Chương 1103: Đoàn Khảo Sát Thái Tử(1)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trương Dương nói: “Việc này em giao cho anh làm đi, không cần em đích thân ra mặt đâu.”

Tần Thanh nói: “Giờ đây anh đã trở thành đại diện của em rồi.”

Trương Dương nói: “Đúng vậy, giờ đây mọi người đều nói anh dưới một người trên vạn người đó.”

Tần Thanh hơi ngớ người.

Trương Dương nói: “Anh cũng cam thâm ở dưới em!”

Tần Thanh trừng mắt với hắn, ở đây là chỗ làm việc, Tần Thanh không muốn nghe hắn nói linh tinh, với những gì cô biết về Trương Dương, nếu như không ngăn hắn lại, không biết hắn còn nói ra những lời vô lại gì nữa.

Tần Thanh nói: “Đám nhà đầu tư anh nói bao giờ mới đến?”

Trương Dương nói: “Họ nói rằng mấy ngày này sẽ đến, việc này cũng không thể giục họ được, mặc dù chúng ta đang chiêu thương, cần người đầu tư, nhưng cũng không thể tỏ ra quá bức thiết, nếu không họ nhất định sẽ tưởng rằng mình đang cầu xin họ, nhân cơ hội sẽ đề ra nhiều điều kiện hơn.”

Tần Thanh cười nói: “Không ngờ anh lại hiểu nhiều về tâm lý học như vậy.”

Trương đại quan dương dương tự đắc nói: “Còn gì nữa! Giờ đây anh là nghiên cứu sinh, anh đã học tâm lý học, anh phải tỏ ra rằng khu đô thị mới này của chúng ta là một cô gái có điều kiện tốt chẳng sợ thiếu người theo đuổi, đừng tưởng rằng họ có tiền có thể lực, nhưng cái quả đất này ấy à, rời khỏi ai cũng tự quay.”

Tần Thanh nói: “Không sai!”

Lúc này chủ nhiệm quản ủy hội Lưu Bảo Toàn gõ cửa bước vào, y thấy Trương Dương cũng ở đó, liền gật đầu với Trương Dương, đưa phương án phân nhà bước đầu cho Tần Thanh, gần đây y luôn bận làm việc này, Tần Thanh cũng phát hiện ra, Lưu Bảo Toàn năng lực có hạn, cũng có nghĩa là chỉ có thể làm chút công tác hậu cần, nếu thật sự để y xông ra tiền tuyến nắm việc quản lý kinh tế, xây dựng, chiêu thương, thì chẳng có mục gì y có thể đảm nhận được cả.

Tần Thanh nói: “Chủ nhiệm Lưu, phương án này chút nữa tôi sẽ xem một chút, ngày mai tôi sẽ mang qua đó cho anh.”

Lưu Bảo Toàn cười nói: “Thật ra, về cơ bản đều là đã trưng cầu ý kiến của mọi người rồi, những người làm lãnh đạo như mọi người đều chủ động đi đến những khu chung cư xa xa, để chỗ nhà tốt cho người khác, nên mọi người đều tâm phục khẩu phục.”

Trương Dương không chịu nổi liền nói: “Nhà của tôi đâu?”

Lưu Bảo Toàn nói: “Ở tầng bảy và có gác xép, cùng một tòa nhà với bí thư Tần, có điều nhà của cô ấy ở phía đông tầng bảy, nhà của anh ở phía tây.”

Tần Thanh thầm trách Trương Dương, việc gì mà phải hỏi rõ như vậy chứ, đây chẳng phải là khiến người ta sinh nghi hay sao?

Trương Dương vẫn còn đứng ở đó cười một cách ngốc nghếch: “Bí thư Tần, về sau chúng ta là hàng xóm rồi.”

Tần Thanh chẳng để ý đến hắn, nói với Lưu Bảo Toàn: “Vẫn như vậy thôi, cố gắng để cho mọi người cùng hài lòng.” Lưu Bảo Toàn gật đầu lia lịa.

Trương Dương và Lưu Bảo Toàn cùng đi ra ngoài, Lưu Bảo Toàn chủ động hỏi hắn: “Tiểu Trương, gần đây biểu hiện của Chu Sơn Hổ thế nào?’

