Chương 567: Hướng Gió

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Phạm Tư Kì nói: “Bất kể anh nghĩ như thế nào, tôi vẫn đều coi anh là bạn.”

Trương Dương nói: “Làm bạn bè, tôi khuyên cô một câu, trên vấn đề cảng Nước Sâu, cô và chúng tôi là quan hệ hợp tác, là quan hệ đôi bên cùng có lợi, không nên đề xuất điều kiện quá đáng, muốn hợp tác lâu dài, nhất định phải tôn trọng lẫn nhau.”

Phạm Tư Kì nói: “Tôi vẫn luôn tôn trọng quý phương, hiện tại là chính phủ các anh lật lọng.”

Trương Dương nói: “Câu thường nói nhất ở Trung Quốc là tiền tài không phải vạn năng.”

Phạm Tư Kì nói tiếp: “Nhưng cũng có người nói, không có tiền thì chẳng làm gì được.”

Trương Dương mỉm cười nói: “Cho nên cô lợi dụng chuyện đầu tư này để mè nheo, lợi dụng chuyện cảng Nước Sâu để ép chúng tôi nhượng lại khu đất này cho các cô với giá thấp.”

Phạm Tư Kì nói: “Khu đất này phát triển lên thì người được lợi không chỉ có chúng tôi.”

Trương Dương nói: “Cô thật sự cho rằng chúng tôi không tìm được người hợp tác nào hơn cô ư?”

Phạm Tư Kì nhìn Trương Dương, giống như lần đầu tiên gặp hắn vậy, cô ta nói khẽ: “Xem ra tôi không nên tới.”

Trương Dương nói: “Phạm tiểu thư ý nói là không nên tới Nam Tích hay là không nên tới Ủy ban thể dục thể thao.”

Phạm Tư Kì lắc đầu cười nói: “Anh nói đúng, có lẽ tôi không nên gộp tình bạn và sinh ý vào một chỗ để nói.” Cô ta đứng dậy cáo từ.

Trương Dương tiễn cô ta ra cửa, Phạm Tư Kì xua tay nói: “Không cần tiễn, chuyện này tôi sẽ nghĩ kỹ lại.”

Phạm Tư Kì trở lại bên trong xe, sắc mặt lạnh như băng, Lâm Bội Bội nhìn ra cô ta tâm tình không tốt, không dám làm phiền. Sau khi xe đi ra khỏi Ủy ban thể dục thể thao, Phạm Tư Kì nói: “Đi gặp thị trưởng Trần.”

Lâm Bội Bội nhỏ giọng nhắc nhở cô ta: “Trần Hạo hiện tại đã không phụ trách cảng Nước Sâu nữa rồi, tìm hắn thì được gì?”

Phạm Tư Kì nói: “Tôi tìm Trương Dương không phải là muốn nhờ hắn giúp, mà là muốn chứng minh một chuyện.”

Lâm Bội Bội chớp chớp mắt, nói khẽ: “Chuyện gì?”

Phạm Tư Kì nói: “Trước đây tôi chỉ biết chính trị Trung Quốc, phe phái tranh chấp không đâu không có, hiện tại quả nhiên là vậy thật, Trương Dương Cung Kì Vĩ là một phái, Trần Hạo là của phái khác.”

Lâm Bội Bội nói: “Phe phái tranh đấu không phải gió đông áp đảo gió tây thì là gió tây áp đảo gió đông, cái chúng ta làm là sinh ý, quan tâm tới đấu tranh chính trị của bọn họ làm gì?”

Phạm Tư Kì nói: “Ở Trung Quốc muốn làm sinh ý, không hiểu chính trị của bọn họ là không được.”

Trần Hạo không hề bất ngờ vì Phạm Tư Kì tới tìm, chuyện thứ nhất sau khi Cung Kì Vĩ cầm quyền chính là tạm hoãn chuyển nhượng khu đất sân thể dục. Chuyện này rõ ràng đã khiến Phạm Tư Kì làm tức giận. Câu nói đầu tiên sau khi Phạm Tư Kì gặp Trần Hạo là tỏ vẻ bất mãn: “Thị trưởng Trần, tôi thủy chung cho rằng bất kể làm buôn bán hay là làm việc quan trọng nhất chính là giữ chữ tín, quý phương đã đáp ứng nhượng lại quyền sử dụng khu đất sân thể dục cho chúng tôi, vì sao lại đột nhiên thay đổi?”

Trần Hạo nói: “Phạm tiểu thư, hiện tại tôi đã không phụ trách chuyện cảng Nước Sâu nữa rồi.”

Phạm Tư Kì nói: “Thị trưởng Trần, câu trả lời của ngài khiến tôi rất thất vọng, nếu quý phương lấy thái độ như vậy để đối đãi với những nhà đầu tư như chúng tôi, vậy chúng tôi có thể yên tâm đầu tư ở Nam Tích không?”

Trần Hạo thầm nghĩ trong lòng: “Cô đầu tư cũng được, không đầu tư cũng được, hiện tại chẳng liên quan gì tới tôi, thị lý bảo tôi đi quản thể dục thể thao, cảng Nước Sâu giao cho Cung Kì Vĩ, cô không đầu tư thì càng tốt, tôi cũng muốn xem xem Cung Kì Vĩ kiếm được tài chính từ đâu?” Gã chỉ ước sao chuyện cảng Nước Sâu càng to ra, Cung Kì Vĩ thay thế gã chấp chưởng quyền chỉ huy xây dựng cảng Nước Sâu đối với gã là một đả kích cực lớn. Trần Hạo cũng không cho rằng Cung Kì Vĩ giỏi hơn mình, gã cho rằng chuyện lần này tất cả đều là kết quả mà Cung Kì Vĩ ở sau lưng làm những trò mèo. Trần Hạo thở dài một hơi nói: “Phạm tiểu thư, tôi hy vọng sự đầu tư của các vị đừng bởi vì thay đổi phân công bên trong ban lãnh đạo thành phố Nam Tích chúng tôi mà bị ảnh hưởng, bất kể là ai phụ trách công trình cảng Nước Sâu, chính sách của chúng tôi đều không thay đổi.” Những lời quan miện đường hoàng Trần Hạo cũng rất biết nói.

