Chương 309: Vỗ Bàn

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trương Dương cũng có thể lý giải, cười nói: “Chào thị trưởng Tiếu!”

Tiếu Minh cười ha ha, cùng Trương Dương bước vào trong thang máy, bên trong thang máy chỉ có hai người, Tiếu Minh mỉm cười, nói: “Về lúc nào vậy? Sao không báo trước một tiếng?”

Trương Dương nói: “Vừa về, đâu thể nào chạy tới báo cáo với mỗi một vị lãnh đạo các ông được!”

Tiếu Minh nói: “Mấy vị thường ủy đang họp, tới văn phòng của tôi ngồi chút đi!”

Lãnh đạo người ta đã mời đầy thịnh tình như vậy, Trương Dương đương nhiên không thể cự tuyệt, theo Tiếu Minh bước vào phòng làm việc của y, Tiếu Minh bảo thư ký pha trà xong thì ra ngoài. Y cũng vừa tới văn phòng chính phủ không lâu, phòng làm việc vừa được sửa sang lại, mùi vôi còn chưa hết, cửa sổ phải mở, Tiếu Minh đi tới trước cửa sổ hít sâu mấy hơi, nói: “Chất lượng không khí của nơi này so với khu phát triển thì kém hơn nhiều!”

Trương Dương cười nói: “Chất lượng không khí ở tầng chín là tốt nhất!”

Tiếu Minh nghe ra ẩn ý trong lời nói của hắn, tầng chín là nơi làm việc của bí thư thị ủy, không khỏi bật cười ha ha, y kéo tủ lạnh, từ bên trong lấy ra một bình nước so đa ném cho Trương Dương, Trương Dương bắt lấy, mở ra uống.

Tiếu Minh nói: “Người Trung Quốc chúng ta chú trọng nhất là phong thủy, chuyện gì cũng đều mong được may mắn, phòng năm ở tầng chín hợp với ý tứ cửu ngũ chí tôn, lăn lộn ở trong thế chế, có ai mà không muốn được lên chức, có điều với tòa nhà này mà nói, tầng chín không phải là nơi tốt lành.”

Trương Dương hiếu kỳ nhìn y.

Tiếu Minh nói: “Tầng chín tầng mười đều là tầng bốc bụi, là nơi có chất lượng không khí kém nhất, cậu đi hỏi người làm kiến trúc là biết.”

Trương Dương nghe thấy chuyện này thì không khỏi bật cười.

Tiếu Minh cũng mở một bình sô đa ra uống, đi tới ngồi cạnh Trương Dương, nói: “Tiểu lão đệ, tôi nghe nói cậu ở châu Âu phạm sai lầm à?”

Trương Dương cười bảo: “Thị lý nói sao?”

Tiếu Minh nói: “Bí thư Đỗ nói cậu đi lại tự do, trong thời gian ở châu Âu không có tinh thần đoàn đội, thoát ly khỏi hành động tập thể, không có trách nhiệm lĩnh đạo của một phó đoàn trưởng.”

Trương Dương nói: “Tội danh của tôi khá nặng đấy.”

Tiếu Minh cười bảo: “Chỉ là nói miệng vậy thôi chứ không bảo phải xử lý cậu, có điều cậu nghỉ bệnh cũng đủ dài rồi, sắp được một tháng rồi, đoàn khảo sát cũng về rồi, cậu sao vẫn chưa đi làm?”

Trương Dương nói: “Bí thư Đỗ bảo tôi nghỉ một tháng, tôi hôm nay tới là muốn trả phép, không biết ông chủ Đỗ có ân chuẩn không?”

Tiếu Minh nói: “Mau mau đi làm đi, chỉ cần cậu khỏe mạnh đi tới cương vị công tác, tất cả lời đồn sẽ không công mà tự phá!”

Trương Dương thò tay ra với lấy bình nước ở trên bàn, không biết hữu ý hay là vô ý, hắn không cầm bình của mình mà lại đi cầm bình của Tiếu Minh, Tiếu Minh nhắc hắn: “Bình của cậu ở đây cơ mà!”

Trương Dương cười hắc hắc, nói: “Sợ tôi có bệnh à?”

Tiếu Minh lúc này mới hiểu ý tứ của thằng ôn này, vừa cười vừa chỉ vào đầu hắn, nói: “Cậu đó, những lời đồn ở bên ngoài tôi không tin đâu!”

Trương Dương nói: “Nếu người khác đều minh bạch như thị trưởng Tiếu, công cuộc cải cách mở cửa của chúng ta mới thành công được.”

Tiếu Minh bực mình, ai lại đi liên hệ chút chuyện vớ vẩn của thằng ôn cậu với công cuộc cải cách mở cửa.

Theo sự kết thúc của đại hội nhân dân lần này, ban lãnh đạo của chính phủ thành phố Giang Thành hoàn toàn được xác lập, Tả Viên Triêu không phụ sự kỳ vọng, trúng tuyển thành thị trưởng Giang Thành, song trong lòng của ông ta cũng hiểu rất rõ, mình tuy bỏ được chữ đại đi, nhưng ở Giang Thành vẫn chỉ là nhân vật số hai, bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã trẻ tuổi mới là ông chủ lớn của Giang Thành.

