Chương 2100: Nỗi Khổ Riêng (1)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mưa bên ngoài không biết tạnh lúc nào, Cố Doãn Tri vỗ vỗ vai Trương Dương: Ra hậu viện một chút.

Bọn họ cùng nhau tới hậu viện, ngôi mộ chôn quần áo và di vật của Cố Giai Đồng đã không thấy, sau cơn mưa cỏ hậu viện xanh mướt, Cố Doãn Tri hít một hơi không khí ẩm ướt rồi nói khẽ: Thì ra chỗ tốt nhất để cất giữ hồi ức là ở trong lòng.

Trương đại quan nhân gật đầu công nhận, hắn ở sâu trong lòng không tự chủ được hiện ra khuôn mặt của Nguyên Hòa Hạnh Tử, gần đây không biết vì sao, hắn luôn rất dễ dàng liên hệ Nguyên Hòa Hạnh Tử và Cố Giai Đồng. Tuy rằng kết quả giám định trước đó đã cho thấy hai người không phải là một người, nhưng hắn vẫn thỉnh thoảng nảy sinh ra ảo giác này.

Trương Dương nói: Cha, Tiết lão trong hồi ức của cha nhất định giữ địa vị rất quan trọng.

Cố Doãn Tri nhướn mày, Trương Dương sẽ không đột nhiên nhắc tới vấn đề này, Tiết lão đã từ trần, dụng ý Trương Dương nhắc tới Tiết lão chắc là chuyển dời đề tài đến trên người Tiết Thế Luân. Cố Doãn Tri nói: Tiết lão là ân sư của tôi, cũng là người mà tôi cả đời này kính trọng nhất.

Trương Dương nói: Tài phú của tài phú là tích lũy như thế nào?

Cố Doãn Tri Cố Doãn Tri: Tôi cũng không rõ lắm, trước đây tôi từng nói vơi anh, chuyện sau khi Tiết Thế Luân bỏ quan tòng thương tôi không biết, chỉ biết là hắn ra hải ngoại phát triển, Tiêu Quốc Thành đã chiếu cố cho hắn rất lớn.

Trương Dương nói: Cha, con muốn mạo muội hỏi một câu, cha và Tiết Thế Luân trước đây là bằng hữu ư?

Cố Doãn Tri rõ ràng bị những lời này của Trương Dương hỏi cho nghẹn lời, y ngẩng đầu nhìn bầu trời vừa được trận mưa rửa sạch, trời là một mảng màu xanh, không có một gợn mây nào. Sự tinh thuần khiến cho người ta cảm thấy vô cùng không chân thật.

Một vấn đề Vô cùng đơn giản lại làm khó Cố Doãn Tri, tới cái tuổi này của y rồi, hai chữ bằng hữu này tuyệt đối không không đơn giản như ngoài mặt, trong đó bao hàm nội hàm rất phong phú, bằng hữu! Cố Doãn Tri nhắm mắt lại, nhớ tới thời niên thiếu chơi cùng nhau, nhớ tới thời thiếu niên ngồi cùng bàn. Nhớ tới lúc còn học chung đại học, nhớ tới lúc là đồng nghiệp trên sĩ đồ, nhưng hiện tại bên cạnh hắn rốt cuộc còn lại ai? Khi còn cùng chơi thì không nhớ nổi mặt, khi thời thiếu niên thì mất liên lạc, bạn học đại học thì mỗi người một nơi, rất ít liên hệ. Đồng nghiệp trên sĩ đồ? Khóe môi Cố Doãn Tri hiện ra một tia cười khổ, trong quan trường có thể tìm được bằng hữu chân chính ư? Đáp án hiển nhiên là không rồi.

Cha! Trương Dương thấp giọng gọi Cố Doãn Tri.

Cố Doãn Tri từ trong trầm tư tỉnh lại, y nói khẽ: Không phải! Tôi vừa rồi nghĩ, tôi không có bằng hữu trên ý nghĩa chân chính, có lẽ có thể nói như vậy, trong kiếp sống sĩ đồ dài đằng đẵng, tôi đã đánh mất tất cả bằng hữu của mình rồi. Y thở dài: Không những là tôi, bên trong quan trường rất khó tìm được bằng hữu chân chính.