Phạm Tư Kì nói: “Đều không thay đổi ư? Vốn đã nói rõ là hôm nay ký kết hợp đồng nhượng đất, nhưng hiện tại lại thay đổi, như thế mà còn không gọi là thay đổi ư? Căn bản chính là sáng nắng chiều mưa mà.”

Trần Hạo nói: “Phạm tiểu thư đừng gấp, chuyện này tôi sẽ tìm cơ hội thương lượng một chút với thị trưởng Cung, cô yên tâm, chuyện thị lý đã quyết định sẽ không dễ dàng thay đổi đâu.”

Phạm Tư Kì nói: “Thị trưởng Trần, tôi cũng muốn tâm bình khí hòa bàn sinh ý, nhưng là các ông hiện tại căn bản chính là không coi trọng những nhà đầu tư chúng tôi, tôi đã quyết định trước khi chưa bàn xong quyền chuyển nhượng khu đất sân thể dục, tạm dừng tất cả đầu tư ở Nam Tích.”

Những lời này của Phạm Tư Kì không hề khiến Trần Hạo cảm thấy bất ngờ, nhưng khi nghe thấy vẫn cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái. Trần Hạo dù sao cũng là phó thị trưởng thành phố Nam Tích, gã vẫn rất để ý tới tôn nghiêm và hình tượng của thành phố Nam Tích, ý tứ của Phạm Tư Kì lợi dụng chuyện cảng Nước Sâu này để áp chế chính phủ thành phố Nam Tích đã rất rõ ràng.

Phạm Tư Kì cũng nhìn ra Trần Hạo không vui, giải thích: “Thị trưởng Trần, xin đừng hiểu lầm, tôi không phải là nhằm vào thị chính thành phố Nam Tích, tôi chỉ là thông qua phương thức này để biểu đạt sự bất mãn trong lòng, hy vọng các vị lãnh đạo có thể coi trọng chuyện này, tận lực nghĩ đến lợi ích của nhà đầu tư chúng tôi.”

Chủ đề của cuộc họp thường ủy hôm đó cũng tiến hành xoay quay chuyện này, theo yêu cầu của Từ Quang Nhiên, phó thị trưởng Cung Kì Vĩ đặc biệt dự thính cuộc họp thường ủy lần này, Cung Kì Vĩ trước khi tới tới tham gia hội nghị lần này đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ.

Bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên sắc mặt rất khói coi, trên thực tế những ngày này y vẫn luôn rất không hài lòng, sự ra tay của bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương đả loạn bố cục vốn có của y trong việc cảng Nước Sâu, y vốn cho rằng nhượng bộ khu đất sân thể dục có thể giúp cảng Nước Sâu vượt qua nguy cơ lần này, nhưng hiện tại xem ra, nguy cơ của cảng Nước Sâu trở nên càng ngày càng nghiêm trọng hơn.

Từ Quang Nhiên nói: “Mọi người chắc đều đã biết căn cứ vào trọng điểm công tác của thị lý chúng ta, chúng ta đối với công tác phân quản của một bộ phận đồng chí đã tiến hành điều chỉnh hợp lý, xét thấy vận hội tỉnh lần thứ mười hai sắp đến, chúng ta cần phải trước khi vận hội tỉnh khai mạc, mang đến cho tỉnh lý một đáp án hài lòng, thời gian cấp bách, nhiệm vụ nặng nề, trải qua quyết định thận trọng sẽ do đồng chí Trần Hạo chủ quản công tác thể dục thể thao, kiêm nhiệm chức chủ tịch tổ ủy hội vận hội tỉnh lần thứ mười hai.” Từ Quang Nhiên như vậy là muốn rải thảm, dụng ý của y là vớt vát mặt mũi cho Trần Hạo, có điều bất kể y nói dễ nghe như thế nào thì người khác vẫn hiểu rằng, Trần Hạo bị giáng chức, bất kể Từ Quang Nhiên ông nói sự nghiệp thể dục thể thao trọng yếu cỡ nào, vận hội tỉnh và cảng Nước Sâu cũng không phải là cùng cấp bậc, bên nào nặng bên nào nhẹ, trong lòng mọi người đều rõ ràng.

Trần Hạo cảm kích nhìn Từ Quang Nhiên, Từ Quang Nhiên là đang giữ mặt mũi cho mình, thay đổi công tác lần này Từ Quang Nhiên cũng không có sức vãn hồi.

Từ Quang Nhiên nhìn Cung Kì Vĩ một cái: “Công tác chỉ huy công trình Cảng Nước Sâu tạm thời giao cho đồng chí Cung Kì Vĩ phụ trách.”

Tất cả thường ủy đều lưu ý bí thư Từ dùng tới hai chữ tạm thời, có phải có nghĩa là chuyện này tràn ngập biến số hay không?”

Cung Kì Vĩ biết hôm nay mình tuy rằng dự thính cuộc họp thường ủy, nhưng y vẫn không có tư cách lên tiếng, y chủ yếu sắm vai một nhân vật lắng nghe.