Cuộc họp thường ủy lần này xoay quanh việc làm thế nào để tiến hành cải cách một cách thâm hóa, Đỗ Thiên Dã sau khi làm một bài phát biểu khai họp, liền trao lại quyền phát ngôn cho những thường ủy khác, bài phát biểu của gã đều là Giang Nhạc thảo, thư ký mà Trương Dương giới thiệu cho gã khá giỏi, viết được một bài văn tốt.

Tả Viên Triêu lại một lần nữa nhắc tới vấn đề giao thông của Giang Thành, theo sự thông xe của đường vòng tròn ba, đã hóa giải được áp lực giao thông của đường xá nội thành, nhưng phát triển cải cách biến chuyển từng ngày, tiếp theo là công trình xây dựng tuyến đường chính của nội thành. Tả Viên Triêu nói: “Lịch sử Giang Thành lâu đời, bởi vì trước đây trong việc quy hoạch thành thị tồn tại rất nhiều thiếu xót, cho nên đường xá hiện tại của nội thành đã không còn thích ứng với nhu cầu phát triển của thời đại, muốn đề thăng sức cạnh tranh của thành thị, vậy thì phải thay đổi diện mạo của thành thị, làm tốt công tác cải tạo thi công đường xá, đồng thời cũng phải làm tốt công tác lâm viên xanh của thành thị.”

Đỗ Thiên Dã cũng tỏ ý tán đồng: “Việc cải tạo đường xá của nội thành Giang Thành giờ đúng là rất gấp, có điều chúng ta phải đưa ra được quy hoạch hợp lý, dưới tiền đề không làm ảnh hưởng tới việc đi lại của dân thành phố mà tiến hành cải tạo từng bước đường xá của Giang Thành.”

Tả Viên Triêu gật đầu, nói: “Bí thư Đỗ nói rất đúng, thi công cải tạo đường xá, cần phải được tiến hành dưới tiền đề không tạo thành ảnh hưởng tới cuộc sống và công việc của người dân, có một chuyện tôi phải đề xuất phê bình, việc cải tạo đường xá huyện thành gần đầy của huyện Xuân Dương gây ra tiếng oán hờn khắp nơi, gần đây phòng thư tín của thành phố liên tiếp nhận được đơn kiện của người dân, thi công đường xá của huyện Xuân Dương đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới sinh hoạt bình thường của người dân nơi đó, hai ngày trước tôi đã đặc biệt tới huyện thành xem thử, huyện thành Xuân Dương hiện tại giống như là một đại công trình vậy.”

Đỗ Thiên Dã mấy ngày trước cũng tới Xuân Dương, trên điểm này rất đồng cảm với Tả Viên Triêu.

Có một số thường ủy đều chuyển ánh mắt sang phó thị trưởng thường vụ Lý Trường Vũ, bí thư huyện ủy Xuân Dương Chu Hằng là nan đề của y, chuyện Chu Hằng ở nội thành Xuân Dương cải tạo đường xá khiến cho người oán trời giận, người dân khiếu tố chuyện này lên trên liên tục, căn cứ vào thái độ của hai vị đương gia Giang Thành hiện tại cho thấy, xem ra đều bất mãn với Chu Hằng.

Nếu như là nói trước đại hội nhân dân, Lý Trường Vũ trong lòng rất nhiều người còn có thực lực tranh dài tranh ngắn với Tả Viên Triêu, nhưng sau đại hội nhân dân, Tả Viên Triêu cuối cùng đăng vị làm thị trưởng, Lý Trường Vũ ở trong mắt tất cả mọi người đã trở thành bại quân chi tướng, trên thực thế Lý Trường Vũ cũng biểu hiện càng lúc càng nhún nhường, đây không phải là che giấu hào quang, mà là tiếp nhận hiện thực, thân là tiền bí thư huyện ủy Xuân Dương, Lý Trường Vũ càng rõ tình hình của Xuân Dương hơn bất cứ ai, Chu Hằng làm vậy, khiến y cũng rất không vui, y hiểu rõ Chu Hằng là muốn làm ra chính tích, muốn để Xuân Dương trở thành thành phố cấp huyện thứ hai của Giang Thành.

Cách làm này của Chu Hằng chẳng khác nào là phủ định chính tích của Lý Trường Vũ ngày trước, quan điểm cơ bản mà Lý Trường Vũ định xuống ở Xuân Dương chính là muốn tập trung quanh sông Xuân Thủy, dạng huyện thành nhỏ như Xuân Dương phải tiến hành phát triển trên cơ sở bảo trì sự đặc sắc, Lý Trường Vũ năm đó cùng Cát Xuân Lệ tự mình thể nghiệm, ở bên bờ sông Xuân Thủy diễn một vở kịch uyên ương cá nước, kết quả suýt nữa thì bỏ luôn mạng ở đó, nếu như không phải là gặp được Trương Dương vừa hay đi qua, Lý Trường Vũ e rằng đã trở thành trò cười trong thể chế Giang Thành, thậm chí là cả Bình Hải. Lý Trường Vũ từ sau khi mua chuộc Trương Dương, kinh lịch hai năm nay có thể nói là lên xuống phập phồng, có điều có một điểm y không thể phủ nhận, không có Trương Dương, y khẳng định không thể yên ổn ngồi ở đây. Con người ta sau khi trải qua thất bại luôn có thể ngộ ra một số đạo lý, đây chính là ngã một lần, khôn hơn một chút mà người ta thường nói.