Trương Dương vừa nghe đã biết rằng y có dự định gì, liền cười nói: “Cậu ta biểu hiện thế nào chẳng lẽ ông không nhận thấy hay sao?”

Lưu Bảo Toàn thở dài, từ thái độ của y Trương Dương đã đoán được rằng Chu Bảo Toàn và khuê nữ của y là Lưu Hi Đình vẫn chưa chấm dứt mối quan hệ, Trương Dương chẳng thèm để ý đến chuyện của nhà y, rảo bước giãn khoảng cách với Lưu Bảo Toàn, nhưng nói ra thì cũng thật là trùng hợp, khi hai người xuống lầu liền gặp Chu Sơn Hổ, tiểu tử này nhìn thấy hai người họ liền ngớ người ra, sau đó vội vàng chui vào trong phòng làm việc của Trương Dương. Một lúc sau liền thấy con gái của Lưu Bảo Toàn, Lưu Hi Đình đuổi tới.

Trương Dương vốn tưởng rằng mình nhìn nhầm, nhưng hắn nhìn nhất định là Lưu Hi Đình mà, có điều hôm nay Lưu Hi Đình trang điểm nhạt, không đặc sắc như trước đó nữa, trông cô ta cũng đúng là một cô gái thanh tú, Lưu Bảo toàn nhìn thấy con gái cũng ngớ người: “Tiểu Đình, con đến đây làm gì?”

Lưu Hi Đình nói: “Con đến tìm Hổ Tử!”

Lưu Bảo Toàn nói: “Con đến tìm cậu ta làm gì?”

Lưu Hi Đình vốn chẳng để ý đến y, liền cao giọng nói: “Chu Sơn Hổ, em nhìn thấy anh rồi, anh ra đây cho em!”

Lưu Bảo Toàn mặt đỏ bừng bừng, thế này là thế nào cơ chứ, con gái của y lại ngang nhiên đến đơn vị làm việc để tìm Chu Sơn Hổ. Điều này chẳng phải đã làm người làm cha như y mất mặt sao? Lưu Bảo Toàn tức giận xông lên nắm lấy cánh tay của con gái: “Con về ngay cho cha, đây là đơn vị làm việc, con không sợ mất mặt, thì cha sợ.”

Lưu Hi Đình tức giận giật tay của y ra: “Cha bỏ con ra! Nhất định là cha không để Hổ Tử qua lại với con nữa, cha đúng là khinh nghèo ham của, cha khinh thường xuất thân của Hổ Tử, cha đã quên rằng ai cứu cha.”

Sắc mặt Lưu Bảo Toàn xanh lét, giơ cao tay muốn đánh con gái, Trương Dương vốn không muốn quản chuyện này, nhưng hắn đứng một bên, không thể nào giương mắt nhìn Lưu Hi Đình bị đánh được. Hắn bước lên trước nắm lấy cánh tay của Lưu Bảo Toàn, rồi nói tử tế: “Chủ nhiệm Lưu, ông đừng giận, có gì thì cứ từ từ nói.”

Lưu Hi Đình khóc: “Hổ Tử, anh đúng là loại vô lương tâm, lúc đầu anh nói thế nào cơ chứ, giờ đây anh không thèm để ý đến em nữa, anh có tin không, nếu anh không ra đây, em sẽ nhảy xuống hồ chết ngay cho anh xem?”

Chu Sơn Hổ mặt đau khổ trong phòng, nước mắt chỉ chực trào ra.

Lưu Hi Đình nói: “Được, nếu anh đã quyết tâm không gặp em, thì về sau anh đừng hối hận!” Cô gái này cũng thật là cứng đầu, vừa nói vậy liền quay đầu chạy xuống dưới lầu.

Cô ta làm như vậy khiến cho Lưu Bảo Toàn cũng sợ hãi, y vội vàng nói: “Trương Dương, cậu giữ tôi lại làm gì, mau, mau giữ con gái tôi lại đi.”

Lưu Hi Đình trên đường xuống lầu đã gặp cục trưởng cục quản lý tổng hợp La An Định, La An Định thấy Lưu Bảo Toàn ở phía trên lớn tiếng muốn chặn con gái lại, y cũng muốn chặn Lưu Hi Đình, nhưng lại bị Lưu Hi Đình đẩy ngã ra, mắt nhìn Lưu Hi Đình chạy ra khỏi bộ chỉ huy.

