Chương 2557: Thất Thường (3)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vẻ mặt của Cố Doãn Tri thủy chung vẫn bất vi sở động,y nói khẽ: Tôi không muốn nhiều lời làm gì, tự anh tự giải quyết cho tốt, đừng để Tiết lão hổ thẹn, đừng để gia môn của mình phải bị long đong.

Tiết Thế Luân giận dữ hét: Tôi không cần anh tới chỉ điểm.

Cố Doãn Tri nói: Tôi hiện tại tuy rằng chỉ là một thảo dân, nhưng chỉ cần tôi nguyện ý. Tôi vẫn có thể khiến anh không mảnh đất cắm dùi ở đây, không tin, anh cứ thử xem. Cố Doãn Tri bỏ đi, đi rất tiêu sái, rất thản nhiên. Tiết Thế Luân nhìn bóng dáng của y. Dùng sức nắm chặt quyền đầu. Thân thể y rõ ràng đang run rẩy, y cho rằng mình vì phẫn nộ mà vậy, nhưng y lại minh bạch. Trong đó nhất định bao hàm thành phần sợ hãi.

Khi Tiết Vĩ Đồng lái xe về thì vừa hay nhìn thấy Cố Doãn Tri rời đi, cô ta không biết đã xảy ra chuyện gì, lái xe tới đỗ bên cạnh cha, dừng xe. Đẩy cửa bước xuống: Cha, con phải tới Đông Giang ngay lập tức. Nghe nói Trương Dương…

Tiết Thế Luân gần như thô bạo ngắt lời của cô ta: Sự sống chết của hắn có liên quan gì tới con?

Cha. Trong mắt Tiết Vĩ Đồng tràn ngập vẻ bất khả tư nghị.

Tiết Thế Luân sau khi phát tiết một hồi thì lại đột nhiên bình tĩnh, mấp máy môi: Cha… cha có chút không thoải mái. Y xoay người bước đi.

Từ sau khi sự việc tư tình với Cảnh Thiên Thu năm đó bại lộ, Triệu Vĩnh Phúc cả người xuy sụp. Trung kỉ ủy đã tiến hành điều tra sâu về quan hệ của hắn và Cảnh Thiên Thu, tuy rằng Triệu Vĩnh Phúc trên kinh tế rất trong sạch, nhưng tư tình của y và Cảnh Thiên Thu đã nghiêm trọng xúc phạm tới tình cảm của nhà bố vợ. Giang lão đã tỏ ý rõ ràng đoạn tuyệt tất cả quan hệ với đứa con rể bội bạc này.

Triệu Vĩnh Phúc dùng danh nghĩa nghỉ bệnh rút khỏi vị trí người đứng đầu của tập đoàn Thái Hồng, tổ chức cũng không giữ lại, tuy rằng thời gian tốt nhất của Triệu Vĩnh Phúc còn hai năm, tuy rằng trong lúc y chấp chưởng đại quyền của Thái Hồng, xí nghiệp này thực sự đã phát triển và vươn lên trở thành long đầu của ngành sắt thép trong nước, nhưng lúc này lại không ai lên tiếng vì y, thậm chí không ai nguyện ý nói một câu tốt đẹp cho y.

Tường đổ người đẩy, trong khoảng thời gian này câu Triệu Vĩnh Phúc nghĩ đến nhiều nhất chính là câu này, trừ phối hợp với điều tra của Ủy ban kỷ luật ra, trong khoảng thời gian này Triệu Vĩnh Phúc ru rú trong nhà, y thậm chí éo mình không được chú ý tới chuyện của Cảnh Thiên Thu, hiện giờ y đã là Bồ Tát đất qua sông, bản thân còn khó bảo toàn, cho dù y còn quan tâm tới Cảnh Thiên Thu thì cũng hữu tâm vô lực.

Triệu Vĩnh Phúc cầm cốc rượu vang lên, nhìn chén rượu, đôi mắt mông lung tựa hồ nhìn thấy con trai Triệu Quốc Lương, gần đây không biết là vì sao, bất kể ban ngày hay đêm tối, chỉ cần y nhắm mắt lại thì sẽ nhìn thấy đứa con út đã qua đời nhiều năm đang mỉm cười với mình, mỗi khi nghĩ đến hắn, nội tâm Triệu Vĩnh Phúc đau như dao cắt.

Y đã dần dần quen dùng rượu để gây tê mình, y cầm chén rượu lên nốc cạn. Buông chén rượu, cầm bình rượu đang chuẩn bị rót thì một bàn tay thò ra túm lấy bình rượu, ngăn cản động tác của y.

Triệu Vĩnh Phúc ngẩng đầu, nhìn thấy con trai lớn Triệu Quốc Cường.