Từ Quang Nhiên cũng không có ý tứ để y lên tiếng, cầm chén trà lên uống một ngụm rồi nói: “Hiện tại chúng ta bàn việc cảng Nước Sâu xuất hiện vấn đề, trong khoảng thời gian này cảng Nước Sâu vẫn phải gánh chịu khốn nhiễu trên vấn đề tài chính, chúng ta đã trải qua rất nhiều cố gắng và thử nghiệm, hy vọng có thể giải quyết khó khăn trước mắt của cảng Nước Sâu một cách viên mãn. Mọi người đều biết, tập đoàn Tinh Nguyệt trước đây đã đáp ứng đầu tư kỳ hai sẽ đến đúng hạn, nhưng bọn họ cũng đưa ra một điều kiện, yêu cầu chúng ta nhượng lại khu đất sân thể dục cho bọn họ để làm khai phá thương nghiệp, tình cụ thể chúng ta cũng thảo luận rồi, hai ngày trước trên cuộc họp thường ủy, cũng đã tiến hành giơ tay biểu quyết nhằm vào chuyện này.” Y quay sang Trần Hạo nói: “Trần Hạo, lúc ấy hạng mục này do anh phụ trách, anh nói rõ chuyện này ra một chút đi.”

Trần Hạo nói: “Chuyện này tôi không có gì khác để nói, chỉ là muốn nói với mọi người rằng, phía tập đoàn Tinh Nguyệt trước mắt đã quyết định tạm dừng tất cả đầu tư ở Nam Tích.”

Hạ Bá Đạt nhíu mày, y cảm thấy lúc này phải lên tiếng, phát ngôn của Từ Quang Nhiên và Trần Hạo đang đổ khốn cảnh mà cảng Nước Sâu đang gặp lên trên người Cung Kì Vĩ, Hạ Bá Đạt không phải muốn nói đỡ cho Cung Kì Vĩ, bên trong Nam Tích đã xuất hiện mâu thuẫn, Cung Kì Vĩ thượng vị cũng không phải là ngẫu nhiên,y phải trong cục diện vốn đã hỗn loạn này châm thêm một mồi lửa, Hạ Bá Đạt nói: “Tập đoàn Tinh Nguyệt ba lần bảy lượt lợi dụng vấn đề tài chính để áp chế chúng ta, đây là khiêu chiến đối với tôn nghiêm của chính phủ chúng ta, dụng ý chân chính của bọn họ là đang áp chế chúng ta!”

Bí thư Ủy ban kỷ luật Lý Bồi Nguyên nổi giận đùng đùng nói: “Tôi đã nói từ trước rồi, lúc trước không nên nhượng bộ trong chuyện khu đất sân thể dục, một tập đoàn tập đoàn tài chính nước ngoài sử dụng thủ đoạn như vậy căn bản chính là chơi xấu, càng là như thế này, chúng ta càng phải không thể nhượng bộ.”

Từ Quang Nhiên cười cười, chuyện cảng Nước Sâu đã trở nên càng ngày càng phiền toái, y không tin Cung Kì Vĩ có thể có biện pháp giải quyết, ho khẽ một tiếng, nói: “Đồng chí Kì Vĩ, hiện tại công trình cảng Nước Sâu do anh phụ trách, anh có đề nghị gì?” Câu nói đầu tiên đã đem tất cả tiêu điểm tập trung lên người Cung Kì Vĩ.

Cung Kì Vĩ đứng dậy nói: “Cám ơn bí thư Từ có thể cho tôi cơ hội dự thính hội nghị này, nếu thị lý đã quyết định giao quyền chỉ huy công trình cảng Nước Sâu cho tôi, tôi nhất định phải chịu trách nhiệm về công trình cảng Nước Sâu, tôi vừa mới tiếp nhận công trình này, đối với việc xây dựng tương lai của cảng Nước Sâu vẫn chưa có được một số ý tưởng thành thục, hôm nay ở trước mặt các vị thường ủy tôi xin được to gan nói ra, có chỗ nào không đúng hy vọng mọi người cứ việc phê bình, chỉ ra chỗ sai.” Ở trước mặt các thường ủy Cung Kì Vĩ biểu hiện ra vẻ khá khiêm tốn.

Thường ủy có mặt không ai lên tiếng, lần này Cung Kì Vĩ chấp chưởng quyền chỉ huy cảng Nước Sâu thật sự rất đột nhiên, lúc trước căn bản không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, cơ hồ tất cả mọi người đều biết Từ Quang Nhiên luôn không coi trọng Cung Kì Vĩ, vì sao đột nhiên lại bắt đầu dùng y? Đa số thường ủy đều có cách nhận tin tức của mình, thông qua nhiều mặt nghe ngóng được đầu đuôi sự việc, lần này Cung Kì Vĩ đột nhiên thượng vị là có quan hệ trực tiếp với tỉnh lý, Từ Quang Nhiên cũng không có sức xoay chuyển, những lời nói vừa rồi của Từ Quang Nhiên tràn ngập hoài nghi chất vấn đối với Cung Kì Vĩ, chỉ là bí thư Từ không nói rõ ra mà thôi.

Cung Kì Vĩ không hề có ý ngồi xuống, y không phải là thường ủy thị ủy, hôm nay đáp ứng lời mời dự thính hội nghị, y cũng biết Từ Quang Nhiên cho y cơ hội lên tiếng cũng không phải là ủng hộ y, mà là mượn chuyện này để làm khó dễ y, Cung Kì Vĩ đứng nói một là để tỏ ý tôn kính đối với các vị thường ủy, hai là tập trung sự chú ý của tất cả mọi người lên người mình.

Cung Kì Vĩ nói: “Tôi đầu tiên xin nói rõ mấy yếu điểm, cảng Nước Sâu là công trình xây dựng trọng điểm của Bình Hải chúng ta, tầm quan trọng của nó là không thể nghi ngờ, ngạch đầu tư liên quan tới là cực lớn, viễn cảnh cũng rất sáng sủa, tôi nghĩ mấy điểm này chắc không có ai phản đối.”

