Chương 1925: Mất Lý Trí (2)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trần Thanh Hồng nói: Tôi đi gọi bác sĩ.

Trương Dương tóm lấy tay cô ta, trong hai mắt lộ hung quang, gằn từng chữ: Chuyện đêm nay mọi người tốt nhất hãy cứ coi như là chưa xảy ra. Trần Thanh Hồng bị hắn dọa cho sợ đến nỗi nước mắt sắp tuôn ào ào.

Trần Cương nói khẽ: Làm sao bây giờ?

Viên Hiếu Thương có chút không cam lòng, lại sờ sờ gáy Tang Bối Bối, vẫn không có mạch đập, hơn nữa nhiệt độ cơ thể của Tang Bối Bối tựa hồ trở nên có chút lạnh đi. Trong lòng hắn đã xác định Tang Bối Bối đã chết, hắn nhìn về phía Trương Dương.

Vẻ mặt của Trương Dương cũng lộ ra vẻ vô cùng lo lắng bất an.

Tâm tình của Trần Cương lúc này cực kỳ phức tạp, chuyện đêm nay hiển nhiên là ngộ sát, thân là bí thư Ủy ban kỷ luật, Trần Cương nắm rất rõ pháp luật, hắn biết hậu quả của chuyện này. Cho dù Trương Dương bởi vậy mà gặp nạ. Pháp luật cũng sẽ không được chết yên lành, hắn có nhược điểm bị Trương Dương nắm ở trong tay. Trương Dương nếu xảy ra chuyện thì mình khẳng định cũng xong rồi.

Viên Hiếu Thương thì nghĩ đến một chuyện khác, chuyện tuy rằng phát sinh ở Thiên Nhai, nhưng ông chủ phía sau Thiên Nhai chính là mình, nếu một chuyện Tang Bối Bối chết ở trong tay Trương Dương bại lộ, như vậy, về sau Thiên Nhai, thậm chí ngay cả khách sạn vương miện cũng không thể làm ăn được nữa. Còn có một việc khá quan trọng, Trương Dương có ơn đối với mình, nếu không phải nhờ Trương Dương. Con hắn đã sớm bị người ta bắt cóc rồi, Viên Hiếu Thương nên đi đâu về đâu thì tất cả phải xem ý của bản thân Trương Dương.

Trần Thanh Hồng vẫn có chút không cam lòng, cô ta vươn tay ra sờ cổ Tang Bối Bối, cảm thấy da thịt Tang Bối Bối đã lạnh, lúc này cô ta đã bắt đầu dần dần tiếp nhận sự thật Tang Bối Bối đã chết, run giọng nói: Cô ta… Cô ta vốn định nói Tang Bối Bối đã chết, nhưng Viên Hiếu Thương kịp thời ngăn lại.

Mấy người hướng ánh mắt về phía Trương Dương, chuyện này là Trương Dương gây ra, nên làm gì thì tất nhiên phải xem ý tứ của hắn.

Trương Dương nói: Bối Bối say rồi, tôi đưa cô ta về nhà.

Hắn đi tới đỡ Tang Bối Bối dậy.

Trần Cương minh bạch ý tứ của Trương Dương, hắn muốn che giấu chuyện tối nay. Trần Cương không tỏ thái độ, hắn biết bất kể mình muốn hay là không muốn thì cũng đã bị kéo vào trong một phiền phức cực lớn.

Viên Hiếu Thương nói với Trần Thanh Hồng: Trần tổng, Tang Bối Bối uống say, cô biết nên làm như thế nào chứ, tôi nghe nói cô vừa xa thải cô ta hả?

Trần Thanh Hồng tuy rằng sợ, nhưng cô ta vẫn chưa bị dọa cho ngu đi, những lời này của Viên Hiếu Thương căn bản chính là đang nhắc nhở cô ta, Trần Thanh Hồng liên tục gật đầu, hiện tại bất kể Viên Hiếu Thương nói gì thì cô ta chỉ có gật đầu.

Trương Dương nói với Viên Hiếu Thương: Hiếu Thương, anh giúp tôi đưa cô ta về.

Viên Hiếu Thương không chút do dự gật đầu, Trương Dương lại nói với Trần Cương: Bí thư Trần, phiền ngài giúp tôi lái xe.

Viên Hiếu Thương và Trần Cương đều đã kiến thức thân thủ của Trương Dương, ai cũng biết hắn lợi hại, Trương Dương lúc này đã hoàn toàn trấn định, hắn đang kéo hai người vào vũng bùn.

