Chương 195: Có Chừng Có Mực

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lúc 1h trời còn tờ mờ sáng Trương Dương chậm rãi đỗ xe cách tiểu khu Thượng Uyển một quãng để tránh có người chú ý. Quyển sổ tay huấn luyện điệp viên cấp tốc của cục an ninh quốc gia quả nhiên là thứ tốt. Trương Dương cũng học được không ít trong đó, hiện giờ khả năng theo dõi cùng đột nhập của hắn đã tăng lên không ít, độ thuần thục cùng độ chuẩn xác được nâng cao.

Vẫn là màn tất chân giả trộm kinh điển, không biết thằng nhãi này cảm thấy thích thú gì với điều này mà hễ cứ có cơ hội là hắn lại sử dụng thuật dịch dung độc môn này, làm bao nhiêu lần cũng không biết chán, mà cũng chẳng chịu đổi phương thức. Hắn mở cửa xe chậm rãi bước xuống đi một đoạn đến chỗ khuất, nhìn quanh quất không có ai hắn liền đội tất chân lên rồi thoăn thoát trèo lên tường như thạch thùng với bản lĩnh của hắn thì an ninh của tiểu khu này chẳng đáng là gì.

Cửa chính biệt thự là khoá điện tử, nhưng mật mã Chu Vân Phàm đã sớm nhắn tin cho biết nên Trương Dương mới có thể nghênh ngang tiến vào. Cẩn thận đóng cửa chính lại sau lưng. Trương Dương lấy đèn pin nhỏ ra soi xung quanh nội thất căn nhà đều bằng gỗ lim sang trọng trên kệ sát tường cũng không ít đồ gốm sứ cổ, nhìn thấy vậy, đột nhiên Trương Dương lại nhớ tới Cổ Duẫn Trí cũng có sở thích sưu tầm đồ cổ, nhưng so ra chắc chắn không thể nào hoàng tráng như đống đồ cổ này của Chu Vân Phàm, xem ra vị tỉnh uỷ bí thư này cũng khá thanh liêm đó chứ!

Chu Vân Phàm giấu két sắt trong phòng ngủ. Dựa theo miêu tả trong điện thoại. Trương Dương dễ dàng tìm được phòng ngủ của hắn, hắn còn nói rằng quỹ bảo hiểm hắn giấu sau bức tranh phong cảnh ở phía đối diện giường. Trương Dương thò tay xuống gầm ngăn kéo bàn ở đầu giường ẩn một cái nút nhỏ để tắt hệ thống báo động đi rồi mới gỡ bước tranh phong cảnh xuống. Nhìn lại màn hình di động đọc lại dãy 10 số mật mã mà Chu Vân Phàm gửi rồi cần thận nhập từng số một. Cả quá trình tiến hành cực kỳ thuận lợi, Trương Dương không gặp bất kỳ trở ngại nào. Két sắt mở ra bên trong là một ít tiền mặt cùng một xấp trái phiếu công trái

Trương Dương lục tìm một lúc sau mới thấy tập hóa đơn biên lai kia, nhưng tất cả đều là bản photocopy chứ không phải nguyên gốc. Tập hóa đơn này hầu hết đều là của đám con cháu người nhà một số lãnh đạo cấp cao từ thành phố lên tới tỉnh mua xe ô tô lậu của công ty Long Tường, trong đó có một cái là của Cổ Giai Đồng mua chiếc BMW của bọn chúng. Nhìn thấy tờ hóa đơn này Trương Dương không khỏi thầm mắng: “Hừ! Chẳng phải thứ tốt lành gì!” Quả nhiên lão cáo già Chu Vân Phàm làm việc luôn lưu lại đường lui cho mình. nói cách khác hắn đã sớm đoán được việc buôn lậu xe vỡ lỡ vậy nên hắn mới giữ mớ hóa đơn này làm phao cứu sinh tính mạng mình.

Giấy tờ đăng ký của công ty Long Tường cũng để hết trong đây. Trong cột pháp lý Trương Dương cần thận xem kỹ lại, người ký tên lại là Chu Hiển Quý chứ không phải là Chu Vân Phàm hay Hồ Như Yển. Nhưng như vậy sao từ lúc vụ công ty Long Tường buôn lậu xe hơi vỡ lở đến giờ Chu Hiểu Quý lại không bị sờ đến? Trương Dương cũng không nghĩ nhiều nữa, mục đích của hắn chỉ là chứng minh được Hồ Như Yến không liên quan đến vụ việc này là đủ, những chuyện khác không quan trọng. Trương Dương chỉnh lý lại đống giấy từ một lượt rồi cất vào trong ngực, sau đó lại lặng lẽ rời đi không một tiếng động

Tài liệu mà Chu Vân Phàm cung cấp có tính chất cực kỳ quan trọng. Trương Dương cân nhắc mãi rồi mới quyết định in ra một bản nữa rồi gửi cho ban kỷ uỷ tỉnh. Đương nhiên cái hoá đơn mua xe của Cổ Giai Đồng hắn phải thủ tiêu từ sớm, hắn cũng không muốn nàng ta chịu thêm phiền toái nào nữa.

Trưởng ban kỳ uỷ tỉnh – Tằng Lai Châu nhìn đổng tài liệu trên bàn không khỏi nhíu nhíu mày. Trên pháp lý người quản lý cao nhất của công ty Long Tường lại là Chu Hiển Quý, mà mớ hoá đơn đi kèm khoảng hơn 20 cái hầu hết lại liên quan đến các quan viên từ cấp thành phố lẫn tỉnh uỷ. Trong đó phải kể đến con trai của bí thư ban chính pháp tỉnh uỷ, rồi bí thư thị uỷ Đông Giang, cháu trai phó chủ tịch tỉnh Bình Hải, mà ngay cả Tằng Lai Châu hắn cũng không thoát khỏi trách nhiệm liên đới. Con gái hắn cũng từng làm ăn mua xe của công ty Long Tằng trong số hoá đơn kia cũng có chữ ký của con gái hắn.

Mà mỉa mai nhất lại là tổ trưởng tỏ điều tra vụ buôn lậu xe này là Lưu Diễm Hồng cũng từng mua một chiếc Lexus của công ty Long Tường. Tuy rằng lúc ly dị với chồng chiếc xe được phân chia cho chồng nàng nhưng giấy tờ hoá đơn vẫn do công ty Long Tường lưu giữ. Nghĩ lại, chắc chắn chỉ có nhân viên cao cấp trong công ty Long Tường mới có thể có những tài liệu quan trọng như vậy, có lẽ chuyện này là do Chu Vân Phàm bày ra cũng không chừng?