Từ Quang Nhiên nhíu mày, không hiểu Cung Kì Vĩ nói những điều mà tất cả đều biết để làm gì.

Cung Kì Vĩ nói: “Tình trạng tài chính của Thành phố Nam Tích và khoản chi của bên trên quyết định xây dựng cảng Nước Sâu của chúng ta phải dựa vào đầu tư ngoại lai trên trình độ rất lớn, quyết sách lúc trước của chúng ta cũng xoay quanh điều này, nguyên tắc tiến hành chính là nghĩ tới tầm quan trọng của đầu tư bên ngoài, chính sách của chúng ta đối với nhà đầu tư khá là lỏng lẻo, tiện đây tôi cũng nhớ tới một câu, người Trung Quốc chúng ta thường nói, ăn nhờ của người ta thì phải nghe theo lời người ta, xây dựng cảng Nước Sâu thiếu tiền, chúng ta muốn lợi dụng tài chính từ bên ngoài, muốn thu hút đầu tư ngoại thương, chính phủ thành phố Nam Tích chúng ta từ trên xuống dưới đối với bọn họ luôn rất khách khí, nhưng sự khách khí này của chúng ta không hề đổi lấy được sự tôn kính của đối phương, mà là khiến bọn họ sinh ra một loại quan niệm sai lầm, cho rằng chúng ta đang cầu xin họ, cho rằng bọn họ có thể quyết định tương lai của cảng Nước Sâu.” Cung Kì Vĩ tạm dừng một chút, mỉm cười nói: “Thật ra đây là một loại quan niệm sai lầm, bọn họ đánh giá quá cao bản thân, lại xem nhẹ thực lực của chính phủ chúng ta, xem nhẹ sự phát triển của nền kinh tế Trung Quốc, xem nhẹ thực lực kinh tế chỉnh thể của địa khu nam bộ Bình Hải.”

Từ Quang Nhiên đã đoán trước rằng Cung Kì Vĩ muốn nói gì, mày y nhíu lại càng chặt hơn.

Cung Kì Vĩ không hề lập tức tung ra đề nghị liên hợp khai phá cảng Nước Sâu với Lam Sơn, y vẫn luôn lưu ý vẻ mặt của Từ Quang Nhiên, y tiếp tục nói: “Tập đoàn Tinh Nguyệt lợi dụng đầu tư để mè nheo, đây không phải là một dấu hiệu tốt, hôm nay bọn họ nhìn trúng khu đất sân thể dục, dùng tài chính để làm điều kiện áp chế chúng ta, ngày mai không biết lại nhìn trúng khu đất nào đó, sẽ lại giở trò cũ, những nhà đầu tư này thật sự giống như những đứa nhỏ không nghe lời, nếu anh dung túng cho nó, thương nó quá, bọn nó sẽ không thấy là anh đang khoan dung mà chỉ cho rằng anh yếu đuối, anh dễ khi phụ, bọn họ sẽ đề xuất ra những yêu cầu quá đáng hơn, đáp ứng yêu cầu vô lý của bọn họ, chính là làm tổn hại lợi ích của quốc gia, tổn hại lợi ích của nhân dân. Sự tồn tại của chúng ta không phải là để lãnh đạo nhân dân mà là để quản lý nhân dân, chúng ta cả ngày treo bốn chữ đầy tớ của dân ở trên miệng, thì chúng ta phải duy hộ lợi ích của họ, chủ nhân của chúng ta chính là hàng vạn người dân của thành phố Nam Tích, chúng ta quyết không thể để lợi ích của bọn họ bị một chút xâm phạm nào.”

Bí thư Ủy ban kỷ luật Lý Bồi Nguyên khen: “Nói rất đúng, chúng ta duy hộ không chỉ là tôn nghiêm của chính phủ mà còn là lợi ích của hàng vạn người dân.” Máy thường ủy cũng gật đầu theo.

Phó thị trưởng Thường vụ Trần Hạo nói: “Trên chính trị áp dụng sách lược nhất định vẫn là cần thiết, trong chuyện của tập đoàn Tinh Nguyệt, tôi vẫn kiên trì quan điểm lúc ban đầu, chúng ta nhượng bộ không phải là một loại yếu đuối mà là dưới tình huống đặc thù phải áp dụng sách lược cần thiết, hiện tại cảng Nước Sâu chịu khốn nhiễu vì vấn đề tài chính, một khi đình công, hậu quả tạo thành thiết tưởng không chịu nổi, chúng ta luôn miệng nói duy hộ lợi ích của người dân, chẳng lẽ lợi ích của cảng Nước Sâu không có nghĩa là lợi ích của người dân ư? Tôi thừa nhận, điều kiện mà Tinh Nguyệt đề xuất hơi vô lễ, hơi quá đáng, nhưng bọn họ hiện tại lại có thể cung cấp cho chúng ta tài chính cần thiết, vì trạm ý khí nhất thời mà mạo hiểm để cả cảng Nước Sâu gặp nguy hiểm đình công, đáng giá ư?”

Cung Kì Vĩ nói: “Thị trưởng Trần, đâu không phải là tranh ý khí, chúng ta cũng không phải là trừ tập đoàn Tinh Nguyệt ra thì không có lựa chọn nào khác.”

