Chương 568: Phá Đám Sau Lưng

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ngô Minh từ sau khi cạnh tranh chức bí thư thị ủy bị thua, cả người trở nên nhún nhường hơn nhiều, gã vốn không muốn lên tiếng, nhưng Thường Tụng đã chỉ lên đầu gã, gã không lên tiếng thì có chút khó ăn khó nói, Ngô Minh nói: “Công trình Cảng Nước Sâu mọi người đều biết rất rõ, lúc trước giữa Nam Tích và Lam Sơn vì tranh đoạt hạng mục này đã trải qua một phen cạnh tranh kịch liệt, chuyện này thị trưởng Thường là rõ nhất.”

Thường Lăng Không gật đầu, nhớ lại lúc trước trên cạnh tranh công trình cảng Nước Sâu, gã đã lập được công lao hãn mã cho Nam Tích. Nam Tích tuy rằng luôn là lão đại ca của Lam Sơn, nhưng trong quá trình phát triển vài năm gần đây, tốc độ phát triển của Lam Sơn rõ ràng vượt qua Nam Tích, khi gã ở Nam Tích, bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên từng không chỉ một lần nói qua, mọi người phải cố gắng làm tốt kinh tế Nam Tích, nếu cứ tiếp tục đi xuống như vậy sẽ bị tiểu huynh đệ Lam Sơn này bỏ lại đằng sau, chuyện cảng Nước Sâu Từ Quang Nhiên lúc ấy đã hạ mệnh lệnh cho gã, chí ở nhất định phải giành được, Thường Lăng Không vì cảng Nước Sâu đã tốn một phen khổ công rất lớn.

Ngô Minh nói: “Bỏ qua ý nghĩa trọng đại của bản thân công trình cảng Nước Sâu, cảng Nước Sâu khởi công đã được một đoạn thời gian, lúc trước bọn họ không đề cập tới liên hợp khai phá, hiện tại lại đề xuất liên hợp khai phá, cùng nhau xây dựng, nguyên nhân căn bản là bọn họ đang gặp khó khăn, tài chính thành phố Nam Tích đã không thể duy trì một hạng công trình lớn như vậy.”

Lời nói của Ngô Minh không hề gặp phải bất kỳ dị nghị nào, mọi người đều hiểu rõ những gì mà gã nói đều là sự thật.

Thường Tụng nói: “Trước đây tôi cũng đã nghe nói cảng Nước Sâu Nam Tích gặp vấn đề tài chính, hiện tại xem ra quả nhiên là sự thật.” Khi nói những lời này, y nhìn nhìn Thường Lăng Không.

Thường Lăng Không hiểu rằng đến lúc mình nên lên tiếng rồi, Thường Lăng Không nói: “trước khi tôi đến Lam Sơn, đầu tư cảng Nước Sâu Nam Tích đã xuất hiện một số vấn đề, hai nhà đầu tư chủ yếu của cảng Nước Sâu đều không đưa vốn đúng hạn, hiện tại xem ra vấn đề này vẫn chưa được cải thiện, bởi vì tôi trước đây là người phụ trách hạng mục cảng Nước Sâu, hiện tại lại là thị trưởng thành phố Lam Sơn, vị trí của tôi quyết định tôi không thể nói những lời có tính khuynh hướng, tôi chỉ có thể nhằm vào bản thân cảng Nước Sâu nói vài câu. Công trình Cảng Nước Sâu không nghi ngờ gì nữa là tiền cảnh rộng lớn, cảng Nước Sâu xây thành chẳng những sẽ lợi cho kinh tế của Nam Tích, cũng sẽ xúc tiến cực lớn phát triển kinh tế của thành phố Lam Sơn, nhưng công trình cảng Nước Sâu lớn như vậy, tài chính cần phải đầu nhập lại là cực lớn, trong ngắn hạn không thể nhìn thấy hiệu quả và lợi ích rõ rệt.”

Thường Tụng nói: “Lăng Không, anh đối với đề xuất liên hợp khai phá cảng Nước Sâu của phó thị trưởng Cung Kì Vĩ thành phố Nam Tích có ý kiến gì?”

Thường Lăng Không cười nói: “Bí thư Thường, tôi vừa rồi đã nói, tôi không tiện phát biểu quan điểm của mình, tôi cũng hiểu rõ lắm về đồng chí Cung Kì Vĩ, dù sao thời gian chúng tôi cộng sự cũng không lâu, tôi chỉ đề xuất một việc để cho mọi người tham khảo, liên hợp khai phá rốt cuộc là ý kiến nhất trí của toàn thể lãnh đạo thành phố Nam Tích hay là ý kiến của một mình đồng chí Cung Kì Vĩ?”

Tất cả thường ủy đều trầm mặc, Thường Lăng Không đề xuất chuyện này là cực kỳ quan trọng, người đứng đầu thành phố Nam Tích là Từ Quang Nhiên, liên hợp khai phá cảng Nước Sâu là chuyện lớn như vậy, vì sao y không trực tiếp tìm Thường Tụng trao đổi, mà người tới câu thông chuyện này lại là phó thị trưởng Cung Kì Vĩ, trong đây rốt cuộc bao hàm sự vi diệu như thế nào?