Người nhận được số hoá đơn kia không chỉ có Tằng Lai Châu mà Lưu Diễm Hồng cũng nhận được tờ hoá đơn mua xe của mình. Lúc nhìn đến tờ hoá đơn chiếc xe Lexus có ghi tên mình Lưu Hồng Diễm liền giật mình kinh sợ, quả thực trước kia lúc mua chiếc xe nàng cũng không rõ lai lịch chiếc xe lắm để giờ chuyện mới trở nên phức tạp đến vậy. Cũng thật trớ trêu thay, điều tra đi điều tra lại cuối cùng lại tra ra mình có liên quan, đến giờ nàng mới cảm nhận thấy thế nào là mua dây buộc mình. Nhưng dù sao công tác ở ban kỷ uỷ tỉnh nhiều năm. nàng cũng quá quen với những việc như vậy rồi nên cũng không tỏ ra sợ hãi lắm, chỉ giật mình lúc đầu rồi lại bình tĩnh trở lại, cho dù chiếc xe có vấn đề nhưng nàng cũng nhận ra người gửi nặc danh này cũng không phải muốn nhắm vào nàng mà chỉ đơn giản hắn muốn giúp nàng có thêm chứng cứ điều tra mà thôi.

Sau khi suy nghĩ cần thận lại. Lưu Diễm Hồng liền báo lại chuyện này cho Tổng chủ tịch tỉnh biết. Vậy mà Tổng Hoài Minh lại không tỏ ra ngạc nhiên lắm, trước tiên hắn mời Lưu Diễm Hồng ngồi ở ghế sôpha xong mới chậm rãi nói: “Vừa rồi trưởng ban kỷ uỷ tỉnh cũng đã cho ta xem qua bộ tài liệu này thậm chí còn đầy đủ hơn cái của ngươi. Số hoá đơn kia liên quan đến người nhà lẫn bản thân của hơn 20 cán bộ quan chức từ cấp thành phố đến tỉnh uỷ.”

Lưu Hồng Diễm nghe vậy vừa thấy kinh ngạc lại vừa thấy vui mừng. Nàng cũng biết mình thân là cán bộ nhà nước thì không được có suy nghĩ như vậy, nhưng bản chất con người là vậy, lúc họ gặp chuyện thì trước tiên họ không nghĩ cách tháo gỡ mà lại trong tiềm thức họ lại nghĩxem có ai cùng chung số phận với mình hay không đây cũng là tâm lý chung của con người, dù biết nhưng không phải ai cũng tránh được.

Tổng Hoài Minh trở lại bàn làm việc lấy ra xấp hoá đơn đưa cho Lưu Diễm Hồng xem. đương nhiên số hoá đơn này bản photo gốc mà Tằng Lai Châu nhận được liền báo cáo lên. Lưu Diễm Hồng cần thận xem xét lại một lượt, con cháu của những cán bộ liên quan đến nàng cũng biết khá rõ, lúc xem hết một lượt rồi nàng mới nghĩ đến một chuyện. Chiếc xe BMW của Cổ Giai Đồng con gái Cổ bí thư tỉnh uỷ cũng mua của công ty Long Tường. nhưng sao biên lai lại không có ở đây?

Lúc trước Trương Dương chỉ muốn nghĩ tốt cho Cổ Giai Đồng nên mới thủ tiêu tẩm hoá đơn kia đi, nhưng hăn nào ngờ việc làm bông bột này lại tạo thành ảnh hưởng sau này.

Lưu Diễm Hồng quan hệ cũng khá tốt với Tổng chủ tịch nên điều nàng vừa nghĩ đến liền trình bày ra.

Không chỉ Lưu Diễm Hồng. Tổng Hoài Minh cũng lưu ý đến điểm này, hắn vốn tưởng rằng là Tằng Lai Châu trưởng ban kỷ uỷ tỉnh cố ý không báo cáo thiểu tờ hoá đơn của Cổ Giai Đồng nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì khả năng này không lớn nắm, dù sao đến cả tờ hoá đơn của con gái hắn cũng trình báo lên vậy thì việc gì hắn phải đi giúp người khác? Hơn nữa Tổng Hoài Minh cũng biết, không chỉ cấp dưới của hắn có được số tài liệu này mà chắc chắn Cổ bí thư cũng sẽ nhận được số tài liệu y hệt như vậy. Chuyện phức tạp như vậy đương nhiên Tằng Lai Châu không dám xỷ lý nên mới đá lại lên cho cấp trên. Tổng Hoài Minh cũng đang lo lắng nên xử lý chuyện này ra sao. Đương nhiên hắn cũng muốn nhân vụ việc lần này nâng cao quyền lực của mình ở tỉnh Bình Hải, đả kích triệt hạ chỉ là thủ đoạn, thay đổi cơ cẩu bộ máy chính trị mới là mục đích cuối cùng.

Tổng Hoài Minh cùng Lưu Diễm Hồng liếc mắt nhìn nhau, trong đầu cả hai đều nghĩ đến một chuyện. Trước có người tố cáo con gái Cổ bí thư mua xe lậu xong, chẳng bao lâu số hoá đơn này liền xuất hiện, gần như một mẻ bắt trọn các lãnh đạo trọng yếu từ thành phố lên đến tỉnh uỷ. Vậy mục đích kẻ chủ mưu gây ra vụ việc này là gì?

Lưu Diễm Hồng thấp giọng nói: “Tổng chủ tịch, tôi thấy chuyện này vẫn là không nên làm tới!”

Tổng Hoài Minh không trả lời ngay mà chỉ đạm nhiên nâng chén trà lên uống một ngụm.

Lưu Diễm Hồng biết Tổng chủ tịch vẫn còn đang phân vân nên nàng lại giải thích tiếp: “Không phải tôi đưa ra ý kiến như vậy vì bản thân mình có liên quan kỳ thật những hoá đơn này không liên quan trực tiếp tới số lãnh đạo này, mà hầu hết đều là của đám con cháu bọn họ, cùng lắm chúng ta chỉ có thể kỷ luật cảnh cáo bọn họ mà thôi. Chủ yếu là chúng ta chỉ có thể ước thúc được người trong chính quyền chứ không thể hoàn toàn ước thúc được người thân trong gia đình bọn họ.”

Nghe vậy bỗng nhiên Tổng Hoài Minh lại nghĩ tới con gái mình ở tĩnh an Yên Nhiên có không ít xe hơi, mô tô các loại, mà hầu hết số đó đều là loại ngoại nhập đắt tiền, vậy thử hỏi được mấy cái có xuất xứ, giấy tờ đàng hoàng cơ chứ? Nghĩ tới đây hắn cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ, có một số việc dù muốn cũng không thể khổng chế hết được. Hắn chậm rãi đặt chén trà xuống bàn: “Bên phía huyện thì thế nào rồi?”

Lưu Diễm Hồng liền báo: “Phó chủ tịch huyện Tào Vĩnh Khang phụ trách vấn đề giao thông thông tin liên lạc không may phải năm viện.”

Tổng Hoài Minh nhếch môi nở nụ cười. Lưu Diễm Hồng dùng hai từ “nằm viện” quả nhiên khéo léo tài tình.