Trương đại quan nhân cũng rất hiểu về quan trường, cho nên hắn rất tán đồng lời nói của Cố Doãn Tri. Trương Dương nói: Tiêu chuẩn phán định bằng hữu của mỗi người đều khác nhau, có thể là tiêu chuẩn của cha cao quá. Người bình thường không thể lọt vào mặt cha, bằng hữu của con rất nhiều, đều là một số bạn nhậu, bình thường nói chuyện phiếm đánh rắm thì nhiều, nếu dựa theo tiêu chuẩn của cha thì có thể con cũng chẳng tìm được một ai.

Cố Doãn Tri nói: Ở trong quan trường, bất kể anh tình nguyện hay không, người khác đều sẽ dùng tiêu chuẩn quyền lực để cân nhắc anh, cho nên trong quan trường chuyện nịnh hót a dua thì rất nhiều, chuyện người vừa đi trà liền lạnh cũng gặp không ít.Y ý thức được mình tựa hồ đã lệch khỏi quỹ đạo chủ đề, thở dài nói: Tiết Thế Luân và tôi không phải là là bằng hữu, cũng không phải là kẻ địch, phương pháp làm việc của chúng tôi bất đồng, so với hắn thi tôi có vẻ bảo thủ hơn.

Trương Dương nói: Hắn có phải quy hết trách nhiệm trên chính đàn năm đó lên người cha không?

Cố Doãn Tri cười nói: Tôi làm việc chỉ cầu không thẹn với lương tâm, rất ít khi chú ý người khác nhìn tôi thế nào.

Cố Doãn Tri tuy rằng không trả lời trực tiếp, nhưng đã gián tiếp công nhận suy đoán của Trương Dương.

Trương Dương nói: Cha, cha cảm thấy nhân vật phía sau màn có thể khiến bí thư Tống thận trọng như vậy có thể là ai? Những lời này của Trương đại quan nhân hiển nhiên là thừa, trước đó hắn đã để lộ suy nghĩ của mình rồi.

Cố Doãn Tri nói: Có một số lời không thể nói lung tung được, nhất là dưới tiền đề anh vẫn chưa có chứng cớ, ở trong quan trường nhất định phải nhớ kỹ bốn chữ cẩn ngôn thận hành, người nhất định phải phân rõ hoàn cảnh thì mới có thể quyết định khi nào nên làm lớn, lúc nào thì nên bảo trì khiêm tốn nép mình. Chiến tranh chia làm rất nhiều loại, cái giá lớn nhất thường thường là xung đột chính diện, cho nên trên thế giới này mới xuất hiện thuyết chiến thuật. Nói tới đây Cố Doãn Tri ngáp một cái rồi nói: Có chút mệt mỏi rồi, tôi đi nghỉ ngơi.

Trương Dương ngây ra một thoáng, Cố Doãn Tri rõ ràng vừa mới ngủ dậy mà, sao giờ lại muốn đi ngủ? Xem ra là không muốn tiếp tục trả lời những câu hỏi của mình, không muốn nhắc lại đoạn cố sự của y với Tiết Thế Luân.

Sau khi từ Trần Cương khai ra Hạng Thành tồn tại vấn đề lớn, Trương Dương đã bước đầu tỏa định độc thủ phía sau màn là Tiết Thế Luân, Hạng Thành sở dĩ có thể có địa vị chính trị hiện tại, ít nhiều cũng nhờ Tiết lão chiếu cố, quan hệ của hắn và Tiết Thế Luân vô cùng thân cận, nếu Hạng Thành thực sự ăn hối lộ trái pháp luật như Trần Cương đã nói, như vậy mục đích hắn ăn hối lộ trái pháp luật là ở đâu? Tất cả hành vi trái pháp luật của hắn cuối cùng là để phục vụ ai? Căn cứ vào tình huống hiện tại cho thấy, khả năng lớn nhất chính là Tiết Thế Luân, Trương đại quan nhân thậm chí lớn mật đoán rằng, giữa Tiết Thế Luân, Tiêu Quốc Thành và rất nhiều quan viên Bắc Cảng đều có giao dịch phía sau màn không ai biết, nhưng trước khi có chứng cớ vô cùng xác thực thì Trương Dương cũng chỉ có thể đoán, Cố Doãn Tri có câu nói đúng, những lời này không thể nói lung tung được, nhất là đối mặt những người thâm hậu căn cơ này, phải thật sự cẩn trọng, bằng không chỉ tổ mang tới rất nhiều phiền toái cho bản thân.