Lý Trường Vũ rất giỏi điều chỉnh tâm tình của mình, điều mà y muốn hiện tại là làm tốt công tác đúng chức vụ của mình, cuộc tranh giành ghế thị trưởng đã kết thúc, trong vòng mấy năm gần đây sẽ không có biến động gì, y không muốn nghĩ tới những chuyện không thực tế, y cũng biết rõ nguyên nhân khiến các vị thường ủy nhìn mình, một là bởi vì Chu Hằng và mình là bạn học cũ, người khác sẽ bất giác coi gã thành ban để của mình, còn có một nguyên nhân khác là người khác đều muốn xem y và Tả Viên Triêu đấu nhau, muốn xem náo nhiệt, Lý Trường Vũ thầm nghĩ, các người các muốn xem náo nhiệt thì lão tử càng không để các người được như vậy, trên mặt cố nặn ra biểu tình thản nhiên: “Đối với một số cán bộ háo công, chúng ta nên kịp thời nhắc nhở.” Câu nói này chẳng khác nào công khai biểu lộ, các người muốn đối phó với Chu Hằng thì đi mà đối phó, không liên quan gì đến lão tử.

Phương thức ứng đối của Lý Trường Vũ không nghi ngờ gì nữa là rất chính xác, nhưng trong mắt rất nhiều người, phó thị trưởng Lý đã mất đi nhuệ khí, không còn đấu chí, tèo rồi! Lý Trường Vũ không để ý người khác thấy sao, ai mà không thích xem náo nhiệt chứ? Lão tử không có thời gian biểu diễn cho các người xem.

Đỗ Thiên Dã kết thúc đề tài thảo luận này, gã nói với phó thị trưởng Nghiêm Tân Kiến vừa tiến vào ban thường ủy thị ủy: “Đồng chí Tân Kiến, mượn cơ hội này, báo cáo lại tình hình tới châu Âu lần này cho mọi người nghe đi.”

Nghiêm Tân Kiến mỉm cười gật đầu, có thể ngồi trong cuộc họp thường ủy đối với y mà nói đã là tiến một bước lớn rồi, cạnh tranh trong thể chế không đâu không có, cho dù là giữa bạn bè cũng khó tránh khỏi, danh nghạch thường ủy này là tranh chấp giữa y và phó thị trưởng tân nhiệm Tiếu Minh, sau cùng y được như ước nguyện, tiến vào thường ủy. Nghiêm Tân Kiến ho khan một tiếng, nói: “Lần tới châu Âu khảo sát này rất thuận lợi, chúng tôi trước sau khảo sát Anh quốc, Pháp quốc, Đức quốc, Hà Lan, Italia, ký được năm hợp đồng, đạt thành hai mươi mốt ý hướng hợp tác, chyện có ý nghĩa lớn nhất là hợp đồng hợp tác dài hạn của nhà máy máy móc công trình Giang Thành và tập đoàn Hải Đức của nước Đức đã được ký kết!”

Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay, thành quả của cuộc khảo sát tới châu Âu lần này khá vang dội, Nghiêm Tân Kiến nghe thấy những tiếng vỗ tay này, ngoài vui mừng cũng cảm thấy có chút tiếc nuối, cơ hội tốt này, chính tích lớn này, Trương Dương vốn có phần, đáng tiếc thằng nhóc này ở trạm đầu tiên tới châu Âu đã xảy ra chuyện.”

Nghiêm Tân Kiến quyết định hôm nay sẽ không nhắc tới chuyện của Trương Dương, nhưng y không nhắc thì có người nói, Trương Dương trong thường ủy có bạn, nhưng cũng có thù, chủ nhiệm đại biểu nhân dân Triệu Dương Lâm nhìn hắn không thuận mắt, rất không thuận mắt, Triệu Dương Lâm nói: “Đồng chí Tân Kiến, chúng ta cũng không thể chỉ báo hỉ không báo ưu được, thành tích nói xong rồi, nên nói lần này các anh có gì thiếu xót đi chứ?”

Nghiêm Tân Kiến sớm đã có chuẩn bị đối với điều này, y mỉm cười nói: “Nói tới thiếu xót, đa số đại biểu chúng tôi đều là lần đầu tiên xuất ngoại, thiếu kinh nghiệm công thông với thương nhân và xí nghiệp ngoại quốc, có điều, cải cách là quá trình lần mò từng bước, tôi tin rằng theo sự tăng thêm giao lưu sau này, điểm này các đồng chí của chúng tôi sẽ ngày càng tốt lên.” Y muốn dùng mấy câu đường hoàng để nói cho có lệ.