Lưu Diễm Hồng cũng mỉm cười theo: “Bí thư huyện uỷ cũng đến tìm tôi không ít lần, chỉ thiếu mỗi nước quỳ xuống mời bọn tôi mau mau rời khỏi đó mà thôi Tào Vĩnh Khanh là thành viên thuộc uỷ ban thường vụ huyện uỷ, cũng là người phụ trách vấn đề giao thông thông tin liên lạc, hắn nằm viện cũng là giúp huyện uỷ dễ báo cáo lên cấp trên.”

Tổng Hoài Minh lại nói: “Dù sao cũng phải khiến bọn họ nhận thức được sai lầm của mình. Đúng rồi sao người chịu cơ sở pháp lý của công ty Long Tường lại không phải là Chu Vân Phàm?”

Lưu Diễm Hồng liền báo cáo: “Cũng phải nói lão hồ ly Chu Vân Phàm hắn cực kỳ giảo hoạt, trên pháp lý người có quyền hành cao nhất của công ty Long Tường lại là Chu Hiển Quý là anh họ của hắn. Thực ra người này là bệnh nhân tâm thần, hiện giờ vẫn đang phải điều trị ở bệnh viện tâm thần, như vậy thử hỏi sao hắn có thể kinh doanh buôn bán được chứ?”

Tổng Hoài Minh gật gật đầu: “Chắc chắn phải điều tra thêm về Chu Vân Phàm trọng điểm là thanh tra kiểm tra xem tài sản sản nghiệp của hắn có vấn đề gì hay không. Hắn dám khiên nhà nước bị thiệt hại thật thoát bao nhiêu tiền của nhất định phải mạnh tay nghiêm trị tiền phạt phải lớn, phải cho hắn một bài học thích đáng.”

Nói xong hắn lại cầm tập hoá đơn lên nhìn lướt qua một lượt rồi thấp giọng nói: “Có lẽ ta phải gặp Cố bí thư xin ý kiến, xem nên giải quyết mấy thứ này như thế nào…”

Tổng Hoài Minh vừa dứt câu xong thì điện thoại lại reo vang Trùng hợp là Cỗ bí thư cũng đang xem tập hô sơ cùng sô hoá đơn giống như của Tông Hoài Minh, nên Cố Duẫn Trí mới gọi điện cho Tông chủ tịch hỏi xem quan điểm của hắn về chuyện này ra sao.

Tổng Hoài Minh trả lời rất đơn giản mà thẳng thắn: “Tôi nghĩ nên hạn chế tầm ảnh hưởng của vụ việc này trong giới hạn cho phép, tránh tạo thành dư luận xẩu cho xã hội!” Trong nhiều trường hợp, che đậy sự thật không phải vì sợ một người hay một số người phải gánh vác trách nhiệm, mà nêu như sự thật bị phơi bày thì nó sẽ gây ra những hệ luỵ còn to lớn hơn rất nhiều.
Cố Duẫn Trí thấp giọng đáp lại: “Trước hết, trong thời gian quy định những cán bộ công nhân viên chức liên quan đến vụ việc này phải hoàn trả lại những khoản thuế còn khuyết thiểu bù đắp lại việc thiểu hụt ngân sách nhà nước. Còn những người kháng cự không chịu chấp hành thì cứ theo pháp luật mà xử trí” Tuy rằng giọng điệu Cổ Duẫn Trí vẫn tỏ ra cứng rắn quyết liệt như mọi ngày nhưng ẩn ý bên trong lại tỏ ra hoà hoãn, nghiêng về phương pháp ngầm giải quyết tránh tạo thành ảnh hưởng xẩu cho dư luận xã hội

Tuy chỉ có trao đổi qua lại hai ba câu nói nhưng cả Cổ Duẫn Trí lẫn Tống Hoài Minh đều ngầm đạt thành ý kiến chung đổi phương cũng muốn chọn phương pháp ngầm giải quyết trước khi sự việc được công khai. Tổng Hoài Minh đặt điện thoại xuống rồi quay sang nói với Lưu Diễm Hồng: “Tổ điều tra có thể rút quân được rồi!”

Sau khi nhận được tin. Lương Thành Long liền gọi điện báo cho Trương Dương biết, tổ điều tra và bên công an kinh tế tỉnh đã rút quân. Lúc Trương Dương nhận được cuộc gọi đến thì cũng vừa mới tới Vọng Giang Lâu xong, nhưng lại thấy nơi đây đóng cửa ngừng kinh doanh từ bao giờ, mà gần như toàn bộ sản nghiệp của Chu Vân Phàm đều ngừng kinh doanh. đang trong thời gian thanh lý. Nhưng do hắn quen biết rộng lúc xảy ra chuyện hắn cũng nắm được một số tin tức quan trọng nên đại bộ phận tài sản đều bị hắn thu gom mang đi trốn. Vừa cầm điện thoại Trương Dương lại ngước mắt nhìn một lượt Vọng Giang Lâu.

Lương Thành Long đợi mãi cũng không thấy Trương Dương trả lời lại liền hỏi tiếp: “Ngươi đang ở đâu vậy? Tối có rảnh không ta mời?”

Trương Dương thấp giọng trả lời: “Ta đang ở Vọng Giang lâu, mà chỗ này cũng đóng cửa rồi!”

Lương Thành Long ha hả cười: “Đó là lẽ thường thôi mà ta có chuyện mừng, tối gặp ta nói cho ngươi nghe!”

Tuy rằng Trương Dương cũng thấy hơi tò mò, nhưng hắn ta đã có ý chơi trò mèo vờn chuột như vậy rồi thì có cổ gặng hỏi cũng vô ích, nên hẹn tối gặp lại bàn chuyện sau. Lúc trở lại xe, nhìn bãi đỗ xe rộng rãi nhưng trống trơn của Vọng Giang Lâu, bỗng nhiên Trương Dương lại cảm thấy lòng trống trải man mác buồn. Xem ra bất kể là quan trường hay thương trường đều hiểm ác như nhau, mỗi bước đi đều phải cẩn trọng phải biết tính toán chu đáo tất cả các mặt bằng không cái đợi ngươi trước mắt vẫn là thân bại danh liệt.

– Trương Dương vẫn còn đang miên man suy nghĩ thì bỗng nhiên phía sau lại có người cất tiêng gọi: “Trương trưởng phòng!”
Trương Dương quay đầu lại nhìn thì ra người vừa gọi hắn là ông chủ Ngô Việt – Viên Ba.

Viên Ba vừa tươi cười vừa đi đến chỗ Trương Dương: “Đúng là ngươi rồi! Sao đến Đông Giang mà không thèm báo ta một tiếng vậy?”

Trương Dương quen biết Viên Ba là thông qua Phương Văn Nam, mà lúc nào tới Đông Giang hắn cũng luôn nhiệt tình tiếp đón Trương Dương.

Trương Dương cũng vui vẻ bắt tay chào lại: “Chẳng là tới làm chút chuyện còn con mà thôi bởi vậy mới không đánh tiêng báo cho ai biết cả!”

Viên Ba khoát tay cười cười rồi chuyển ánh mắt nhìn thoáng qua Vọng Giang Lâu xong hỏi bâng quơ: “Mà Trương trưởng phòng tới chỗ này làm gì vậy?”

