Chương 2547: Đổi Trắng Thay Đen (4)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mĩ Huệ Tử nói: Nếu như hắn đến thì chẳng phải là trúng bẫy của đám người đó ư?

Tỉnh Thượng Tĩnh nói: Không sai, hiện giờ Nhã Mĩ đã trở thành con mồi trong tay bọn họ, mục đích của bọn họ chính là lợi dụng Nhã Mĩ để dụ Sơn Dã đến.

Mĩ Huệ Tử nói: Tôi đã sớm nói An Đức Hằng này không thể lưu lại, vì sao các anh vẫn muốn giữ tính mạng của hắn?

Tỉnh Thượng Tĩnh nói: Hắn vô cùng quen thuộc tình huống của Hongkong, đối với chúng ta vẫn còn có chút giá trị.

Mĩ Huệ Tử nói: Giá trị ư? Giá trị tồn tại của hắn chính là để lợi dụng, chuyện làm xong rồi thì nên mau chóng tiêu trừ tai hoạ ngầm này.

Tỉnh Thượng Tĩnh và Trung Đảo Xuyên Thái đều cúi đầu, trên mặt hai người đều lộ ra vẻ bất an.

Mĩ Huệ Tử nói: Có cảm thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử có chút không đúng hay không?

Tỉnh Thượng Tĩnh và Trung Đảo Xuyên Thái liếc mắt nhìn nhau, hai người đều không nói gì.

Mĩ Huệ Tử nói: Trương Dương này không thể lưu lại nữa, chuyện hắn gây ra thật sự quá nhiều.

Trung Đảo Xuyên Thái nói: Võ công Trương Dương cao cường. chúng ta cũng không phải chỉ một lần bày ra hành động nhằm vào hắn, nhưng cuối cùng vẫn là giết mưa mà về.

Mĩ Huệ Tử nói: Nếu không thể để chúng ta sở dụng thì phải nhanh diệt trừ hậu hoạn một chút, tôi tuyệt không cho phép chuyện của An Đức Hằng tái diễn.

An Đức Hằng từ chỗ Lệ Phù biết được An Đức Minh đã được cảnh sát Hongkong thành công giải cứu, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Lệ Phù nói: Nghe thấy anh ruột mình không sao, có phải trong lòng thư thái hơn một chút hay không?

An Đức Hằng nói: Ở An gia, hắn và tiểu yêu là đối với tôi tốt nhất, hai ngày này tôi đã nghĩ kỹ rồi, vốn tôi cũng không muốn giết hắn.

Lệ Phù nói: Tránh được thảm kịch tay chân tướng luôn là chuyện tốt. Cô ta đưa cho An Đức Hằng một ly cà phê.

An Đức Hằng ý thức được đãi ngộ của mình so với trước đây thì tựa hồ đã tăng lên không ít, hắn cười nói: Nếu như cô có thể cho tôi một điếu xì gà. Tôi sẽ cảm kích hơn.

Lệ Phù nói: Nếu như anh có thể hợp tác thật tình thì một hợp cũng chẳng là gì.

An Đức Hằng nhấp ngụm cà phê rồi nói: Mục đích của cô tôi hiểu, đơn giản là muốn có tình báo từ chỗ tôi. Chờ xong hết rồi thì ai còn quan tâm tới sự sống chết của tôi? Cho nên, giữ lại chút bí mật thì tôi còn có thể sống thoải mái một số ngày.

Lệ Phù cười nói: Anh nhầm rồi, hiện tại Sơn Dã Nhã Mĩ đã nằm trong sự khống chế của chúng tôi, mục tiêu kế tiếp của chúng tôi là Tỉnh Thượng Tĩnh. Nếu như anh hiện tại không nói thì chờ khi bọn họ mở miệng, lời nói của anh cũng không còn giá trị, nếu như có thể có thể giúp tôi bắt được tên hung phạm thực sự, tôi ít nhất có thể đảm bảo anh không phải chết.

Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống thì khó tha? cô Anh cho rằng người tự tay hại chết cha và huynh đệ của mình. Còn có thể để ý tới sinh mệnh của mình ư? Tóc An Đức Hằng đã bạc hơn không ít, chỉ vài ngày, hắn đã giống như ông già.

Lệ Phù nói: Chương Bích Quân đã biết chân tướng từ lâu. Chính là cô ta và đồng lõa của cô ta đã đưa anh vào hoàn cảnh hiện giờ, chẳng lẽ anh đến giờ vẫn chưa ý thức được là ai hại anh? Còn cho rằng là kẻ thù đang bảo vệ anh ư?