Thường Tụng gật đầu, lại quay sang Tần Thanh nói: “Tiểu Tần, cô cũng nói ý kiến của mình đi.”

Tần Thanh mỉm cười nói: “Sự hiểu biết của tôi đối với cảng Nước Sâu không bằng thị trưởng Thường, nếu bảo tôi nói, tôi chỉ có thể xuất phát từ bản thân Lam Sơn, cùng với ý nghĩa mà cảng Nước Sâu có thể mang lại Lam Sơn để nói, trước đây Lam Sơn chúng ta và Nam Tích cạnh tranh quyền xây dựng cảng Nước Sâu, nguyên nhân căn bản là hai thành thị đều nhìn thấy tiền cảnh tốt đẹp của cảng Nước Sâu, đều muốn nắm chắc kỳ ngộ phát triển nhảy vọt lần này, Lam Sơn cuối cùng không thể cạnh tranh được với Nam Tích, cảng Nước Sâu cuối cùng đặt tại Nam Tích, nhưng điều này cũng không có nghĩa là cảng Nước Sâu đối với Lam Sơn không có bất kỳ ý nghĩa nào, Nam Tích và Lam Sơn gắn kết chặt chẽ, từ việc lựa chọn cảng Nước Sâu có thể thấy được, nó cách trung tâm thành phố Nam Tích ba mươi lăm km, nhưng cách trung tâm thành phố Lam Sơn của chúng ta cũng chỉ năm mươi km, sau khi cảng Nước Sâu xây xong, Lam Sơn chúng ta cũng sẽ từ trong đó nhận được lợi ích rất lớn. Về phần phía Nam Tích đề xuất liên hợp khai phá, cùng nhau xây dựng với chúng ta, tôi cho rằng đây là một chuyện tốt, một cơ hội tốt như vậy, gia nhập sớm sẽ nhận được lợi ích vô cùng, đương nhiên đây chỉ là quan điểm cá nhân của tôi, chỉ cung cấp để mọi người tham khảo.”

Thường Tụng mỉm cười nói: “Tốt, hôm nay bàn bạc về cảng Nước Sâu dừng ở đây, tôi sẽ suy nghĩ kỹ lại rồi nói tiếp.”

Sau khi cuộc họp thường ủy kết thúc, Thường Tụng giữ riêng Thường Lăng Không lại, Thường Lăng Không biết y khẳng định là muốn trưng cầu ý kiến của mình đối với cảng Nước Sâu.

Quả nhiên, Thường Tụng nói: “Lăng Không à, thật ra thảo luận trên cuộc họp thường ủy chỉ là hình thức, không ai hiểu rõ về tình hình của cảng Nước Sâu bằng cậu, vừa rồi Cung Kì Vĩ tìm tới tôi, đề xuất liên hợp xây dựng cảng Nước Sâu, tôi lúc ấy đã muốn gọi cậu đến.”

Thường Lăng Không nói: “Bí thư Thường, tôi vừa rồi nói rồi, phía Nam Tích đối với công trình cảng Nước Sâu rất trọng thị, nếu quyết định liên hợp khai phá, vì sao bí thư Từ không trực tiếp tìm ngài trao đổi? Mà lại bảo Cung Kì Vĩ tới đây?” Gã thở dài nói: “Tình huống Thành phố Nam Tích tôi biết rõ, tôi đi rồi, bí thư Từ để Trần Hạo tiếp nhận công tác của tôi, Trần Hạo xử lý vấn đề trầm ổn có thừa nhưng cơ trí lại không đủ, có thể nói trong khoảng thời gian này vấn đề tài chính làm khốn nhiễu cảng Nước Sâu thủy chung không được giải quyết. Đồng chí Cung Kì Vĩ trước đây phân quản thể dục thể thao và văn hóa, anh ta chủ quản hạng mục cảng Nước Sâu là điều rất đột nhiên, tôi thấy chuyện này hay là trước tiên tìm hiểu kỹ xem nội bộ Nam Tích rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì đã rồi lại bàn bạc.”

Thường Tụng gật đầu: “Không nói tới nhân tố khác, chỉ nói về cảng Nước Sâu, nếu Nam Tích chuẩn bị liên hợp khai phá với chúng ta, cậu thấy có được không?”

Thường Lăng Không hai mắt sáng rực, nói: “Bí thư Thường, nếu ban lãnh đạo Nam Tích thật sự đạt thành nhất trí, chuẩn bị liên hợp khai phá cảng Nước Sâu với chúng ta, đây tuyệt đối là một chuyện tốt, đến lúc đó tôi sẽ tự mình ra mặt đi nắm chuyện cảng Nước Sâu, tôi tin trước đây tôi có năng lực đưa công trình cảng Nước Sâu đi lên thì hiện tại vẫn có năng lực làm tốt cảng Nước Sâu.”

Thường Tụng khen: “Được, cái tôi cần chính là những lời này của cậu, cậu đã có lòng tin như vậy, tôi lập tức sẽ đi liên hệ chuyện này.”