Triệu Vĩnh Phúc lắc đầu nói: Anh đừng quản tôi! Tôi không cần anh lo cho tôi.

Triệu Quốc Cường nói: Cha, con tới đây không phải đê quản cha, mà là nói với cha một tiếng, con phải đi rồi.

Triệu Vĩnh Phúc ngây ra một thoáng: Đi? Đi đâu? Y rất nhanh liền minh bạch: Lớn rồi, có sự nghiệp của riêng mình, được, cũng nên đi rồi.

Triệu Quốc Cường nói: Trương Dương đã xảy ra chuyện, hắn và Nguyên Hòa Hạnh Tử ở Đông Giang bị người ta mai phục bom làm nổ bị thương, Nguyên Hòa Hạnh Tử đã qua đời, Trương Dương vẫn đang được cấp cứu, thính tỉnh bảo con về phụ trách vụ án này.

Triệu Vĩnh Phúc nói: Trương Dương… Chết rồi ư?

Triệu Quốc Cường lắc đầu, hắn ngồi xuống bên cạnh cha: Cha, cha đừng uống nữa, cứ tiếp tục như vậy sức khỏe sẽ hỏng mất.

Triệu Vĩnh Phúc nói: Tôi không uống rượu thì có thể làm gì nữa? Tôi đã về hưu rồi, cũng nên hưởng thụ nhân sinh một chút, không cần ngụy trang trước mặt người khác nữa, muốn làm gì thì làm, muốn uống rượu thì liền uống… Y muốn cầm chén rượu lên, nhưng lại bị Triệu Quốc Cường giật lấy.

Triệu Vĩnh Phúc tức giận nói: Ngay cả anh cũng quản tôi? Tôi ngay cả một chút tự do cũng không có ư?

Triệu Quốc Cường nói: Cha, Cảnh Thiên Thu hôm nay đã chính miệng thừa nhận, chuyện của Quốc Lương cô ta biết, sự kiện đó của cô ta chị gái Vương Quân Dao của cô ta làm! Cô ta cũng tham dự vào sự kiện đó.

Triệu Vĩnh Phúc cả người giống như con tò te lặng im ngồi đó, bỗng nhiên y giật lấy rượu vang, ngửa cổ tu ừng ực, rượu vang còn lại vốn không nhiều lắm, rất nhanh đã bị y uống sạch, Triệu Vĩnh Phúc lay động bình rượu: Cho tôi lấy bình nữa cho tôi.

Đừng uống! Cha, cha có thể tỉnh táo chút để nghe con nói hay không? Cha có thể đừng trốn tránh nữa được không?

Triệu Vĩnh Phúc vươn tay ra giật chén rượu trong tay con trai, Triệu Quốc Cường phẫn nộ giơ chén rượu lên, hung hăng ném xuống đất, chén rượu vỡ tan, rượu bay ra, đỏ sẫm giống như máu tươi.

Triệu Vĩnh Phúc tựa hồ bị tiếng thủy tinh vỡ làm cho giật mình, y quay sang con trai, đột nhiên giơ tay lên.

Triệu Quốc Cường nhìn cha, trong ánh mắt không hề có vẻ sợ hãi.

Tay Triệu Vĩnh Phúc chậm rãi hạ xuống, nắm thành quyền, sau đó thì hung hăng nện vào ngực mình, từng cái một, miệng y há rất to, nhưng lại không ứa ra được một giọt nước mắt nào.

Cha, cha. Triệu Quốc Cường, lệ nóng doanh tròng hắn xông lên ôm chặt lấy lấy người cha.

Triệu Vĩnh Phúc giãy dụa giống như một con sư tử, nhưng y hắn liền mất đi lực lượng,dựa vào vai con trai, khóc thành tiếng như trẻ con: Không… Không… Quốc Cường, đây không phải sự thật. Anh nói cho tôi biết tất cả không phải sự thật đi…

Triệu Quốc Cường ôm cha: Thật ra cha đã sớm đoán được, cha đã đoán được rồi.

Triệu Vĩnh Phúc không biết từ đâu có lực lượng, y giãy ra khỏi lòng con trai, lảo đảo đứng dậy: Tôi không biết, tôi không biết, tôi đối với cô ta tốt như vậy, cô ta vì sao lại đối đãi với đối đãi như vậy, vì sao?

Triệu Quốc Cường nói: Cô ta vẫn luôn hận cha, cho rằng là cha hại cô ta mất đứa con.

Cả người Triệu Vĩnh Phúc đã triệt để bị sụp đổ, y lảo đảo bước về phía phòng mình: Tôi không tin…

Triệu Quốc Cường nói: Chúng con đang truy tra nơi hạ lạc của Vương Quân Dao, Cảnh Thiên Thu và Vương Quân Dao đều là thành viên của tập đoàn rửa tiền, Cảnh Thiên Thu ở bên trong tập đoàn chỉ là một nhân vật bé nhỏ không đáng kể.