An Đức Hằng nói khẽ: Cho tôi một điếu thuốc.

Lệ Phù gật đầu, rất nhanh bảo trợ thủ lấy tới một hộp xì gà La Habana tốt nhất.

An Đức Hằng châm xì gà, dùng sức rít một hơi, sau đó ngẩng đầu lên.Dựa vào ghế, qua một hồi lâu mới phả ra một luồng khói trắng: Tiết Thế Luân! Tôi biết là hắn. Nhưng hắn lại không ra mặt, vẫn luôn là Chương Bích Quân giúp hắn chuẩn bị tất cả, bên cạnh Chương Bích Quân có hai trợ thủ rất quan trọng, Nghiêm Quốc Chiêu và Hải Sắt phu nhân.

Lệ Phù nói: Có biết nơi chốn của Nghiêm Quốc Chiêu và Hải Sắt hay không?

An Đức Hằng nói: Hải Sắt phu nhân và tôi, do Chương Bích Quân giúp giả tạo tử vong, giữa chúng tôi và Chương Bích Quân không hề liên lạc trực tiếp, tất cả quan hệ trên cơ bản đều là thông qua Nghiêm Quốc Chiêu mà tiến hành, phải làm gì đều là Nghiêm Quốc Chiêu trực tiếp hạ lệnh cho chúng tôi.

Lệ Phù nói: Căn cứ vào tình huống chúng tôi nắm giữ được thì cái chết của Chương Bích Quân có quan hệ trực tiếp tới Nghiêm Quốc Chiêu, sau khi Chương Bích Quân chết, Nghiêm Quốc Chiêu cũng đột nhiên bốc khói khỏi nhân gian.

An Đức Hằng nói: Nghiêm Quốc Chiêu và Vương Triển đều là hạng người khôn khéo, loại người như bọn họ không cam lòng bị người ta vĩnh viễn lợi dụng, Nghiêm Quốc Chiêu vừa làm việc cho Chương Bích Quân, vừa có liên hệ với người Nhật Bản, tính toán đường lui cho mình, Chương Bích Quân sở dĩ bị giết, có liên quan tới bản thân cô ta, cô ta vẫn luôn cự tuyệt hợp tác với phía Nhật, tôi nghĩ đây mới là nguyên nhân chân chính cô ta ngộ hại.

Lệ Phù nói: Nói cho tôi biết làm như thế nào mới có thể tìm được Nghiêm Quốc Chiêu?

An Đức Hằng nói: Tôi không biết, trước giờ đều là hắn tìm tôi, sau khi Chương Bích Quân chết chúng tôi đã mất liên lạc. Về phần tôi ra tay đối phó An gia, là Tiết Thế Luân tìm tôi, nếu như không phải vì Chương Bích Quân chết, hắn bị thù hận che mờ hai mắt thì hắn cũng không chủ động liên lạc với tôi. Hắn cho rằng cái chết của Chương Bích Quân có liên quan tới An Đạt Văn, ở phương diện đối phó với An gia, chúng tôi có cùng một suy nghĩ. Nói tới đây hắn hận tới ngứa răng, mình sở dĩ lưu lạc tới bước này toàn bộ đều là Tiết Thế Luân ban tặng.

Lệ Phù nói: An Đức Hằng, chúng tôi điều tra Tiết Thế Luân cũng được một đoạn thời gian khá dài, nhưng thủy chung không tìm thấy sơ hở của người này, chỉ bằng vào lời nói của anh thì chúng tôi vẫn không thể thành công định tội hắn, nếu như muốn đối phó hắn, triệt để đánh ngã hắn, nhất định phải có nhiều chứng cớ hơn.

An Đức Hằng nhíu mày, bộ dạng trầm tư suy nghĩ, một lát sau mới nói khẽ: Hải Sắt phu nhân cứ cách một đoạn thời gian sẽ tới viện phúc lợi Gia Thịnh của Singapore, tôi nghĩ các cô nên tới đó tra thử, có lẽ sẽ có thu hoạch bất ngờ.

