Chương 307: Ân Cừu

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trước khi Tần Hoan ngủ, Trương Dương giúp nó xoa bóp huyệt đạo, lại dạy cho nói một pháp môn điều tức đả tọa, đây là cách thổ nạp cơ bản nhất, cũng là cơ sở để tu hành nội công, tuy không liên quan lắm tới bệnh tình của Tần Hoan, nhưng chỉ cần kiên trì thì sau này sẽ có lợi ích cực lớn cho việc khôi phục thể chất của nó.

Sau khi Tần Hoan ngủ say, Trương Dương một mình ngồi trong bóng tối, hắn lặng lẽ vận hành nội lực, đoạn thời gian này nghỉ ngơi ở Bắc Kinh giúp cho hắn có được một cơ hội tốt để điều chỉnh thân thể, đại bộ phận thời gian của hắn đều dùng vào việc tu hành và khôi phục nội lực, vốn cho rằng sau khi giúp Trần Tuyết trùng quan, nội lực sẽ bị tổn hao rất nhiều, nhưng không ngờ sau đó lại khôi phục cực kỳ thần tốc, về sau mới ý thức được mình hiệp trợ Trần Tuyết trùng quang, đối với mình cũng có lợi, nội lực của hắn nhờ vậy mà biến thành càng tinh thuần hơn, tốc độ khôi phục cũng nằm ngoài dự đoán của hắn.

Nội tức đi khắp toàn thân, thông thể kinh mạch thông suốt, tuy đã là đêm khuya, Trương Dương lại cảm thấy không mệt mỏi chút nào.

Tần Hoan ngủ rất ngon, Trương Dương nhìn khuôn mặt nhỏ bé của nó, trong lòng dâng lên niềm cảm khái, vận mệnh của đứa bé này thật là đáng thương, tới giờ vẫn không biết cha mẹ thân sinh của mình là ai?

Thân thể nhỏ bé của Tần Hoan lăn một cái ở trên giường rồi nằm co quắp lại, nhỏ giọng nói mớ: “Dì, con nghe lời di, con không khiến dì tức giận nữa, đừng bỏ con…”

Trương Dương thầm cảm thán, mẫu tử liên tâm, cho dù Tần Manh Manh thủy chung không ở trước mặt Tần Hoan nói rõ thân phận của mình, nhưng trong lòng đứa bé này chắc chắn đã coi cô ta là mẹ, cốt nhục thân tình không thể nào thay đổi được.

Tần Manh Manh ra khỏi nhà đã được sáu năm rồi, trong sáu năm này cô ta rất ít gặp mặt cha mẹ, cô ta sở dĩ quyết định để Trương Dương một mình dẫn Tần Hoan về Giang Thành cũng là bởi vì cô ta phát hiện có một số chyện phải đi đối mặt.

Thường Ngọc Khiết ngồi trong xe jeep đợi cả hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng nhìn thấy Tần Manh Manh lái xe đạp tiến vào trong ký túc xá công chức của học viện quân sự phương Bắc,sáu năm rồi, trong sáu năm nay Thường Ngọc Khiết và con gái gặp nhau không quá năm lần, mỗi lần gặp mặt đều không nói gì, không phải là bà ta không muốn nói, mà là Tần Manh Manh căn bản không cho bà ta cơ hội để nói. Nhìn thân thể lộ ra vẻ gầy gò của Tần Manh Manh trong gió đêm, Thường Ngọc Khiết đột nhiên cảm thấy xót xa.

Bà ta đẩy cửa xe bước xuống, Tần Manh Manh nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau, hơi ngây ra một thoáng rồi tiếp tục khóa chiếc xe đạp của mình lại rồi bước vào trong tòa nhà.

“Manh Manh!” Giọng nói của Thường Ngọc Khiết mang theo mấy phần chua xót, mấy phần áy náy.

Tần Manh Manh không để ý tới bà ta, vẫn bước lên lầu, từ tiếng bước chân cô ta nghe ra mẹ mình đang chạy theo. Tần Manh Manh dừng chân ở dưới cầu thang, quay người lại, lạnh lùng nhìn mẹ: “Bà có chuyện gì?”

Cho dù là đối diện với sự lạnh lùng của con gái, Thường Ngọc Khiết vẫn bảo trì sự bình tĩnh đặc biệt của một quân nhân, bà ta nói khẽ: “Manh Manh, mẹ muốn nói chuyện với con!”

“Bà không phải là mẹ tôi, tôi cũng không có quan hệ gì với các người cả!” Lời nói của Tần Manh Manh tuyệt tình tới cực điểm.

