Chương 797: Lão Hổ Phát Huy (3)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tống Hoài Minh nhìn theo bóng con gái, từ từ giơ tay mình lên, lầm bẩm nói: “Ta đã làm gì sao? Ta đã làm gì sai?” ông đưa tay nắm dựa vào thân cây, trong lòng có nối đau như đang dày xéo, ông đột nhiên đưa tay lên, đấm mạnh từng nắm đấm vào thân cân, đấm đến toạc cả da ra, nhưng dường như ông không hề cảm thấy đau đớn.

Thân hình nhỏ nhắn của Margaret xuất hiện sau lưng Tống Hoài Minh. Bà ấy nắm lấy tay Tống Hoài Minh, có chút xót xa khi nhìn đôi bàn tay đang chảy đầy máu, thở dài, lấy khăn mùi xoa ra băng lại vết thương.

Dưới ánh trăng, trên khuôn mặt Tống Hoài Minh có hai hàng nước mắt long lanh như thủy tinh, ông nhanh chóng quay đầu đi lau nước mắt, thấp giọng nói: “Mẹ…”

Margaret gật gật đầu, nhặt bức ảnh và bức thư dưới chân lên. Margaret nhẹ giọng nói: “Những lời lúc nãy của hai con ta đều đã nghe thấy hết.”

Tống Hoài Minh nói: “Mẹ, mẹ tin con không?”

Margaret không trả lời trực tiếp câu hỏi của ông: “Thực ra trước khi Tĩnh Chi ra đi mấy tháng, ta đã phát hiện ra nó có rất nhiều thay đổi, nhớ khi nó sống, lần cuối cùng ta gặp nó, nó đã nói rất nhiều chuyện, làm cho ta vô cùng mẫn cảm, ta vốn tưởng rằng giữa hai con xảy ra chuyện gì, Tĩnh Chi nói với ta, con đối với nó rất tốt, việc Liễu Ngọc Doanh viết thư cho con, nó cũng đã nói cho ta, nó còn nói, hai con tin tưởng lẫn nhau, con chưa từng giấu nó bất cứ chuyện gì.

Tống Hoài Minh gật mạnh đầu.

Margaret nói: “Tĩnh Chi đưa cho ta một số bệnh án, bảo ta đi Mỹ nhờ tư vấn hộ phương pháp trị liệu, ta đã tìm một người bạn làm y, dựa theo bệnh án, họ chẩn đoán người này đã mắc bệnh ung thư, độ ác tính rất cao, khả năng trị liệu rất thấp. Lúc đó trong lòng ta có một dự cảm rất không tốt, ta sợ những bệnh án này là của Tĩnh Chi, ta đã gọi điện cho ông già, con biết đấy, ông ấy là một người không hãy để tâm mọi thứ, nên không hề phát giác ra chuyện này, sau đó ta đã gọi điện cho con, con còn nhớ không?”

Tống Hoài Minh nói: “Con nhớ, lúc đó mẹ đã truy hỏi con chuyện của Tĩnh Chi.”

Margaret thê lương nói: “Bất luận ta hỏi thế nào con đều giữ kín như bưng, con đều nói Tĩnh Chi không sao.”

Tống Hoài Minh buồn bã nói: “Tĩnh Chi không muốn cho mọi người biết, cô ấy không muốn mọi người lo lắng, ngay cả con trước khi động đất không lâu cũng mới biết, không lâu sau đó…Tĩnh Chi đã gặp nạn trong vụ động đất…”

Margaret nói: “Thực ra con nên nói chuyện này ra.”

Tống Hoài Minh mắt đỏ hoe nói: “Con đã đồng ý với Tĩnh Chi, con muốn bảo vệ bí mật cho cô ấy, hơn nữa tình hình lúc đó con không muốn mọi người nghĩ con muốn trốn tránh trách nhiệm.”

Margaret nói: “Sau khi Tĩnh Chi chết, ông gia đã đổ hết tội cho con, những năm qua con đã chịu không ít tủi nhục rồi.”

Tống Hoài Minh ngậm nước mắt nói: “Mẹ, là lỗi của con, con đã không chăm sóc tốt cho Tĩnh Chi, là con không chăm sóc tốt cho cô ấy…” nói đến đây bao nhiêu ấm ức trong lòng Tống Hoài Minh những năm qua đều bộc phát ra hết, ông khóc không thành tiếng. … Sở Yên Nhiên ngồi trước mộ ông ngoại, ngẩn người nhìn cây ngân hạnh, đêm tối, gió thổi rất lạnh, nước mắt sớm đã bị gió thổi khô đi, Sở Yên Nhiên khịt khịt mũi, nhìn ra phía xa, thấy có một bóng đen, tuy không nhìn rõ là ai nhưng cô đoán được đó là Trương Dương, cô nói: “Ra đây đi.”

Trương Dương cẩn thận bước ra, hắn đến bên cạnh Sở Yên Nhiên, vừa đi vừa cởi chiếc áo khoác rồi khoác lên người Sở Yên Nhiên, ôm cô ấy vào trong lòng.