Trần Hạo nói: “Đồng chí Kì Vĩ, tôi tiếp nhận cảng Nước Sâu đã được một đoạn thời gian, tôi nghĩ tôi nắm khá rõ tình hình của cảng Nước Sâu, cho nên tôi có có quyền lên tiếng.” Ẩn ý của gã chính là, Cung Kì Vĩ anh chỉ vừa tiếp nhận cảng Nước Sâu, hiện tại tất cả những gì mà anh nói ra chỉ là để lấy lòng mọi người, để khoe mẽ, căn bản không hề suy nghĩ tới tình huống thực tế của cảng Nước Sâu.

Bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên mở miệng rất đúng lúc: “Đồng chí Kì Vĩ, anh nói như vậy, chẳng lẽ là đã có cách giải quyết khốn cảnh của cảng Nước Sâu? Anh có thể tìm được vốn ư?” Dụng ý của Từ Quang Nhiên là từng bước dồn Cung Kì Vĩ vào đường cùng, Cung Kì Vĩ anh không phải rất có năng lực ư? Tỉnh lý không phải xem trọng anh ư? Không cần mấy ngày tôi sẽ cho anh phải hiện nguyên hình, anh nói thì dễ nghe lắm, vấn đề tài chính của cảng Nước Sâu không được giải quyết thì chỉ là nói xuông, sợi xích tài chính cảng Nước Sâu một khi đứt, công trình một khi đình công, tôi sẽ lôi anh ra hỏi tội, cho dù là tỉnh lý che chở anh, bọn họ cũng có gì để nói? Chỉ có thể tự trách mình không biết nhìn người mà thôi.

Hạ Bá Đạt không nói gì, các vị thường ủy bao gồm cả y đã nhìn ra, hiện tại Cung Kì Vĩ tuy rằng được đặt ở trên vị trí trọng yếu của cảng Nước Sâu, nhưng tình cảnh của y lại không được lạc quan như vậy, làm không tốt sẽ trở thành người chịu tội thay đầu tiên của công trình cảng Nước Sâu. Tập đoàn Tinh Nguyệt và chính phủ thành phố Nam Tích bởi vì khu đất sân thể dục mà quan hệ của hai bên đã rất căng thẳng, nếu phía Nam Tích kiên trì không nhượng bộ, Tinh Nguyệt rất có khả năng sẽ vì tức giận mà dừng đầu tư, như vậy cảng Nước Sâu sẽ gặp phải khốn cảnh đình công, công trình lớn như vậy một khi đình công, tổn thất là không thể ước tính được. Trách nhiệm của chuyện này tất nhiên phải có người gánh vác, mà người có khả năng lớn nhất phải gánh vác chuyện này chính là Cung Kì Vĩ, ai bảo y ở vào những lúc như thế này lại ngồi trên vị trí xui xẻo này?

Cung Kì Vĩ nói: “Cho tôi thời gian một tuần, tôi sẽ có câu trả lời thuyết phục cho mọi người.”

Hạ Bá Đạt cuối cùng mở miệng nói: “Đồng chí Kì Vĩ xem ra rất có lòng tin có thể giải quyết được chuyện này, tài chính cảng Nước Sâu tuy rằng không đủ, nhưng trong thời gian mười ngày nửa tháng sẽ không xuất hiện vấn đề gì, chúng ta kiên nhẫn thêm một chút, chờ đồng chí Kì Vĩ cho chúng ta một câu trả lời thuyết phục.”

Lý Bồi Nguyên nói: “Cho dù là không có cách nào khác cũng không thể dễ dàng hai tay dâng tặng khu đất sân thể dục cho người ta như vậy.”

Bộ trưởng Tổ chức Hà Anh Bồi gật đầu đồng ý nói: “Thật ra chúng ta nóng ruột, tập đoàn Tinh Nguyệt chắc gì đã tốt, bọn họ chỉ sợ còn nóng ruột hơn chúng ta ý chứ.”

Bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên cười cười gật đầu, trong lòng lại cực kỳ khó chịu, y có thể nghe ra Lý Bồi Nguyên và Hà Anh Bồi là đang rải đệm cho chuyện có thể xảy ra sau này, là đang giúp đỡ Cung Kì Vĩ lưu lại đường lui, nếu vạn bất đắc dĩ, còn có thể tiếp tục ngồi xuống đàm phán với Tinh Nguyệt, y phát hiện bên trong thường ủy đã xuất hiện rất nhiều dấu hiệu không hài hòa, bí thư Ủy ban kỷ luật Lý Bồi Nguyên trên vấn đề khu đất sân thể dục thủy chung cờ xí tiên minh, bộ trưởng tổ chức Hà Anh Bồi từ sự mù quáng nghe theo y lúc ban đầu, hiện tại cũng đứng ở phía Lý Bồi Nguyên, điều này có liên quan tới giao tình tâm đầu ý hợp giữa hai người bọn họ, người không thể bỏ qua còn có Hạ Bá Đạt, người này thủy chung như hổ đói rình mồi ở phía sau mình, y vẫn luôn đang chờ đợi cơ hội, nói không chừng lúc nào đó sẽ đâm một đao vào lưng mình.

Sau khi tan họp, Từ Quang Nhiên rời khỏi phòng họp đầu tiên, phó thị trưởng thường vụ Trần Hào theo sát phía sau, sau khi rời khỏi phòng họp nhìn thấy chung quanh không có ai, Trần Hạo thấp giọng nói hỏi: “Bí thư Từ, ngài thật sự để hắn cứ vậy làm tiếp ư?”

Từ Quang Nhiên nói: “Vậy anh nói cho tôi xem tôi nên làm thế nào?”

Trần Hạo nhất thời nghẹn lời.

Từ Quang Nhiên thở dài, trong lòng thầm nghĩ, Trần Hạo anh nếu có chút bản sự, cũng sẽ không bị như bây giờ, nhìn bộ dạng của Trần Hạo, y lại không nhịn được mà trách thầm.