Thường Ngọc Khiết nói: “Đây không phải là chỗ để nói chuyện, chúng ta vào trong nói đi, gần đây mẹ nghe nói tới một số chuyện, mẹ cần phải nói chuyện rõ ràng với con!”

Tần Manh Manh cắn chặt môi dưới, cuối cùng cũng quay người lại tiếp tục đi, Thường Ngọc Khiết lẳng lặng đi theo sau, một mực theo Tần Manh Manh tới căn phòng hai buồng của cô ta. Thường Ngọc Khiết thuận tay đóng cửa phòng lại, Tần Manh Manh mở đèn phòng khách, cũng không có ý mời mẹ ngồi xuống.

Thường Ngọc Khiết nhìn căn phòng, tuy đơn giản nhưng được sắp xếp rất gọn gàng ngăn nắp, hiệu trưởng Thời Quý Dương của học viện quân sự Bắc Phương là bộ hạ cũ, anh em tốt của Tần Hồng Giang, chồng của bà ta, đối đãi với Tần Manh Manh khẳng định là chiếu cố đặc biệt, nếu không thì với tuổi tác và tư lịch của con gái mình không thể nào được hưởng thụ đãi ngộ tốt như vậy.

Tần Manh Manh tuy không mời bà ta ngồi, nhưng Thường Ngọc Khiết vẫn tư mình ngồi xuống. Bà ta vỗ vỗ vào sa lông, nói: “Manh Mạnh, hai mẹ con mình ngồi xuống nói chuyện có được không?”

Tần Manh Manh mặt không chút biểu tình nhìn bà ta.

Thường Ngọc Khiết dưới ánh mắt của con gái cảm thấy có chút bất an, bà ta ho khan một tiếng, nói: “Manh Manh, nghe nói con và con trai của phó thủ tướng Văn yêu nhau?”

Tần Manh Manh lạnh lùng nói: “Chỉ là bạn bè bình thường thôi, bà không cần phải lo!”

Thường Ngọc Khiết nói: “Mẹ cao hứng còn không kịp, sao lại lo?”

Tần Manh Manh nói: “Nếu như bà tới tìm tôi vì chuyện này, thì tôi có thể nói rõ với bà rằng, giữa tôi và Văn Hạo Nam không có bất kỳ quan hệ gì, trước đây không có, hiện tại không có mà sau này cũng sẽ không có, bà có thể yên tâm!”

Thường Ngọc Khiết không bởi vì ngữ khí cứng rắn của con gái mà tức giận, bà ta nói nhỏ: “Mẹ nghe nói hai ngày trước con dẫn một đứa trẻ tên là Tần Hoan…”

Tần Manh Manh lạnh lùng nhìn bà ta, đã bắt đầu ý thức được mục đích chân chính mà mẹ đến gặp mình.

Thường Ngọc Khiết mặt có chút nóng lên, nói: “Manh Manh, con sáu năm trước đột nhiên biến mất, rời nhà đúng một năm, chúng ta chưa từng hỏi con năm đó đã đi đâu, đã xảy ra chuyện gì? Tần Hoan hơn năm tuổi rồi, chẳng lẽ…”

Nước mặt khuất nhục lấp lánh trong đôi mắt đẹp của Tần Manh Manh, cô ta nghiêm giọng nói: “Mà đi ra cho tôi!”

Thường Ngọc Khiết sắc mặt biến thành hơi đỏ lên, bà ta run giọng nói: “Manh Manh, con cũng biết, từ nhỏ mẹ và cha con đã coi con như con đẻ, trong nhà trừ chúng ta ra, cũng chỉ có đại ca Chấn Đông biết con là con nuôi…”

“Đủ rồi!” Vành mắt Tần Manh Manh đỏ lên, nước mắt thuận theo gò má chảy xuống.

Thường Ngọc Khiết đột nhiên quỳ xuống trước mặt cô ta, nắm chặt lấy tay Tần Manh Manh, nói: “Manh Manh, mẹ biết chúng ta có lỗi với con, nhưng Chấn Đông thật sự là uống say mà. Con biết đây, từ nhỏ tới lớn, nó một mực yêu con nhất, mẹ ích kỷ, không để nó nói chuyện này ra, nếu như chuyện này để người khác biết, Tần gia chúng ta còn mắt mũi gì nữa, cha con sao dám đối mặt với chiến sĩ đồng sự của ông ấy, con… tất cả của Chấn Đông cũng xong.. Con gái, mẹ biết con phải chịu ủy khuất, mẹ sẽ bồi thường cho con, Tần gia sẽ bồi thường cho con, chuyện này…”

