Chương 913: Lòng Người Dễ Đổi. (2)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trương Dương nói: Tào lão gia tử qua đời!

Cái gì? Cố Dưỡng Dưỡng ngạc nhiên trợn tròn đôi mắt đẹp, vành mắt lập tức đỏ, hai giọt nước mắt trong suốt theo mặt cười của cô ấy chảy xuống: Tại sao có thể như vậy? Trước đó em đi thăm ông ấy, ông vẫn còn rất tốt, ông còn nói muốn dạy em trù nghệ mà.

Trương Dương nói: Viêm phổi khẩu hình, ngày hôm qua bị nhiễm, đưa đến bệnh viện đột nhiên nặng thêm, hừng đông thì qua đời, hiện tại thi thể của ông ta đã đưa đi hoả táng. Trương Dương nói đến đây thì dừng lại một chút nói: Tào lão gia tử để lại cho em một quyển sách dạy nấu ăn.

Cố Dưỡng Dưỡng nói: Mang em đi nhìn.

Trương Dương gật đầu, tại loại thời khắc phi thường này, Cố Dưỡng Dưỡng vẫn biểu hiện ra vẻ không sợ và kiên cường của cô ấy, đồng thời cũng biểu hiện ra một mặt nhân tình vị của cô ấy, bởi vì Tào Tam Pháo bị nhiễm viêm phổi khẩu hình mà chết, ngay cả đồ đệ của ông ta cũng không dám đến nhìn, Cố Dưỡng Dưỡng có thể làm ra biểu thị như vậy, thật sự là đáng quý.

Trương Dương đưa Cố Dưỡng Dưỡng đi tới nhà tang lễ, xử lý hậu sự vì Tào Tam Pháo chỉ có Sử Thương Hải, Sử Thương Hải cũng không cho đám đồ đệ theo đến đây, dù sao hiện tại viêm phổi khẩu hình đang ầm ĩ làm nhân tâm hoảng sợ, dân chúng đều có tật giật mình, Tào Tam Pháo là bạn bè của ông, ông không muốn người khác theo mạo hiểm.

Trương Dương và Cố Dưỡng Dưỡng đến nhà tang lễ, Sử Thương Hải đã lấy tro cốt của Tào Tam Pháo, thấy Trương Dương bọn họ đến đây, Sử Thương Hải ít nhiều có chút kích động, hắn vuốt ve hủ tro cốt nói: Lão già kia, có người đến thăm ông kia, cuối cùng ông vẫn còn mấy người bạn bè.

Trương Dương đi ra phía trước, đưa tay đặt trên hủ tro cốt: Tào lão gia tử, tôi đã tới chậm, ngài đi tốt. lúc nói, nhớ tới giọng nói và dáng điệu nụ cười ngày xưa của Tào Tam Pháo, trong lòng đau xót, viền mắt không khỏi có chút nóng lên.

Cố Dưỡng Dưỡng thấy tình cảnh này không khỏi khóc lên.

Sử Thương Hải nói: Chúng ta đừng khóc, lão Tào người này trời sinh tính thích náo nhiệt, tuy rằng cả đời cơ khổ, nhưng ông ta không có chuyện phiền lòng gì, tôi là bạn cũ của ổng, hai người là vãn bối của ổng, có chúng ta tiễn đưa, lão Tào đi an ổn, trước khi chết ổng cũng nói qua, không nên làm nghi thức cái gì, sau khi hoả táng thì đem chôn cho nhanh

Trương Dương gật đầu: Được rồi, chúng ta mở lòng tiễn Tào lão gia tử cất bước!

Tào Tam Pháo vợ mất sớn, chôn ở nghĩa địa công cộng Thanh Dương sơn, bọn họ trực tiếp đi tới Thanh Dương sơn chuẩn bị đem Tào Tam Pháo và vợ của ông hợp táng.