Sở Yên Nhiên không nói gì, dựa vào lòng hắn mà khóc, khóc một mới lau nước mắt nói: “Em phát hiện ra có một vị hôn phu cũng không tệ, ít nhất cũng sẽ có người cởi áo khoác lên cho mình.”

Trương Dương cười nói: “Thực ra anh luôn đi theo em.”

Sở Yên Nhiên nói: “em và ông ấy cãi nhau anh đều nghe hết rồi à?”

Trương Dương nói: “Không có, anh trốn ở xa, không nghe thấy hai người nói gì.”

Thực ra với thính lực của hắn thì cho dù không muốn nghe, nhưng hai cha con họ lớn tiếng như thế thì âm thanh vẫn cứ chui vào tai thôi.

Sở Yên Nhiên đương nhiên không tin, cô nói: “Em có quá đáng quá không?”

Trương Dương nói: “Tuy là anh nói có thể làm em tức giận, nhưng anh vẫn phải nói một câu, anh cảm thấy cha em là một người tốt.”

“Khẳng định vậy sao? Có phải là vì ông ấy là lãnh đạo của anh không? Anh không dám đắc tội ông ấy?”

Trương Dương nói: “Cha nào con nấy, em tốt như vậy thì cha em sao có thể là người xấu chứ?”

Sở Yên Nhiên nói: “Em giống mẹ.”

Trương Dương cười: “Mẹ em thì anh chưa từng nhìn thấy, có điều anh cảm thấy trên người em có rất nhiều điểm giống ông ấy…”

“Đừng nói nữa, em không muốn nghe.”

Trương Dương nói: “Cái người Lý Đồng Dục này anh đã từng gặp, lần đầu tiên giao thủ với y là vì y phái người đến Thanh Thái Sơn, khi đó ông Trần vì cứu Đỗ Thiên Dã mà lỡ làm bị thương một sơn dân. Y đã phái kí giả đến Thanh Thái Sơn để khích sơn dân đó làm lớn chuyện.” nói đến chuyện này, Trương Dương đột nhiên nhớ ra, tại sao tại sao Lý Đồng Dục lại hãm hại Trần Sùng Sơn, y đã từng nói cha y đã từng là bí thư địa ủy Cận Liêu, chết vào thời kì văn cách, lẽ nào việc y hãm hại Trần Sùng Sơn không đơn giản chỉ nhằm vào Đỗ Thiên Dã? Giữa cha y và mấy người Sở Trấn Nam, Trần Sùng Sơn phải chăng có một số ân oán không thể để cho người ta biết?

Sở Yên Nhiên nói: “Em nhớ khi còn nhỏ ông ấy thường đến nhà em, mọi người trong nhà đều không thích ông ta, lại có một lần bị ông em tức giận đánh.”

Trương Dương nói: “Qua mấy lần tiếp xúc, anh đã có thể đoán định được người này là một kẻ tieeurnhaan, sau này khi anh tìm Quan Chỉ Thanh làm người đại diện hình tượng thì hắn lại phái kí giả đến gây rối, rồi bị anh đánh gay tại chỗ.”

Sở Yên Nhiên không nhịn nổi mà bật cười, cô kéo cánh tay Trương Dương: “em biết, Chỉ Thanh sau khi về nước đã kể cho em nghe, cũng là từ lần đó cô ấy đã thay đổi cách nhìn về anh, luôn nói những điều tốt đẹp về anh.”

Trương Dương nói: “Lần này hắn lại đưa ra những thứ này. Yên Nhiên, Anh tuy không biết bên trong rốt cuộc có thứ gì, nhưng con người Lý Đồng Dục này tuyệt đối sẽ không có lòng tốt gì, tại sao y lại chọn lúc này để tiết lộ hết bí mật? Vì y không muốn để cho Sở gia sống tốt.”

Sở Yên Nhiên nói: “em biết con người này không có ý tốt gì, Nhưng em không thể khống chế được sự tò mò nên đã xem mấy thứ đó.”

Trương Dương thở dài.

Sở Yên Nhiên nói: “Rất kì lạ, em đã xem hết thứ mà y gọi là chứng cứ, em tưởng rằng em sẽ hận cha, nhưng…” Cô ấy nước mắt long lanh nhìn Trương Dương: “Em không làm được…”

Giọng nói của Margaret vang lên sau lưng bọn họ: “Vì, con vốn không nên hận ông ấy.”

Sở Yên Nhiên và Trương Dương vội tách nhau ra, mặt cô đỏ lên, dù sao cô và Trương Dương cũng dựa vào nhau sát quá, để cho bà ngoại nhìn thấy cũng hơi ngại.

Trương Dương nói một tiếng bà ngoại, Margaret cười cười nói: “Con về trước đi, ta muốn nói chuyện một mình với Yên Nhiên.”

Thấy Margaret xuất hiện, Trương Dương cũng yên tâm, thực ra tâm trạng của Sở Yên Nhiên không hề kích động như hắn nghĩ, những tài liệu Lý Đồng Dục đưa ra chắc không gây ra được tác dụng như y mong muốn, Sở Yên Nhiên không hoàn toàn tin tưởng vào những thứ đó, tin rằng Margaret có thể gỡ bỏ được nút thắt trong lòng Sở Yên Nhiên.