Viên Hiếu Thương không hề do dự chút nào, Trần Cương thì lại không khỏi có chút lo lắng, thằng cha này chắc không phải muốn giết người diệt khẩu chứ? Có điều chuyện đã đến nước này, nếu hắn muốn bứt ra thì ngược lại sẽ khiến người ta nghi ngờ.

Vì thế dưới sự trợ giúp của Viên Hiếu Thương và Trần Cương, Trương Dương ôm Tang Bối Bối đi thang máy xuống dưới lầu, Viên Hiếu Thương hiện tại phát hiện chốt tốt của thang máy là có tính bảo mật rất tốt, ít nhất tình cảnh Trương Dương mang Tang Bối Bối đi không bị quá nhiều người ngoài nhìn thấy.

Biểu hiện của Viên Hiếu Thương sau khi chuyện là tích cực phối hợp, Trương Dương ném chìa khóa ô tô cho Trần Cương, Trần Cương Trương Dương xe của Trương Dương, Viên Hiếu Thương giúp Trương Dương đưa Tang Bối Bối vào bên trong xe.

Sau khi khởi động ô tô, Trần Cương mới nói: Đi đâu?

Trương Dương nói: Góc Thương Gia!

Trần Cương cắn cắn môi, hắn đời này tuy rằng làm không ít chuyện xấu, nhưng chuyện giúp người ta hủy thi diệt tích thì vẫn là làm lần đầu, Trương Dương à Trương Dương, tối nay anh đã biến cả tôi và Viên Hiếu Thương thành đồng lõa rồi.

Khi đi qua cửa hàng tạp phẩm Trương Dương bảo Trần Cương dừng xe, bảo Viên Hiếu Thương xuống mua bao tải và dây thừng.

Viên Hiếu Thương đã biết Trương Dương muốn làm gì, Tang Bối Bối nằm ở ghế sau không nhúc nhích, vẻ mặt của Trương Dương thì âm trầm tới dọa người.

Trần Cương dựa theo chỉ dẫn của Trương Dương lái tới một con phố nhỏ tối tăm của góc Thương Gia, xác định chung quanh không có ai, Trương Dương ôm lấy thi thể của Tang Bối Bối đi về phía trước, Viên Hiếu Thương cầm bao tải và dây thừng theo ở phía sau, Trương Dương nói với Trần Cương: Anh chờ ở trong xe đi, thuận tiện trông chừng giúp tôi.

Trần Cương lúc này đã sợ đến nỗi run rẩy, gật đầu, lấy ra một bao thuốc, rút một điếu rồi châm. Nhìn Trương Dương và Viên Hiếu Thương một trước một sau đi về phía góc tối, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, thằng ôn Trương Dương này đúng là tâm ngoan thủ lạt, chẳng trách trẻ tuổi như vậy đã lên tới vị trí hiện tại, với thân thủ của thằng ôn này, tối nay liệu có giết mình diệt khẩu không? Trần Cương càng nghĩ càng sợ, nhưng nghĩ còn có Viên Hiếu Thương, còn có Trần Thanh Hồng, Trương Dương không thể giết hết tất cả bọn họ được. Nhìn từ góc độ khác, Trương Dương cũng không sướng gì, hắn nắm được thóp mình, mình lần này cũng nắm được thóp hắn, người hói đầu đừng cười lão hòa thượng, mọi người đều chẳng phải là người tốt! Nội tâm của Trần Cương đang giao chiến kịch liệt.

Viên Hiếu Thương và Trương Dương tới một dốc núi đá, dốc núi không tính là cao, nhưng phía dưới nước sâu sóng mạnh, đúng là địa điểm tốt để hủy thi diệt tích.

Trương Dương sờ cổ Tang Bối Bối, tựa hồ vẫn còn mang một tia cuối cùng, hắn lắc đầu, thở dài rồi cúi xuống hôn khuôn mặt đã lạnh cứng của Tang Bối Bối, quay sang nói với Viên Hiếu Thương: Anh giúp tôi nhét cô ta vào bao tải, tôi không đành lòng!

Viên Hiếu Thương gật đầu, hắn tới trước mặt Tang Bối Bối, nhìn khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời của Tang Bối Bối, trong lòng cũng thương tiếc, hắn nhét thi thể của Tang Bối Bối vào trong bao tải, trong lúc này Trương Dương đã gom được không ít đá, nhét hết vào bao tải chứa Tang Bối Bối, Viên Hiếu Thương nhớ tới lời nói mới rồi của hắn, trong lòng thầm than, còn nói không đành lòng ư, xuống tay so với tôi còn ác độc hơn vài phần.