Nghe theo đề nghị của Thường Lăng Không, Thường Tụng vẫn trước tiên gọi điện thoại cho bí thư thị ủy thành phố Nam Tích Từ Quang Nhiên, quan hệ cá nhân của hắn và Từ Quang Nhiên cũng tính là không tồi, nếu không lúc trước cũng không bảo Trương Dương giúp Từ Quang Nhiên chữa bệnh phong thấp, nếu lúc trước Trương Dương biết Từ Quang Nhiên là loại nhân vật này, hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng hỗ trợ trị liệu thống khoái như vậy.

Phản ứng của Từ Quang Nhiên nằm ngoài ý liệu của Thường Tụng, Từ Quang Nhiên nghe Thường Tụng nói xong, biểu hiện vô cùng ngạc nhiên: “Cung Kì Vĩ không phải đi tới chỗ các anh lôi kéo đầu tư ư? Sao? Hắn không ngờ lại nói là liên hợp khai phá à? Hắn sao có thể tự tiện làm chủ được?”

Thường Tụng nghe Từ Quang Nhiên nói vậy, lập tức liền hiểu ra, Thường Lăng Không nói không sai, Cung Kì Vĩ lần này tới đây không hề có được sự đồng ý nhất trí của ban lãnh đạo thành phố Nam Tích, công trình cảng Nước Sâu có chính tích lớn như vậy, đổi lại là ai cũng sẽ không dễ dàng chắp tay nhường cho người khác, để Lam Sơn gia nhập, chẳng khác nào chia một nửa chính tích cho bọn họ, Từ Quang Nhiên sẽ không cam tâm dâu. Thường Tụng nói: “Lão Từ à, Cung Kì Vĩ là người của anh, không có lệnh của anh hắn sao dám chạy tới chỗ tôi để nói chuyện liên hợp khai phá, cùng nhau xây dựng?” Thường Tụng đối với biểu hiện hiện tại của Từ Quang Nhiên vẫn có chút hoài nghi.

Từ Quang Nhiên thở dài nói: “Lão Thường à, có thể là tôi bức hắn quá gắt, anh cũng biết rồi đấy, chúng tôi trên tài chính của cảng Nước Sâu xuất hiện một số vấn đề, Trần Hạo đã bị tôi loại bỏ khỏi công trình cảng Nước Sâu, Cung Kì Vĩ lên chưa được vài ngày, nếu hắn vẫn không giải quyết được vấn đề này, tôi cũng sẽ không khách khí, có thể là bởi vì vậy cho nên hắn nóng lòng, vì thế mới nảy ra chủ ý này. Thằng ôn này, lát nữa tôi sẽ phê bình hắn một trận, sao là một cán bộ cấp phó thính mà lại có thể ra ngoài ăn nói lung tung như vậy.”

Thường Tụng trong lòng có trong lòng có không cao hứng, ngoài miệng thì nói: “Xem ra là tôi hiểu lầm rồi.”

Từ Quang Nhiên nói: “Vẫn phải cám ơn anh đã quan tâm.”

Thường Tụng cười nói: “Giữa thành thị anh em, quan tâm lẫn nhau là chuyện nên làm mà, tôi đã bàn chuyện với Cung Kì Vĩ rồi, phát hiện người này rất thực tế.”

Từ Quang Nhiên ở đầu dây bên kia không khỏi nhíu mày, những lời này của Thường Tụng là có ý gì? Cung Kì Vĩ rất thực tế, chẳng lẽ ám chỉ mình không thực tế? Từ Quang Nhiên cười nói: “Khó lắm mới có người hân thưởng hắn như vậy, có điều tôi phải nhắc nhở anh, không thể lôi kéo người của tôi đi đâu đấy, nếu không phải là các anh kéo Thường Lăng Không đi, công trình cảng Nước Sâu bên tôi cũng sẽ không gặp nhiều khó khăn như vậy.”

Thường Tụng cười ha ha nói: “Cái này anh không thể trách tôi được, đồng chí Lăng Không đến chỗ chúng tôi đảm nhiệm chức thị trưởng là chủ ý của tỉnh lý, không liên quan gì tới tôi cả.”

Từ Quang Nhiên cảm thán nói: “Lăng Không là người người có bản lĩnh, thả anh ta đi tôi thật sự rất không cam lòng.”

Thường Tụng nói: “Tôi thấy Cung Kì Vĩ cũng là người trẻ tuổi rất có hoài bão.”

Từ Quang Nhiên nói: “Cán bộ trẻ tuổi nào mà lòng chẳng mang chí lớn, nhưng có mấy ai có được bản sự?”

Tuy rằng chỉ nói vài câu, nhưng Thường Tụng đã nghe ra Từ Quang Nhiên có thành kiến đối với Cung Kì Vĩ. Nghe lời nghe âm, Từ Quang Nhiên xem ra căn bản là không có ý liên hợp khai phá cảng Nước Sâu với Lam Sơn, mình là tự tác đa tình rồi. Thường Tụng nói: “Có phải là rất thiếu vốn không?”