Trương Dương thản nhiên trả lời lại: “Cũng không có việc gì chỉ là trùng hợp đi ngang qua đây nên tiện dừng lại xem một chút mà thôi…”

Viên Ba lại nói: “Tôi cũng tới để xem qua lại chỗ này một chút. Nghe nói Chu Vân Phàm gặp vấn đề, gần như toàn bộ sản nghiệp đều thanh lý bán hết, nên tôi mới định mua lại chỗ này!”

Trương Dương mỉm cười nói: “Rất tốt a, nơi này khá đẹp, buôn bán làm ăn cũng rất phát đạt, con mắt ông chủ Viên cũng chính xác quá a!”

Viên Ba nhoẻn miệng cười: “Cũng chỉ là ý nghĩ ban đầu thôi mà cũng không phải mình tôi nhìn trúng chỗ này đâu, xem chừng một tiểu thương như tôi cơ hôi cũng chăng được nhiều lăm.”

Nghe vậy Trương Dương lại nhớ tới Lương Thành Long, chú ruột hắn là bí thư thị uỷ Đông Giang mây chuyện như thể này nếu hắn muôn thì cũng dễ như trở bàn tay, được mấy ai dám tranh giành với hắn cơ chứ?

Không nói đến mỗi lần Trương Dương tới Đông Giang Viên Ba đều nhiệt tình tiếp đãi mà chỉ cần có quan hệ mật thiết với Phương Văn Nam. Trương Dương cũng phải giúp hắn viện này. Trương Dương nghĩ một lúc rồi mỉm cười nói: “Hay là vậy đi, tối cùng đi ăn cơm với ta có người này ta muốn giới thiệu với ngươi biết.”

Viên Ba vội vàng nói: “Tới Ngô Việt của ta đi, quán mới có mấy món mới, tối nay ta làm chủ coi như làm tiệc tây trân cho Trương chủ nhiệm!”

Trương Dương nghĩ lại một chút, nếu muốn Lương Thành Long nhượng bộ chuyện này thì vẫn nên mời hắn tới chỗ Viên Ba là hơn. Nghĩ xong Trương Dương liền gọi điện báo lại cho Lương Thành Long biết, địa điểm đổi lại là nhà hàng Ngô Việt. Viên Ba nghe ra Trương Dương muốn giới thiệu Lương Thành Long cho mình biết, Viên Ba mừng rỡ ra mặt. Danh tiếng của Lương Thành Long ở Đông Giang này không nhỏ chút nào, nếu như hắn ngoài mặt đồng ý thì chuyện mua lại Vọng Giang Lâu chắc chắn sẽ không gặp vấn đề gì khó khăn. Sau khi cáo từ Trương Dương xong hắn liền vội vàng trở về chuẩn bị cho tốt buổi tiệc tối nay.

Nhìn Viên Ba vui sướng vội vàng đánh xe đi Trương Dương không khỏi mỉm cười, nhiều lúc quan cao chức trọng cũng không là gì, có quan hệ rộng rãi quen biết nhiều người đôi khi lại đem lại lợi ích thiết thực hơn. Chỉ cần mình biết khéo léo sử dụng những mối quan hệ trong tay, hôm nay chỉ giúp đỡ một chút như vậy thôi không chừng sau này lại được trả ơn nhiều hơn. Đương nhiên không tính đên những kẻ dôi trá vong ân phụ nghĩa như Trương Đức Phóng bình thường thì ai cũng có lương tâm, bạn đổi tốt với người ta người ta sẽ đổi tốt lại với bạn.

Nhìn lại đồng hồ một chút. Trương Dương tranh thủ đến toà soạn báo tỉnh, chẳng là trước khi tới Đông Giang. Lý Trường Vũ có nhờ Trương Dương tìm một gã biên tập viên tên Lương Đông Bình nói chuyện. hỏi xem có thể không nên đi sâu quá vào vấn đề giáo dục ở Giang Thành như vậy nữa được không có chuyện gì bộ ngành chuyên môn sẽ tiên hành giải quyết.
Lương Đông Bình năm nay 30 tuổi tuy rằng tên tuổi hắn khá nổi danh trong làng báo chí tỉnh. nhưng do mặc cái bệnh văn nghệ sĩ quá nặng. tính tình thăng thăm bộc trực nên dù công tác có xuất sắc đêm thê nào đi chăng nữa giờ vả chỉ là một gã phóng viên kiêm biên tập viên còm com.

– Trương Dương vẫn tưởng rằng chuyện này cũng không có gì khó khăn nên mới trực tiếp đêm tìm Lương Đông Bình.
Lúc nghe Trương Dương tự giới thiệu bản thân xong ánh mắt liền trở nên cảnh giác hon. Hai mắt hắn nheo lại, cố gắng nhìn kỹ thanh niên trước mặt qua lớp kính dày cộp đeo ở mắt: “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”

Trương Dương mỉm cười nói: “Lương phóng viền, tôi tới là muốn tìm ngài để giải thích về vấn đề của phòng giáo dục vào đào tạo Giang Thành bài báo của ngài chưa đúng với thực tế lắm. Thứ nhất, phòng giáo dục và đào tạo thành phố gây quỹ cũng không lớn như trong bài báo, hơn nữa số tiền đó cũng không có dấu hiệu tham ô hay lừa đảo chiếm đoạt gì cả. Hiện giờ đã xác định lại thông tin cũng như số lượng chính xác tiền trong quỹ, thành uỷ đã ra chỉ thị hoàn trả lại toàn bộ cho các công nhân viên chức. Thứ hai dù rằng việc khất nợ tiền lương giáo viên là có sự thực, nhưng cũng không tới nỗi nghiêm trọng như trong bài báo. Lúc tôi đến Đông Giang thì nhóm những giáo viên vẫn chưa được nhận tiền lương cũng đã được nhận đầy đủ. Vậy hai việc trong bài báo của ngài đều đã được giải quyết xong!”

Lương Đông Bình cười nhạt hỏi lại: “Vậy là ngươi cho rằng ta đã nói quá sự thật lên?”

Trương Dương mỉm cười trả lời lại: “Những người làm văn từ như Lương phóng viên có thói quen nhân mạnh cường điệu hoá vân đê cũng là chuyện bình thường thôi mà.”

Lương Đông Bình nghe vậy liền nghiêm mặt lại: “Ta là phóng viên, không phải như mấy gã nhà văn tiểu thuyết, những việc ta đăng tin đều phải được điều tra thực tế cẩn thận không có chứng cứ xác thực bọn ta sẽ không bao giờ viết bậy.”

Đến giờ Trương Dương mới nhận ra gã Lương Đông Bình này là người thẳng thắn, tính tình cương trực nhưng Trương Dương cũng lười chăng thèm đôi co với hắn làm gì cho mệt nên trực tiếp nói thẳng mục đích đến đây của mình: “Dù sao bài thì ngươi cũng đã viết, báo cũng đã đăng rồi ta chỉ hi vọng sau này ngươi không cần phải viết bài về phòng giáo dục và đào tạo Giang Thành nữa. Nói thực bài báo của ngươi có phần hơi cực đoan, lại mang tính kích động quân chúng ảnh hưởng không tốt tới suy nghĩ của người dân về phòng giáo dục và đào tạo Giang Thành.”