Trương Dương nhét không ít đá vào bao tai, sau đó thì buộc lại.

Viên Hiếu Thương giúp hắn khênh bao tải lên, cảm thấy bao tải này cực kỳ trầm trọng, đừng nói bên trong là cỗ thi thể, cho dù là một người sống, ném xuống cũng mất mạng.

Trương Dương nhìn Viên Hiếu Thương một cái rồi nói khẽ: Tôi đếm tới ba, chúng ta cùng ném.

Viên Hiếu Thương gật đầu, nghe thấy Trương Dương thấp giọng đếm: Một, hai ba! Hai người đồng thời phát lực, ném bao tải chứa thi thể Tang Bối Bối và đá xuống sườn đá.

Hai người dõi mắt nhìn, thấy bao tải đã chìm vào trong nước biển sâu không thấy đáy.

Viên Hiếu Thương nhìn nhìn chung quanh, xác định chung quanh không có ai, hai người nhanh chóng rời khỏi sườn núi, trở lại bên trong xe việt dã của Trương Dương. Trần Cương nói khẽ: Xong chưa?

Trương Dương nói: Đi! Rời khỏi nơi này!

Trần Cương nhanh chóng quay đầu xa lái đi.

Ở khu nam thành phố Bắc Cảng, Trương Dương bảo Trần Cương dừng xe, Trần Cương đạp phanh, nhìn đèn đuốc phía trước, vẫn có chút kinh hồn chưa.

Trương Dương chỉ vào quán lẩu Thập Lý Hương ở bên cạnh, nói: Xuống xe đi, tôi mời các anh uống rượu cho đỡ sợ!

Toàn bộ buổi tối đều là Trương Dương chỉ huy, Trần Cương và Viên Hiếu Thương hoàn toàn theo lệnh mà làm mỗi người bọn họ đều cần trấn định, một chén rượu vào bụng, Trần Cương cảm thấy thân thể của mình đã khôi phục được một chút nhiệt độ, đầu óc đã trở nên cứng ngắc của hắn cũng dần dần ấm lại, đó là một buổi tối mà hắn cả đời cũng khó quên.

Bí thư Ủy ban kỷ luật Thành phố Bắc Cảng Trần Cương, bí thư thị ủy Tân Hải Trương Dương, phú thương Bắc Cảng Viên Hiếu Thương, ba người ngồi rong một quán lẩu ở khu nam Bắc Cảng uống rượu, đây là tình cảnh mà người thường không thể tưởng tượng.

Trương Dương đặt chén rượu xuống, nhìn thẳng vào Viên Hiếu Thương, nói: Phía Trần Thanh Hồng sẽ không có vấn đề chứ?

Viên Hiếu Thương gọi điện thoại trước mặt hắn, Trần Thanh Hồng ở bên kia vẫn luôn chờ điện thoại của hắn, Viên Hiếu Thương nói: Chuyện xử lý thế nào rồi?

Trần Thanh Hồng run giọng nói: Làm thỏa đáng rồi, trừ chúng ta ra thì không có bất kỳ ai biết cả, tự cô ta vừa rồi nói không làm nữa, mọi người đều biết cô ta nghỉ việc.

Viên Hiếu Thương nói: Trần tổng, tôi nghĩ chắc tôi không cần phải dặn cô nên làm thế nào chứ, chỉ cần chuyện này có thêm ai biết, tôi sẽ lôi cô ra hỏi tội.

Trần Thanh Hồng nói: Tôi hiểu, tôi hiểu… tôi không biết gì cả…

Viên Hiếu Thương gác điện thoại, cầm chén rượu lên chạm với Trương Dương: Tôi cam đoan phía Thiên Nhai sẽ không xảy ra vấn đề, Trần Thanh Hồng miệng rất kín.

Trương Dương nhìn sang Trần Cương, Trần Cương không nhịn được rùng mình một cái, ngay cả Viên Hiếu Thương cũng không nghĩ thông, vì sao Trần Cương lại sợ Trương Dương tới mức này?

Trần Cương nói: Anh yên tâm, tôi sẽ không nói gì cả.

Trương Dương rót đầy cho mình một chén, cầm chén rượu lên uống cạn: Về sau tôi sẽ không quên những gì các anh đã làm cho tôi!