Tần Manh Manh dùng sức hất tay bà ta ra, lui ra sau hai bước, sắc mặt trắng bệch, cắn chặt môi dưới: “Tôi biết, mặt mũi của Tần gia các người rất quan trọng, yên tâm đi… tôi đã nói là không có quan hệ gì với Tần gia của các người, tôi cả đời này sẽ không quan hệ gì với các người nữa…”

Thường Ngọc Khiết tựa hồ như thở phào nhẹ nhõm,bà ta vẫn không yên tâm, hỏi: “Nhưng đứa bé đó rốt cuộc có phải là…”

Tần Manh Manh tức giận nói: “Đủ rồi, tôi cảnh cáo bà, bà và bất kỳ người nào của Tần gia các người đừng có đến tìm tôi nữa, càng không được làm phiền đứa bé đó! Nếu như các người dám làm ra bất kỳ chuyện gì làm thương hại tới nó. Tôi thề rằng sẽ bất chấp tất cả mọi giá!”

Thường Ngọc Khiết bị ánh mắt bất chấp tất cả của con gái dọa cho giật nảy mình, bà ta mấp máy môi, có chút sợ hãi gật gật đầu.

Tần Manh Manh kéo cửa phòng: “Bà có thể đi được rồi đó!”

Tần Hồng Giang đứng ở trong thư phòng, thân hình của ông ta không cao, nhưng thể chất rất tốt, lưng thẳng đứng, ánh mắt sắc bén, trong tay cầm một chiếc thắt lưng quân dụng, ước lượng trong tay một chút rồi sau đó ra tay, giống như thiểm điện đánh lên người Tần Chấn Đông. Bốp một tiếng, da thịt ở phần mặt của Tần Chấn Đông theo sự đau đớn mà giật giật, song hắn vẫn quỳ ở đó không động đậy.

Tần Hồng Giang cắn chặt răng, sau đó lại tiếp tục đánh.

Sau đó ông ta ném thắt lưng đi chỉ vào mũi con, mắng: “Súc sinh! Hỗn trướng!”

Tần Chấn Đông lẳng lặng nghe.

Tần Hồng Giang quay về ngồi xuống ghế thái sư, cầm bình hổ sa ở trên bàn lên uống hai ngụm trà, rồi ông ta lại đứng dậy, một cước đá trúng ngực Tần Chấn Đông, đá cho Tần Chấn Đông lảo đảo ngồi bệt xuống đất, Tần Chấn Đông nhịn đau bò dậy, lại quỳ ở trước mặt ông ta.

Tần Hồng Giang nói: “Tần Hồng Giang tao cả đời quang minh lỗi lạc, nhưng không ngờ lại sinh ra thằng con hỗn trướng như mày!”

Tần Chấn Đông cúi đầu, nói: “Cha… con sai rồi… Những năm nay, con không có ngày nào sống yên cả!”

Tần Hồng Giang nói: “Tao thật sự nên nổ súng bắn chết mày!”

Ngoài thư phòng vang lên tiếng gõ cửa, hai cha con dừng nói chuyện, chính là Thường Ngọc Khiết đi tới trước cửa.

Tần Hồng Giang xua tay, tỏ ý bảo con trai đứng dậy.

Tần Chấn Đông nhịn đau, đi ra mở cửa phòng, Thường Ngọc Khiết đầy vẻ quan tâm xuất hiện ở trước mặt: “Chấn Đông, muộn vậy rồi mà con vẫn chưa ngủ à?”

Tần Chấn Đông nói khẽ: “Mẹ, con nói chuyện với ba một chút, giờ đi ngủ đây!” Hắn vội vã đi ra, sợ mẹ nhìn ra gì đó.

Thường Ngọc Khiết vừa vào phòng đã nhìn thấy chiếc thắt lưng da ở dưới đất, bà ta thở dài, có chút đau lòng nói: “Lão Tần, ông sao vẫn còn cái tính đó? Động chút là ra tay đánh con, con trai lớn vậy rồi, gần bốn mươi tới nơi rồi, ông còn coi nó là trẻ con à?”

Tần Hồng Giang mắng: “Con hư tại mẹ, đám tiểu tử này hỏng trong tay bà đó!”

Thường Ngọc Khiết nói: “Ba thằng con trai, một thằng trung tá, một thằng đại tá, một thằng thiếu tướng, ông còn muốn gì nữa?”

Tần Hồng Giang mắng: “Súc sinh!” Sau đó nhắm chặt hai mắt lại, một lúc sau mới nói: “Bà tới đó rồi chứ?”