Chủ tịch hội nghị hiệp thương Mã Ích Dân cũng nói: “Trong xã hội hiện tại đều đồn đại một số chuyện của đoàn khảo sát tới châu Âu lần này, ảnh hưởng rất không tốt.”

Nghiêm Tân Kiến biết mục tiêu của những người này chính là Trương Dương, y bất động thanh sắc, nói: “Đồng chí Ích Dân muốn nói tới chuyện gì cơ?”

Mã Ích Dân cười cười, ánh mắt lại nhìn sang Viên Thành Tích.

Viên Thành Tích biết rằng đây là bảo mình nói vài câu, Viên Thành Tích nói: “Tôi gần đây cũng nghe thấy không ít lời đồn, cán bộ Đảng chúng ta chú trọng thực sự cầu thị, đối với những lời đồn vô căn cứ chúng ta chỉ cười trừ cho qua chuyện, nhưng chúng ta củng phải đi thẳng ngồi thẳng, phải lấy thân làm gương, như vậy mới có thể dựng được hình tượng chính diện của cán bộ chúng ta, như vậy mới có thể khiến người dân tin tưởng vào chúng ta.”

Đỗ Thiên Dã cũng vô cùng bình tĩnh, cầm chén trà lên uống một ngụm, giữa Triệu Dương Lâm, Mã Ích Dân, Viên Thành Tích rõ ràng là có liên minh ngầm, bọn họ đưa mục tiêu ngắm vào Trương Dương. Bên ngoài nhìn thì là vậy, nhưng trong thể chế của Giang Thành, có ai mà không biết Trương Dương là người của gã, vậy mà ba người bọn họ còn dám ở trên cuộc họp thường ủy ngang nhiên đi ngược lại, điều này có chút không tầm thường, rốt cuộc là ai cấp sức mạnh cho họ? Đỗ Thiên Dã lựa chọn tạm thời im lặng, gã muốn quan sát, gã muốn cấp cho ba người này một không gian nhất định, xem xem bọn họ rốt cuộc là muốn diễn kịch gì? Xem xem còn có ai nhảy ra nữa không?

Triệu Dương Lâm nói: “Ở Giang Thành chúng ta là cán bộ của Đảng, có người dân giám sát chúng ta, đi ra ngoài thì chúng ta đại biểu cho hình tượng của Giang Thành, thậm chí là đại biểu cho hình tượng của quốc gia, phải suy nghĩ nhất cử nhất động của chúng ta sẽ mang tới ảnh hưởng gì cho quốc gia!”

Tả Viên Triêu không nói gì, trước mắt ông ta và Trương Dương có quan hệ không tồi, nhưng tuyệt đối không bằng Đỗ Thiên Dã, bí thư Đỗ không nói, ông ta hà tất phải nhảy ra làm gì?

Lý Trường Vũ cười thầm, Triệu Dương Lâm đúng là càng già càng hồ đồ, y nhắm mục tiêu vào Trương Dương, thế chẳng phải là tự chuốc lấy nhục ư? Người già rồi, vì sao luôn không hiểu rõ được vị trí của mình, thật thà làm chủ nhiệm đại hội nhân dân của mình đi, hà tất phải khiêu chiến với quyền uy của Đỗ Thiên Dã?

Trong thường ủy người có quan hệ tốt với Trương Dương không ít, nhưng mọi người đều lựa chọn trầm mặc, gần đây lời đồn đại liên quan tới Trương Dương rất nhiều, nhưng một mực đều không có cách nói chính xác, mấy người Triệu Dương Lâm không ngờ lại lôi chuyện này ra, ngoài mặt thì là nhắm vào Trương Dương, nhưng trên thực tế lại là chỉ kiếm vào Đỗ Thiên Dã, không phải là bọn họ không muốn nói đỡ cho Trương Dương, mà là không cần, với tính tình của Đỗ Thiên Dã, khẳng định sẽ phản kích, hơn nữa đòn phản kích này sẽ không phải đợi lâu.

Hôm nay quả thực là có chút kỳ quái, Viên Thành Tích trước giờ đều không thích phát ngôn lại nói: “Hai ngày trước lúc tôi chiêu đãi ngoại thương Anh quốc, người ta có nhắc đến chuyện này, nói là một vị lãnh đạo nào đó của đoàn khảo sát Giang Thành chúng ta trong thời gian khảo sát ở Anh đi chơi gái!” Nói tới đây y cố ý dừng lại, sau đó tỏ vẻ căm giận nói: “Còn nhiễm bệnh lây qua đường sinh dục nữa!”

Người đầu tiên đứng ra trong thường ủy là Từ Bưu, ai cũng nhìn ra là ba lão già này hôm nay liên thủ hát kịch, mục tiêu của họ nhắm thẳng vào Trương Dương, cho dù người khác không nói thì Từ Bưu y cũng không thể không nói, Trương Dương có ân với Từ Bưu, nếu như không có Trương Dương, Từ Bưu y có thể đã chết ở Đông Giang rồi, con gái của y cũng sẽ không có ai giúp đòi lại công đạo, Từ Bưu nói: “Phó thị trưởng Viên anh văn khá quá nhỉ, có thể trực tiếp giao lưu với ngoại thương rồi!”