Trương Dương trên đường đi mua rượu thuốc và đồ cúng, tới nghĩa địa công cộng lại giành làm thủ tục, Tào Tam Pháo thái độ làm người tốt, đột nhiên đi như thế, Trương Dương cũng cảm thấy khó chịu, nếu như hắn có thể tìm ra phương pháp đối kháng độc của, có thể bi kịch của Tào Tam Pháo sẽ không phát sinh.

Nghĩa địa công cộng Thanh Dương sơn có vẻ càng thêm vắng lạnh tịch liêu, viêm phổi khẩu hình đã trở thành một khối mây đen bao phủ trong lòng mọi người, quanh quẩn không đi.

Nhân viên công tác của nghĩa địa công cộng đem tro cốt của Tào Tam Pháo để vào huyệt, lại có người tìm tới, khiến cho Trương Dương cảm thấy ngoài ý muốn chính là, người đến đây lại là Kiều Bằng Cử và chú của hắn Kiều Thiên Khoát, bọn họ là đến đây đại biểu Kiều lão kính tặng hoa quyển cho Tào Tam Pháo, Tào Tam Pháo trước khi về hưu vẫn đều là đầu bếp của Kiều lão, tình cảm giữa hai người rất sâu, tin tức Tào Tam Pháo qua đời truyền tới chỗ Kiều lão, lúc đầu Kiều lão muốn đích thân đến đây, thế nhưng người ở nhà khuyên can mãi mới chịu ở lại trong nhà, để cho con trai nhỏ Kiều Thiên Khoát đứng ra đại diện cùng Kiều Bằng Cử cùng nhau đến đây bái tế.

Kiều gia có thể làm được một bước này, coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ, Trương Dương lần đầu tiên nhìn thấy Kiều Thiên Khoát, hắn biết Kiều Thiên Khoát là cha của Kiều Bằng Phi, tư lệnh viên Binh bộ hải quân hàng không, hiện nay đã trở thành một tướng lĩnh thực lực nhất trong quân đội có.

Kiều Bằng Cử cũng không ngờ rằng lại gặp phải Trương Dương ở chỗ này, hắn trước kính hiến vòng hoa trước mộ phần của Tào Tam Pháo, cùng Kiều Thiên Khoát bái lạy ba cái, đi tới trước mặt của Trương Dương nắm tay hắn nói: Cậu đến đây lúc nào? Kiều Bằng Cử hỏi những lời này, trên mặt cũng không có bất luận tiếu ý, thứ nhất là bởi vì vì hiện tại bầu không khí không thích hợp, còn có một nguyên nhân quan trọng là, hắn vẫn cho rằng Trương Dương còn đang ở Nam Tích chăm sóc cho em gái của hắn.

Trương Dương nói: Gặp phải chút việc gấp, cho nên chạy tới

Kiều Bằng Cử nói: Tình huống của Mộng Viện thế nào?

Trương Dương nói: Hoàn hảo, trên cơ bản đã ổn định xuống.

Kiều Bằng Cử thật ra biết tình huống của em gái đã ổn định, hắn chỉ là muốn thông suốt qua Trương Dương chứng minh một chút.

Kiều Thiên Khoát cũng đã đi tới, mỉm cười nói: Cậu là Trương Dương?

Trương Dương gật đầu, lễ phép xưng hô nói: Xin chào Kiều tư lệnh!

Kiều Thiên Khoát nói: Tôi nghe nói qua cậu, trẻ tuổi đầy hứa hẹn a!

Trương Dương cười cười: Trẻ tuổi tôi thừa nhận, đầy hứa hẹn thì có thể tôi gánh không nổi, người có năng lực hơn tôi rất nhiều, Bằng Cử cũng đầy hứa hẹn.”

Kiều Bằng Cử cũng không nhịn lộ ra nụ cười: Tên nhóc cậu bớt nói chuyện này, đúng rồi tôi nghe nói trước đó vài ngày cậu đi Tây Tạng.