Thường Ngọc Khiết gật đầu.

“Manh Manh nói sao?” Tần Hồng Giang mở mặt ra, hỏi với vẻ quan tâm.

Thường Ngọc Khiết thở dài: “Vẫn là cái bộ dạng đó, nó hận Tần gia chúng ta tới thấu xương, tính khí của đứa nhỏ này quá quật cường, chỉ sợ cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho chúng ta đâu.”

Vẻ mặt của Tần Hồng Giang cực kỳ đau khổ, ông ta nắm chặt hai tay, nghiến rằng nghiến lợi nói: “Tôi thật sự là hận không thể bắn chết thằng súc sinh đó!”

Thường Ngọc Khiết nói: “Lão Tần, chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi, cả đời người có ai mà chưa từng sai lầm? Manh Manh lại không phải là em gái ruột của Chấn Đông, tuổi trẻ rượu vào rồi xung động, phạm sai lầm cũng là điều khó tránh khỏi mà.”

Tần Hồng Giang buồn bã nói: “Nhưng Manh Manh là em gái nó!”

Thường Ngọc Khiết nói: “Chấn Đông cả đời đều là một đứa con hiếu thuận, nó cả đời cũng chỉ phạm một sai lầm này mà thôi!”

Tần Hồng Giang tức giận nói: “Một lần sai còn chưa đủ à? Một quân nhân ở trên chiến trường mà phạm một sai lầm cũng có thể dẫn tới thất bại của cả cuộc chiến, có thể khiến cho cả ngàn vạn sinh mệnh phải chết đó!”

“Hiện tại là thời bình, ông đừng lúc nào cũng đem chiến tranh ra treo trên miệng nữa!”

Tần Hồng Giang nói: “Trong cuộc sống cũng vậy thôi, chỉ cần phạm sai lầm một lần, cả đời sẽ không xóa đi được nỗi sỉ nhục này, Tần Hồng Giang tôi cả đời thẳng thắn vô tư, nhưng tất cả đều bị hủy trong tay thằng súc sinh này rồi.”

Thường Ngọc Khiết nói: “Lão Tần, ông còn nhớ mấy năm trước Manh Manh rời khỏi nhà cả năng trời chứ?”

Tần Hồng Giang gật đầu.

Thường Ngọc Khiết nói: “Tôi tính toán thời gian, đứa bé tên là Tần Hoan đó nếu như là con trai ruột của Manh Manh, vậy thì nó là cháu của chúng ta!”

Hai tay của Tần Hồng Giang bất giác nắm chặt ghế thái sư, ông ta tuy có ba đứa con, nhưng ba đứa toàn bộ đều sinh con gái, Tần Hồng Giang thường cảm thán rằng Tần gia tuyệt hậu rồi, không ngờ đột nhiên lại mọc ra một đứa cháu trai. Ông ta có chút kích động nói: “Tôi ngày mai tới thăm nó!”

Thường Ngọc Khiết nói: “Lão Tần, chuyện này ngàn vạn lần không thể để lộ ra được, chuyện Manh Manh là con gái nuôi của chúng ta, chỉ có vài người biết, nếu như Tần Hoan thật sự là con trai của Chấn Đông, Tần gia của chúng ta đừng hòng ngẩng được đầu lên trước được ở mặt người khác!”

Tần Hồng Giang thở dài một hơi.

Thường Ngọc Khiết nói: “Trong lòng Chấn Đông chắc cũng biết được ít nhiều, những năm nay nó tuy không tìm Manh Manh, nhưng trong lòng khẳng định là vẫn nhớ tới con bé, nếu như để nó biết Tần Hoan là con trai của nó, thật sự không biết nó sẽ có phản ứng gì.”

Tần Hồng Giang tức giận nói: “Nó dám ư!”

Thường Ngọc Khiết buồn bã nói: “Chẳng lẽ ông không nhìn ra nhiều năm như vậy rồi, Chấn Đông một mực sống trong nỗi ám ảnh về chuyện này, nó chưa từng có một ngày được yên ư!”

Tần Hồng Giang lạnh lùng nói: “Báo ứng, đây là báo ứng của nó!”

Thường Ngọc Khiết nói: “Lúc động đất ở Ninh An, ông bỏ con gái mình không đi cứu mà cứu Manh Manh từ trong nhà trẻ ra, là ông cho nó sinh mạng, Tần gia chúng ta không thiếu nợ nó.”