Viên Thành Tích cười nói: “Có phiên dịch mà!”

Từ Bưu chế giễu: “Người khác gặp Từ Bưu đều nói chuyện kinh tế, phó thị trưởng Viên và ngoại thương khi gặp mặt lại nói chuyện chơi gái, thật là bội phục, bội phục!”

Thường ủy có mặt ở đây đều biết đây là trường hợp nghiêm túc, nhưng lời nói của Từ Bưu lại quá chọc cười, cuối cùng có mấy người không nhịn được mà bật cười, có người dẫn đầu, những người khác đều cười theo.

Cái mặt già của Viên Thành Tích đỏ lên, y lớn tiếng nói: “Bộ trưởng Từ, là người ta tìm tôi nói chuyện, tôi cũng không biết chơi gái là gì?”

Từ Bưu thở dài, nói: “Phó thị trưởng Viên không biết chơi gái là gì ư? Anh ra nước ngoài cũng mấy lần rồi, chẳng lẽ chưa từng đi thử à?”

Viên Thành Tích rõ ràng là tức giận rồi: “Bộ trưởng Từ, tôi sao lại tới những loại địa phương đó được?”

Từ Bưu nói: “Đồng thời học tập sự tiên tiến của chủ nghĩa tư bản, cũng phải nhận rõ mặt hủ bại của chủ nghĩa tư bản, phó thị trưởng Viên cho dù tới cũng không sao, với tố chất của một đảng viên như anh, đi rồi cũng là lấy ánh mắt phê phán để nhìn vấn đề.”

Từ Bưu châm chọc Viên Thành Tích cũng khá đau.

Mã Ích Dân nói: “Chuyện mà đồng chí Thành Tích phản ánh cũng không phải là chuyện nhỏ, trong xã hội hiện tại truyền bá rất rộng, nói đoàn khảo sát tới châu Âu của chúng ta thành đoàn khảo sát tham quan, nói có người nhân cơ hội dùng quỹ công để ăn uống tiêu xài, lấy quỹ công đi chơi gái, còn bị nhiễm bệnh, khiến cho mặt mũi của Giang Thành chúng ta mất hết.”

Cục trưởng công an Vinh Bằng Phi một mực không nói gì cũng lên tiếng: “Chuyện này tôi cũng đã nghe nói tới rồi, Có điều chúng tôi xuất thân từ tra án, bất kỳ chuyện gì cũng phải có chứng cứ, đối với những lời đồn không có căn cứ trong xã hội, chúng ta chỉ cười trừ cho qua!”

Triệu Dương Lâm nói: “Không có lửa làm sao có khói, nếu mỗi một vị lãnh đạo chúng ta đều giữ nghiêm kỷ luật, cũng sẽ không sinh ra nhiều lời đồn như vậy.”

Đỗ Thiên Dã hờ hững nói: “Chuyện này tôi cũng có nghe nói, chuyện cụ thể tôi cũng rõ, trong thời gian tới châu Âu khảo sát, phó đoàn trưởng đoàn khảo sát Trương Dương bởi vì sinh bệnh, cho nên về trước, gần đầy anh ta đều nghỉ bệnh, tất cả thủ tục đều phù hợp với trình tự.” Gã gật đầu với Nghiêm Tân Kiến: “Trương Dương xin về trước có qua sự phê chuẩn của phó thị trưởng Nghiêm phải không.”

Nghiêm Tân Kiến gật đầu: “Vâng, chuyện này là tôi phê chuẩn.” Kỳ thực Trương Dương căn bản không xin nghỉ với y, nhưng Đỗ Thiên Dã đã hỏi vậy, Nghiêm Tân Kiến đương nhiên phải đứng ra gánh. Đây không chỉ là vấn đề tỏ rõ lập trường, tư giao giữa y và Trương Dương rất tốt, cũng biết rõ bối cảnh của Trương Dương, trong mắt hắn đám người lấy Triệu Dương Lâm làm chủ rõ ràng là tự chuốc lấy nhục, đừng nói chuyện này chỉ là lời đồn, cho dù là thực thì sao? Không nói đâu xa, chỉ nói ở Giang Thành, quan hệ giữa bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã và Trương Dương có ai mà không biêt? Chỉ cần Đỗ Thiên Dã muốn bao che cho Trương Dương, đám người này có chỉ trích mạnh hơn nữa thì cũng được gì?

Đỗ Thiên Dã nói: “Tôi không hiểu! Trong Đảng của chúng ta luôn có một số đồng chí luôn cảm thấy hứng thú đối với chuyện bắt gió bắt bóng, cả ngày cứ treo thực sự cầu thị ở trên miệng, nhưng lại nói gì, làm gì hả? Cái gì mà lấy quỹ công ra ăn uống? Cái gì mà lấy quỹ công ra chơi gái? Ngay cả bản thân chúng ta cũng không chú ý giữ gìn hình tượng tập thể, người khác liệu còn phải để ý không?” Đôi mắt hổ của gã lạnh lùng nhìn Triệu Dương Lâm.