Chu Sơn Hổ nghe thấy động tĩnh ở ngoài, không chịu nổi nữa, gã kéo cửa phòng chạy ra ngoài đuổi theo.

Trương đại quan không muốn dudoir theo, nếu như hắn muốn đuổi theo thì Lưu Hi Đình không thể chạy đi một cách dễ dàng như vậy được, có điều Lưu Hi Đình này chạy cũng thật nhanh, vừa thoắt cái đã xuất hiện trước hồ Thanh Long, cô cũng không phải là muốn nhảy xuống, đến bên bờ cô dừng lại một chút, rồi nhìn về phía sau, cô muốn nhìn xem Chu Sơn Hổ có đuổi theo mình hay không, nhìn thấy Chu Sơn Hổ, Lưu Hi Đình khóc rất thảm thương: “Các người đừng lại đây, ai lại đây tôi sẽ nhảy xuống ngay!”

Lưu Bảo Toàn sợ nhũn cả chân, mặt không còn chút sắc huyết nào: “Tiểu Đình, con xuống đây đã!”

Lưu Hi Đình nói: “Hổ Tử….Anh có cần em không?”

Chu Sơn Hổ mặt đau khổ: “Tiểu Đình, em…Em lại đây… Anh….”

“Anh cái gì mà anh? Em luôn tưởng rằng anh là một nam tử hán, anh có chịu trách nhiệm với những việc mình đã làm không chứ?”

Lưu Bảo Toàn nghe thấy câu này, chỉ muốn tìm cái lỗ nẻ để chui xuống, mất mặt, thật là mất mặt, tại sao mình lại sinh ra đứa con gái này chứ, lần này thì hay rồi, người toàn đơn vị đã biết chuyện của cô ta và Chu Sơn Hổ, như thế này về sau người làm cha như y có thể ngẩng mặt nhìn ai được nữa chứ.

Chu Sơn Hổ nói: “Tiểu Đình, em đừng làm chuyện ngốc nghếch!” Gã tiến từng bước từng bước đến.

Lưu Hi Đình nói: “Anh có còn cần em không?”

Chu Sơn Hổ nhìn sang Lưu Bảo Toàn, không dám trả lời câu hỏi.

Lưu Hi Đình nói: “Anh nói đi chứ, anh nói gì đi chứ!”

Chu Sơn Hổ chỉ nói em lại đây, không dám trả lời vấn đề của cô ta một cách chính diện, Lưu Hi Đình thấy gã bước lại gần, không ngờ cô cắn răng, rồi nhảy tõm xuống dưới, Chu Sơn Hổ cũng nhảy theo cô ta.

Tất cả mọi người của bộ chỉ huy hầu như đã đến hết, mọi người cũng nhận ra Lưu Hi Đình nhảy hồ tự sát là giả, nếu muốn nhảy thì đã nhảy từ lâu rồi, tại sao nhất định phải đợi đến khi Chu Sơn Hổ đến trước mặt rồi mới nhảy, cô ta đang ép Chu Sơn Hổ, và cũng đang ép cha của mình, lần này thì có trò hay để xem rồi.”

Nước men bờ không sâu, Chu Sơn Hổ nhảy xuống rất nhanh đã kéo được Lưu Hi Đình lên, gã ôm cô thật chặt như sợ rằng cô ta sẽ chạy đi mất vậy, Lưu Hi Đình người ướt như chuột lột, ôm chặt lấy Chu Sơn Hổ, vừa khóc vừa nói: “Hổ Tử, em yêu anh, em không thể nào rời xa anh…”

Lưu Bảo Toàn mặt vừa đỏ vừa tím, trong lòng vừa tức vừa buồn, vừa lo lại vừa xấu hổ, có người vỗ vỗ vai y, quay mặt lại nhìn, hóa ra là Trương Dương, Trương đại quan nhìn Lưu Bảo Toàn đầy đồng tình: “Chủ nhiệm Lưu, sự việc của thanh niên, ông đừng nhúng tay vào nữa, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì bất trắc, chẳng phải phiền phức hơn sao?”

