Chương 485: Trong Nắng Sớm

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Cùng với sự chuyển động vào sâu của nội lực, khí đen trên mặt Trương Dương càng lúc càng đậm, một lúc lâu, hắc khí bắt đầu chuyển nhạt, từ chỗ kim châm vào liền chảy ra những dòng máu màu đen, cuối cùng sắc da Trương Dương cũng đã hồi phục lại bình thường, nhưng móng tay trái của hắn lại trở nên đen sì, Trương Dương mở to mắt ta, một tay rút kim châm rồi lại lần lượt cắm vào đầu ngón tay, sự đau đớn càng làm cho hắn tỉnh táo hơn. Trương Dương nhúng tay trái vào trong bồn tắm, máu đen dần dần chảy ra, rất nhanh nước trong bồn tắm đã nhiễm đen.

Trần Tuyết cảm thấy nội công của mình bắt đầu gặp trở ngại, cơ năng phòng ngự trong người Trương Dương bắt đầu hồi phục, nội công Trần Tuyết như đã kêu gọi thành công nội lực đã ngủ từ lâu trong người Trương Dương. Hai luồng nội lực nóng lạnh khác nhau của Trương Dương bắt đầu bốc lên trong đan điền, chúng xung kích nhau làm cho xương cốt Trương Dương như muốn nứt ra, đau không muốn sống.

Trương Dương trong lòng vô cùng buồn bực, hận không thể gào lên, hắn thực sự không có cách nào chịu đựng được sự dày vò đau khổ như thế này, hắn muốn đứng lên. Trần Tuyết đã sớm nhìn ra biểu hiện khác lạ của hắn, liền chỉ ngón tay vào đại nhã huyệt của hắn, tay trái di chuyển một vòng rồi áp sát vào chỗ đan điền của hắn, nội công lại truyền vào cơ thể hắn. Trong lúc mấu chốt này Trương Dương nhận được sự giúp đỡ của cô ấy đúng như người sắp chết khát gặp được một giọt sương ngọt, tình thần rung động lên, sự hỗn loạn trong đầu cũng dần tĩnh lại.

Trần Tuyết lại cảm thấy hơi hướng trong cơ thể Trương Dương hình thành hai luồng chính phản khác nhau, nóng lạnh khác thường, nội lực của cô ấy đều đã bị nạp hết vào cơ thể Trương Dương. Khi áp chặt tay vào lưng Trương Dương có thể cảm thấy cơ thể hắn nửa nóng nửa lạnh. Là người ngoài mà cũng có thể cảm giác được sự biến hóa cực đại như vậy thì áp lực và sự dày xéo trong người mà Trương Dương phải chịu có thể đoán cũng biết.

Trương Dương cảm thấy cơ thể mình như chia làm hai nửa, một nửa như bị ném vào trong vùng tuyết đóng băng, một nửa lại bị rơi vào trong vùng nắng nóng như thiêu như đốt, hai luồng sức mạnh nóng lạnh khác nhau phát tác dụng cùng một lúc, cột sống của hắn như muốn nứt đôi ra. Nhưng trong lúc đang đau đớn lại cảm thấy một luồng khí tươi mát đang thấm dần vào trong, áp chế bớt sự xung kích kịch liệt của hai luồng sức mạnh kia. Nội lực mà Trần Tuyết tu hành đã có tác dụng trị thương thần kì, không những khơi dậy nội lực đang ngủ say của Trương Dương mà còn làm cho hai luồng nội lực khác biệt này dung hòa lẫn nhau, chắp nối vào nhau.

Lúc này sự đau đớn mà Trần Tuyết phải chịu không hề ít hơn Trương Dương, cơ thể nhỏ nhắn của cô ấy áp vào Trương Dương, nội lực trong cơ thể đã trở nên không thể khống chế, nhanh chóng chảy biến mất vào trong cơ thể Trương Dương. Nội lực của Trần Tuyết tuy đã có căn cơ rất tốt, nhưng so với Trương Dương thì vẫn là một trời một vực, nội lực trước đây của Trương Dương không phải hoàn toàn mất đi, chỉ cần có cơ hội thích hợp thì nó sẽ nhanh chóng phục hồi lại, mà vừa hay Trần Tuyết lại dùng nội lực kích hoạt lại nội lực ngủ say của hắn, làm cho nội lực của Trương Dương phục hồi lại.

Trần Tuyết cảm thấy nội lực của mình càng lúc càng yếu, cả người như muốn rã ra. Hai luồng khí trong người Trương Dương lại bắt đầu tình lại, chúng bắt đầu tuần hoàn lưu động từ trong ra ngoài, làm cho nước trong bồn tắm xoay chuyển bắn lên tung tóe, dòng nước xoay chuyển càng lúc càng nhanh, cuối cùng hình thành một vòng xoáy nước bao quanh lấy người Trương Dương.

Trần Tuyết nhìn cảnh tượng kì dị trước mắt, dường như không thể tin nổi vào mắt mình. Trong màn nước, Trương Dương trở nên mờ mịt, Trần Tuyết đưa ngón tay tới, cẩn thận chạm vào màn nước, màn nước rung lên, rồi lại cuốn sát hơn vào người Trương Dương.