Trần Hạo nói khẽ: “Trừ tập đoàn Tinh Nguyệt ra, tôi thật sự không nghĩ ra còn có ai có năng lực lấy ra khoản tiền lớn như vậy.”

Từ Quang Nhiên thấp giọng nói: “Lam Sơn!”

Trần Hạo tràn ngập kinh ngạc nhìn y, không biết vì sao Từ Quang Nhiên đột nhiên nói lên hai chữ Lam Sơn.

Từ Quang Nhiên nói: “Hắn muốn cùng Lam Sơn liên hợp khai phá cảng Nước Sâu.”

Trần Hạo ngạc nhiên nói: “Đây là điều không thực tế. Cảng Nước Sâu là công trình của Nam Tích chúng ta, Lam Sơn sao có thể giữa đường gia nhập được? lợi nhuận về sau sẽ phân phối như thế nào?”

Từ Quang Nhiên nói: “Kẻ theo chủ nghĩa lý tưởng chỉ ở trong hiện thực mới đụng phải đinh, mới hiểu cái gì gọi là hiện thực tàn khốc, mới hiểu hiện thực và lý tưởng luôn khác xa nhau.”

Cung Kì Vĩ quyết định tới Lam Sơn, nếu không phải là vì chịu áp lực, Từ Quang Nhiên sẽ không giao công trình cảng Nước Sâu cho y, đã như vậy, Từ Quang Nhiên cũng sẽ không ủng hộ y trên công tác, ý tưởng để Lam Sơn, Nam Tích cùng nhau khai phá cảng Nước Sâu của Cung Kì Vĩ ngay từ đầu đã bị Từ Quang Nhiên phản đối, Cung Kì Vĩ là người khá tự tin, y cho rằng mình nghĩ được thì sẽ làm được, chỉ có như vậy mới phù hợp nhất với lợi ích của Nam Tích, phù hợp nhất với lợi ích của Bình Hải, tuy rằng làm như vậy sẽ làm mỏng đi lợi ích chính trị của người lãnh đạo Nam Tích, nhưng lại có thể bảo đảm lợi ích của người dân được lớn nhất.

Trương Dương cũng theo Cung Kì Vĩ tới Lam Sơn, hắn tới Lam Sơn không chỉ là bởi vì hắn bởi vì quan hệ cá nhân của hắn và bí thư thị ủy Lam Sơn Thường Tụng rất tốt, còn có một nguyên nhân trọng yếu khác là hắn nóng lòng muốn gặp Tần Thanh, thăm cha vợ trên thực tế Tần Truyền Lương một chút, tới Nam Tích đã được một đoạn thời gian, cách Lam Sơn gần như vậy nhưng hắn vẫn chưa tới thăm lão gia tử lần nào, trên lễ nghĩa có chút khó ăn khó nói.

Lam Sơn cũng không xa, hai người tuy rằng cùng đi, nhưng đến nơi thì ai có chuyện của người nấy, để đề cao hiệu suất làm việc, cho nên lái hai chiếc xe tới đây.

Trên đường tới Lam Sơn, Cung Kì Vĩ ngồi trong xe của Trương Dương, chiếc xe Hồng Kỳ của y đi theo sau, Trương Dương nói: “Thị trưởng Cung, lần này tới Lam Sơn là để thuyết phục bọn họ đầu tư vào cảng Nước Sâu ư?”

Cung Kì Vĩ cười nói: “Chuyện nào có dễ dàng như vậy, chủ yếu là muốn gặp mấy vị lãnh đạo thành phố của Lam Sơn, trình bày ý tưởng của tôi một chút.”

Trương Dương nói: “Bí thư thị ủy Thường của Lam Sơn là người quyết đoán, y so với lão Từ thì sảng khoái hơn nhiều.” Trong lời nói lộ ra vẻ bất mãn đối với Từ Quang Nhiên.

Cung Kì Vĩ bật cười ha ha, y cười rất thoải mái,nhưng tâm tình lại vô cùng trầm trọng, trên cuộc họp thường ủy tất cả đã cho thấy, Từ Quang Nhiên căn bản không đồng ý với giải thích của y, hiện tại chỉ chẳng qua là vì có áp lực của bên trên, cho nên mới buông tay giao cảng Nước Sâu cho y, nếu y trong vòng một tuần không giải quyết được vấn đề tài chính đang làm khốn nhiễu cảng Nước Sâu, các thường ủy do Từ Quang Nhiên cầm đầu khẳng định sẽ mượn cơ hội để làm khó dễ. Cung Kì Vĩ lần này đi phải thuyết phục được phía Lam Sơn, lúc trước giữa Lam Sơn và Nam Tích vì cảng Nước Sâu sẽ do nhà ai xây mà cạnh tranh cực kỳ kịch liệt, cuối cùng Nam Tích chiến thắng. Hiện tại Nam Tích gặp khó khăn, thỉnh cầu Lam Sơn viện trợ, chuyện liệu có thuận lợi hay không? Phía Lam Sơn có thể giữa đường gia nhập hay không? Tất cả vẫn là ẩn số. Cung Kì Vĩ nói: “Người lãnh đạo khác nhau quyết định thủ đoạn chính trị sẽ khác nhau, tầm mắt của suy nghĩ của họ cũng sẽ khác nhau, bí thư Từ tuy rằng tạm thời giao quyền quản lý xây dựng cảng Nước Sâu cho tôi, nhưng y cũng không tin tôi có năng lực này, trong mắt rất nhiều người, cảng Nước Sâu là lợi ích chính trị của Nam Tích, tôi đề xuất đề nghị cùng khai phá với Lam Sơn, bản thân đã động chạm tới lợi ích chính trị của rất nhiều người.”