Khi Trương Dương trở về khu nhà thi phát hiện trong nhà có mấy vị khác, trong đó một người chính là Tôn Quốc Chính phó thị trưởng thường vụ thành phố Tĩnh An, Tống Hoài Minh ngồi trên ghế sofa, tay phải buộc một chiếc khăn mùi xoa màu trắng, Tống Hoài Minh lúc này đã bình tĩnh lại, bê tách trà yên lặng ngồi uống.

Trước mặt Tôn Quốc Chính không có tách trà nào, chắc là Tống Hoài Minh chưa bảo người mang lên. Tôn Quốc Chính bây giờ tuy là phó thị trưởng thường vụ thành phố Tĩnh An, một thành vieen trong thường ủy, nhưng trước mặt Tống Hoài Minh, y vẫn không thể ngẩng đầu lên, trước đây luôn đi theo Tống Hoài Minh, khi Tống Hoài Minh làm bí thư thị ủy, thì y làm thư kí trưởng thị ủy.

Thấy Trương Dương bước vào, Tống Hoài Minh nói: “Trương Dương, qua đây ngồi.”

Trương Dương đến ngồi cạnh Tống Hoài Minh, cung kính nói: “Chúc Tống tìm cháu có việc gì ạ?”

Tống Hoài Minh nói: “Cháu đã từng gặp thị trưởng Tôn chưa?”

Trương Dương gật đầu, nói với Tôn Quốc Chính: “Chào thị trưởng Tôn.”

Tôn Quốc Chính cười nói: “nghe nói Trương Dương làm việc ở Bình Hải không tồi, tỉnh trưởng Tống thật có cách bồi dưỡng.” Câu này của y là có ý muốn lấy lòng, nhưng Tống Hoài Minh không hề nể tỉnh, lạnh nhạt nói: “Trương Dương có thành tích ngày hôm nay đều là dựa vào bản thân cậu ấy, con người tôi không biết chăm sóc người nhà, ngay cả đến con gái cũng không biết chăm sóc, nghĩ đến thật xấu hổ.”

Tôn Quốc Chính nói: “Tỉnh trưởng Tống bận rộn công việc, vì sự nghiệp đã hi sinh quá nhiều.”

Tống Hoài Minh nói: “Tôi tuy không giỏi chăm sóc người nhà, nhưng không có nghĩa là người khác có thể ức hiếp con gái tôi.” Ông đập bàn một cái, nước trà bắn tung tóe.

Tôn Quốc Chính bất giác run lên, thực ra từ mấy năm trước, vì sự xung đột giữa Tôn Tiểu Vĩ và Sở Yên Nhiên, cách xử lí của y đã làm cho Tống Hoài Minh vô cùng bất mãn. Khi đó mâu thuẫn đã được giải quyết, sau khi Tống Hoài Minh đi, Tôn Quốc Chính cũng không có bồi đắp lại quan hệ, may mà sau khi Tống Hoài Minh đi y đã lập tức lập lại đội ngũ, nịnh bợ bí thư tỉnh ủy tỉnh Bắc Nguyên, quan lộ đi rất thuận lợi, bây giờ đã nhẹ nhàng lên tới vị trí thị trưởng thành phố Tĩnh An.

Tôn Quốc Chính cười nói: “Thanh niên khó tránh khỏi xung đột gây hiểu lầm, tỉnh trưởng Tống, chúng ta đã là bạn bè nhiều năm, trẻ con gây chút mâu thuẫn chúng ta đừng tưởng thật, đừng làm thương hòa khí.” Lời này Tôn Quốc Chính sẽ không dám nói, đặc biệt là câu cuối, chớ làm thương hòa khí, đã ngầm ám thị Tống Hoài Minh phải nể mặt mình vài phần, nhiều năm làm đồng liêu thì không nói, nhưng bây giờ đang ở Tĩnh An, Tống Hoài Minh trước đây tuy là bí thư thị ủy Tĩnh An, nhưng bây giờ ông đã đi nhiều năm rồi, tôi là phó thị trưởng thường vụ thành phố Tĩnh An, Tôn Quốc Chính dám nói như thế này còn có một nguyên nhân khác, lãnh đạo chủ yếu của tỉnh Bắc Nguyên cũng đã thay đổi nhiều, y tự tính thấy mình có quan hệ với các thành viên ở Bắc Nguyên mạnh hơn Tống Hoài Minh, cường long không ép đầu địa xà, hôm nay y đã chủ động đến cửa xin lỗi, Tống Hoài Minh cũng nên nhìn thấy mà bỏ qua.

Đôi mắt Tống Hoài Minh lạnh lùng nhìn Tôn Quốc Chính, ánh mắt này dường như nhìn thẳng sâu vào trong đáy lòng Tôn Quốc Chính, làm cho Tôn Quốc Chính không khỏi hoang mang, Tống Hoài Minh đã nhiều năm làm lãnh đạo của y, về khí thế hoàn toàn áp chế y, Tống Hoài Minh đầy khiêu khích nói: “Quốc Chính, có vài năm mà thay đổi không nhỏ nhỉ?”