Trần Tuyết lo mình sẽ gây ra ảnh hưởng tới Trương Dương, nên dùng chút sức cuối cùng rời khỏi bồn tắm, dựa vào tường, lại thấy bồn tắm đã hiện ra cả đáy, xoáy nước đã ôm trọn Trương Dương bên trong, phạm vi cũng bắt đầu thu nhỏ lại, cuối cùng phủ kín cơ thể Trương Dương, hình thành một màn nước màu đen trong suốt một nửa, màn nước hoàn toàn dừng chuyển động, áp chặt vào người Trương Dương và đóng thành băng.

Trần Tuyết bất giác có chút sợ hãi, so với thiếu nữ bình thường, nội tâm của cô ấy kiên cường hơn nhiều, nhưng cảnh tượng kì dị trước mắt vẫn làm cho cô ấy lo lắng không thôi. Cô ấy đưa tay tới, sờ vào cái thứ đang bọc lấy người Trương Dương, nó lạnh khác thường, quả nhiên là băng. Trần Tuyết lập tức hoảng loạn, cô ấy run giọng nói: “Trương Dương…. Trương Dương…” Ngay cả cô ấy cũng không thể nghe rõ được tiếng của mình, lúc này cơ thể đã yếu đến cực điểm. Cảnh vật trước mắt dần mờ đi, cuối cùng quá mệt mỏi, Trần Tuyết đã không chống cự lại nổi mà ngất lịm đi.

Lúc này lớp bằng màu đen trong suốt một nửa bao lấy người Trương Dương bắt đầu nứt ra, những tiếng nứt lách tách vang lên, từng mảng băng màu đen rơi xuống, chỉ trong khoảng nửa phút ngắn ngủi, lớp băng bọc lấy người Trương Dương đã hoàn toàn rơi hết xuống. Trương Dương từ từ mở mắt ra, lớp băng trên lông mi đã tan thành những giọt nước li ti. Hắn thở phào một tiếng, nhìn lại đôi tay mình, phát hiện chỗ con chồn phát quang cắn giờ đã se lại. Mấy vết thương trên người cũng không còn cảm giác tê ngứa nữa, hắn nhảy ra khỏi bồn tắm, thấy xung quanh bồn tắm toàn là mảnh vụn của băng, rồi thấy Trần Tuyết mặt mày tái nhợt đang nằm dưới đất. Hắn nhớ lại tình hình lúc nãy, cô gái nhỏ này đã mạo hiểm tính mạng của mình để giúp hắn ép chất độc ra rồi giờ trở nên yếu đuối như thế này, lòng hắn không khỏi cảm động và xót xa. Tuy Trần Tuyết bình thường đối với hắn không thân thiết cho lắm. Nhưng đến thời khắc mấu chốt, hành động của Trần Tuyết lại chứng mình sự quan tâm của cô ấy đối với mình là hoàn toàn có thể hi sinh an nguy cá nhân. Trương Dương bế Trần Tuyết dậy đặt lên giường, lúc này mới cảm thấy toàn thân là một mùi tanh hôi, nhớ ra lúc ép độc tố còn lại trong cơ thể ra vẫn chưa kịp tắm.

Trở về phòng tắm, thấy chỗ băng lúc nãy đã tan ra, Trương Dương mở nước nóng, cởi quần áo, tắm gội một lượt, cảm thấy những sự đè nén khó chịu lúc nãy đã tan biến hết. Cảm thấy từng lỗ chân lông đều rất sảng khoái. Trương Dương thử vận nội công, cảm thấy nội lực trong cơ thể sinh sôi nảy nở, tuần hoàn không ngừng. Tuy có thể cảm thấy trong người vẫn có hai luồng nội lực khác nhau, nhưng giữa chúng đã không còn sự xung kích mãnh liệt như trước nữa, hai luồng nội lực này đã có thể dung hợp lại với nhau. Trương Dương mừng thầm, hắn cẩn thận vận khí một vòng, cảm thấy thể lực dồi dào, công lực trước đây dường như đã phục hồi được hơn một nửa, hắn vui mừng nhảy từ trong bồn tắm ra, quên mất mà dùng lực hơi mạnh, làm cho người bật cao lên, đầu suýt chút nữa đập vào trần nhà, may mà hắn kịp phản ứng lại, giơ tay ra đỡ, chỉ cần lực mạnh một chút nữa e là trần nhà sẽ bị hắn chọc thủng.