Lưu Bảo Toàn mặt dài thượt, quay người bước đi phía đằng xa, y chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đây, cảm giác rằng tất cả mọi người xung quanh đều đang cười nhạo y vậy, thậm chí khi y đã quay người, y vẫn có thể nhìn thấy vô số cánh tay đang chỉ chỉ trỏ trỏ đằng sau y, Lưu Bảo Toàn ý thức được, mình đã trở thành trò cười của bộ chỉ huy này.

Đám con cháu quan gia kinh thành đó quả nhiên đã đến Đông Giang vào cuối tháng, theo cách nói của họ, lần này họ tổ đội để đến tham quan, Chu Hưng Quốc, Từ Kiến Cơ, Phùng Cảnh Lượng, Vương Học Hải, Tiết Vĩ Đồng, điều làm cho Trương Dương không ngờ tới là Lương Khang cũng đến, không những gã đến, mà Cơ Nhược Nhạn cũng đến cùng.

Có câu nói rằng, có bạn từ xa đến là niềm vui khôn xiết, mặc dù Lương Khang không phải là bạn của Trương Dương, nhưng Trương đại quan cũng là một người hiếu khách, hắn đổi xử như nhau với tất cả mọi người, vô cùng nhiệt tình, chỗ ăn ở sắp xếp ở Nam Quốc sơn trang, hắn chọn chỗ đó bởi lẽ môi trường xung quanh của Nam Quốc Sơn Trang khá tốt, phong cảnh đẹp.

Lần này họ đã đi một chiếc xe bảy chỗ đến, không cao ngạo như Trương Dương thầm tưởng.

Sau khi sắp xếp chỗ ở cho họ, Trương Dương đến phòng của Chu Hưng Quốc, Chu Hưng Quốc rất khiêm nhường hòa nhã, không ngờ lại là đại ca của nhóm này, Chu Hưng Quốc thấy Trương Dương, liền cười nói: “Môi trường ở đây rất tốt, năm kia khi chúng tôi đến Đông Giang, chúng tôi đã ở khách sạn trung tâm hội triển lãm quốc tế, mặc dù cũng là khách sạn năm sao, nhưng lại kém hơn rất nhiều so với ở đây.”

Trương Dương nói: “Các anh ở thành phố lớn quen rồi, cả ngày đâu đâu cũng nhìn thấy những tòa nhà cao ốc xa hoa tráng lệ, vì vậy tôi sắp xếp một chỗ yên tĩnh để các anh cảm thụ một chút.”

Chu Sơn Hổ đưa cho Trương Dương một chiếc túi đẹp đẽ: “Tôi chẳng mang quà gì cho anh cả, mang cho anh một chai rượu tây thôi!”

Trương Dương cười nói: “Khách sáo quá!”

Chu Hưng Quốc cười nói: “Vậy thì anh cứ nhận lấy đi, đẩy qua đẩy lại mới là khách sáo!”

Trương Dương nói: “Lần này các anh định ở lại Đông Giang trong bao lâu?”

Chu Hưng Quốc nói: “Chắc là hai ngày, ngày kia chúng tôi sẽ đi Thượng Hải, ở đó còn phải tụ tập.”

Trương Dương nói: “Nhật trình của các anh định sắp xếp thế nào?”

Chu Hưng Quốc cười nói: “Tối nay chúng ta ăn tạm gì đó, sau đó mọi người sẽ đi thăm người nhà, sáng ngày mai sẽ đến thăm khu đô thị mới của các anh, ngày hôm kia thì rời đi.”

Trương Dương không ngờ họ sắp xếp lại đơn giản như vậy.

Chu Hưng Quốc nói: “Lần này chúng tôi đến với tư cách cá nhân thôi, không cần tổ chức tiệc tùng gì chính thức đâu, nói thật, mọi người đều không thích mấy trò hình thức đó, khó chịu lắm.”

Trương Dương gật đầu nói: “Vậy được, chúng ta đi chơi là chính, khảo sát là phụ.”

Chu Hưng Quốc cười vỗ lên đầu gối của Trương Dương: “Đúng là như vậy đấy!”

Tiết Vĩ Đồng mặc chiếc áo khoác màu xanh quân đội bước vào, đầu cô hơi ướt, có lẽ là vừa tắm xong, trong tay cầm một túi quần áo, sau khi bước vào liền vất cho Trương Dương: “Cho anh đấy!”