Tần Hồng Giang nhíu mày, nói: “Tôi cứu nó không phải là muốn thi ân cầu báo đáp, bà sao càng lúc càng biến thành thế lợi thế, Manh Manh tuy không phải là chúng ta đẻ ra, nhưng tôi trước giờ luôn coi nó là con mình.”

Thường Ngọc Khiết mắt có chút đỏ lên, nói: “Bỏ đi, đừng nói nữa, một lần nhắc tới chuyện này tôi đều nhớ tới đứa con gái đã mất của mình, lão Tần, nếu như… nếu như lúc đó đứa còn sống là con gái của cúng ta, hiện giờ nó cũng lớn vậy rồi…”

Tần Hồng Giang thở dài: “Tôi vẫn nhớ trận động đất năm đó, lúc đó tình cảnh rất hỗn loạn, một nam nhân quỳ xuống trước mặt tôi cầu tôi sai người quay lại cứu vợ và con gái của hắn, dập đầu đến chảy máu, nhưng…”

Thường Ngọc Khiết nuốt lên nói: “Con gái của chúng ta cũng ở bên trong, ông thấy tình thế nguy hiểm, dứt khoát ra lệnh rút lui, vì quyết định đó, tôi cả một năm trời không chịu nói chuyện với ông…”

Tần Hồng Giang buồn bã nói: “Tôi cho Manh Manh sinh mệnh lần thứ hai, nhưng lại đẩy nó vào địa ngục, tôi rốt cuộc là ân nhân hay là cừu nhân của nó đây?”

Lúc Tần Hoan tỉnh lại, trời vẫn còn chưa sáng, nó có chút sợ hãi nhìn xung quanh, thấy Trương Dương đang ngủ ở bên cạnh mới hơi yên tâm, nó rụt rè đi tới, nắm lấy tay của Trương Dương, tựa hồ như an tâm hơn nhiều.

Trương Dương chậm rãi mở mắt ra, nhìn khuôn mặt bé nhỏ của Tần Hoan, nói khẽ: “Tiểu Hoan, tỉnh sớm thế con?”

Trong bóng tối nhìn thấy nước mắt lấp lánh trong mắt Tần Hoan, nó ôm lấy cánh tay của Trương Dương, nói: “Cha… có phải là dì không cần con nữa không?”

Trương Dương sờ sờ đầu nó: “Thằng bé ngốc, làm gì có chuyện đó?” Hắn nhìn đồng hồ, xe lửa còn nửa tiếng nữa mới tới Giang Thành, duỗi lưng nói: “Tiểu Hoan, sắp tới Giang Thành rồi, đợi tới đó, cha sẽ dẫn con đi gặp ông bà nội, dẫn con đi gặp rất nhều chú dì tốt bụng, còn dẫn con tới núi Thanh Đài chơi nữa!”

Trong mắt Tần Hoan ánh lên vẻ hưng phấn: “Núi Thanh Đài có phải là có rất nhiều động vật nhỏ không?”

Trương Dương gật đầu: “Cha dẫn con đi săn nhé?”

Tần Hoan hưng phấn gật đầu.

Tàu hỏa tới Giang Thành đúng giờ, Trương Dương đã gọi điện thoại trước cho Hồ Nhân Như, Hồ Nhân Như đứng ở bến đợi họ. Khi Hồ Nhân Như thấy Trương Dương dắt một đứa bé trai đi tới, mỉm cười chạy lên đón, đưa một con gấu đồ chơi cho Tần Hoan, ôn nhu nói: “Cháu nhất định là tiểu Hoan rồi!”

Tần Hoan gật đầu, nói: “Chào dì!”

Trương Dương cười nói: “Gọi mẹ nuôi đi!”

Tần Hoan ngây ra, vẫn ngoan ngoãn gọi một tiếng mẹ nuôi, khiến cho mặt Hồ Nhân Như đỏ bừng lên.

Trương Dương nói: “Con có thể có rất nhiều mẹ nuôi đó! Có điều cha nuôi thì chỉ có một mình cha thôi!”

Hồ Nhân Như lặng lẽ thò tay ra nhéo vào mông Trương Dương một cái, thằng ôn này quá đáng ghét.

Trương Dương dẫn Trương Dương đi tới xe Hoàng Quan của Hồ Nhân Như, Thường Ngọc Khiết ôm con gấu đồ chơi ngồi ở ghế sau, rồi ngủ luôn trên xe.

Trương Dương hôm một cái lên mặt Hồ Nhân Như, mỉm cười nói: “Nhớ anh không?”

Hồ Nhân Như gắt: “Đồ xấu xa, em còn chưa tính sổ với anh đấy!”