Từ Quang Nhiên cười nói: “Công trình Lớn như vậy xuất hiện vấn đề tài chính cũng là bình thường, trước mắt đang đàm phán với nhà đầu tư, nhà đầu tư bây giờ người này khéo hơn người kia, nghĩ hết mọi biện pháp để yêu cầu được ưu đãi từ chỗ chúng tôi, cứ nghĩ tới là tôi lại đau đầu.”

Thường Tụng nói: “Có khó khăn thì cứ nói một tiếng, chúng tôi dưới tình huống có thể sẽ cung cấp một số trợ giúp nhất định.”

Từ Quang Nhiên nói: “Cám ơn, bí thư Thường, thật sự là nếu tới nước đó, tôi sẽ tự mình đi tới Lam Sơn tìm anh cầu viện.” Y đã nói rất rõ ràng, Cung Kì Vĩ đi chỉ là đại biểu cho chính bản thân hắn, không phải đại biểu cho ý tứ của Từ Quang Nhiên, Nam Tích đang gặp khó khăn thật, nhưng vẫn chưa tới mức sơn cùng thủy tận.

Thường Tụng cười cười, sau khi tạm biệt Từ Quang Nhiên liền gác máy.

Thường Tụng thật sự là không ngờ chuyện này lại thành như vậy, rất có thể bên trong ban lãnh đạo thành phố Nam Tích xuất hiện vấn đề, bước đi giữa thượng cấp và hạ cấp không nhất trí. Phía Cung Kì Vĩ nói chuyện hợp tác, Từ Quang Nhiên thân là bí thư chẳng những không ủng hộ mà ngược lại còn ở phía sau phá hoại, Thường Tụng cũng lười chẳng buồn nghĩ tới chuyện này nữa, trời phải đổ mưa, gái phải gả chồng, kệ họ đi, chuyện của Nam Tích không liên quan gì tới y.

Tần Thanh hôm nay về rất sớm, cô ta và Thường Hải Tâm đi cùng đường, Thường Hải Tâm trên đường đề xuất muốn được điều tới thư viện, trước đó vài ngày bởi vì thấy Tần Thanh bận quá, cho cô ta một mực không tiện đề xuất, gần đây công tác chuẩn bị khu khai phá đã đâu vào đấy rồi, tư liệu xây dựng thành thị văn minh cũng đã giúp chuẩn bị đầy đủ, nhân tuyển thư ký tương lai của Tần Thanh cô ta cũng đã giúp đỡ phỏng vấn, sinh viên tốt nghiệp hệ triết học trường đại học Đông Giang Chu Tuệ Ninh, là một cô gái rất thông minh.

Tần Thanh thấy Thường Hải Tâm lại nhắc tới chuyện này, đôi mi thanh tú không khỏi nhăn lại, cô ta không nỡ để Thường Hải Tâm đi, hợp tác lâu như vậy rồi, thường thường chỉ nhìn một cái là Thường Hải Tâm biết cô ta đang nghĩ gì, thư ký có thể phối hợp ăn ý như vậy không phải là dễ gặp, nhưng cô ta cũng biết, Thường Hải Tâm có tương lai của Thường Hải Tâm, rồi sẽ có một ngày rời khỏi mình bay đi, mục đích Thường Tụng đặt cô ta ở bên cạnh mình cũng là để rèn luyện cô ta, người ta cũng không muốn để con gái cả đời ở bên cạnh cô ta làm thư ký, nhưng điều khiến Tần Thanh không vui là, Thường Hải Tâm vì sao lại muốn lựa chọn thư viện, cô ta khó hiểu nói: “Hải Tâm, không phải chị không muốn để em đi, nhưng em còn trẻ, cái nơi thư viện đó là nơi để về hưu dưỡng lão, em tới đó sao có thể thể hiện được giá trị nhân sinh của em?”

Thường Hải Tâm nói: “Em không thích chuyện trên chính trị, phức tạp lắm, thấy là mệt rồi, thư viện tốt hơn, rất đơn thuần.”

Tần Thanh nói: “Chỉ cần là đơn vị cơ quan thì tuyệt đối không có nơi nào đơn thuần, Hải Tâm, em hay là suy nghĩ kỹ một chút, cho dù em không định ở bên cạnh chị làm thư ký nữa thì cũng cần phải đến một một nơi có thể phát huy được năng lực của em. Em mất bao nhiêu công học đại học, tới thư viện làm thì những thứ học được sẽ uổng phí.

Thường Hải Tâm cười nói: “Tới thư viện em sẽ có nhiều thời gian hơn để viết, em sẽ trở thành một nhà thơ, một tác giả.”

Tần Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, ô tô lái tới trước cửa nhà cô ta, Tần Thanh và Thường Hải Tâm đồng thời nhìn thấy chiếc xe pickup đỗ ở cửa, trong lòng hai người đều rất vui, đồng thời nghĩ rằng Trương Dương đã tới.

Thường Hải Tâm tuy rằng rất muốn đi gặp Trương Dương, nhưng ngoài miệng thì lại không thể nói ra được, cũng không thể biểu hiện ra ngoài.

Tần Thanh biết Thường Hải Tâm nghĩ gì, lúc xuống xe, nói với cô ta: “Ê, hình như Trương Dương tới kìa, vào chào một tiếng đi, người ta dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của em đó.”