“Lúc nào cũng lo lắng sợ hãi thì làm sao mà cải cách, mà tiến bộ được? Đám lãnh đạo các ngươi sợ gây ảnh hưởng tới dư luận xã hội nên không muốn điều tra rõ ràng viện cớ tìm cách lấp liếm sai phạm, hoặc lại đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, cuối cùng là chẳng có ai phải chịu trách nhiệm cả. Thật mực cười!”

“Ngươi là người có ăn có học sao nói toàn những lời khó nghe như vậy?”

“Lời thật thì khó nghe, thử hỏi trên đời này có ai thích nghe lời nói xấu cơ chứ? Nếu như đổi lại, ta viết bài ca tụng công đức đám lãnh đạo các ngươi thì khẳng định các ngươi cười tươi như hoa. Nhưng xin lỗi, tính ta thẳng thắn chỉ biết nói đúng nói thật không thích a dua xu nịnh kẻ khác. Nói cho ngươi biết, ta vẫn sẽ theo đuổi việc này, tiếp tục vạch trần những sai phạm của phòng giáo dục và đào tạo Giang Thành các ngươi!”

Lương Đông Bình giơ giơ bài viết dở trên bàn lên lớn giọng nói tiếp: “Ta còn muốn đưa tin các ngươi thành lập quỹ đen như thệ nào, ta phải cho cả tỉnh Bình Hải biết ngành giáo dục Giang Thành các ngươi thối nát như thế nào!”

Hiện giờ Trương Dương cũng thấy nóng mặt rồi phóng viên Trương Dương gặp cũng không ít nhưng đây là lần đầu gặp một kẻ cứng đầu như vậy. Vốn dĩ Trương Dương định mắng vốn hắn một chập cho đỡ tức nhưng lại nhớ tới trước khi đi Lý Trường Vũ đã dặn đi dặn lại, nhất định phải nhẹ nhàng xử lý êm xuôi chuyện này, nếu cần thiết có thể áp dụng một số thủ đoạn linh hoạt.

Nói cách khác thì bằng mọi giá bất kể là thuyết phục, đe dọa hay mua chuộc cũng phải ngăn Lương Đông Bình viết bài tiếp, nhưng nhất quyết không được gây tổn hại gì cho hắn. Dù sao trong thời đại này cũng có không ít phóng viên ngoài miệng thì đao to búa lớn viết bài phản ánh lên án này nọ, nhưng thực chất chỉ là lợi dụng để kiểm chác. Nghĩ tới đây Trương Dương cũng nghĩ tới khả năng gã Lương Đông Bình này miệng thì nói ta đây chính nghĩa nhưng chắc cũng chỉ là muốn tranh thủ ít lợi ích nào đó.

Từ trước tới nay Trương Dương làm việc luôn gọn gàng dứt khoát, trực tiếp nói thẳng luôn: “Ta cũng không dài dòng nói lời vô ích với ngươi nữa. Cho giá đi, ngươi muôn bao nhiều thì mới chịu ngậm miệng!”

Lương Đông Bình trợn ngược hai mắt, những lời của Trương Dương chẳng khác gì xỉ nhục nhân cách của hắn. Hắn tức giận đến mặt đỏ bừng lên, tay chỉ thẳng cửa, lớn tiếng quát: “Cút!” Từ lúc chào đời đến nay, đây là lần đầu Trương đại quan nhân mới bị người ta đuổi thẳng cổ như vậy. Nếu là trước kia chắc chắn. Trương Dương đã làm mặt lạnh chậm rãi tiến đến cho hai cái tát khiến thằng nhãi kia phải sái quai hàm mới thôi. Nhưng giờ lăn lộn trên chốn quan trường nhiều năm. Trương Dương cũng hiểu rằng động tay động chân cũng chẳng giải quyết được vấn đề. Mà bài học của Hồ Quang Hải vẫn còn đó, cho dù là hạng tiểu tốt, cho dù là viên đá nhỏ bên đường không đáng để bạn phải liếc mắt, nhưng sẽ có lúc bạn phải vấp ngã vì chính viên đá đó. Hơn nữa mỗi hạng người khác nhau thì phải có cách xử lý khác nhau, dùng vũ lực chỉ khiển đối phương e sợ chứ không thực sự khiếp sợ.

Mà hiện tại đang ở toà soạn báo, Trương Dương cũng không chỉ một hai lần lĩnh giáo qua sự lợi hại của dư luận xã hội nên đành phải đè nén cơn giận xuống, gật gật đâu trâm giọng nói: “Được lă!. Lương Đông Bình, ngươi cứ nhớ kỹ lời hôm nay ngươi nói!”

– Biết có khách quý tới nên Viên Ba đặc biệt chuẩn bị một bàn tiệc cực kỳ thịnh soạn. chăng những là phòng hạng sang nhất Ngô Việt mà thức ăn cũng chọn toàn những món hảo hạng rượu cũng toàn loại mao đài trên ba mươi năm.

Lương Thành Long không đến một mình mà còn dẫn cả bạn gái – Bạch Yến đi cùng. ngoài ra hắn còn gọi tới cả Trương Đức Phóng cùng một gã là chủ nhiệm mảng tín dụng của ngân hàng công thương tỉnh, tên Trần Thiệu Bân. Bên này thì chỉ có mỗi mình Trương Dương với Viên Ba.

Viên Ba cũng không quen biết mấy người bên Lương Thành Long, nhưng lại biết rõ họ toàn là những nhân vật có thể hô phong hoán vũ ở Đông Giang bởi thêmà hắn lại càng tỏ ra thập phân khách khí hơn.

Ngoài Trương Đức Phóng ra Trương Dương cũng chưa lần nào gặp mặt Trần Thiệu Bân, nhưng từ lâu hắn ta lại quan hệ cực kỳ mật thiết với Lương. Mục đích Lương Thành Long dẫn hắn tới đây không phải chỉ vì những khoản vay vốn ngân hàng, mà trọng yếu là do thân phận của Trần Thiệu Bân, cha hắn là thành viên uỷ ban thường vụ tỉnh nguyên bộ trưởng bộ tuyên giáo tỉnh – Trần Bình Triều.

Mới đầu Trần Triệu Bân cũng tỏ ra khinh thường Trương Dương chỉ là một gã trưởng phòng cấp huyện, nhưng lúc Lương Thành Long kể lại những chiến tích trước đây cùng thân phận của Trương Dương thì Trần Triệu Bân lại tỏ ra hết sức ngạc nhiên. Dù sao danh tiếng của Trương Dương ở Giang Thành hay Đông Giang gần như đã trở thành truyền thuyết, lâu nay Trần Thiệu Bân vẫn rất bội phục gã thanh niên trẻ tuổi nhưng tài cao kia. Rồi đến cuối, khi Lương Thành Long ám chỉ Trương Dương còn là con nuôi của Văn phó tổng thống thì Trần Thiệu Bân lại sinh lòng muốn kết giao làm quen với Trương Dương.

