần Đình Đông nói: Triệu tổng, thật không dám giấu, lúc trước tôi là không muốn chữa bệnh cho cô đâu, bởi vì đối với có chữa khỏi cho cô hay không tôi quả thực không nắm chắc lắm, là Tạ tổng ba lần bảy lượt đăng môn, dùng thành ý của hắn để đả động tôi,nên tôi mới đáp ứng thử một lần, cô còn nhớ yêu cầu của tôi lúc trước không?

Triệu Nhu Đình nói: Nhớ rõ chưa, lúc trước giáo thụ Trần chỉ yêu cầu tôi một chuyện, chính là bảo tôi nhất định phải cẩn tuân lời dặn của bác sĩ, phải dựa theo yêu cầu của ngài mà uống thuốc.

Trần Đình Đông mặt lộ vẻ không vui: Thì ra Triệu tổng vẫn nhớ rõ.

Triệu Nhu Đình nói: Giáo thụ Trần, xin lỗi, hôm nay thật sự là bận quá cho nên tôi mới quên.

Trần Đình Đông nói: Thân thể là của cô, cô trăm ngàn lần đừng có lơ là, cô không cần phải xin lỗi tôi, chỉ là làm vậy thì rất không phải với nỗi khổ tâm của Tạ tổng.

Trương đại quan nhân nghe đến đây thì mắng thầm trong lòng, chuyên gia Trần này đúng là không ra gì, đơn thuốc mà anh kê là gì vậy? Căn bản chính là muốn lấy mạng của bệnh nhân, con mẹ nó, chuyên gia cái cục cứt, đúng là nỗi bại hoại của y học.

Trần Đình Đông nói với Tiền Long: Tiền tiên sinh, anh cũng khám cho Triệu tổng đi.

Tiền Long gật đầu, Triệu Nhu Đình đưa tay ra đặt lên gối khám.

Trương Dương vốn đã định nghĩa hắn là một kẻ lừa đảo, nhưng không ngờ thủ pháp bắt mạch của Tiền Long cũng khá chuyên nghiệp.

Trương đại quan nhân cố ý trêu đùa tên này, chân trái không dấu vết để kề sát mắt cá chân phải của Triệu Nhu Đình, Triệu Nhu Đình hơi ngẩn ra, cảm thấy một cỗ nhiệt lưu dọc theo phần chân của cô ta trong nháy mắtđã chảy về phía kinh mạch toàn thân, tim cô ta đột nhiên đập mạnh, Trương đại quan nhân thì thản nhiên như không, vẫn ngồi bên cạnh, tựa hồ tất cả không hề liên quan gì tới hắn.

Tiền Long tất nhiên cảm thấy mạch tượng đột nhiên biến hóa, ánh mắt của ánh mắt trở nên có chút kinh ngạc, ngón tay cũng không tự chủ được mà ấn thêm xuống.

Triệu Nhu Đình lúc này cảm thấy chỗ Trương Dương để sát mắt cá chân của mình có một dòng khí nóng rực rồi trở nên thanh lạnh, tim đang đập mạnh lại trở nên từ từ.

Tiền Long trợn trừng mắt, mạch đập của càng ngày càng chậm, dần dần trở nên cực kỳ bé nhỏ, gần như không thể nghe thấy, Tiền Long tự thấy kiến thức rộng rãi, nhưng loại mạch tượng kỳ quái này hắn căn bản chính là chưa bao giờ nghe thấy. Một lát sau thì buông mạch môn của Triệu Nhu Đình ra, môi mím chặt.

Trần Đình Đông nói: Tiền tiên sinh thấy thế nào?

Tiền Long thở dài nói: Thứ cho tôi nói thẳng, bệnh của Triệu tổng rất nặng!

Lúc này Trương Dương đã rụt chân về.