Thường Hải Tâm lúc này mới xuống xe, ngoài miệng thì lại nói: “Anh ta tới à? Ồ, hình như là xe của anh ta!” Nói xong câu đó, trên mặt cô ta không khỏi có chút nóng lên, mình như vậy không phải là giấu đầu hở đuôi hay sao? Cũng may là Tần Thanh không lưu ý đến vẻ mặt của cô ta lúc này.

Hai người còn chưa đi vào trong vườn thì đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cười to vui vẻ của Tần Truyền Lương

Tần Thanh đẩy cửa đi vào, cười nói: “tôi còn tưởng là ai tới, cha tôi lâu rồi không được vui vẻ như vậy.”

Trương Dương quay người lại, thấy Tần Thanh mặc bộ đồ màu đen, Thường Hải Tâm cũng mặc đồ đen, đều là quần áo công sở, có điều quần áo công sở được mặc lên người hai cô đều không gây trở ngại đến dáng người yểu điệu của hai cô chút nào, vẫn lả lướt xinh đẹp. Da thịt của Thường Hải Tâm đã khôi phục lại không tỳ vết như ngày xưa, từ trên mặt của cô ta đã không tìm thấy bất kỳ vết bỏng nào, đôi mắt sáng rực nhìn Trương Dương, tuy rằng đang cố gắng giả vờ trầm tĩnh, nhưng ở sâu trong mắt vẫn lộ ra vẻ vui mừng.

Tần Thanh thật sự tiều tụy đi không ít, cái cằm tròn trịa trước đây hiện giờ đã nhòn nhọn, biến thành mặt trái xoan điển hình, nhưng vẻ đẹp của cô ta không bị ảnh hưởng một chút nào, đẫy đà có chỗ hay của đẫy đà, hao gầy có phong tư của hao gầy, ánh mắt của Trương Dương di chuyển tới trước ngực của phó thị trưởng Tần, bầu ngực của cô ta vẫn cao ngất như trước, may quá, chỉ trên mặt là hơi gầy đi chút thôi.

Tần Thanh thấy sau khi bọn họ đẩy cửa bước vào, thằng ôn này liền không ngừng qua sát, không nói câu nào, không nhịn được liền trách mắng: “Sao? Không quen hai chúng tôi à?”

Trương Dương cười nói: “Chị Thanh, vừa rồi chú Tần nói chị làm việc vất vả, gầy đi không ít, cho nên tôi đang nhìn hai người.”

Thường Hải Tâm nói: “Không phải anh đang ở Nam Tích làm chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao rất uy phong ư? Sao đột nhiên lại tới Lam Sơn? Công tác bận rộn như vậy mà vẫn rảnh để đi à?”

Trương Dương nói: “Tôi là đặc biệt tới thăm chú Tần, có bận hơn nữa tôi cũng phải đến!”

Tần Truyền Lương mặt mày hớn hở nói: “Trương Dương thật có lòng.”

Tần Thanh không nhịn được liền vạch trần hắn: “Cha, đừng nghe những lời lấy lòng của cậu ấy, lần này đến Lam Sơn khẳng định là có chuyện, con thấy tám chín phần mười là có liên quan tới chuyện cảng Nước Sâu, có phải không?”

Trương Dương cười ha ha nói: “Đúng là lão lãnh đạo là của tôi, chuyện gì cũng không thể gạt được chị.” Trong lòng lại nghĩ, chị Thanh à chị Thanh, cuối cùng vẫn là chị hiểu tôi, trên người tôi bộ phận nào chị cũng rõ cả.

Tần Thanh nhìn thấy hai mắt hắn đảo quanh, đoán rằng trong lòng hắn không nghĩ việc gì tốt đẹp, nói khẽ: “Thị trưởng Cung hôm nay tới tìm bí thư Thường, trên cuộc họp thường ủy đã thảo luận đề nghị của y rồi.”

Trương Dương có chút khẩn trương nói: “Sao có? Có kết quả chưa?”

Tần Thanh nói: “Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, trên cuộc họp thường ủy lúc ấy không có kết quả gì, chuyện cụ thể anh phải đi hỏi bí thư Thường.”

Trương Dương lại nhìn nhìn Thường Hải Tâm.

Thường Hải Tâm nói: “Anh đừng nhìn tôi, anh nếu muốn biết kết quả phải trực tiếp đi hỏi cha tôi ấy, anh quen thân với ông ấy như vậy, có gì mà ngại?”

Trương Dương nhìn nhìn đồng hồ, lúc này đa số mọi người đều đã tan làm.

Tần Thanh biết ý tứ của hắn, nói khẽ: “Xe của Bí thư Thường về trước chúng tôi,hay là, anh nhân lúc này chạy đi hỏi đi. Hải Tâm, em đi cùng cậu ấy đi.”

Trương Dương đứng dậy.

Tần Truyền Lương nói: “Trương Dương, buổi tối về đây ăn cơm nhé, tôi lập tức đi chuẩn bị.”