Trương Dương vừa kinh ngạc vừa mừng, hắn tuy không biết mình phải chăng đã trừ hẳn được hiểm họa tẩu hỏa nhập ma hay chưa, nhưng có một điểm có thể khẳng định là nội công mà Trần Tuyết tu hàng đã có tác dụng phụ giúp trị liệu cho sự xung đột chân khí trong cơ thể hắn, công lực trước đây đã hồi phục được hơn một nữa, Âm Sát Tu La chưởng mà hắn tu luyện vẫn chí âm chí hàn, Thăng Long quyền lại là chí cương chĩ mãnh, hai loại võ công này là đúng lực chính phản lưỡng cực, còn nội lực của Trần Tuyết lại vừa hay có tác dụng làm cầu nối cho hai loại võ đó. Trong tình huống hiểm nguy vừa rồi, đúng là trong họa được phúc, nếu như không gặp được Trần Tuyết thì cho dù mình không bị trúng độc mà chết thì e là cũng không thoát khỏi số mệnh tẩu hỏa nhập ma. Hắn ra xe lấy áo thay, phát hiện bầu trời đã sáng dần, bình minh đang đến. Trương đại quan nhân đột nhiên có một cảm giác như vừa rời khỏi thế gian này trong khoảnh khắc, hắn liền đi ra xe, nhìn về phía chân trời, hít một hơi thật sâu, dẫm lên lớp lá phong đỏ trở lại nhà.

Dưới ánh bình mình, ngôi nhà nhỏ giữa núi trở nên tĩnh mịch và đẹp đẽ hơn, làn sương mỏng bao phủ mái nhà. Ánh mắt Trương Dương lướt nhìn thấy xác con chồn phát quang, mùi máu tanh của nó đã phá vỡ sự hài hòa ở đây. Trương Dương liền cầm cái xẻng ở góc sân, đào một cái hố ở góc tường rồi chôn xác con chồn xuống.

Làm xong tất cả, Trương Dương định quay trở lại phòng xem Trần Tuyết, thì phát hiện ra có một chiếc điện thoại ở dưới đất. Hắn hơi ngẩn ra, cúi người xuống nhặt chiếc điện thoại lên, mở nhật kí điện thoại ra xem, phát hiện một dãy toàn là số điện thoại của mình. Trong lòng Trương Dương như xuất hiện một lớp mây đen, hắn muốn nghiệm chứng sự thật đáng sợ: “Yên Nhiên đã đến đây, tối qua khi Trần Tuyết điều trị vết thương cho hắn, Yên Nhiên đã đến đây”. Trương Dương ấn số điện trong nhật kí, rất nhanh đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình reo lên trong phòng.

Trần Tuyết bị tiếng chuông làm thức tỉnh, cô ấy như thể đã vượt qua một chặng đường dài gian nan, toàn thân rã rời, mệt mỏi. Trương Dương bước vào phòng, gấp điện thoại lại, tiếng chuông thôi đổ.

Trần Tuyết như mơ hồ đoán ra được đã xảy ra chuyện gì, nhẹ giọng nói: “Tối qua có người đến…”

Trương Dương gật đầu, hắn cười cười, ngồi xuống bên ngoài Trần Tuyết, một lúc mới nói: “Là Yên Nhiên.”

Trần Tuyết nói: “Mau đi tìm cô ấy, giải thích rõ ràng với cô ấy, tôi nghĩ cô ấy sẽ hiểu.”

Trương Dương đưa tay chạm nhẹ vào trán Trần Tuyết, cảm thấy hơi nóng, nhẹ giọng nói: “Cô ốm rồi, tối qua vì giúp tôi ép độc tố mà công lực đã tiêu hao quá độ, tôi phải chữa bệnh cho cô.”

Trần Tuyết lắc đầu nói: “Không cần, mau đi giải thích với cô ấy đi.”

Trương Dương thấp giọng nói: “Chỉ e là giờ đã muộn rồi.” Hắn vừa nói dứt câu thì chuông điện thoại lại đổ.

Trần Tuyết gật đầu với hắn, ý bảo hắn nghe điện thoại, có lẽ là Sở Yên Nhiên gọi tới.

Trương Dương nhấc điện thoại, là điện thoại của Tần Manh Manh, điện thoại vừa thông thì Tần Manh Manh đã tức giận chất vấn: “Anh, rốt cuộc là anh đã làm gì, tối qua Yên Nhiên không từ mà biệt, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Trương Dương nói: “Anh không biết.”

“Anh, tối qua Yên Nhiên nói đi tìm anh nhưng cả đêm không về, vừa rồi mới gửi lại lời nhắn cho em, nói cô ấy về Mỹ rồi. Sao lại đột ngột như thế, lẽ nào anh không biết một chút gì sao? Trương Dương nghe được tin Sở Yên Nhiên đã về nước, liền có chút yên tâm. Hắn vẫn trả lời lại câu cũ: “Anh không biết!”

Tần Manh Manh bắt đầu ý thức được giữa Trương Dương và Sở Yên Nhiên nhất định đã xảy ra vấn đề rất nghiêm trọng, cô ấy nhẹ giọng nói: “Yên Nhiên tốt với anh như vậy, anh lại không biết trân trọng, sau này nhất định sẽ hối hận.”

Trương Dương không nói gì, cúp điện thoại, quay lại thì nhìn thấy ánh mắt đầy ái ngại của Trần Tuyết, Trần Tuyết nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, nếu như không phải tại tôi thì cô ấy đã không hiểu lầm.”