Vẻ mặt của Triệu Dương Lâm có chút không tự nhiên. Y cũng biết Đỗ Thiên Dã chắc chắn sẽ bảo vệ Trương Dương, nhưng không ngờ lại lại bảo vệ hắn tới mức này.

Đỗ Thiên Dã nói: “Vấn đề của Trương Dương mọi người đều đã cảm thấy có hứng thú, vậy thì chúng ta sẽ bảo anh ta nói rõ, chuyện ở Châu Âu có phó thị trưởng Nghiêm và nhiều người của đoàn khảo sát chứng minh, chuyện nằm viện ở Bắc Kinh có bệnh lịch, tôi nghĩ chuyện này không cần phiền tới mấy vị của ủy ban kỷ luật làm gì, phó thị trưởng Nghiêm, anh thân là đoàn trưởng đoàn khảo sát, chuyện này tôi giao cho anh, hi vọng anh có thể đưa ra một phần báo cáo trên cuộc họp thị ủy lần tới để mọi người hài lòng.”

Nghiêm Tân Kiến gật đàu.

Bộ trưởng bộ tổ chức Từ Bưu cười lạnh, nói: “Nhiều thường ủy tụ lại ở đây thì ra là để thảo luận chuyện của một cán bộ phó ban!”

Đỗ Thiên Dã nói: “Tan họp!”

Tả Viên Triêu không công khai ủng hộ Trương Dương, nhưng trong lòng ông ta lại rất lấy làm lạ với đám người Triệu Dương Lâm. Triệu Dương Lâm, Mã Ích Dân, Viên Thành tích ba người đều là kẻ lão luyện trên chính trị, lăn lộn nhiều năm trên quan trường Giang Thành như vậy, lần này lại tụ thành đoàn công khai tuyên chiến với quyền uy của Đỗ Thiên Dã, chẳng lẽ là hồ đồ cả rồi? Có thể nói với đầu óc của họ thì không nên làm vậy, khứu giác chính trị của Tả Viên Triêu không nghi ngờ gì nữa là cực kỳ mẫn duệ, ông ta cảm thấy chỗ vi diệu ở trong đây.

Hội nghị lần này khiến tâm tình của Đỗ Thiên Dã ít nhiều chịu một số ảnh hưởng, quay về phòng làm việc, thư kí Giang Nhạc nhìn ra điểm này. Muốn làm một thư ký giỏi, trước tiên phải học nghe tiếng xem sắc, phải hiểu tâm lý của lãnh đạo, hiện giờ trong tỉnh Bình Hải, thị trưởng tân nhiệm của Nam Tích Hạ Bá Đạt đã trở thành kiểu mẫu cho tất cả các thư ký, người ta là giỏi đoán tâm lý của lãnh đạo, lẳng lặng theo bí thư Cố nhiều năm, cuối cùng trước khi bí thư Cố về hưu tu thành chánh quả, hiện giờ đã thành quan to một phương rồi.

Giang Nhạc nói khẽ: “Bí thư Đỗ, chủ nhiệm Trương tới rồi, đang ở trong văn phòng đợi anh.”

Đỗ Thiên Dã ồ một tiếng, gã vẫn bảo trì bước chân vừa rồi, Đỗ Thiên Dã đi đường hổ hổ sinh phong, cái này có liên quan tới việc gã xuất thân quân nhân, rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy Đỗ Thiên Dã đã cho rằng gã có kinh lịch tòng quân, kỳ thực không phải vậy.

Trương Dương ngồi trên sa lông đợi gã, nhìn thấy Đỗ Thiên Dã về, hắn mỉm cười đứng đậy, nói: “Chào bí thư Đỗ!”

Đỗ Thiên Dã lườm hắn một cái, tức giận nói: “Cậu còn biết quay về à?”

Trương Dương gật đầu, nói: “Về được hai ngày rồi, bởi vì chưa hết kỳ nghỉ bệnh, tôi sợ về sớm bị người ta nói linh tinh, cho nên trốn trong nhà hai ngày.”

Đỗ Thiên Dã đi tới ghế giám đốc rồi ngồi xuống vốn muốn từ trên cao nhìn xuống Trương Dương, nhưng phát hiện thằng ôn này vẫn đứng đó, về độ cao còn có ưu thế hơn mình, Đỗ Thiên Dã nhíu mày, nói: “Ngồi đi!”

Trương Dương lại không ngồi xuống sa lông mà kéo ghế xoay, hắn tới ngồi đối diện với Đỗ Thiên Dã.

Đỗ Thiên Dã có chút bất mãn trừng mắt lườm hắn: “Ai bảo cậu ngồi chỗ đó?”

Trương Dương cười hì hì, nói: “Thế không phải là kéo gần cự ly giữa lãnh đạo và thuộc hạ ư!”

Đỗ Thiên Dã ngửa lưng ra sau, híp mắt lại, nói: “Cậu sợ ảnh hưởng ư? Cậu làm việc có từng sợ ảnh hưởng không? Cậu bảo tôi phải nói với cậu thế nào đây? Trước khi cậu làm mỗi chuyện, có thể nghĩ tới hậu quả về sau không? Cho dù là nói thêm một câu, giải thích thêm một chút, chuyện cũng sẽ không tới mức dư luận xôn xao.”