Trương Dương cười nói: “Chú Tần, không cần đâu, cháu có hẹn tới Thủy Thượng Nhân Gia rồi, buổi tối cháu còn có công tác phải bàn. Hắn không quên nói với Tần Thanh: “Chị Thanh, buổi tối đi cùng nhé.”

Tuy rằng mục đích của Trương Dương là mời Tần Thanh ăn cơm, nhưng lọt vào tai Tần Thanh, những lời này của thằng ôn này tràn ngập hàm nghĩa ám muội, may mà tố chất tâm lý của cô ta đủ mạnh, bằng không lúc này đã sớm hai má đỏ bừng rồi.

Thường Hải Tâm dẫn Trương Dương tới nhà mình, Thường Tụng vừa mới về nhà không lâu, đang ngồi cạnh ao cá ở trong sân cho cá ăn, nhìn thấy Trương Dương bước vào, Thường Tụng thuận tay ném tất cả đều thức ăn cho cá vào trong ao, trong nhất thời cá trong ao túm tụm lại tranh ăn, trong ao tựa như sôi sục.

Trương Dương cười gọi một tiếng: “Bí thư Thường!”

Thường Tụng cười cười gật đầu: “Đến đây lúc nào vậy?”

Ở trước mặt Thường Tụng Trương Dương cũng không cần phải nói dối: “Hôm nay đi cùng thị trưởng Cung đến Lam Sơn.”

Thường Tụng nghe thấy tên Cung Kì Vĩ, y liền hiểu ra, Trương Dương lần này tới có tám chín phần mười là muốn giúp Cung Kì Vĩ làm thuyết khách. Y cũng không vạch trần, đứng ở vòi nước trong sân rửa tay, sau đó tới phòng khách, Trương Dương đi theo y vào trong phòng khách.

Thường Tụng nói với con gái: “Hải Tâm, đi lấy đại hồng bào trong văn phòng của cha ra pha đi.”

Trương Dương nói: “Không cần long trọng vậy đâu, tôi tới đây chỉ là muốn hỏi chút chuyện, lập tức còn phải phải ra ngoài ăn cơm.”

Thường Tụng mỉm cười nói: “Còn cho rằng cậu buổi tối có thể ở đây cùng tôi uống vài chén.”

Trương Dương nói: “Công vụ bận rộn, thân bất do kỷ mà!” Những lời này nói đầy hơi hướm nhà quan.

Thường Tụng phá lên cười, thằng ôn này nào câu nào câu nấy đều khôi hài.

Trương đại quan nhân giống như có chút xấu hổ, ho khan một tiếng, nói: “Bí thư Thường, ông đừng cười tôi như vậy, ông là bí thư thị ủy, tôi là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao, ông có đại sự, tôi có tiểu sự, nhưng đó cũng là công vụ, ông chê cười tôi thì quá mất tự tôn đó.”

Thường Tụng nói: “Cậu quá nhạy cảm mới đúng, lỗ tai nào của cậu nghe thấy tôi đang chê cười cậu.”

Trương Dương cũng chỉ là cố ý nói như vậy mà thôi, mỉm cười nói: “Bí thư Thường, ngài mắt sáng như đuốc, mục đích tôi hôm nay tới đây chắc ngài đã rõ!” Thường Tụng cười thầm, ngoài miệng lại cố ý nói: “Cậu không nói thì sao tôi biết.”

Trương Dương nói: “Còn không phải là vì chuyện cảng Nước Sâu ư, thị trưởng Cung hôm nay không phải đã nói hết với ông rồi sao?”

Thường Tụng gật đầu: “Nói rồi!”

Trương Dương nói: “Ngài tính thế nào?”

Thường Tụng nói: “Cái gì tính thế nào?”

Trương Dương nói: “Hợp tác khai phá cảng Nước Sâu đó!” Hắn phát hiện Thường Tụng từ sau khi đảm nhiệm chức bí thư thị ủy thành phố Lam Sơn, cũng bắt đầu học được chơi Thái Cực, thật ra không phải Thường Tụng muốn chơi Thái Cực, mà là chuyện này khiến cho Thường Tụng cũng có chút bất đắc dĩ.

Thường Tụng nói: “Chuyện này á!” Y nói xong liền lắc đầu.

Trương Dương nói: “Ngài lắc đầu là có ý gì?”

Thường Tụng nói: “Trương Dương, tôi hỏi cậu, Cung Kì Vĩ đến Lam Sơn chúng tôi nói chuyện hợp tác khai phá cảng Nước Sâu rốt cuộc là ý của chính hắn, hay là ý kiến chung của tất cả lãnh đạo thành phố Nam Tích các cậu?”

Trương Dương vừa nghĩ cái là biết Thường Tụng có tám chín phần mười đã tìm Từ Quang Nhiên để tìm hiểu tình huống, hơn nữa Từ Quang Nhiên rất có khả năng ở sau lưng chọc phá, nghĩ đến đây Trương Dương không khỏi có chút căm tức, Từ Quang Nhiên này giỏi thật, một vị bí thư thị ủy, sao lòng dạ nhỏ nhen như vậy, không những không ủng hộ công tác của thủ hạ, ngược lại còn nghĩ hết mọi biện pháp để chế tạo khó khăn.