Trương Dương mỉm cười. Những việc ám muội gây ra hiểu lầm trong thế gian này thật là quá nhiều, một con chồn phát quang đã gây ra hai lần Sở Yên Nhiên hiểu lầm hắn. Lần thứ nhất là Trần Tuyết bị cắn, hắn vì giúp Trần Tuyết trị thương mà bị Sở Yên Nhiên hiểu lầm, lần đó Sở Yên Nhiên đi chưa xa, sự giải thích của hắn còn được chấp nhận. Lần thứ hai chính là tối qua, người bị cắn lại biến thành hắn, người cứu hắn lại là Trần Tuyết, giữa bọn họ đã có sự đổi vị trí cho nhau, nhưng ai biết được Sở Yên Nhiên lại đến đúng vào lúc đó, rồi thấy cảnh tượng lúc đó của hai người. Cũng có thể là ông trời cố tình trêu chọc bọn họ, làm cho tình cảm của bọn họ đầy sóng gió.

Trần Tuyết nhỏ giọng nói: “Có cơ hội, tôi nhất định sẽ giải thích cho cô ấy hiểu, giữa chúng ta không có bất cứ một mối quan hệ nào hết.”

Trương Dương lắc đầu: “Có quan hệ, cô từng cứu tôi, tôi từng cứu cô.” Một câu nói rất đỗi bình thường như lại thể hiện ra được quan hệ không bình thường chút nào giữa bọn họ, Trần Tuyết đột nhiên nhận thức được có những chuyện không thể xóa đi, quan hệ giữa cô ấy và Trương Dương đã vô tình trở thành cùng chung hoạn nạn.

Sở Yên Nhiên bỏ đi tuy làm cho Trương Dương cảm thấy mất mát vô cùng, nhưng hắn tin tưởng rằng tình cảm của bọn họ là chân thành, tuyệt đối sẽ không chỉ vì chút hiểu lầm mà rời bỏ nhau.

Tâm cảnh của Trần Tuyết không giống như một cô gái bình thường, rất nhanh đã hồi phục lại trạng thái tỉnh táo lạnh lùng như xưa. Cô ấy nói với Trương Dương: “Tôi cần phải nghỉ ngơi một lát.”

“Tôi giúp cô.”

Trần Tuyết lắc lắc đầu.

Trương Dương cũng không miễn cưỡng, qua việc tối qua hắn đã nhận thức được nội công tu hành của Trần Tuyết hết sức kì lạ, đối với việc phục hồi kinh mạch có thể có tác dụng kì diệu. Hắn bất giác nhớ tới tuyệt mạch bẩm sinh của An Ngữ Thần, nếu như Trần Tuyết có thể đạt đến một tu vi nhất định, có lẽ sẽ giúp đỡ được cho An Ngữ Thần. Nội công của Trần Tuyết có được là từ đồ phổ mà lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa cho cô ấy, mà mình thì lại nhận được bức Xuân Cung đồ Âm Dương Song Tu từ lão đạo sĩ, lẽ nào trong này có mối liên hệ mà không thể cho người ta biết?

Khi Trần Tuyết vận công điều khí thì Trương Dương chạy vào trong bếp để nấu một nồi cháo hoa, vì chuyện của Sở Yên Nhiên mà tên tiểu tử này lơ đễnh, một nồi cháo đang yên đang lành lại bị hắn nấu thành đặc sệt như hồ.

Trương Dương thở dài, bê bát cháo ra cửa, đổ xuống góc sân, lại nhìn thấy Trần Tuyết bước từ trong phòng ra. Cô ấy vừa đi tắm, giờ mặc một chiếc áo màu trắng mỏng cùng chiếc quần bò màu xanh, đứng yên trong nắng mới, khuôn mặt vẫn hơi tái, dung nhan tiều tụy, chỉ có đôi mắt là vẫn lạnh lùng như trước.

Trương Dương nhìn Trần Tuyết đứng trong nắng mới, tay như phản xạ mà lau lau mồm, vô tình bôi nhọ nồi lên miệng, nhìn như mấy hàng râu nhỏ. Trần Tuyết thấy bộ dạng của hắn như vậy không khỏi mỉm cười, nụ cười của cô ấy xinh đẹp như nắng xuân, làm cho nắng mới cũng phải xấu hổ. Trương Dương nhìn Trần Tuyết, bất giác ngẩn ra.

Trần Tuyết nói: “Để tôi nấu cho.”

Trương đại quan nhân quả thực không có tài về chuyện bếp núc, con người không ai hoàn hảo cả, hắn cũng không phải là người vạn năng. Bát cháo thơm phưng phức làm cho Trương đại quan nhân nghĩ vẩn vơ, hắn phát hiện ra mình không phải là quá tài giỏi, có rất nhiều chuyện hắn không làm được, ví dụ như nấu cơm, hoặc như việc xử lí tình cảm. Việc Sở Yên Nhiên bỏ đi không chỉ vì hiểu lầm, mà sự thật về mặt tình cảm hắn đều có những chuyện giấu Sở Yên Nhiên, nếu như hắn nói hết tình sử cho Sở Yên Nhiên biết thì khẳng định cô ấy sẽ phát khùng mà bỏ đi mãi mãi.