Trương Dương nói: “Tôi làm sai chuyện gì? Những gì nên giải thích thì tôi cũng giải thích rồi, thủ tục xin nghỉ cũng làm đủ rồi, người khác muốn nói thế nào thì tôi quản được à!”

Đỗ Thiên Dã nói: “Cậu không phải là nằm viện ư? Lát nữa in một bản bệnh lịch xuất viện ra cho tôi!”

“Để làm gì?”

“Để làm gì ư? Hiện tại cả Giang Thành đều đồn đại cậu tới châu Âu hành động một mình, đi chơi gái kết quả bị nhiễm bệnh lây qua đường sinh dục, đoạn thời gian này đang ở Bắc Kinh trị bệnh.”

Trương Dương nói: “Ai nói? Tôi sẽ bẻ gẫy răng hắn!”

Đỗ Thiên Dã nói: “Cậu còn ngang ngược nữa à, cậu tưởng mình là ai? Cậu xem bộ dạng hiện tại của cậu đi, y như tên lưu manh ngoài xã hội, nào có giống một cán bộ quốc gia?”

Trương Dương bị nói cho có chút tức giận, người khác nói vậy hắn không thèm chấp, nhưng hắn đã xin Đỗ Thiên Dã nghỉ từ trước, Hình Triêu Huy cũng đặc biệt gọi điện tới có lời, Trương Dương nói: “Bí thư Đỗ, anh muốn xử lý thế nào thì xử lý, tôi coi như là nhìn thấu rồi, dục gia chi tội hà hoạn vô từ!”

Đỗ Thiên Dã bốp một tiếng vỗ lên bàn, chỉ vào mũi Trương Dương gầm lên: “Cái gì mà dục gia chi tội? Cậu tự mình có thể nói rõ chuyện ở châu Âu ra không? Tự tung tự tác, hành động một mình ở địa phương khác thì có thể được, nhưng ở trong thể chế thì không được, sau khi cậu đi làm, cố gắng mà giải thích rõ chuyện trong thời gian này đi, phản tỉnh lại hành vi của mình một chút, ruồi muỗi không bâu trứng không có lỗ, người khác vì sao lại gièm phe cậu, đó chẳng phải là vì cậu có thói hư tật xấu ư.”

“Tôi có thói hư tật xấu gì?” Người khác sợ Đỗ Thiên Dã, nhưng Trương Dương thì lại không sợ gã.

Đỗ Thiên Dã nói: “Cậu cũng không nhìn xem mình thế nào à, đời sống tình cảm có phải là quá phong phú đa dạng không? Cậu lằng nhằng với bao nhiêu người!” Người ta chỉ sợ lời theo lời, Đỗ Thiên Dã ở trước mắt Trương Dương vốn không có bộ dạng lãnh đạo gì cả, một khi cực động thì lời nói cũng không cố kỵ nhiều.

Trương Dương bốp một tiếng vỗ bàn, tức giận nói: “Chuyện tình cảm của tôi chẳng liên quan gì tới công tác cả, anh không quản được đâu!”

Đỗ Thiên Dã tức giận nói: “Láo toét, anh dám vỗ bàn với tôi à, anh quên nơi này là đâu rồi ư?” Gã lại vỗ bàn đến rầm một cái, cũng đứng dậy, đôi mắt đầy uy thế nhìn Trương Dương chằm chằm.

Hai người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, cho tới khi di động của Đỗ Thiên Dã đổ chuông, ánh mắt của Trương Dương mới dịu đi, nói: “Điện thoại kìa!”

Đỗ Thiên Dã lườm hắn một cái, cầm lên nghe: “Alo!” Là Tô Tiểu Hồng gọi, Đỗ Thiên Dã nhìn Trương Dương một cái, bước về phía cửa sổ rồi mới nói chuyện.

Đỗ Thiên Dã nói mấy câu rồi gác điện thoại, phát hiện Trương Dương đã đổi sáng mặt mày tươi cười, Đỗ Thiên Dã cơn giận chưa tiêu hết, nói: “Cười cái gì, mặt mày dâm tiện!”

Trương Dương nói: “Gái à?”

“Liên quan gì tới câu?”

“Tô Tiểu Hồng đúng không?”

Đỗ Thiên Dã chột dạ, thằng nhóc này tai kiểu gì vậy, xa thế mà cũng có thể nghe ra là Tô Tiểu Hồng gọi. Mặt gã không khỏi nóng lên, ho khan một tiếng, nói: “Tô Tiểu Hồng mời tôi ăn cơm, cậu đi không?”

Trương Dương nói: “Cô ta mời anh chứ không mời tôi!” Kỳ thực Tô Tiểu Hồng đã gọi điện thoại cho hắn từ trước, cũng là hắn đề xuất bảo Tô Tiểu Hồng mời Đỗ Thiên Dã.

Đỗ Thiên Dã nói: “Ai bảo không mời cậu? Người ta tối nay là tẩy trần cho cậu, còn đặc biệt mang mỹ tửu giấu trong nhà tới.”