Thực ra năm nay Trần Thiệu Bân cũng chỉ mới 28 tuổi cũng được cho là một cán bộ trẻ đầy triển vọng của tỉnh. Dáng người hắn không cao, dan trắng nõn hơn nữa lúc nào hắn cũng đeo kính mát trông giống thư sinh ốm yếu nhưng lại cực kỳ hào hoa phong nhã. Lương Thành Long giới thiệu hắn cho Trương Dương xong, hắn liền tươi cười vươn tay chào làm quen: “Sớm đã nghe đại danh của Trương trưởng phòng mở cuộc thi hoa hậu quảng bá khu du lịch núi Thanh Thai. Xử đẹp cả cục trưởng cục du lịch Giang Thành ở đài truyền hình, còn mắng cả giám đốc Lý Huệ Hà của đài truyền hình Giang Thành!”

Nghe Trần Thiệu Bân kể những “chuyện hay” mà mình đã làm, Trương Dương cũng thấy hơi ngượng ngùng. Dạo gần đây hắn mới phát hiện ra rằng mắng chửi đánh người tuy có thể nhanh chóng triệt tiêu cơn tức giận, lại còn sướng miệng sướng tay chân thể nhưng hệ luỵ là nó lại khiển người khác có ẩn tượng xẩu về mình. Thân là cán bộ nhà nước thì danh tiếng hình tượng là điều quan trọng nhất. Đột nhiên Trương Dương lại nghĩ rằng tại sao Trần Thiệu Bân lại nhắc tới chuyện này, không lẽ hắn ta quan hệ gì với Lý Huệ Hà có?”

Trần Thiệu Bân cũng nhận ra ánh mắt ngờ vực của Trương Dương nên vội vàng giải thích lại: “Thực ra tôi cũng không ưa giả Lý Huệ Hà kia. Trước kia ả ta từng mách lẽo với cha ta khiên ta phải chia tay một mối quan hệ!”

Trương Đức Phóng ở bên ha hả cười chen vào: “Nói như vậy thì ngươi phải cảm ơn Trương Dương xả giận dùm ngươi rồi!”

Trần Thiệu Bân cười cười gật đầu nói: “Đúng vậy, cho nên tối nay tôi phải kính Trương trường phòng mấy chén mới được!”

Cả đám nói mấy câu khách sáo xã giao xong rồi chia nhau ngồi vào bàn. Trương Đức Phóng được ngồi ở ghế trên, dù sao ở đây hắn là người lớn tuổi nhất, địa vị trong quan trường cũng là cao nhất. Hơn nữa mới đây Vinh Băng Phi được thăng chức lên làm phó cục trưởng cục công an Đông Giang, nên cấp trên đã có quyết định chính thức bổ nhiệm hắn vào chỗ trống của Vinh Bằng Phi ở phân cục Quảng Thịnh. Rượu còn chưa rót ra Trần Thiệu Bân đã công bố tin tức này ra, tất cả mọi người đều chúc mừng hắn được thăng chức.

Ngoài miệng thì Trương Đức Phóng vẫn tỏ ra khiêm tốn nói chỉ là chuyện nhỏ, nhưng trên mặt lại không dấu nổi vẻ đắc ý dương dương tự đắc. Tuy rằng hắn chỉ từ phó cục trưởng cục công an huyện một bước lên cục trưởng phân cục ở Đông Giang, nhưng cấp bậc cùng quyền lực của hắn lại nâng nên không ít chút nào, phải biết rằng không ít cán bộ dù cổng hiến cả đời cũng không bước nổi cửa ải từ cấp huyện lên tỉnh hay thành phố.

Nhìn người lại ngẫm về mình, đột nhiên Trương Dương lại cảm thấy khó chịu. Nói trắng ra thì gã Trương Đức Phóng kia cũng chẳng có chiến tích gì gọi là xuất sắc, rồi thì đến vụ buôn lậu xe hơi kia hắn cũng có dính dáng chút ít đên, nhưng chắc chắn là được cấp trên bao che giấu diếm, bằng không đã không bị việc gì mà lại còn được cất nhắc thăng chức nữa chứ? Còn mình thì bán mạng giúp Cố bí thư tìm mọi cách triệt hạ Hứa Thường Đức. Rồi thì lúc ở cục du lịch thành phố hoàn thành công tác khôi phục tu sửa lại khu địa cung cổ, rồi thì giúp sửa chữa nâng cấp lại đường vành đai ba.

Ấy là chưa tính đến còn giúp Giang Thành khôi phục lại mấy cái lễ hội văn hoá truyền thống thu hút không ít khách du lịch tới thăm quan đóng góp không biết bao nhiêu tiền cho ngân sách thành phố. Làm bao nhiêu chuyện không công như vậy mà vẫn chỉ lẹt đẹt ở cái cấp khoa, danh thì lớn mà chức lại chỉ là một gã trưởng phòng. Đây là sự chênh lệch, chênh lệch về mối quan hệ huyết thống Trương Đức Phóng là cháu ngoại Cổ bí thư, còn quan hệ giữa mình với Cổ Duẫn Trí là thông qua Cổ Giai Đồng. Nếu không tính tới Cổ Giai Đồng thì đến cái liếc mắt Cổ Duẫn Trí cũng chẳng thèm nhìn chứ đừng nói đến chuyện cất nhắc nâng đỡ. Càng nghĩ Trương Dương càng cảm thấy buồn bực hơn.

Trương Dương đang trầm mặc suy nghĩ thì mọi người vẫn thay nhau chúc rượu Trương Đức Phóng. Lương Thành Long vui vẻ phân khởi báo một tin vui khác: “Còn chuyện này nữa, bên dưới cửa hàng bách hoá dệt Đông Giang người ta tìm thây một ngôi mộ cô!”

Mọi người đều đổ dồn ánh mắt nhìn Lương Thành Long. Lương Thành Long quét mắt nhìn mọi người một lượt rồi tùm tim cười: “Đến sáng nay ta mới biết chuyện này, hiện giờ toàn bộ công trường đều phải tạm ngừng thi công, đội khảo cổ nhận được tin cũng đang vội vàng đến tận nơi xem xét. Nghe đầu ngôi mộ này có từ thời Tam Quốc lận, giá trị lịch sử rất cao đó!”

Trần Thiệu Bân vội vàng hỏi lại: “Vậy nếu như đó thực sự là mộ cổ lâu đời vậy thì làm sao có thể tiếp tục tiên hành xây dựng toà cao ốc được nữa? Rồi thì lại phải đầu thâu lại khu đất đó chứ chăng chơi!”