“Tính cái gì? Anh gần đây rất ngoan ngoãn, chuyện lừa tình anh cũng không hề làm!”

Hồ Nhân Như cười nói: “Anh là đồ xấu xa, hiện tại chuyện của anh đồn thổi ầm ĩ, đã trở thành chuyện cười khắp hang cùng ngõ hẻm rồi.”

Trương Dương hờ hững kéo ghé dựa ra sau, hai tay gối sau đầu, nói: “Chắc là lại đồn anh phạm sai lầm bị mắc bệnh giang mai chứ gì!”

Hồ Nhân Như cười khúc khích, nói: “Anh cũng biết à!”

Trương Dương nói: “Dẫu sao thì anh cũng mang tiếng xấu rồi, hay là thế này đi, anh đăng báo thanh minh rằng anh không bị giang mai!”

Hồ Nhân Như gắt: “Người ta sẽ nói anh giấu đầu lòi đuôi.”

Trương Dương nói: “Em tin không!”

Hồ Nhân Như đỏ mặt: “Em sao lại đi tin những chuyện vớ vẩn đó được?”

Trương Dương cợt nhả nói: “Anh nếu bị cái đó thì em cũng không thoát được đâu!”

Hồ Nhân Như thò tay ra nhéo tai hắn: “Anh không thấy tởm à? Còn nói năng linh tinh nữa thì sau này đừng hòng chạm vào em!” Nói vậy là vẫn còn muốn Trương đại quan nhân chạm vào mình.

Trương Dương rạo rực nằm xuống: “Đúng rồi, trước tiên đưa anh tới đường Ninh Dương đi, hôm nay mẹ anh tới đó.” Trương Dương trước khi tới Giang Thành đã gọi điện thoại cho mẹ, bảo bà ta ở lại Giang Thành mấy ngày, thuận tiện giúp đỡ chăm sóc cho Tần Hoan. Hắn dẫu sao cũng nhiều việc, không thể lúc nào cũng mang Tần Hoan theo cạnh được.

Hồ Nhân Như đưa di động của hắn cho hắn: “Vẫn chưa hề mở đâu, nạp điện cho anh rồi đó. Chủ nhiệm trương anh hôm nay có phải bắt đầu vào việc luôn không?”

Trương Dương lắc dầu: “Không gấp dẫu sao thì kỳ nghỉ bệnh của anh cũng còn mười ngày nữa, nhân cơ hội này, anh cũng muốn được nghỉ ngơi cho thoải mái. Vả lại, tiểu Hoan sắp mổ rồi, bên cạnh nó cần có người chiếu cố.”

Hồ Nhân Như nói: “Anh yên tâm đi, em gần đây gần bàn giao xong hết chuyện của nhà máy chế thuốc rồi, tiểu Hoan cứ để em chăm cho, tuổi của dì lớn rồi, đừng phiền dì ấy.”

Trương Dương gật đầu: “Được, mượn cơ hội này em thân cận với mẹ anh hơn chút nhé!”

Hồ Nhân Như trợn mắt lườm hắn, nghe mà có chút ủy khuất, cho dù biểu hiện có tốt đến mấy thì sao chứ? Mình cả đời này cũng chỉ có thể làm tình nhân của hắn thôi.

Trương Dương hỏi: “Giai Đồng có ở Giang Thành không?”

Hồ Nhân Như nói: “Bí thư Cố gần đây sức khỏe không được tốt, vốn là chị ấy muốn ở Giang Thành đợi anh về, nhưng hôm qua nhận được điện thoại nên lại về Đông Giang rồi!”

Trương Dương gật đầu, tuổi của Cố Doãn Tri quả thật đã lớn rồi, năm nay lại rời khỏi vị trí bí thư tỉnh ủy, không biết phương diện sức khỏe có phải là bị ảnh hưởng của tâm lý không? Lát nữa phải gọi điện thoại hỏi mới được. Hắn nói khẽ: “Tình hình của nhà máy dược thế nào rồi?”

Hồ Nhân Như cười nói: “May mà anh tiến cử Thường Hải Thiên, người này rất có năng lực, trong khoảng thời gian ngắn đã nắm vững được chuyện của nhà máy rồi. Em hiện tại có thể yên tâm bỏ đi cũng bởi vì có gã tới đó.”

Trương Dương nói: “Chuyện của nhà máy hàng hóa thường ngày Lam Sơn chỉ là ngoài ý muốn, Thường Hải Thiên chỉ là bất hạnh bị tội thôi, còn trình độ quản lý của bản thân gã rất cao.”