Trương Dương một mực đều nhớ rượu của Tô Tiểu Hồng, gật đầu, nói: “Nể mặt rượu, tôi đi cùng anh!”

Đỗ Thiên Dã mắng: “Thằng láo toét cậu càng lúc càng không có quy củ gì cả, không ngờ lại dám vỗ bàn với tôi!”

Trương Dương cũng có chút xấu hổ, tuy hắn và Đỗ Thiên Dã là bạn bè thân thiết, nhưng người ta dẫu sao cũng là bí thư thị ủy Giang Thành, là lãnh đạo của hắn, hành động vừa rồi của hắn quả thật có chút quá đáng, hắn nhân cơ hội xin lỗi: “Xin lỗi, tôi hai ngày nay hỏa khí hơi lớn một chút…” Còn chưa nói xin lỗi xong thì di động đổ chuông, là Tần Hoan gọi.

Giọng nói non nớt của Tần Hoan vang lên trong điện thoại: “Cha, tối cha có về ăn cơm không? Bà nấu canh gà, thơm lắm!”

Trương Dương trong lòng thấy ấm áp, nói: “Tiểu Hoan, cha lát nữa sẽ về? Sao vậy, con không ở bệnh viện à?”

Phía bên kia Hồ Nhân Như nhận điện thoại, nói là sau khi làm kiểm tra xong, Tần Hoan không muốn ở bệnh viện, thế là cô ta dẫn nó về biệt thự gỗ, tối nay Tần Manh Manh từ Bắc Kinh tới, ở đây cũng tiện hơn.

Trương Dương gật đầu, nói ra chuyện tối nay đi ăn cơm với Đỗ Thiên Dã, Hồ Nhân Như nói khẽ: “Về sớm nhé, Tần Hoan nhớ anh lắm!”

Trương Dương gác điện thoại, Đỗ Thiên Dã liền hỏi: “Nghe nói cậu mới nhận con trai à?”

Trương Dương gật đầu, nói: “Nói ra thì dài lắm, tan làm rồi, đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói.”

Đỗ Thiên Dã dặn thư ký một tiếng, cùng Trương Dương ra ngoài, hai người ở bãi đỗ xe gặp chủ nhiệm đại hội nhân dân Triệu Dương Lâm và chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị Mã Ích Dân, Triệu Dương Lâm và Mã Ích Dân chào Đỗ Thiên Dã một tiếng, thấy Trương Dương và Đỗ Thiên Dã lên xe jeep, Mã Ích Dân không khỏi cười nói: “Thấy chưa, tình bạn của họ không tầm thường đâu!”

Triệu Dương Lâm không nói gì.

Mã Ích Dân nói: “Thường nói, đánh chó phải ngó mặt chủ, chúng ta hôm nay không phải là chọc vào chỗ đau của người ta ư?”

Triệu Dương Lâm cười cười, nói: “Thời thế thay đổi rồi!”

Tô Tiểu Hồng là một người rất biết làm việc từ sau khi uống rượu phát sinh quan hệ với Đỗ Thiên Dã, cô ta một mực né tránh gặp mặt Đỗ Thiên Dã, hôm nay là lần đầu tiên kể từ hôm đó ngồi cùng bàn ăn cơm với Đỗ Thiên Dã, nếu như không phải là Trương Dương đề nghị, cô ta cũng sẽ không chủ động gọi điện thoại cho Đỗ Thiên Dã, đồng thời còn có cục trưởng cục công an Vinh Bằng Phi, còn có cả quản đốc nghiệp vụ nhà máy chế thuốc Giang Thành Thường Hải Thiên, cô ta biết vị trí của mình, cũng biết suy nghĩ cho người khác, nếu như cô ta đơn độc ăn cơm với Đỗ Thiên Dã, nhất định sẽ khiến người ta gièm pha.

Thường Hải Thiên bởi vì nghiệp vụ nên thường ra vào Hoàng Gia Giả Nhật, cũng quen biết với Tô Tiểu Hồng, Vinh Bằng Phi và Tô Tiểu Hồng có gặp nhau mấy lần, cũng biết quan hệ giữa cô ta và Trương Dương, nếu như Tô Tiểu Hồng chỉ mời mình có mình y thì y chưa chắc đã nhận lời, nhưng lấy cờ là tẩy trần cho Trương Dương, y cũng không tiện cự tuyệt.

Địa điểm mời là Tân Đế hào, Tô Tiểu Hồng trên kinh doanh cũng có quan hệ của cô ta, cô ta gần đây có quan hệ rất tốt với Kiều Mộng Viện, an bài nghiệp vụ trên cơ bản cũng đều ở Tân Đế hào.

Kỳ thực tiền thân của Tân Đế hào và Thủy Thượng Nhân Gia đều thuộc tập đoàn Thịnh Thế của Phương Văn Nam, trong vòng một năm ngắn ngủi đã vật tự vân phi, không những nhà hàng đổi chủ, Phương Văn Nam hiện giờ cũng bị ở tù, thậm chí còn cắt mạch máu ở trong tù, khiến người ta không khỏi cảm thấy vận mệnh trêu người.