Trương đại quan nhân luôn cho rằng mình xử lí rất tốt về vấn đề tình cảm, những mối quan hệ tình cảm kín đáo của hắn căn bản không bị lộ trước mặt người khác, cho dù có đồn đại cũng đều không có chứng cứ, nhưng điều làm hắn khóc dở cười dở chính là có một số chuyện vốn chẳng có gì lại bị người khác nắm được thóp, ví như chuyện giữa hắn và Thời Duy, về mặt tình cảm hoàn toàn không có ràng buộc gì, nhưng lại để cho người ta chụp được ảnh như có gì đó mờ ám, rồi chuyện giữa hắn và Trần Tuyết, cả hai đều trong sạch, nhưng cả hai lần đều bị Sở Yên Nhiên bắt gặp trong tình trạng ám muội, Trương Dương nghĩ lại cảnh tối qua, mình thì khỏa thân một nửa, còn Trần Tuyết lại bất chấp an nguy hút chất độc cứu mình, nhưng Sở Yên Nhiên chưa chắc đã nghĩ như vậy.

Trần Tuyết thấy Trương Dương bê bát ngồi ngẩn ra, đoán là hắn chắc chắn đang nghĩ tới chuyện của Sở Yên Nhiên, liền nhẹ giọng nói: “Không cần phải lo lắng, tôi sẽ giải thích rõ ràng chuyện này.”

Tính tình Trương Dương luôn rất thoáng, hắn cười nói: “Cô cảm thấy thế nào rồi?”

Trần Tuyết nói: “Đỡ hơn nhiều rồi, còn anh thì sao?”

Trương Dương nói: “Không có cô giúp tôi thì tôi bây giờ đã thành cái xác lạnh cứng đờ rồi.

Trần Tuyết cười nhạt nói: “Mạng anh lớn, cho dù không có tôi bên cạnh cũng sẽ hóa dữ thành lành, mà trước đây anh cũng đã từng cứu tôi.”

Trương Dương húp cháo, chợt nhớ ra hôm nay vợ chồng Tống Hoài Minh sẽ đến Bắc Kinh, khi gặp họ không biết phải giải thích như thế nào về chuyện của Sở Yên Nhiên đây. Trương Dương đang suy nghĩ chuyện này đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng ô tô vọng tới.

Trương Dương nhíu mày, lòng thầm nghĩ, lẽ nào Sở Yên Nhiên quay trở lại? Chưa đợi hắn đứng lên thì bên ngoài đã có người đập cửa rầm rầm.

Gõ cửa rất vô duyên, Trương Dương đứng dậy nói: “Để tôi đi xem xem.”

Trần Tuyết gật đầu. Trương Dương vừa đi ra tới sân thì cửa đã bị người ta kéo ra, rồi tám chín tên thanh niên cao to chen vào, đi tiên phong là một người trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi. Hắn mặc áo võ màu đen, thắt đai trắng, đi giầy vải mũi tròn, dáng người rất khôi ngô, cao khoảng mét tám lăm, đầu chọc lốc, da ngăm đen.

Trong đám thanh niên đứng vây quanh gã, có một người Trương Dương nhận ra, đó là Hùng Khai Khiết, ngày trước vì cùng Kiều Bằng Phi bao vây tấn công Trương Dương mà bị Trương Dương giáo huấn cho một trận, làm cho cánh tay gã bị trật khớp, làm cho gã phải chịu khổ một thời gian, không những thế lại vòn bị sư phụ là Sử Thương Hải dạy dỗ một trận. Từ lần đó Hùng Khai Khiết đã ghi món thù này vào trong lòng, luôn muốn tìm một cơ hội để báo thù. Nhưng Hùng Khai Khiết biết mình không phải là đối thủ của Trương Dương, cũng biết không nên tự tìm khổ, trong đám đệ tử của Sử Thương Hải, ngoài con trai ông ta là Sử Anh Hào ra thì người được ông ta chân truyền có lẽ là đệ tử thứ hai Đông Khai Thái, cũng chính là cái tên chọc đầu này. Đông Khai Thái từ nhỏ đã được Sử Thương Hải dạy dỗ, đến tận khi ba mươi tuổi mới kết hôn rồi rời khỏi Bắc Kinh, về cắm chốt ở quê vợ là Bắc Nguyên, rồi mở một trường võ ở đó, sau hơn mười năm lăn lộn ở Bắc Nguyên, đến bây giờ đã được làm phó chủ tịch hiệp hội võ Bắc Nguyên, cũng coi là một nhân vật có tiếng trong giới võ lâm. Chuyện Trương Dương đánh bại cả đám huynh đệ của gã, Đông Khai Thái đã sớm nghe nói, Đông Khai Thái luôn muốn một trận đòi lại công bằng cho đám đồng môn. Vốn Hùng Khai Khiết cũng cho rằng nhị sư huynh chưa chắc đã là đối thủ của Trương Dương, nhưng sau đó nghe thấy tiểu sư đệ Kiều Bằng Phi nói là ở Đông Giang, Chung Trường Thắng đã đánh cho Trương Dương hộc máu, liền cho rằng công lực của Trương Dương đã không còn như trước, cho nên mới có ý định dậu đổ bìm leo.

