Chương 1785: Ai Sợ Ai? (1)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Viên Hiếu Công nói: Công an chúng tôi tin chứng cớ chứ không phải danh dự!

Đinh Cao Sơn nói: Tôi nhớ rõ có câu châm ngôn, con người ta làm gì thì trời cũng thấy, không tin thì cứ ngẩng đầu lên mà nhìn, trời cao liệu có bỏ qua cho ai không?

Đồng tử Viên Hiếu Công chợt co rút lại, một cỗ sát khí chợt từ quanh người y tỏa ra.

Đinh Cao Sơn vẻ mặt lạnh lùng, thản nhiên cười nói: Tôi một độ hy vọng quan viên của chúng ta tất cả đều là thiết cốt, cương trực công chính, thanh liêm công chính, không hề có tư tâm, nhưng hy vọng của tôi lại cứ lần lượt tan biến, Viên cục quen tôi nhiều năm như vậy. Xem ra vẫn chưa hiểu tôi rồi.

Viên Hiếu Công nói: Tôi là cảnh sát, anh chỉ là một thương nhân, giữa chúng ta không có giao tiếp.

Đinh Cao Sơn nói: Vậy tôi giúp anh hiểu tôi thêm một chút nhé. Con người của tôi là thà làm ngọc vỡ còn hơn làm ngói lành, người khác tốt với tôi thì tôi sẽ đối tốt với hắn gấp bội. Nếu người khác chơi tôi thì tôi sẽ chơi lại hắn, chơi còn thâm hơn gấp trăm lần.

Viên Hiếu Công nói: Anh có biết hay không, chỉ dựa vào những lời vừa rồi của anh tôi có thể kiện anh uy hiếp, Đinh tổng lăn lộn trong thương giới nhiều năm như vậy, chắc không phải là người thiếu kiến thức pháp luật, anh biết hậu quả uy hiếp nhân viên công an là thế nào không?

Đinh Cao Sơn lạnh lùng nói: Vậy thì xem tôi có vốn để nói hay không đã, trên đời này chuyện năm mươi bước cười một trăm bước nhiều lắm, con người ta dưới tiền đề mông mình còn chùi chưa sạch thì đừng có dễ dàng đi chọc vào người khác. Cẩn thân khi vấy bẩn người khác thì cũng vấy bẩn cả mình đấy. Hắn đứng lên, đã nói tới nước này thì chẳng khác nào nói rõ tất cả.

Viên Hiếu Công lạnh lùng nhìn Đinh Cao Sơn, tặng hắn một câu: Kiểu chết của một người có nhiều loại lắm, nhưng cái duy nhất mà anh có thể chủ động lựa chọn lại chỉ có một thôi.

Đinh Cao Sơn dừng chân, hắn đương nhiên nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của Viên Hiếu Công, loại lựa chọn mà người ta có thể chủ động làm ra chính là tự sát.

Đinh Cao Sơn bình tĩnh nói: Tương lai tôi nếu đi trước một bước thì Viên cục đừng tiếc một bó hoa tươi, Viên cục nếu đi trước tôi thì tôi cũng sẽ đích thân tới tiễn đưa.

Đinh Cao Sơn không hề kể lại những gì mà nói đã nói với Viên Hiếu Công lại cho Tưởng Hồng Cương. Tuy rằng hắn và Viên Hiếu Công đã trở mặt, nhưng hắn vẫn ký thác hy vọng vào Tưởng Hồng Cương, hy vọng Tưởng Hồng Cương có thể hóa giải chuyện này.

Tưởng Hồng Cương không hề tiếp điện thoại của Đinh Cao Sơn, trên thực tế di động của hắn để ở trạng thái im lặng, trước mắt đang tham gia cuộc họp thường ủy khẩn cấp của thị lý. Hạng Thành trên hội nghị đầu tiên khẳng định thành tích chỉnh đốn trị an tối hôm qua, Tưởng Hồng Cương lưu ý thấy Hạng Thành cường điệu mục đích của hành động lần này là để đối phó với tội phạm hình sự, về phần quét mại dâm cờ bạc chỉ là tiện thể thôi.