Trương Dương từ chỗ An Ngữ Thần biết được An Đức Minh đã được cảnh sát Hongkong giải cứu thành công, mặc dù có chút không đủ dinh dưỡng, nhưng không hề nguy hiểm tới tính mạng, tin tức này cũng khiến Trương đại quan nhân thở phào nhẹ nhõm, hắn đối với An Đức Minh tuy rằng không có bao nhiêu tình cảm, nhưng An Đức Minh đối với An Ngữ Thần thì cực kỳ quan trọng. An Đức Minh không sao, An Ngữ Thần có thể tránh khỏi đả kích mất thân nhân.

Cố Doãn Tri bởi vì chuyện biệt thự cháy mà đặc biệt từ kinh thành trở về, chuyện thứ nhất sau khi về là muốn Trương Dương tới gặp mặt y, đồng thời đề xuất yêu cầu, nếu có thể thì bảo Trương Dương mời Nguyên Hòa Hạnh Tử cùng tới.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nghe nói Cố Doãn Tri mời mình tới đó thì hơi do dự một chút, có điều cô ta cuối cùng vẫn quyết định đi cùng với Trương Dương, dù sao biệt thự bị đốt cháy, cô ta có trách nhiệm không thể trốn tránh, nếu như không phải buổi tối hôm đó cô ta muốn Trương Dương dẫn mình vào trong biệt thự thăm quan thì có lẽ cũng sẽ không phát sinh chuyện biệt thự bị đốt.

Khi Hai người lái xe đến, nhìn thấy Cố Doãn Tri đang dọn dẹp.

Trương Dương mở cửa xe bước xuống, bước nhanh tới bên cạnh Cố Doãn Tri: Cha, cha tìm gì thế?

Cố Doãn Tri đứng dậy, day day lưng, lúc này Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng tới bên cạnh y, đưa cho y một chiếc khăn tay.

Cố Doãn Tri cười cười, xem ra tình tự của y không hề bị chuyện biệt thự cháy mà ảnh hưởng, lau mồ hôi trên trán: Tìm một lư hương thời dân quốc.

Trương Dương biết Cố Doãn Tri mê sưu tầm đồ cổ, tuy rằng đồ ông ta sưu tầm đều có tỳ vết, nhưng cũng tiêu phí không ít năm tâm huyết, phần lớn đồ sưu tầm được cất trong biệt thự, lần này bởi vì tai bay vạ gió mà mình mang đến, hơn phân nửa đồ đều bị hủy. Trương Dương áy náy nói: Cha, xin lỗi, lần này mang tới phiền toái cho cha rồi.

Nguyên Hòa Hạnh Tử Ở bên cạnh không nói gì, nhìn phế tích trước mắt ngơ ngác tới xuất thần, trong đầu cô ta xuất hiện bộ dạng của một lư hương, lư hương đó là hình hoa sen, thế chân vạc, trong đó có một chân không toàn vẹn.

Cố Doãn Tri lẩm bẩm nói: nên là ở vị trí này chứ. Y cúi người muốn xê dịch xà ngang, Trương Dương xông lên, loại việc nặng này nên là hắn làm.

Nguyên Hòa Hạnh Tử lẳng lặng đứng đó, nhìn Cố Doãn Tri và Trương Dương tìm kiếm trong phế tích, Cố Doãn Tri dù sao cũng lớn tuổi, làm một lúc là đau lưng, y đứng lên, tay phải nắm lại, nhẹ nhàng đấm vào eo, không biết vì sao đôi mắt Nguyên Hòa Hạnh Tử bỗng nhiên đỏ lên.

Lúc này Cố Doãn Tri vừa hay xoay người nhìn cô ta, Nguyên Hòa Hạnh Tử lại vội vàng nhìn về phía hồ Thu Hà.

Trương Dương cuối cùng cũng tìm được lư hương đó trong đống phế tích, kinh hỉ nói: Tìm được rồi, tìm được, cha, cha xem có phải cái này không?

Cố Doãn Tri vội vàng đi tới, từ trong tay Trương Dương tiếp lấy lư hương đó, kích động gật đầu: Đúng rồi, đúng rồi, chính là thứ này… Tuy rằng đã trải qua một trường hạo kiếp, nhưng lư hương không ngờ vẫn không tổn hao gì.

Ánh mắt Nguyên Hòa Hạnh Tử chiếu lên lư hương, lư hương làm bằng sứ men xanh có hình dạng hoa sen, bên trong ba chân có một cái khuyết, cô ta cắn cắn môi, xoay người lại lặng lẽ đi về phía hồ Thu Hà, trong khoảnh khắc xoay người, nước mắt đã lặng lẽ rơi.