Trương Dương nói: “Người lãnh đạo đứng ở độ cao khác nhau, quyết định lòng dạ của họ cũng sẽ khác nhau. Hiện tại Từ Quang Nhiên đứng trên lập trường Nam Tích, y hận không thể đem tất cả lợi ích chính trị về Nam Tích, thậm chí không tiếc đem lợi ích kinh tế của Nam Tích ra bán đứng cho tập đoàn Tinh Nguyệt, y không phải là không biết nhượng lại khu đất sân thể dục cho Tinh Nguyệt sẽ làm tổn hại tới lợi ích của Nam Tích, nhưng y vẫn kiên trì làm như vậy, nguyên nhân căn bản là vì muốn bảo đảm lợi ích chính trị của bản thân.”

Cung Kì Vĩ bật cười: “Trương Dương, suy nghĩ của bí thư Từ không hạn hẹp như cậu tưởng đâu.”

Trương Dương nói: “Trước đây tôi cũng cho rằng như vậy, nhưng hiện tại thấy người này thật sự có chút vấn đề, công trình trung tâm thể dục mới trọng yếu như vậy, y có thể giao cho em trai mình đi làm…”

Cung Kì Vĩ ngăn không cho Trương Dương nói tiếp: “Trương Dương, chúng đừng ta ở sau lưng nghị luận thị phi của lãnh đạo, câu với rồi của cậu nói rất đúng, người lãnh đạo đứng ở độ cao khác nhau, quyết định lòng dạ của họ sẽ khác nhau, cậu không hiểu về bí thư Từ, có thể là bởi vì cậu đứng thấp hơn ông ta, chờ khi cậu lên tới vị trí của ông ta rồi thì sẽ hiểu nỗi khổ bên trong của ông ta.”

Trương Dương cười nói: “Nếu đặt y ở độ cao của bí thư tỉnh ủy, y khẳng định sẽ không kiên trì để Nam Tích một mình nuốt cả công trình cảng Nước Sâu đâu, Lam Sơn và Nam Tích cùng nhau khai phá xây dựng, chỉ cần xây thành trong tỉnh Bình Hải, một nhà khai phá hay là hai nhà khai phá có gì khác nhau đâu?”

Cung Kì Vĩ nói: “Thật sự hy vọng các thường ủy thành phố Lam Sơn đều sẽ nghĩ như vậy.”

Sau khi Đến Lam Sơn, Trương Dương và Cung Kì Vĩ chia tay, hắn trực tiếp lái xe tới nhà Tần Thanh, Tần Thanh đã đi làm, trong nhà chỉ có một mình Tần Truyền Lương, khi Trương Dương tới, Tần Truyền Lương đang ngồi ở trong sân một mình chơi đùa với cọc cây mua được từ chợ tranh hoa điểu, Trương Dương đến khiến Tần Truyền Lương rất kinh hỉ, gọi Trương Dương vào trong sân ngồi: “Tiểu Trương, mau, đến xem cái cọc cây mà tôi mới mua thế nào?”

Trương Dương ghé vào nhìn nhìn, cười nói: “Chú Tần, cái này giống như là một lão thọ tinh vậy.”

Tần Truyền Lương không khỏi đắc ý gật đầu: “Tôi ở chợ tranh hoa điểu dạo rất nhiều ngày, khó khăn lắm mới thấy được một bảo bối như vậy.”

Trương Dương nói: “Nhãn lực của chú Tần thật sự là lợi hại, đổi thành người khác nói không chừng sẽ bỏ qua kiện bảo bối như thế này.”

Tần Truyền Lương cười nói: “Thằng ôn cậu đừng có đội mũ cao cho tôi, cậu không phải là vừa liếc một cái đã nhìn ra ư?”

Trương Dương nói: “Cháu chỉ liếc cái là nhìn ra, nhưng cháu lại không thích mấy thứ này, tất nhiên cũng sẽ không coi là bảo bối.”

Tần Truyền Lương ngẫm lại cũng thấy Trương Dương nói có vài phần đạo lý, ông ta cười nói: “Cậu thấy tôi chỉ mải nói chuyện với cậu, ngay cả trà cũng quên pha rồi, cậu ngồi trước đi, tôi vào pha cho cậu ấm trà, hai chúng ta vừa uống vừa nói chuyện.”

Trương Dương cũng không khách khí với ông ta, vui vẻ gật đầu.

Chỉ chốc lát sau, Tần Truyền Lương pha xong một ấm trà trà Long Tĩnh, tuy rằng là trà thu, nhưng chất trà vẫn rất không tồi, trong vườn cọc cây rất nhiều, tìm một cái cọc thích hợp đặt lên trên, Trương Dương và Tần Truyền Lương chuyển cái bàn tới ngồi xuống trước cọc cây, Trương Dương thử một ngụm trà rồi nói: “Chú Tần, chú gần đây sưu tập được không ít bảo bối nhỉ.”

Tần Truyền Lương cười nói: “Vẫn là cậu nói đúng, chỉ mình tôi coi là bảo bối thôi, tới Lam Sơn, tôi cũng không có người quen, bình thường không có việc gì làm hoặc là tới núi Thanh Mộc leo núi tản bộ, hoặc là tới chợ tranh hoa điểu tùy tiện đi dạo, những cọc cây này có lúc là tôi đào được, hoặc là tôi mua được.” Tần Truyền Lương vốn là không muốn đến Lam Sơn, ông ta đối với Giang Thành vẫn có cảm tình sâu đậm, nhưng chuyện của Tần Bạch khiến ông ta cảm thấy mất mặt, không còn mặt mũi nào ở lại Giang Thành nữa cho nên mới theo con gái tới Lam Sơn, có điều theo thời gian trôi qua, chuyện của Tần Bạch cũng dần dần phai nhạt, sự nhớ nhung của Tần Truyền Lương đối với Giang Thành cũng càng ngày càng tăng.