Nhìn mặt cỏ trước mắt, mộ chôn quần áo và di vật của Cố Giai Đồng sớm đã không còn, Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới, vận mệnh của ba đứa con của Cố gia gặp rất nhiều khúc chiết, Cố Dưỡng Dưỡng lúc nhỏ thì gặp tai nạn giao thông, nếu không phải gặp mình, hiện tại chắc vẫn xe lăn, Cố Minh Kiện thì bị người ta dụ dỗ hít thuốc phiện, về sau lại dính vào vụ án đâm người mà bị bỏ tù, sau khi ra tù thì cũng lận đận vô cùng, cho tới lúc này mới mới chính thức trở nên thành thục, mà Cố Giai Đồng, nhớ tới Giai Đồng, nội tâm Trương Dương không khỏi lại cảm thấy đau đớn, trước mắt hiện ra khuôn mặt tái nhợt và kinh hoàng của Cố Giai Đồng, không biết hồn của cô ta liệu có phải đang phiêu đãng trên sông Niagara hay không?

Cố Doãn Tri cả đời thanh liêm chính trực, người như vậy, vốn không nên gặp ông sự đối đãi không công bình của ông trời như vậy, chẳng lẽ tất cả những cái này đều là trùng hợp? Trương Dương không tin, cũng không tin ông trời lại tàn nhẫn đối với một người tốt như vậy, nếu tất cả những cái này là có khả năng trả thù tồn tại, trong lòng Trương Dương xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc, Cố Doãn Tri đã nói, y cả đời này không có bằng hữu chân chính, nhưng cừu nhân thì sao? Sự ngay thẳng và thanh liêm của y liệu có phải đã đắc tội với một số hay không? Liệu có phải có một số người thủy chung đang ở trong bóng tối nhìn y với ánh mắt hận thù hay không?

Cố Dưỡng Dưỡng lặng lẽ đi tới phía sau Trương Dương, nói khẽ: Nhớ chị em à?

Trương Dương quay sang nhìn nhìn cô ta, khóe môi lộ ra nụ cười.

Cố Dưỡng Dưỡng nói: Nếu chị em còn sống, anh liệu có cưới chị ấy không?

Trương đại quan nhân bị câu hỏi của cô ta khiến cho có chút kinh ngạc, ngây ra một thoáng rồi mới: Sẽ! Trương đại quan nhân không hề nói dối, hắn trước đây vẫn luôn muốn cưới tất cả hồng nhan tri kỷ, hưởng hết phúc nhân gian.

Cố Dưỡng Dưỡng nói: Tuy rằng em biết không nhất định, nhưng em vẫn tin anh, không biết vì sao nữa. Khi lời này, ánh mắt của cô ta không khỏi lộ ra vài phần nhu tình, tình cảm rất kỳ quái, ví dụ như cô ta đối với Trương Dương, trong cảm nhận cô ta thì Trương Dương vĩnh viễn là tồn tại hoàn mỹ, không có bất kỳ ai có thể thay thế. Cô ta lại nói: Trong lòng anh rốt cuộc yêu người nào nhất?

Trương Dương nói: Dưỡng Dưỡng, anh không phải là một người tốt, cũng không hoàn mỹ như em nghĩ về anh đâu.

Cố Dưỡng Dưỡng không nói gì, chỉ dùng lắc đầu để phản đối những lời này của hắn, trong lòng cô ta, Trương Dương là hoàn mỹ.

Trương Dương cười cười, nụ cười của hắn vô cùng phức tạp, nói khẽ: Anh đi đây?

Sao không ở lại ăn cơm?

Trương Dương nói: Hôm nay không được, anh còn có chuyện quan trọng phải làm.

Chuyện quan trọng mà Trương đại quan nhân nói là đi tìm Võ Trực Anh Nam, Trình Diễm Đông tuy rằng tra được hắn đang ở Đông Giang, nhưng căn cứ vào phản hồi của Kì Sơn, Võ Trực Anh Nam hai ngày nay không hề về khách sạn.

Nhưng Kì Sơn ở Đông Giang dù sao cũng có rất nhiều quan hệ. Rất nhanh đã giúp Trương Dương tra được địa chỉ của Võ Trực Anh Nam, mục đích thằng ôn này đến Đông Giang rất có thể là để tránh đầu sóng ngọn gió, chuyện ở Tân Hải rất ồn ào, phía Nhật tuy rằng không ai lôi hắn ra, nhưng chung quanh còn có không ít công nhân Trung Quốc, bọn họ rất có thể sẽ nhận ra mình, cho nên Võ Trực Anh Nam mới tới Đông Giang tạm lánh.