Hồ Nhân Như nói: “Chị Giai Đông cho gã đãi ngỗ rất cao, nếu như Thường Hải Thiên năm nay có thể hoàn thành nhiệm vụ theo kế hoạch, sẽ thưởng cổ phần cho gã nữa.”

Trương Dương mỉm cười: “Ngàn quân dễ kiếm, một tướng khó cầu, rất nhanh thôi bọn em sẽ biết được năng lực của Trịnh Hạo Thiên xứng với tiền lương của gã.”

Hồ Nhân Như mỉm cười, nói: “Anh đúng là tri nhân thiện tâm!”

Trương Dương nói: “Là có đi có lại thôi, Giai Đồng tiến cử cho anh nhân tài Thường Lăng Phong, anh nói sao cũng phải tìm cho cô ấy một bang thủ chứ, huống chi, em là Hải Lan, Hâm Nhan mở công ti quảng cáo, không thể để cố ấy có dị nghị gì cả.” Trương đại quan nhân suy nghĩ rất chu đáo, một bát nước phải giữ thăng bằng, bốn vị này đều có quan hệ thân mật với hắn, bọn họ biết rõ với nhau, có điều lớp giấy dán cửa sổ này thủy chung không thể xé rách, làn người đã khó, làm nam nhân còn khó hơn, làm một nam nhân có nhiều nữ nhân thích thì đã khó càng thêm khó.

Hồ Nhân Như nói: “Chị Giai Đông không nhỏ nhen vậy đâu!” Lúc nói chuyện đã tới chỗ ở của Trương Dương, Hồ Nhân Như dừng xe lại, giúp Trương Dương kéo cửa xe, Trương Dương bế Tần Hoan đang ngủ ra.

Quay về phòng, đặt Tần Hoan lên giường mình, Hồ Nhân Như đắp chăn cho nó, rồi ra ngoài mua đồ ăn sáng.

Trương Dương trước tiên gọi điện thoại cho Tần Manh Manh..

Điện thoại của Tần Manh Manh lần này chỉ kêu một tiếng là có người nhấc, Tần Manh Manh cả đêm không được ngủ ngon, giọng nói lộ ra vẻ mệt mỏi.

Trương Dương cười nói: “Xin lỗi đã làm phiền giấc ngủ của cô, tôi và Tần Hoan đã tới Giang Thành an toàn rồi. hiện tại nó đang ngủ, tôi báo với cô một tiếng thôi, đợi nó tỉnh lại sẽ bảo nó gọi điện thoại cho cô.”

Tần Manh Manh nói: “Phiền anh rồi, tôi xong việc ở đây sẽ tới, chắc là vài ba ngày nữa! Tiểu Hoan có khóc không?”

Trương Dương nói: “Có, nó cứ sợ cô bỏ nó!”

Tần Manh Manh trầm mặc, Trương Dương từ trong tiếng thở dồn dập của cô ta đoán được rằng Tần Manh Manh lại đang khóc, hắn cảm thấy không tiếp tục nói nữa, liền bảo: “Cô yên tâm công tác đi, rồi nhanh nhanh đến với nó!”

Tần Manh Manh ừ một tiếng rồi lại nói cám ơn.

..

Trương Dương không quan tâm Tần Manh Manh có cám ơn mình hay không, trên thực tế hắn sở dĩ giúp Tần Hoan là bởi vì Tần Hoan có duyên với hắn, mệnh vận của Tần Hoan đã chạm tới bộ phận mềm yếu nhất trong nội tâm của hắn, hắn rất đồng tình với đứa bé này, hắn muốn thay đổi vận mệnh của nó.

Trương Dương tiếp theo lại gọi điện thoại cho Vu Tử Lương, Vu Tử Lương đã tới Giang Thành trước một bước, nghe nói Tần Hoan tới rồi, rất cao hứng, sau khi ông ta về Giang Thành một mực đều suy nghĩ về phương án phẫu thuật, còn đặc biệt thương lượng với mấy chuyện gia khoa não của bệnh viện nhân dân số một Giang Thành, viện trưởng Tả Ủng Quân tỏ ý sẽ ủng hộ vô điều kiện ông ta thực hiện ca phẫu thuật này, Vu Tử Lương tuy đã thiết kế phương án phẫu thuật rất chu đáo tường tận, nhưng mấy vấn đề then chốt trong đây lại không phải là ông ta nắm mà là dựa vào Trương Dương.