Tối qua khi Trương Dương uống rượu với sư phụ bọn chúng, đám huynh đệ Hùng Khai Khiết cũng uống rượu ở đó, nhưng Trương Dương không chú ý tới bọn chúng. Đám người này đã theo dõi Trương Dương, khi Trương Dương rời đi bọn chúng liền đi theo.

Trương Dương đưa Sở Yên Nhiên đi rồi quay trở lại biệt viện Hương Sơn, bọn Hùng Khai Khiết đều nhìn thấy hết. Sau khi gã trở về liền báo lại cho đám huynh đệ, rồi dụ dỗ Đông Khai Thái ngay trong đêm đi cùng chúng đến đòi công đạo, nhưng Đông Khai Thái dù sao cũng là nhân vật có tiếng trong võ lâm, gã cho rằng khiêu chiến thì phải đường đường chính chính, cho nên đợi đến tận khi trời sáng mới đưa đám huynh đệ đến Hương Sơn khiêu chiến.

Nhưng tình hình cụ thể trong đó Trương Dương lại không biết, thấy Hùng Khai Khiết, hắn không khỏi nhíu mày, hắn biết rằng Hùng Khai Sơn là đệ tử của Bát Quái Môn, liền lạnh lùng nói: “Sáng sớm tinh mơ mà đá hỏng cổng nhà người ta, xông vào nhà người ta, trong mắt các người còn có chút quy tắc nào không vậy?”

Hùng Khai Khiết cười lạnh nói: “Chúng tao không nói quy tắc với mày, mày bây giờ phải mau chóng nằm viện rồi.” Gã đầy vẻ kiêu ngạo, chỉ chỉ tay Đông Khai Thái nói: “Đây là nhị sư huynh của tao, hôm nay đến đây khiêu chiến với mày.” Đông Khai Thái chắp tay, giọng như sấm rền nói: “Tại hạ Đông Khai Thái, hôm nay đến đây muốn dùng võ kết bạn, luận đàm cọ sát.”

Trương Dương cười ha ha, hắn không biết đám người này sao có thể tìm đến biệt viện Hương Sơn, nhưng hắn cho rằng đám đệ tử này chắc chắn đến là để dậu đổ bìm leo. Trương Dương trước đây luôn có thiện cảm với trưởng môn Sử Thương Hải, nhưng hôm nay hắn đã hoàn toàn mất đi ấn tượng đó. Người biết công lực của hắn đã giảm đi phân nửa, lại có khả năng bị tẩu hỏa nhập ma chỉ có Sử Thương Hải, tối qua ông ta biết chuyện này thì sáng sớm nay đám đệ của ông ta đã chạy đến cửa đòi công bằng, tám chín phần là do ông ta tiết lộ tình hình của mình với đám đệ tử.

Nghĩ tới đây Trương đại quan nhân vô cùng tức giận, lạnh lùng nói: “Nếu tôi không đấu thì sao?”

Đông Khai Thái vẫn chưa mở lời thì Hùng Khai Khiết đã giơ chân phải lên nói: “Sợ rồi à, sợ rồi thì bò qua háng tao đi.”

Trương Dương gật đầu nói: “Mày hãy nhớ kĩ lời mày nói đấy.”

Lúc này Trần Tuyết nghe thấy bên ngoài có động tĩnh liền bước ra. Cô ấy biết tình hình sức khỏe của Trương Dương bây giờ. Mắt thấy đám người hung hãn xông đến khiêu chiến, cô không khỏi lo lắng. Trần Tuyết tức giận nói: “Anh ấy ốm rồi, lúc này các người đến đây khiêu chiến chẳng khác nào thừa dịp ức hiếp người.”

Hùng Khai Khiết cười khinh thường nói: “Ốm rồi? Sợ rồi mới đúng.”

Trần Tuyết chắc trước mặt Trương Dương, chỉ tay vào đám người nói: “Các người cút ra khỏi đây, nếu không tôi lập tức sẽ báo cảnh sát.”

Hùng Khai Khiết châm chọc nói: “Sự anh hùng khí khái lúc trước của mày đâu rồi? Giờ thì tao nhìn thấy rõ rồi, Trương Dương mày chẳng qua chỉ là đứa núp sau váy đàn bà thôi, khi gặp chuyện lại lôi đàn bà ra bảo vệ cho mình.” Tất cả đám bọn chúng đều cười ầm cả lên, chúng đang cố tình chọc tức Trương Dương.

Trần Tuyết tức đến mặt trắng bệch ra, cô ấy rất hiếm khi có biểu hiện như vậy. Một là vì điều trị cho Trương Dương mà công lực đã tiêu hao đi quá nhiều, định lực có chút giảm xuống, còn một nguyên nhân quan trọng hơn đó là quan tâm đến loạn lên.

