Chương 1903: Cầu Y (2)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Liễu Đan Thần lúc này đi tới, tóc cô ta vẫn còn ướt, vẫn mặc quần áo đơn giản, có điều bất kể cô ta ăn mặc mộc mạc như thế nào thì cũng đều có một loại hương vị thanh tú như hoa sen mới nở.

Kì Sơn cũng không xem kinh kịch, tất nhiên không biết ngôi sao mới nổi này, còn tưởng rằng Trương Dương lại thay bạn gái, thông qua giới thiệu của Vũ Ý mới biết được cô gái xinh đẹp trước mắt không ngờ lại có lai lịch như vậy.

Trương Dương mời mấy người nhập tọa, hắn cười nói: Kì Sơn, thật ra đồ ăn của nhà khách thị ủy chúng tôi cũng không tồi đâu, anh thử một chút đi, xong so sánh với với khách sạn Tuệ Nguyên của anh xem thế nào?

Kì Sơn mỉm cười nói: Rượu gặp tri kỷ ngàn chén vẫn thiếu, không hợp thì nói nửa câu cũng thừa, rượu và thức ăn không quan trọng, quan trọng là ăn cùng ai thôi.

Trương Dương nói: Miệng Thương nhân đúng là khéo nói.

Vũ Ý ngồi cùng Liễu Đan Thần, câu đầu tiên của cô ta chính là hỏi: Hai người là anh em họ thật à?

Trương đại quan nhân thật sự là dở khóc dở cười, tật xấu của phóng viên đúng là nhiều.

Liễu Đan Thần nói: Đúng vậy, anh chị em cô cậu, mẹ tôi là cô của anh ấy, mẹ tôi và cha của anh ấy là anh em họ. Cô gái này nói dối cũng rất nhanh nhạy, nghe cứ như là thật vậy, Vũ Ý không ngờ còn bị cô ta lừa.

Trương Dương cười thầm trong lòng, nghĩ thầm đúng là làm diễn viên, diễn cũng rất giống.

Kì Sơn nói: Bắc Cảng thật sự là không yên ổn,hai huynh đệ Đinh gia mới chết có vài ngày, không ngờ vận dữ lại rơi xuống người Viên Hiếu Nông.

Trương Dương nói: Mỗi ngày đều có người chết, mỗi ngày đều có bất ngờ phát sinh, cho nên những người còn sống chúng ta phải quý trọng sinh mệnh của mình.

Kì Sơn nói: Cái chết của Viên Hiếu Nông cũng không phải là bất ngờ, hắn tới sàn nhảy tìm Lưu Điềm, không biết vì nguyên nhân gì mà bị người ta đâm cho ba nhát, tình huống hiện trường rất hỗn loạn, không lưu lại quá nhiều manh mối, đúng rồi, Lưu Điềm đã bị bắt rồi, nữ nhân này chỉ khóc, phủ nhận mình có liên quan tới cái chết của Viên Hiếu Nông.

Trương Dương nói: Viên Hiếu Nông chắc không phải là cô ta giết.

Kì Sơn nâng chén chạm với Trương Dương, hắn uống rượu đều chỉ nhấp nhẹ, đây cũng không phải là không tôn trọng Trương Dương, mà là vì tửu lượng của hắn có hạn, hơn nữa còn bị bệnh loét dạ dày: Anh khẳng định như vậy ư?

Trương Dương nói: Lưu Điềm là tình phụ của Viên Hiếu Nông, ăn uống mặc dùng của cô ta tất cả là Viên Hiếu Nông cung cấp, Viên Hiếu Nông chết đối với cô ta cũng không có bất kỳ lợi ích gì.

Kì Sơn thở dài nói: Tâm tư của phụ nữ rất khó đoán, không thể dùng lẽ thường để suy luận về một nữ nhân được.

Vũ Ý nghe thấy câu này thì không vui: Kì Sơn, anh nói cái gì vậy, hình như rất kỳ thị nữ tính chúng tôi.

Kì Sơn cười nói: Tôi cũng không dám, chỉ luận sự thôi.

Liễu Đan Thần nói: Thật ra bất kỳ ai cũng đều như vậy, mỗi người đều có một mặt mà người khác không thể hiểu được, Kỳ tiên sinh nói như vậy về nữ tính chúng tôi thì quả thực không công bình.

Kì Sơn cười nói: Tôi chỉ thuận miệng nói một câu mà đã đắc tội với cả hai vị nữ sĩ rồi.