Thường Tụng nhìn thấy Trương Dương nửa ngày không nói lời nào, còn tưởng rằng câu hỏi của mình khiến hắn nghẹn lời, thở dài nói: “Trương Dương à, có một số việc không đơn giản như các cậu nhĩ đâu, làm công tác không thể chỉ dựa vào nhiệt tình là đủ.”

Trương Dương nói: “Thị trưởng Cung đến Lam Sơn bàn chuyện cùng nhau khai phá cảng Nước Sâu không phải chỉ ý kiến của y, mà cũng là ý tứ của bí thư tỉnh ủy Kiều.”

Thường Tụng ngây ra, đáp án này của Trương Dương nằm ngoài ý liệu của y, y nhưng nói khẽ: “Thật ư?”

Trương Dương gật đầu nói: “Cảng Nước Sâu Nam Tích gặp phải vấn đề tài chính rất nghiêm trọng, bởi vì trước khi trù hoạch xây dựng cảng Nước Sâu, chủ yếu dựa vào đầu nhập của đầu tư bên ngoài, cho nên từ ngay lúc đầu đã chôn xuống ẩn hoạn. Hai nhà đầu tư lớn của Cảng Nước Sâu là tập đoàn Tinh Nguyệt và Hà Trường An cơ hồ đồng thời tạm dừng kế hoạch đầu tư, tài chính phía Nam Tích gặp sự khiêu chiến chưa từng có, có thể nói hiện tại bọn họ đã đặt đại bộ phận tài chính vào cảng Nước Sâu.” Trương đại quan nhân nói tới chuyện này là thực sự cầu thị. Trong đó cũng bao hàm oán niệm nhất định, bởi vì chuyện cảng Nước Sâu cũng ảnh hưởng đến đầu tư phía thể dục thể thao thành phố Nam Tích, khiến cho vị chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao là hắn hiện tại giống như một tên ăn mày, chỉ có thể cân nhắc thò tay ra bên ngoài hoá duyên.

Thường Tụng cũng đã nghe nói tài chính Nam Tích gặp khó khăn, nhưng nhiệm vụ hàng đầu của y là làm tốt công tác ở Lam Sơn, chuyện của Nam Tích không thuộc trong phạm vi quản hạt của y, mà cũng không tới lượt y quản, y mỉm cười nói: “Tôi nghe bí thư Từ nói hiện tại nhà đầu tư đã chuẩn bị đầu tư trở lại.”

Trương Dương nói: “Phùng má giả làm người mập thôi, tập đoàn Tinh Nguyệt là đáp ứng đầu tư trở lại, nhưng bọn họ lại đưa ra một điều kiện, bắt thị lý nhượng lại khu đất sân thể dục của Ủy ban thể dục thể thao cho bọn họ, định giá năm trăm ngàn, nhưng hiện tại không trả tiền mà để về sau khấu trừ từ lợi ích mà bọn họ có được ở cảng Nước Sâu.”

Thường Tụng ngạc nhiên nói: “Thế chẳng phải là chẳng trả xu nào ư?”

“Chẳng lẽ không phải, bí thư Thường, nếu đổi lại là ông, ông có thể đáp ứng hay không? Đám đầu tư này căn bản chính là được đằng chân lâng đằng đầu, bọn họ nhìn ra tài chính của cảng Nước Sâu gặp khó khăn, thị lý lại nóng lòng muốn xây cho xong cảng Nước Sâu, cho nên mới nhân cơ hội đòi thêm lợi ích, đề xuất điều kiện, đây căn bản chính là không giữ chữ tín, cũng là khiêu chiến tôn nghiêm của chính phủ.”

Thường Tụng nói: “Bí thư Từ đáp ứng ư?”

Trương Dương nói: “Y nóng lòng muốn giải quyết vấn đề tài chính của cảng Nước Sâu, đã đáp ứng rồi, nhưng khu đất nhượng lại là thuộc Ủy ban thể dục thể thao của tôi, tôi không thể đáp ứng, tôi và thị trưởng Cung âm thầm hợp kế, hai người chúng tôi tới tỉnh lý cáo trạng.” Thường Tụng không phải người ngoài, cho nên Trương Dương đã nói lại tình hình thực tế cho y hay. Thường Tụng không khỏi mỉm cười, không nhìn ra chuyện của Nam Tích thật đúng là rắc rối phức tạp, Trương Dương tới chỗ Từ Quang Nhiên thật sự có thể khiến y đau đầu.

Trương Dương nói: “Chúng tôi sở dĩ tới tỉnh lý cũng là vì dưới tình huống không có biện pháp nào khác, nhưng bí thư Kiều cho rằng chuyện của Nam Tích thì nên do Nam Tích chúng tôi tự mình giải quyết, cũng không muốn can thiệp nhiều làm gì, thị trưởng Cung là người rất có ý tưởng, trên thái độ đối đãi với nhà đầu tư, quan điểm của y và tôi đều nhất trí, cho rằng vấn đề trên nguyên tắc không thể nhượng bộ, thị trưởng Cung đề xuất có thể liên thủ với Lam Sơn cùng khai phá cảng Nước Sâu, cùng nhau đầu tư cùng nhau thu lợi.”