Trương Dương nói: “Nhớ nhà à?”

Tần Truyền Lương gật đầu: “Gần đây thị trưởng Lý gọi điện thoại cho tôi, muốn bảo tôi trở về, công trình tu sửa nha môn cũ cũng đã đến giai đoạn mấu chốt, y muốn mời tôi về làm cố vấn, tôi mấy ngày nay đang do dự đây.” Nói xong ông ta lại bảo: “Tôi vẫn chưa nói với tiểu Thanh.”

Trương Dương cười nói: “Chị Thanh sẽ không chi phối lựa chọn của chú đâu, chú muốn làm thế nào thì cứ làm như thế.”

Tần Truyền Lương nói: “Tôi nghe thị trưởng Lý nói, biểu hiện của Tiểu Bạch ở sân bay gần đây không tồi, công tác rất tích cực.”

Trương Dương nói: “Cậu ta vẫn luôn tích cực công tác mà.”

Tần Truyền Lương thở dài nói: “Thằng bé này tính tình quật cường, có chuyện gì cũng chôn ở trong lòng.”

Trương Dương nói: “Chuyện trôi qua lâu như vậy rồi. Cậu ấy cũng nghĩ thông rồi, chú cũng đừng lo lắng cho cậu ấy làm gì.”

Tần Truyền Lương gật đầu nói: “Tôi nghe tiểu Thanh nói, cậu được điều đến Nam Tích, thế nào? Công tác có thuận lợi không?”

“Thuận lợi lắm, vừa tới không được bao lâu, chủ yếu là làm quen với công tác, thị lý bảo cháu phụ trách vận hội tỉnh, cũng không phải là công tác trọng yếu gì, so với trước đây thì thoải mái hơn rất nhiều.”

Tần Truyền Lương nói: “Gần đây tiểu Thanh công tác bận rộn, người cũng gầy đi, ngày nào cũng đi sớm về muộn, tôi khuyên nó mà nó không nghe, cậu tới rồi thì giúp tôi khuyên nó đi.” Tần Truyền Lương đối với quan hệ giữa con gái và Trương Dương sớm đã nhìn rõ, tuy rằng biểu hiện của hai người luôn là tương kính như tân, nhưng Tần Truyền Lương vẫn từ những chi tiết nhỏ nhìn ra tình cảm không thể nói ra của hai người, cuộc sống cảm tình của con gái, Tần Truyền Lương không muốn hỏi tới, sau chuyện của Tần Bạch, Tần Truyền Lương càng nhận định con cháu có phúc của con cháu, bất kể là con trai hay là con gái, bọn nó lựa chọn như thế nào đều là chuyện của bọn nó, mình không cần can thiệp, thật ra cho dù ông ta muốn can thiệp cũng không can thiệp được, ở điểm này Tần Truyền Lương không nghi ngờ gì nữa nghĩ rất thoáng.

Tần Thanh gần đây công tác bề bộn, cuối năm phó thủ tướng của viện quốc vụ Văn Quốc Quyền muốn tới Lam Sơn thị sát khu khai phá, có một số công phu ngoài mặt phải làm, thị trưởng Thường Lăng Không lại giao nhiệm vụ xây dựng thành phố vệ sinh văn minh cho cô ta, trong nhất thời Tần Thanh không thể phân thân được

Buổi sáng cô ta ở khu khai phá kiểm tra công tác xong, lại tới thị lý tham gia cuộc họp thường ủy.

Hôm ấy trên cuộc họp thường ủy, bí thư thị ủy Thường Tụng đề xuất một chuyện khiến tất cả mọi người cảm thấy chấn kinh, phía thành phố Nam Tích có ý mưu cầu hợp tác với Lam Sơn trên công trình cảng Nước Sâu, trước khi mở cuộc họp thường ủy Thường Tụng đã tiếp kiến phó thị trưởng Cung Kì Vĩ của thành phố Nam Tích, Cung Kì Vĩ đã tiến hành trình bày tường tận mục đích lần này y tới đây.

Khi cuộc họp thường ủy vừa mới bắt đầu Thường Tụng liền nói ra chuyện này, xem ra muốn trọng điểm thảo luận chuyện này, sau khi nói xong, y mỉm cười nói: “Mọi người thấy chuyện này thế nào?”

Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía thị trưởng tân nhiệm Thường Lăng Không, Thường Lăng Không trước khi tới Lam Sơn chính là phó thị trưởng thường vụ thành phố Nam Tích, khi ở Nam Tích cảng Nước Sâu là do gã phụ trách, cho nên không ai có quyền lên tiếng hơn so với gã.

Thường Lăng Không cười cười nói: “Mọi người đều nhìn tôi, là muốn để tôi nói trước, bởi vì trước đây công trình cảng Nước Sâu chính là do tôi chủ trì, tuy rằng tôi rất quen thuộc đối với công trình, nhưng tôi nếu bình luận chuyện này khó tránh khỏi sẽ bị xen lẫn một số nhân tố cá nhân, tôi thấy, tôi vẫn nên bảo trì trầm mặc, tôi không muốn quan điểm của mình làm ảnh hưởng tới mọi người.”

Thường Tụng cười cười gật đầu nói: “Đồng chí Lăng Không đã nói vậy, vậy thì ý kiến của cậu ấy để đến cuối cùng mới nói, những người khác có ý kiến gì?” Ánh mắt y lướt một vòng, cuối cùng dừng ở trên mặt phó bí thư thị ủy Ngô Minh: “Đồng chí Ngô Minh, anh nói quan điểm của mình đi.”