Trương Dương nhẹ nhàng vỗ vai Trần Tuyết nói: “Tiểu Tuyết, người ta đã lặn lội đường xa tới đây, tôi mà từ chối cũng không nên.” Một luồng nội công được truyền vào vai Trần Tuyết, cô quay người lại, khuôn mặt đầy kinh ngạc. Từ luồng nội công vừa rồi của Trương Dương, Trần Tuyết đã cảm nhận được nội công của Trương Dương đã hồi phục hơn nửa một cách thần kì rồi. Cô ấy lập tức hiểu tại sao Trương Dương muốn nhận lời khiêu chiến của chúng, liền gật gật đầu, nói nhỏ: “Anh cẩn thận đấy.”

Đông Khai Thái dùng lực chắp quyền, Trương Dương nói: “Tất cả mọi thứ ở đây đều là di vật của Thiên Trì tiên sinh, phá hỏng các người đền không nổi đâu.”

Đông Khai Thái nói: “Tôi đền nổi.”

Trương Dương lắc lắc đầu nói: “Quyền cước không có mắt, vạn nhất làm thương các người thì sao?”

Đông Khai Thái nghe những lời ngông cuồng của Trương Dương mà cười lạnh nói: “Nếu như cậu làm tôi bị thương thì trách tôi học nghệ không thông, không liên quan gì đến cậu.”

Trương Dương nói: “Tiểu Tuyết, vào phòng sách lấy giấy bút ra đây, hôm nay tôi phải viết một bức sinh tử với bọn họ.”

Hùng Khai Khiết châm chọc nói: “Muốn kéo dài thời gian à, đấu cọ sát võ công thôi mà, việc gì mà phải khua chiêng gõ trống thế?”

Trần Tuyết quay người đi vào phòng sách lấy giấy bút ra, Trương Dương đặt giấy trắng lên chiếc bàn đã, viết một bản sinh tử, Đông Khai Thái tuy võ công không tồi nhưng lại không biết nhiều chữ, nhìn mấy hàng chữ rồng bay phượng múa của Trương Dương liền cảm thấy chóng mặt, liền thấp giọng nói với Hùng Khai Khiết: “Sư đệ, hắn viết gì thế?”

Hùng Khai Khiết nói: “Chính là một bức sinh tử, viết là trong cuộc giao đấu nếu như có xảy ra thương vong gì thì không có quan hệ gì với đối phương, bất luận là ai thắng ai thua chúng ta đều phải bồi thường đồ đạc.”

Đông Khai Thái thoải mái nói: “Tôi đền.”

Trương Dương viết xong bức sinh tử liền kí tên mình trước, sau đó đưa cho Đông Khai Thái, nói: “Anh kí đi.”

Đông Khai Thái nhận lấy bút, viết méo mó tên mình bên cạnh tên Trương Dương. Trương Dương vẫn thấy chưa đủ, liền nói với Hùng Khai Khiết: “Tất cả các người đều phải kí.”

Hùng Khai Khiết bất mãn trừng mắt nhìn Trương Dương, cho rằng hắn đang cố ý kéo dài thời gian, miệng nói: “Kí thì kí, tao sợ chắc?” Không những Hùng Khai Khiết phải kí mà tất cả những người của Bát Quái môn ở đây đều phải kí. Trương Dương giao bức sinh tử cho Trần Tuyết, mỉm cười nói: “Cảm ơn nhé.”

Đám người Đông Khai Thái bị một câu cảm ơn của Trương Dương làm cho hồ đồ đi, bọn chúng sao biết được bây giờ Trương đại quan nhân đang vì chuyện Sở Yên Nhiên không từ mà biết tức giận đến phát hỏa, hắn cẩn phải phát tiết một chút. Đám người này đang muốn dậu đổ bìm leo không ngờ lại gặp lúc đen đủi.

Trương Dương cất bước ra khỏi sân, đến con đường bên ngoài đầy lá đỏ rụng, mùa thu đang xao động, những chiếc lá cứ không ngừng rơi xuống.

Trương Dương đến một bãi đất trống, đứng yên vị tại đó, rồi từ từ xoay người, ánh mắt không nhìn về phía đám người đang tiến lại gần, hắn ngẩng đầu nhìn trời cao trong xanh, hai tay chắp sau lưng, mấy ngày gần đây chưa có lúc nào hắn khỏe như bây giờ.

Đối với đám Hùng Khai Khiết và đám đệ tử Bát Quái Môn mà nói, biểu hiện của Trương Dương quả thật quá kiêu ngạo tự mãn, làm cho mặt bọn chúng đều tỏ ra phẫn nộ vô cùng.

Đông Khai Thái lại không chút tức giận, khuôn mặt góc cạnh của gã tỏ ra trầm ngâm, vừa nãy khi bước ra cửa, gã rất để ý bước chân của Trương Dương, không nhanh không chậm, từ trong đó không thể tìm ra bất cứ một tia hoảng loạn nào, bất luận võ công Trương Dương có như thế nào thì chỉ cần tinh thần không sợ trước kẻ địch mạnh của hắn như thế này cũng đủ làm người ta khâm phục rồi. Đông Khai Thái đi đến, cách Trương Dương khoảng một mét thì đứng lại, chắp tay nói: “Xin mời.”