Sau khi Hạng Thành khẳng định thành tích tối hôm qua thì ánh mắt cố ý mà như vô ý lướt qua mặt Tưởng Hồng Cương, giọng nói của y tràn ngập lực độ: Tình trạng trị an của Bắc Cảng bị lãnh đạo tỉnh trực tiếp điểm danh, nói tỷ lệ phạm tội của Bắc Cảng chúng ta cao nhất toàn tỉnh, chúng ta cũng đã lâu rồi không làm công tác thống kê tỷ lệ phạm tội, có một sự thực chúng ta cần phải nhìn thấy, trong công tác của chúng ta tồn tại thiếu xót rất lớn, phát hiện thiếu xót không phải là chuyện xấu mà là chuyện tốt, chứng minh chúng ta còn có không gian để đề thăng, tôi mặc kệ tương lai sẽ như thế nào, nhiệm kỳ của tôi còn một năm nữa, trong nhiệm kỳ của tôi tôi sẽ cố gắng hết sức của mình để làm thêm mấy chuyện cho Bắc Cảng, cho dù không thể đề danh vào sử xanh thì tôi cũng không muốn lưu lại tiếng xấu, tôi muốn để người dân Bắc Cảng sau này khi nhắc tới tôi sẽ có người nói một câu, bí thư Hạng vẫn làm được một số việc thật. Khi Hạng Thành nói tới câu cuối cùng thì gõ bàn, tựa hồ rất kích động.

Gõ núi dọa hổ! Trong lòng đa số thường ủy đều là nghĩ như vậy, hành động lần này là nhằm vào Tưởng Hồng Cương, tỉnh lý bất mãn đối với trị an Bắc Cảng, cũng là sau khi Tưởng Hồng Cương tới Đông Giang mới truyền ra, tâm lý nóng lòng thượng vị của Tưởng Hồng Cương đã bị rất nhiều người phát hiện, Cung Hoàn Sơn sẽ không dễ dàng nhường cơ hội cho hắn, lần nghiêm đả tối hôm qua chính là phản kích của Cung Hoàn Sơn.

Mọi người đều minh bạch, nghiêm đả, quy mô như vậy phải được Hạng Thành gật đầu, chuyện này cũng nói với mọi người rằng đại quyền của Bắc Cảng vẫn nằm trong tay Hạng Thành.

Hạng Thành muốn thông qua lần nghiêm đả này khiến cho một số thường ủy bắt đầu bàng hoàng mê võng nhận rõ tình thế, đừng tưởng rằng mình sắp về hưu là có thể quên đi sự tôn trọng đối với mình.

Cung Hoàn Sơn nói: Bí thư Hạng, thành quả nghiêm đả tối hôm qua thật sự không ít, chúng ta về sau sẽ chuẩn bị tiến hành thêm kiểu chỉnh đốn đột kích như vậy, cố gắng trong khoảng thời gian ngắn khiến hoàn cảnh trị an của Bắc Cảng có thể bay vọt về chất.

Tưởng Hồng Cương cười lạnh trong lòng, đả kích tội phạm hình sự, bắt mấy tên tội phạm, bắt vài con điếm, thu ít tiền cờ bạc là có thể giải quyết được vấn đề của Bắc Cảng ư? Có quỷ mới tin đó! Mấu chốt của Bắc Cảng không phải ở đây, Hạng Thành chỉ phô trương thanh thế, y đang lảng tránh mâu thuẫn chủ yếu, tuy rằng Tưởng Hồng Cương thấy rõ, nhưng Tưởng Hồng Cương cũng không dám đi ngược gió, nếu hiện tại hắn đề xuất giải thích của mình thì khẳng định sẽ bị Hạng Thành tóm lấy cơ hội.

Bộ trưởng Tuyên truyền Hoàng Bộ Thành lặng lẽ nhìn Tưởng Hồng Cương một cái, ánh mắt của lúc này Tưởng Hồng Cương nhìn vào mặt bàn, lộ ra vẻ chán nản, Hoàng Bộ Thành nhìn thấy bộ dáng của hắn thì không khỏi có chút thất vọng, so sánh với với Hạng Thành thì Tưởng Hồng Cương vẫn còn kém lắm.

Ủy ban kỷ luật Trần Cương tỏ thái độ: Tôi ủng hộ hành động nghiêm đả lần này của thị lý, muốn an cư lạc nghiệp thì đầu tiên phải xây dựng một hoàn cảnh hài hòa an bình, phải có một trật tự xã hội ổn định, phải cho người dân thực sự cảm thấy an toàn, lần nghiêm đả này của thị lý là rất cần thiết, quyết định của bí thư Hạng là cực kỳ anh minh.