Trương Dương nói: Anh chính là có cái tật xấu này đấy, không tôn trọng nữ tính, điểm này anh cần phải học tập ở tôi nhiều hơn.

Vũ Ý nói: Thôi đi, ở phương diện này anh vẫn không bằng Kì Sơn đâu.

Trương Dương cười nói: Tôi có mặt nào không bằng hắn? Kì Sơn, tôi phát hiện Vũ Ý rất bênh anh nhé?

Kì Sơn cười nói: Đó là bởi vì tôi có tiền hơn so với anh, tôi hào phóng hơn so với anh, bình thường chúng ta ăn cơm với nhau luôn là tôi trả tiền.

Vũ Ý nói: Đúng là, là người ta thường bao nên tôi đương nhiên phải nói đỡ cho người ta rồi.

Trương đại quan nhân trợn mắt há hốc miệng nói: Không ngờ hai người phối hợp cũng ăn ý thật, nhưng bữa cơm tối nay là tôi trả đấy.

Vũ Ý cười nói: Một bữa cơm thì còn lâu mới đủ, ít nhất phải mười bữa tám bữa mới có hể mua chuộc được tôi một chút.

Liễu Đan Thần nói: Bí thư Trương rất tốt, ít nhất theo tôi thấy hắn chính là một người khiêm tốn.

Trương đại quan nhân đắc ý cười nói: Có nghe hay không, có nghe hay không, quần chúng mắt sáng như tuyết.

Liễu Đan Thần cười nói: Thật ra tôi cũng là ăn của người ta đấy, hôm nay được ăn hai bữa rồi, tôi nếu không nói đỡ cho anh mấy câu thì lương tâm cắn rứt lắm.

Mấy người đều bật cười, Trương đại quan nhân cũng vui, không ngờ Liễu Đan Thần cũng hài hước như vậy.

Vũ Ý cuối cùng cũng thuyết phục được Liễu Đan Thần, sau khi hai cô ăn no thì tới phòng Liễu Đan Thần ở để phỏng vấn.

Trương đại quan nhân nhìn hai người rời đi, không khỏi lắc đầu: Vũ Ý này lúc nào cũng không quên được chức nghiệp của cô ta.

Kì Sơn mỉm cười nói: Thật ra người ta cả đời có thể chuyên chú vào một chuyện cũng rất không dễ dàng, tôi thích người chuyên nghiệp.

Trương Dương nói: Ý tứ của những lời này của anh là anh thích Vũ Ý?

Kì Sơn cười ha ha, nói: Bí thư Trương, anh vẫn thích loạn điểm uyên ương phổ như vậy.

Trương Dương nói: Anh vẫn không quên được Lâm Tuyết Quyên ư?

Kì Sơn nói khẽ: Từ sau khi chuyện lần trước phát sinh, tôi không gặp cô ta nữa, chỉ biết là cô ta và Hoắc Vân Trung đang đòi ly hôn.

Anh uống ngụm rượu: Nếu có thể thuận lợi ly hôn cũng là một chuyện tốt, anh đợi nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng cũng có cơ hội.

Kì Sơn nhìn Trương Dương rồi lắc đầu nói: Tình cảm quan của hai người chúng tôi bất đồng, thích một người chưa chắc đã cần phải có được cô ta, chỉ cần cô ta có thể được hạnh phúc vậy là đủ rồi.

Trương đại quan nhân lại nói: Vô nghĩa, cái mà anh nói là yêu đơn phương, nếu hai người thích nhau, nhưng lai bởi vì một nguyên nhân nào đó mà không thể đến với nhau, anh cho rằng sẽ hạnh phúc ư? Trương Dương lắc đầu nói: Nếu hai người thật lòng yêu nhau, hạnh phúc chính là chiếm hữu lẫn nhau.

Kì Sơn nói: Cảnh giới của đám người làm lãnh đạo các anh rất cao, tôi không thể lý giải.

Trương đại quan nhân nói: Anh đang nói móc tôi.

Kì Sơn nói: Không dám, có điều hai chúng ta thật sự rất không giống nhau.

Trương Dương rướn lên, nói: Kì Sơn, tôi cảm thấy Vũ Ý hình như có chút ý tứ với anh.

Kì Sơn cười nói: Đừng nói lung tung, tôi cả thấy cô ta có ý tới với anh ấy.