Trương Dương mỉm cười nói: “Anh cũng coi như là biết quy tắc.” Vẻ mặt của hắn giống như đang giáo huấn một đứa trẻ vậy.

Đông Khai Thái dịch chân trái ra sau một bước, rồi động tác vô cùng nhanh mạnh như một con mãnh hổ xuống núi, một quyền hướng về Trương Dương, từ nhỏ gã đã tu luyện bát quái, công phu không phải tầm thường. Bàn tay vút qua xé gió, làm cho cây cối xung quanh phải lay động.

Đôi mắt Trương Dương đột nhiên nhíu lên, không ai có thể hình dung được tốc độ của hắn, chỉ cảm giác như một cánh hoa rơi, cổ tay của Đông Khai Thái đã bị hắn nắm chặt, một cái kéo, ngực của Đông Khai Thái bị lộ ra, Trương Dương lập tức kích một quyền vào ngực hắn, Đông Khai Thái kêu lên một tiếng, người như đứt thành nhiều đoạn, bay về phía xa rồi ngã xuống đất rồi trượt dài đi khoảng năm mét.

Trương Dương cười lạnh một tiếng, rồi nhanh như cắt, Đông Khai Thái vẫn chưa kịp đứng dậy thì tay phải Trương Dương đã như sấm chớp đấm thẳng về phía mặt hắn. Đông Khai Thái không thể tránh kịp, mắt thấy quyền thủ của đối phương đã cách mặt chưa tới nửa tấc, Trương đại quan nhân lại chợt dừng quyền lại, lúc quyền chỉ còn cách chóp mũi khoảng một cm mà quyền phong đã thổi làm cho Đông Khai Thái không thể mở mắt ra, da đau như dao cắt.

Trương Dương hóa quyền thành vuốt, nắm chặt lấy cổ tay hắn, đẩy nhẹ một cái, cánh tay phải của Đông Khai Thái liền trật khớp.

Hùng Khai Khiết và đám huynh đệ đứng ngẩn ra nhìn, không ai ngờ Trương Dương chỉ cần dùng một chiêu mà đã làm cho nhị sư huynh ngã xuống đất, cả đám rất nhanh phản ứng lại, xông tới Trương Dương. Thấy Trương Dương thi triển võ như thiên binh thần tướng trước mặt mình, Hùng Khai Khiết mặt mày biến sắc, nhưng vẫn còn kịp xuất quyền, liền bị một chưởng của Trương Dương đập ngay vào mặt, đánh cho mặt mày nở hoa. Hùng Khai Khiết người lắc lư mò đường, có điều chân vẫn đứng khá vững, không bị một chưởng đánh ngã xuống đất.

Gã nhấc chân lên đá về phía Trương Dương, Trương Dương tóm được chân gã, dùng sức vặn mạnh, chân phải của Hùng Khai Khiết lập tức kêu lên răng rắc. Trương Dương giơ đầu quyền muốn đánh thì Hùng Khai Khiết liền sợ quá ngã xuống đất, thảm thiết kiêu lên: “Tao thua rồi, tao thua rồi.” Vẻ mặt của gã vô cùng tội nghiệp, đáng tiếc Trương đại quan nhân đâu có chịu để yên.

Trương Dương cười lạnh nói: “Mày đủ tư cách sao?” Rồi hắn nắm lấy tay gã, vặn chéo hai tay vào nhau, làm cho hai cánh tay của Hùng Khai Khiết cũng bị trật khớp, đau đến mặt không còn sắc máu, kêu thảm không thôi. Trương Dương tuy rất ghét bọn dậu đổ bìm leo, hơn nữa lại có bức sinh tử trong tay, nhưng hắn cũng hiểu rằng đây không phải là thời Đại Tùy nữa. Có bức sinh tử cũng không thể đại khai sát giới. Chúng ta là cán bộ nhà nước, không thể đi đầu vi phạm được, có nguyên tắc chỉ đạo này nên Trương Dương đã không ra tay quá nặng, nhưng cũng không thể nhẹ nhàng mà tha cho chúng. Ngoài tên lái xe ra, Trương Dương dùng thủ pháp đặc biệt của mình làm cho tất cả những kẻ khác đều bị gãy xương trật khớp, trong đó Hùng Khai Khiết là bị nặng nhất, từ ngón tay đến đùi đều bị Trương đại quan nhân làm trật khớp một lượt.

Trương Dương nhìn tên lái xe mặt mày tái mét nói: “Đem tất cả đám huynh đệ của mày về, lần sau còn dám gây chuyện thì tao tuyệt đối sẽ không nể tình đâu.”

Mười lăm tên đệ tử bao gồm cả Đông Khai Thái thê thảm bỏ về, tên nào tên nấy rên rỉ không thôi. Đệ tử Bát Quái Môn chưa bao giờ gặp phải sự thảm bại và nỗi sỉ nhục lớn như thế này. Đám người trở về bản môn. Hơn một trăm người trong môn đều vây quanh lại. Nhưng chưởng môn Sử Thương Hải lại không có ở đây, thực tế là ông ta rất ít khi xuất hiện ở đây. Thời gian gần đây đều ở nhà tu tâm dưỡng tính.