Thường Tụng nói: “Chuyện này không hề được đến bí thư Từ đồng ý mà.”

Trương Dương khinh thường nói: “Y đương nhiên sẽ không đồng ý rồi, bởi vì hắn y sợ hợp tác sẽ làm mỏng đi chính tích của mình.”

Thường Tụng nghiêm mặt lại: “Trương Dương, không thể nói về lãnh đạo của cậu như vậy được, có thể là y có suy nghĩ của riêng mình.”

Trương Dương nói: “Thị trưởng Cung sau khi từ tỉnh lý trở về, đề xuất liên hợp với Lam Sơn cùng khai phá với y, ông có biết lúc đó y làm gì không? Lập tức thôi không cho thị trưởng Cung phân quản công tác thể dục thể thao nữa, nhưng không biết chuyện này vì sao lại truyền tới tỉnh lý, bí thư Kiều ra mặt can thiệp, y lúc này mới không cam tâm tình nguyện giao cảng Nước Sâu cho thị trưởng Cung phụ trách.”

Thường Tụng hiểu rồi, chẳng trách Trương Dương lại nói chuyện này là ý tứ của bí thư Kiều, từ tình huống nắm được hiện tại cho thấy, Cung Kì Vĩ tiếp nhận quyền chỉ huy của cảng Nước Sâu khẳng định không phải là mong muốn của Từ Quang Nhiên, quan hệ cá nhân của Thường Tụng và Từ Quang Nhiên tuy rằng không tồi không tồi nhưng đối với thủ đoạn chính trị của Từ Quang Nhiên thì không hiểu lắm, từ những gì đã nắm được, đề nghị của Cung Kì Vĩ là chú ý đến lợi ích của Nam Tích và đại cục Bình Hải hơn.

Công trình lớn như Cảng Nước Sâu có tiền cảnh kinh tế tốt đẹp và hồi báo trọng hậu, lợi ích chính trị mà nó mang đến cũng không thể bỏ qua, có câu Trương Dương nói rất đúng, Từ Quang Nhiên sợ hợp tác sẽ làm mỏng đi chính tích của y, quan trường Trung Quốc trước giờ chính là như vậy.

Thường Tụng nói: “Chuyện này rất phức tạp, nếu xử lý không thỏa đáng có thể sẽ tổn hại đến quan hệ tốt đẹp giữa hai thành thị chúng ta.”

Trương Dương nói: “Bí thư Thường, cá nhân ngài có hy vọng hợp tác xây dựng cảng Nước Sâu với Nam Tích không?”

Thường Tụng mỉm cười nói: “Tôi coi như nhìn ra rồi, thằng ôn cậu chính là muốn bức tôi tỏ thái độ.” Y gật đầu nói: “Nếu phía bí thư Từ thật sự cần Lam Sơn chúng tôi giúp, thân là thành thị anh em, chúng tôi sẽ tận hết mọi khả năng để giúp Nam Tích.” Lập tức lại chuyện đề tài: “Có điều hiện tại xem ra, Nam Tích chắc có có năng lực tự mình xử lý tốt chuyện này.”

Trương Dương biết Thường Tụng có không ít điều cố kỵ. Hắn nói bóng nói gió: “Bí thư Thường, thật ra, có một số quan điểm của ông có thể câu thông với tỉnh lý đấy, dù sao cảng Nước Sâu không chỉ thuộc Nam Tích, cũng thuộc Bình Hải mà.”

Thường Tụng lập tức hiểu ra, Trương Dương là muốn bảo y giúp thổi gió tới tỉnh lý, để lãnh đạo tỉnh biết rằng phía Lam Sơn nguyện ý hợp tác khai phá, nhưng Nam Tích không đồng ý, thế này không phải chẳng khác nào đẩy Từ Quang Nhiên vào trong khốn cảnh ư? Thường Tụng làm người trước giờ luôn quang minh lỗi lạc, loại thủ đoạn đâm sau lưng người ta này y không làm được, vả lại, quan hệ của y và Từ Quang Nhiên cũng không cho phép y làm như vậy.

Trương Dương không thể từ miệng của Thường Tụng có được câu trả lời khẳng định, ít nhiều cũng có chút thất vọng, tối hôm đó hắn và Thường Hải Tâm, Tần Thanh cùng nhau tới Thủy thượng Nhân Gia ở hồ Thúy Vân ăn cơm.

Cơm tối là lão bản Tưởng Kì Vĩ của Phi Tiệp làm chủ, Trương Dương hẹn Cung Kì Vĩ, nhưng Cung Kì Vĩ buổi chiều bởi vì phía cảng Nước Sâu có việc phải xử lý cho nên vội vã trở về trước rồi. Người tham dự tiệc tối tối hôm đó còn có Thường Hải Long và vị hôn thê Tiết Yến, hai người đã đính hôn, có điều vẫn chưa định ngày cưới. Ông chủ của Thủy Thượng Nhân Gia Bành Quân Tường nghe nói Trương Dương tới, nửa đường cũng chạy tới, gã vừa vào cửa đã nói: “Bữa ăn ngày hôm nay để tôi làm chủ.”