Kì Sơn nói: Cô ta suốt ngày cãi cọ với anh đó là muốn khiến anh chú ý cô ta nhiều hơn, tôi tuy rằng không phải là cao thủ tình trường, nhưng chuyện đơn giản như vậy tôi vẫn nhìn ra được.

Trương đại quan nhân thở dài nói: Kì Sơn à Kì Sơn, tôi bực lắm, một người khôn khéo như anh vì sao cứ nói tới tình cảm lại là một kẻ ngốc nhỉ?

Kì Sơn nói: Không nói chuyện tình cảm nữa, người ta sống trên đời nếu cả ngày nghĩ tới tình cảm thì có phải là mệt lắm không?

Trương Dương nói: Gần đây tôi nghe nói tới một lời đồn, nói huynh đệ Đinh gia và huynh đệ Viên gia có cừu oán.

Kì Sơn cười nói: Bí thư Trương, tin đồn bên ngoài nhiều lắm, tôi cũng nghe nói một số, nói huynh đệ Đinh gia và huynh đệ Viên gia tất cả là lập nghiệp từ buôn lậu, bởi vì tranh đoạt lợi ích cho nên huynh đệ Viên gia xuống tay xử lý hai huynh đệ Đinh Cao Sơn, Đinh gia để báo thù cho nên tìm người xử lý Viên Hiếu Nông, loại chuyện này anh cho rằng đáng tin ư? Bắt đầu từ cái chết của huynh đệ Đinh Cao Sơn, cảnh sát đã triển khai điều tra, cho tới bây giờ vẫn không tra được chứng cớ hai huynh đệ Đinh Cao Sơn buôn lậu, nói huynh đệ Viên gia buôn lậu thì càng buồn cười, Viên Hiếu Công chính là cục trưởng công an thành phố Bắc Cảng, thế không phải là nói hắn biết pháp còn phạm pháp ư, một khi đã như vậy, vì sao Ủy ban kỷ luật của các anh không biện pháp với hắn?

Trương Dương nói: Kì Sơn, tôi nghe nói anh và Viên Hiếu Thương có qua lại rất thân trên sinh ý.

Kì Sơn nhìn Trương Dương, nói: Anh là nói tôi cũng có hiềm nghi ư?

Trương Dương nói: Tôi không nói mà, là tự anh nói.

Kì Sơn nói: Tôi cũng không biết vì sao lại bị người ta chụp mũ thành một kẻ buôn thuốc phiện, từ sau khi em trai tôi chết, cảnh sát không ngừng điều tra tôi, nhưng bọn họ không tìm ra được chứng cớ, không phải là vì tôi che giấu tốt, mà là vì tôi căn bản không làm, tôi không thể gánh vác trách nhiệm chuyện mà tôi chưa từng làm được.

Trương Dương nói: Kì Sơn, anh có biết hay không, một người nếu nói dối thì cho dù hắn che giấu tốt cỡ nào thì trên sinh ý của hắn cũng sẽ xảy ra biến hóa rất nhỏ.

Kì Sơn mỉm cười nói biến hóa gì?

Trương Dương nói: Vẻ mặt sẽ biến thành không tự nhiên, vẻ mặt tự nhiên lộ ra và vẻ mặt cố ý khống chế có khác biệt về căn bản, giống như khi chúng ta xem phim, cho dù là diễn viên ưu tú đến mấy cũng có thể từ trên vẻ mặt hắn nhìn ra thành phần biểu diễn.

Kì Sơn mỉm cười nói: Nghe cũng có chút đạo lý.

Trương Dương nói: Khi một người nói dối, đồng tử, hô hấp, tim đập của hắn cho dù là động tác của hắn cũng sẽ có khác biệt rất lớn với lúc bình thường.

Kì Sơn đưa tay về phía Trương Dương: Tôi biết anh am hiểu bắt mạch, anh xem giúp tôi, tôi có nói dối gì không?

Trương Dương vươn tay ra, nhưng ngay khi ngón tay hắn vừa đặt lên mạch môn của Kì Sơn thì rụt lại.

Kì Sơn nhìn hắn với vẻ nghi hoặc.

Trương Dương mỉm cười nói: Không cần bắt mạch anh theo tôi anh khẳng định là nói dối tôi.

Dùng cái gì để thấy?

Trương Dương nói: Vô thương bất gian, mong thương nhân nói thật thì lợn nái cũng có thể leo cây.