Đây cũng là điều làm Lương Thành Long thấy hả hê nhất. Lúc trước hắn vì miếng đất kia mà phải tranh đoạt đến sứt đầu mẻ trán… phải đắc tội với cả Vương Học Hải. Phương Văn Nam, rồi còn cả Cổ Giai Đồng nữa. Nhưng đến cuối cùng gã tiểu nhân Vương Học Hải kia dùng thủ đoạn hèn hạ mới đẩu thầu thành công miếng đất đó, từ đó đến nay Lương Thành Long vẫn canh cánh trong lòng chuyện đó. Bởi vậy mà không ít lần hắn ngẩm ngầm ra tay khiến Vương Học Hải phải chịu thiệt thòi cho đỡ uất ức, nhưng hiện giờ dưới khu đất người ta lại tìm được ngôi mộ cổ, điều này chẳng khác gì Vương Học Hải sẽ mất trắng miếng đất. tiền vốn coi như mất sạch không thu hồi về được.

Giống Lương Thành Long. Trương Dương cũng chẳng ưa gì gã Vương Học Hải kia. Nghe thấy chuyện này Trương Dương nhịn không được cười thầm trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ tỉnh bơ, chầm chậm nâng chén rượu lên nói: “Nói như vậy thì phải chúc mừng tổng giám đốc Lương rồi. Nhưng như vậy thì đâu có được, ai lại cười trước nỗi đau của người khác như vậy cơ chứ? Mọi người thấy có phải không?”

Vài người nhịn không được còn cười lớn hơn.

Trần Thiệu Bân lại nói: “Mà ngươi nhắc ta mới nhớ ra, mới đây Vương Học Hải có tìm ta, nhờ ta giúp hắn vay vốn ngân hàng để đầu tư xây dựng công trình. Nêu như thật sự tìm được mộ cổ ở đó thì ta lại có lý do không cho hắn vay tiền rồi!”

Mãi tới lúc này Viên Ba mới chen miệng vào được: “Dạo này các doanh nghiệp Đông Giang gặp nhiều rối ren quá a!”

Lương Thành Long nhoẽn miệng cười: “Phải nói là vận động tiến bộ mới đúng. Mà không chỉ trong ngành kinh doan buôn bán. mà bất kỳ ngành nghê nào cũng có sự đào thải không ngừng có người bị loại thì cũng có người mới nhập cuộc.”

Trương Dương nâng chén cụng với hắn một cái rồi thấp giọng nói chủ đề chính hôm nay: “Có chuyện này ta muốn ngươi giúp chút ít. Chẳng là hiện giờ Vọng Giang Lâu của Chu Vân Phàm đang đóng cửa ngừng kinh doanh, mà không lâu nữa cũng sắp thanh lý rồi ông chủ Viên có ý định mua lại tiếp tục kinh doanh!”

Chuyện cũng không có gì to tát lắm nên Lương Thành Long sảng khoái gật đầu đồng ý: “Không thành vấn đề, chuyện này cứ để ta lo!”

Tan tiệc xong Lương Thành Long đứng ra chủ trì đi tăng hai tiếp. Trương Đức Phóng kêu bận việc không tiện đi nên xin cáo từ trước, còn Viên Ba thì chỉ mới gặp mặt xã giao lần đầu nên cũng không tiện đi theo. Cuối cùng chỉ có bốn người là Trương Dương. Lương Thành Long. Trần Thiệu Bân cùng Bạch Yến đi chơi tiếp. Bạch Yến nhanh nhẹn đưa ra chủ ý: “Hay là đến Lãng Đào Sa đi? Nghe nói chỗ đó mới mở có nhiều thứ hay lắm!”

Trương Dương cùng Lương Thành Long còn chuyện cần bàn nên cũng cần đến chỗ nào đó bàn chuyện chuyện. Mà Lăng Đào Sa thực chất là một câu lạc bộ trên du thuyên, bên trong cũng có nhiều tiết mục hấp dẫn.

Ba người bọn Trương Dương. Lương Thành Long cùng Trần Triệu Bân lúc nãy uống hơi nhiều, mà giờ công an lại kiểm tra khá gắt gao nên việc lái xe để Bạch Yến phụ trách. Ngồi trong xe, Lương Thành Long quay sang nhỏ giọng nhắc lại cho Trương Dương biết: “Bên kỷ uỷ tỉnh với công an kinh tế đều rút hết rồi mà Chu Vân Phàm cũng chủ động ra mặt nhận trách nhiệm, còn nguyện ý nộp tiền phạt vào ngân sách tỉnh nữa!”

Nghe thấy vậy Trương Dương mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra số tài liệu cùng mớ hoá đơn kia của hắn cũng có chút tác dụng nhất định.

Vì quan hệ cũng khá mật thiết với Trần Thiệu Bân nên Lương Thành Long nên cũng không cần kiêng nề nhiều mà trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình: “Lão cáo già Chu Vân Phàm quá khôn ngoan giảo hoạt. Hắn thông qua công ty Long Tường nhập lậu không ít xe hơi đắt tiền rồi lại đem bán cho đám con ông cháu cha đã thể hắn còn giữ lại toàn bộ hoá đơn chứng từ để làm tẩm bùa hộ mệnh cho mình. Hiện giờ lúc nguy hiểm đến tính mạng hắn liền dùng tẩm bùa này để trao đổi điều kiện với tỉnh uỷ.”

– Trần Thiệu Bân thấp giọng hỏi: “Hình như chiếc Acura này của ngươi cũng là mua từ chỗ hắn ta thì phải?”

Lương Thành Long cũng không phủ nhận chi thở dài ngao ngán: “Kể ra Chu Vân Phàm cũng là người thông minh, nhưng hắn làm như vậy chẳng khác nào chặt đứt toàn bộ sinh cơ lẫn mối quan hệ của mình, trừ phi hắn trốn ra nước ngoài sống cả đời đừng trở về, bằng không về rồi hắn có không ít người tìm hắn tính sổ.”

Trương Dương cũng chẳng mấy quan tâm kết quả cuối cùng chuyện này, mà thuỷ chung từ đầu đến cuối hắn chỉ lo lắng cho mỗi mình Hồ Như Yến. Hắn lại thấp giọng hỏi tiếp: “Thể sự việc của Hô Như Yên ra sao rồi?”

Lương Thành Long chậm rãi nói: “Yên tâm đi, chắc hẳn nàng ta cũng không có việc gì đâu. Ta đã tự mình hỏi qua chú ta chuyện này rồi nàng ta bất quá chỉ là một người quản lý, cũng chỉ là nhân viên thôi không phải chịu pháp nhân công ty. Hơn nữa màng ta là người kín miệng, từ đầu tới cuối không khai ra chữ nào nên được xem là người không tham gia trực tiếp mới không biết tí gì. Chắc hẳn qua vài hôm nữa là được thả rã thôi.”

Mãi đến tận bây giờ Trương Dương mới trút được tảng đá đè nặng trong lòng.

Trần Thiệu Bân lắc lắc đầu thở dài cảm thán: “Thương trường có quá nhiều hiểm nguy a!’