Triệu Vĩnh Phúc lẩm bẩm nói: Cô ta vì sao lại đối với tôi như vậy…

Triệu Quốc Cường nói: Sát hại Quốc Lương, mục đích của bọn họ không chỉ là giá họa cho Trương Dương, cha, cha nói cho con biết, rốt cuộc là ai hận cha như vậy?

Triệu Vĩnh Phúc bước về phía cầu thang, tới lối vào thang lầu, y tóm lấy tay vịn, chỉ có dựa vào động tác này y mới không ngã xuống: Anh đi đi, để tôi bình tĩnh một chút, để tôi nghỉ ngơi một chút.

Triệu Quốc Cường tràn ngập lo lắng nhìn cha, trong lòng hắn không khỏi có chút hối hận, sớm biết rằng chân tướng tàn khốc như vậy, không nên nói với cha.

Triệu Vĩnh Phúc gian nan về phòng mình, đóng cửa phòng, ngồi trên giường, tay ôm đầu, liều mạng vò mái tóc hoa râm, y hy vọng đau đớn mà loại ngược này mang đến có thể giảm bớt đau khổ trong lòng, nhưng sự thật chứng minh, cách làm của y chỉ phí công.

Qua hồi lâu, Triệu Vĩnh Phúc cuối cùng cũng bình tĩnh, y đứng lên, tới trước két sắt, mở két sắt, từ tầng dưới chót lấy ra một tập ảnh, run run rẩy rẩy mở ra, một tấm ảnh bên trong rơi xuống, y nhặt bức ảnh đó đó, ảnh là ba người chụp chung. Người ngoài cùng bên trái là y, bên phải là Tiết Thế Luân.

Ánh mắt Triệu Vĩnh Phúc cuối cùng dừng hình trên mặt một người ở giữa, đó là Cố Doãn Tri lúc tráng niên, mình trong ảnh và Tiết Thế Luân thì đang là tuổi trẻ, phong nhã hào hoa. Bối cảnh là bờ biển mênh mông vô bờ. Triệu Vĩnh Phúc ngơ ngác nhìn bức ảnh đó, nhớ tới những chuyện trước đây.

Tiếng gõ cửa phá vỡ sự trầm tư của Triệu Vĩnh Phúc, Triệu Quốc Cường bởi vì lo lắng cho cha, đi theo tới ngoài cửa phòng y.

Triệu Vĩnh Phúc hít sâu một hơi: Vào đi. Lúc này Triệu Vĩnh Phúc đã hoàn toàn bình tĩnh.

Triệu Quốc Cường đẩy cửa đi vào trong phòng, nhìn thấy cha không sao, mới yên lòng. Triệu Vĩnh Phúc đưa bức ảnh đó cho con trai.

Triệu Quốc Cường cầm lấy ảnh, nhìn một lát rồi nói khẽ: Bí thư Cố Doãn Tri, Tiết Thế Luân?

Triệu Vĩnh Phúc gật đầu: Tấm ảnh này đã hơn hai mươi năm rồi, khi đó Cố Doãn Tri đang đảm nhiệm bí thư thị ủy Lương Bắc, Tiết Thế Luân đảm nhiệm bí thư huyện ủy huyện Đại Cô, tôi lúc ấy đảm nhiệm quản đốc nhà máy sắt thép Lương Bắc, tôi và Tiết Thế Luân đều là cấp dưới của bí thư Cố.

Triệu Quốc Cường tuy rằng đoán được bọn họ trước đây từng quen nhau, nhưng không ngờ quan hệ giữa bọn họ thân mật như vậy.

Triệu Vĩnh Phúc nói: Đại khái là năm 75, khi đó Tiết lão đã được sửa lại án xử sai, một lần nữa đảm nhiệm chức vị quan trọng. Tiết Thế Luân tới huyện Đại Cô chưa lâu, tôi và Tiết Thế Luân thì quen nhau ở trường, tôi học hơn y hai năm, biết người này rất thông minh, rất có khả năng, khi ở trường học đã thích làm náo động, nhưng hắn rất nghe lời Tiết lão, trong trường hạo kiếp đó, rất nhiều con cháu đều vội vàng phân rõ, với người nhà gặp rủi ro, nhưng Tiết Thế Luân thì không, bất kể là lúc nào, y cũng khăng khăng cha mình là đảng viên ưu tú nhất, là người bảo vệ chủ nghĩa Mác Lênin kiên định nhất, anh không tự mình kinh lịch qua trường hạo kiếp đó. Anh sẽ không hiểu được. một người ngày hôm qua còn đang ở thiên đường. Hôm nay đã lưu lạc xuống địa ngục.