Trương Dương nói: Đúng vậy, tôi còn gặp Kiều Bằng Phi, hắn còn giúp tôi làm giấy biên phòng.

Kiều Bằng Cử cười nói: Tôi cũng nghe hắn nói.

Kiều Thiên Khoát nói: Bằng Phi còn non nớt hơn hai người không ít. Từ khi con trai nhập, Kiều Thiên Khoát còn chưa có gặp qua. Trong lòng không nhớ đó là giả, thế nhưng lần này đưa con trai đi Tây Tạng tham gia quân ngũ là ý của lão gia tử, Kiều Thiên Khoát và vợ đều có chút không đành lòng, vì thế vợ chồng bọn họ còn đặc biệt đi tìm Kiều lão thương lượng, nhìn xem có thể đổi một chổ đi tòng quân khác hay không, Kiều lão ý đã quyết, dùng một câu từ mẫu ra bại nhi từ chối bọn họ.

Kiều Thiên Khoát hiện tại đã dần dần rõ ràng dụng ý của cha, những năm gần đây, hai vợ chồng bọn họ quả thật giáo dục sơ sót đối với con trai, Kiều Bằng Phi tự cho mình là rất cao, trà trộn vào trong vòng tròn của con cháu các cán bộ cao cấp trong kinh, lây nhiễm không ít tật xấu, muốn khiến cho hắn cải chính nhất định phải cho hắn nhảy ra cái vòng tròn này. Tại điểm này quyết định của Kiều lão là anh minh chính xác không thể nghi ngờ, Kiều Thiên Khoát cũng biết nguyên nhân tạo thành con trai đi đến Tây Tạng tòng quân cũng là người tuổi trẻ trước mắt này, nhưng ông cũng không có bất luận oán giận đối với Trương Dương, ngược lại từ đáy lòng sản sinh cảm kích, từ biểu hiện của con trai hiện nay mà xem, sinh hoạt của cao nguyên đã ma luyện tính tình phù hoa của nó ngày xưa, khiến cho nó dần dần thành thục lên.

Kiều Thiên Khoát và Sử Thương Hải rất quen thuộc, Kiều Bằng Phi đã từng là đệ tử tha thiết nhất của Sử Thương Hải, nói đến tình hình gần đây của Kiều Bằng Phi, Sử Thương Hải cũng không nhịn được thổn thức, lúc trước ông giận dữ đã trục xuất Kiều Bằng Phi, nhưng Kiều Bằng Phi cho tới nay cũng không có quên người sư phụ này, cách một đoạn thời gian lại gọi điện thoại đến đây, Sử Thương Hải cho tới bây giờ cũng không tiếp điện thoại, Kiều Bằng Phi liền đổi thành viết thư. Trong thư của hắn, Sử Thương Hải có thể cảm thụ được hắn lần này là chân thành sửa đổi, cũng động tâm tư một lần nữa thu nhập hắn vào môn hạ.

Lúc mọi người đang nói chuyện, lại có hơn mười người chạy tới đây, những người này đều là đồ tử đồ tôn của Tào Tam Pháo, tuy rằng bọn họ rất sợ viêm phổi khẩu hình, thế nhưng chung quy không chịu nổi dày vò của lương tâm, cho nên đến trước mộ phần phúng viếng.

Sử Thương Hải lạnh lùng nhìn cái đám đồ tử đồ tôn đang gào khóc này, thấp giọng mắng một câu: Cố làm ra vẻ! Dối trá cực kỳ!

Trương Dương nói: Sử lão gia tử, thôi kệ đi, hiện tại tình hình bệnh dịch nguy hiểm như thế, trong lòng ai cũng cảm thấy sợ, bọn họ có thể khắc phục cảm giác sợ hãi chạy đến đây tế bái Tào lão gia tử, coi như là có chút lương tâm, chúng ta không cần quá nghiêm khắc.