“Quan trường lại càng hung hiểm đáng sợ hơn!” Lương Thành Long bồi thêm một câu nữa. Trương Dương cười cười phụ họa thêm: “Dù quan trường hay thương trường cũng đều

chẳng khác gì chiến trường cả làm chuyện gì cũng phải cẩn trọng nhìn trước ngó sau, chỉ cần sơ xảy trượt chân thôi cũng đều ôm hận ngàn năm cả!”

Bạch Yến vừa đánh xe đỗ vào bãi bốn người bọn họ vừa bước xuống thì một thanh niên trẻ tuổi mặc veston lịch lãm tiên đên chào hỏi: “Lương tiên sinh!” Lương Thành Long cùng Bạch Yên cũng khá thường xuyên tới đây.

Lương Thành Long chỉ gật gật đầu chào lại rồi quay sang giới thiệu cho Trương Dương cùng Trần Thiệu Bân biết: “Câu lạc bộ Lãng Đào Sa này tổ chức theo phương thức hội viện. chỉ là mỗi một hội viên được mời tới hai người không phải hội viên, đây cũng là phương thức để câu lạc bộ mở rộng hội viên.”

Trần Thiệu Bân tò mò thấp giọng hỏi: “Hội phí bao nhiêu vậy?”

Lương Thành Long cười cười không nói gì. Bạch Yến thay hắn nhỏ giọng nói cho biết: “Mỗi năm khoảng 6 vạn.”

Vừa nói chuyện bốn người vừa đi đến bến tàu. Ở đó cũng có không ít cano đợi sẵn đón khách chở lên du thuyên ở giữa sông.

Chiếc du thuyền rực rỡ đang trôi nổi bập bềnh giữa sông kia có tên trùng với tên câu lạc bộ Lãng Đào Sa. Đó là một chiếc du thuyền xa hoa đắt tiền nhất cả tỉnh Bình Hải này, thuyền được nhập ngoại nguyên chiếc, tuy rằng đã trên 20 tuổi nhưng lúc mua về người ta đã phải bỏ không ít tiền của công sức trang hoàng lại cả con thuyền. Mãi đến tháng 6 năm nay thuyền cùng câu lạc bộ mới chính thức mở cửa thu nhận hội viên.

Bước lên du thuyền dọc theo các hành lang trên boong tàu đều trải thảm đỏ mới tinh. Phía gần mũi thuyên có canô bơi nhỏ, mấy cô nàng xinh tươi mặc bikini đang nô đùa nghịch nước trông cực kỳ cầu dân lòng người.

Trần Thiệu Huy chăm chăm nhìn mấy mỹ nữ ăn mặc mát mẽ, đến chớp mắt cũng không dám cứ như hắn sợ vừa chớp mắt một cái là mấy nàng mỹ nhân ngư kia lặn xuống biên sâu hết vậy.

– Lương Thành Long thấy điệu bộ thẫn thờ của Trần Thiệu Huy mà không khỏi mỉm cười. vỗ vỗ vai hắn nhỏ giọng nói: “Nêu thích ngươi có thể mời các nàng đi cùng ngươi cũng được!”

Dường như mấy nàng mỹ nữ kia cũng hiểu đám hỗ đói bên này đang thì thầm to nhỏ cái gì, các nàng đều xoay người lại tươi cười đánh mắt đưa tình nhìn lại, một số cô còn uốn éo tạo dáng trông cực kỳ nóng bông gợi cảm. Thấy vậy Trương Dương lại liên tưởng đến thuyền hoa của đám kỹ nữ thời xưa.

Từ lúc tới thời đại này Trương Dương cũng tới không ít hộp đêm, quán bar, mấy chỗ linh tinh khác hắn tới cũng không ít, nhưng nơi hoành tráng lại đằng cấp như thể này thì là lần đầu tiên Trương Dương tới, trong lòng cũng không dấu nổi sự tò mò thích thú. Dù sao trước kia lúc hắn còn là Trương đại thần y của Đại Tùy triều, hắn là khách vip của gần như tất cả thanh lâu trong kinh thành, nhưng lúc sống lại đến nay đột nhiên hắn lại trở nên hiền lành hơn rất nhiều, không còn ham muốn đến mấy chỗ như vậy nữa, bởi vậy mà hôm nay tới đây hắn mới tỏ ra vô cùng kích động đến vậy.

Trương Dương cùng Trần Triệu Bân là lần đầu đến chốn này nên chỉ biết đi sau lưng Lương Thành Long, mắt thì tò mò nhìn ngó nghiêng mọi thứ xung quanh. Đi được một lúc thì đến khoang chính hai tiểu mỹ nữ mặc sườn xám đỏ tươi cúi đầu chào bọn họ rồi chậm rãi mở cửa lớn ra, đập vào mắt Trương Dương là một cảnh tượng đèn điện sáng trưng huy hoàng rực rỡ sắc màu.

Lương Thành Long tự châm cho mình một điểu thuốc rồi cười cười giải thích cho hai người Trương Dương với Trần Thiệu Bân nghe: “Lãng Đào Sa thiết kể không khác gì những du thuyền đánh bạc ở Ma Cao, nhưng chỗ này sang trọng phục vụ đẳng cấp hơn bên đó nhiều. Đương nhiên không thể thiếu rượu ngon gái đẹp rồi!” Vừa nói hắn vừa lấy tờ ngân phiếu trong ngực ra đưa cho Bạch Yến đi đổi phỉnh. Chỉ cần ngồi một chỗ giơ tay lên là tự động có một tiểu mỹ nữ xinh tươi mặc váy ngắn mát mẻ tươi cười rạng rỡ bê khay phỉnh đến tận bàn đổi cho khách chơi.

Lương Thành Long tỏ ra hào sảng dõng dạc nói: “Cứ chơi cho thoải mái đi, hết bao nhiêu cử tính cho ta!”

Trước giờ Trương đại quan nhân không có máu me cờ bạc lắm, theo Lương Thành Long tới đây, chủ yếu là hỏi hắn một số tin tức khác mà thôi tiếp đến là làm quen với Trần Thiệu Bân, dù sao có cơ hội thì vẫn nên mở rộng mối quan hệ vẫn hơn biết đâu sau này lại có dịp cần nhờ vả hắn ta. Hơn hết cha hắn lại là Trần Bình Triều nguyên bộ trưởng bộ tuyên giáo tỉnh Bình Hải, chỉ cần lão ta đánh tiếng một cái thì dù Lương Đông Bình có muốn cũng chẳng thể đăng báo được tiếp, như vậy thì nhiệm vụ mà Lý Trường Vũ giao cho cũng giải quyết xong xuôi. Nhưng mới lần đầu gặp mà đã mở miệng nhờ người ta e cũng không hay cho lắm, vốn định nhờ Lương Thành Long làm trung gian có gì nói đỡ cho nhưng hắn ta lại ham vui kéo Bạch Yến lần vào đám đông đi đánh bạc mất tiêu bỏ lại Trương Dương cùng Trần Thiệu Huy với một đống phỉnh.