Tưởng Hồng Cương nghe thấy vậy thì thầm mắng Trần Cương, vuốt mông ngựa cũng không cần trắng trợn như vậy chứ? Trần Cương này quả nhiên là gió đầu tường, gió thổi hơi lớn là hắn lập tức hướng theo gió.

Tưởng Hồng Cương phát hiện rất nhiều thường ủy đều đang nhìn mình, mọi người đều là người thông minh, biết Hạng Thành lần này là muốn cho ai khó coi, Tưởng Hồng Cương anh không phải ở trước mặt lãnh đạo tỉnh nói trị an Bắc Cảng không tốt sao? Vậy tôi sẽ nghiêm đả cho anh xem.

Tưởng Hồng Cương ý thức được mình phải nói vài câu, nếu hắn không nói lời nào thì một chút uy tín mới thành lập trong thường ủy lập tức sẽ bị Hạng Thành quét sạch, thời gian trước, sở dĩ có thường ủy bắt đầu do dự vấn đề xếp hàng là vì bọn họ nhìn thấy mình dần dần cường ngạnh lên. Mình cứng rắn chưa được vài ngày, nếu bị Hạng Thành dùng quyền đánh ngất, ví dụ như Trần Cương lập tức trở về trong đội ngũ của Hạng Thành, không ai là kẻ ngốc cả, Hoàng Bộ Thành cũng không thể ngốc ngếch đi sau phất cờ hò reo cho một kẻ không có hi vọng lên làm bí thư thị ủy, muốn để cho người khác ủng hộ mình, hoặc là mình phải thể hiện ra thực lực hơn người, hoặc là phải khiến nhóm người này nhìn thấy hy vọng.

Lần nghiêm đả này là Hạng Thành muốn khiến Tưởng Hồng Cương mất hết mặt mũi, khiến một tia hy vọng mà Tưởng Hồng Cương vừa mới thành lập trong thường ủy sẽ tan biến tất cả.

Tưởng Hồng Cương nói: Tôi cũng tán thành lần nghiêm đả này, cảnh sát Bắc Cảng quán triệt chỉ thị của lãnh đạo tỉnh rất chính xác và kịp thời. Khi Tưởng Hồng Cương lời này cũng đã cân nhắc tới hậu quả, những lời này đã chỉ thẳng mũi nhọn vào Hạng Thành, hơn nữa có cái hiềm giảm bớt công lao của Hạng Thành, hắn là đang nói với người khác, lần này không phải Hạng Thành anh anh minh, là anh bất đắc dĩ phải làm, nếu không phải Tống Hoài Minh chỉ ra trị an của Bắc Cảng quá kém thì Hạng Thành anh cũng sẽ không đột nhiên làm ra nghiêm đả gì cả.

Tưởng Hồng Cương nói: Đương nhiên chúng ta cũng có thể nhận thức được, trị an Bắc Cảng muốn có chuyển biến tốt từ căn bản thì dựa vào một lần hai lần nghiêm đả là không được, có lẽ có thể mang đến một số tác dụng nhưng vẫn không thể giải quyết được vấn đề trên căn bản.

Hạng Thành không chút khách khí ngắt lời Tưởng Hồng Cương: Đồng chí Hồng Cương, anh cho rằng vấn đề trên căn bản là gì?

Tưởng Hồng Cương nói: Vấn đề trên căn bản là…

Những lời này của Tưởng Hồng Cương căn bản không có cơ hội được nói tiếp, Cung Hoàn Sơn lại ngắt lời hắn: Đồng chí Hồng Cương, anh không hài lòng đối với tình trạng trị an của Bắc Cảng, tôi không biết anh rốt cuộc có biết Bắc Cảng đang cố gắng trên trị an, có biết tỷ lệ tội phạm của Bắc Cảng đang giảm dần từng năm hay không?

Hạng Thành cười nói: Hoàn Sơn, để Hồng Cương nói hết đã.

Tưởng Hồng Cương nói: Tôi không có lời gì hay cả, tôi lần này tới tỉnh lý họp, bí thư Tống đã phê bình tôi một trần về vấn đề này, tôi chỉ là truyền đạt theo đúng tình hình thực tế, tôi không phải không hài lòng đối với trị an của Bắc Cảng, tôi cũng nhìn thấy sự cố gắng của mọi người, thị trưởng Cung nói cứ như là tôi có dụng tâm khác, tôi cũng là một thành viên của Bắc Cảng, tôi cũng không hy vọng người khác nói không tốt về Bắc Cảng.