Đặt điện thoại xuống, Trương Dương cũng cảm thấy có chút thấp thỏm, là hắn thuyết phục Tần Manh Manh cho Tần Hoan làm phẫu thuật, Vu Tử Lương sở dĩ đồng ý làm ca phẫu thuật này cũng phải chịu áp lực cực lớn, không chỉ là đồng tình với Tần Hoan mà còn lầ tình bạn giữa bọn họ, ông ta rất tin tưởng vào trình độ trung y thần kỳ của Trương Dương, Trương Dương từ trong cuộc đối thoại vừa rồi đã cảm giác được áp lực mà Vu Tử Lương phải chịu đựng, hắn cũng bắt đầu thấp thỏm theo. Mặc dù chuyện gì cũng tồn tại sự mạo hiểm, nếu như lần phẫu thuật này của Tần Hoan xảy ra điều gì ngoài ý muốn, mình khẳng định sẽ bứt rứt cả đời.

Nhìn khuôn mặt ngây thơ của Tần Hoan, Trương Dương đột nhiên cảm thấy áp lực nặng nề, lợi dụng quy tức thuật tuy có thể làm chậm tốc độ tuần hoàn máu của Tần Hoan, nhưng thời tiến hành phẫu thuật không phải là do hắn nắm giữ, mà vấn đề vết sẹo của vết thương sau phẫu thuật, nếu như là ở bên ngoài thì hắn có thể đảm bảm không lưu lại sẹo, nhưng đây là ở trong đầu. Trương Dương nhớ tới một chuyện, hắn mở tủ quần áo, từ ngăn dưới lấy ra một cái bọc vải, mở bọc vải ra, ở bên trong là một cái hộp dùng mặc ngọc khắc thành, đây là hộp ngọc Bắc Hải Hàn, An Chí Viễn trước khi chết đã tặng hắn thứ này, bên trong hộp ngọc này đựng một viên nghịch thiên đan. Mục đích An lão gia cho hắn thứ này là để ngày sau cứu tính mạng của An Ngữ Thần, nhưng nghịch thiên đan trải qua nhiều năm như vậy, sớm đã mất đi tác dụng, đã không còn giá trị trị liệu nữa rồi.

Chỗ tay chạm vào lạnh vô cùng, mở cơ quan ra, đẩy hộp ngọc, hơi lạnh tỏa ra xung quanh, Trương Dương chăm chú nhìn, thấy bên trong quả nhiên đặt một viên thuốc đen xì, viên thuốc đó đã được giữ tới nay là được hơn bốn trăm năm rồi, hơi nước hoàn toàn mất hết, so với lúc mới chế thành thì nhỏ hơn ít nhất là một nửa.

Trương Dương cầm viên thuốc lên ngửi ngửi, chắc ngửi thấy nùi gì, dược hiệu chắc mất sạch rồi.

Lúc này Hồ Nhân Như cầm đồ ăn sáng đi vào phòng, thấy hộp ngọc đó thì cũng hiếu kỳ, bước vào thì cũng cảm thấy một cỗ hàn khí bức nhân, cô ta đặt đồ ăn xuống, đưa tay ra sờ cái hộp ngọc Bắc Hải Hàn, thốt lên: “Lạnh quá!”

Trương Dương nói: “Đây là hộp ngọc Bắc Hải Hàn, tủ lạnh thiên nhiên đấy!”

Hồ Nhân Như nhìn viên nghịch thiên đan trong tay hắn: “Bảo bối gì thế? Chẳng lẽ là thuốc trường sinh bất lão?”

Trương Dương cười nói: “Lấy đâu ra thuốc trường sinh bất lão, viên thuốc này tên là nghịch thiên đan, nghe nói là vật báu được chế vào thời Minh triều, có công hiệu cải tử hoàn sinh!”

“Thần kỳ vậy à?” Hồ Nhân Như cầm lấy viên thuốc xem, lại dí mũi vào ngửi: “Sao chẳng có mùi gì thế!”

Trương Dương nói: “Từ năm Vạn Lịch tới giờ đã hơn bốn trăm năm rồi, linh đan diệu dược gì cũng mất công hiệu, anh chỉ là nghĩ có phương pháp gì có thể đoán ra thành phần trong đó, có lẽ còn có chút tác dụng!”

Hồ Nhân Như nói: “Cầm tới phòng thí nghiệm sinh hóa của nhà máy dược tử kiểm tra xem, thiết bị và trình độ kỹ thuật của phòng thí nghiệm đều là nhất lưu, tối đa ba ngày khẳng định có kết quả, có điều em thấy ý nghĩa không lớn đâu. Một viên thuốc hơn bốn trăm năm tuổi, thành phần chỉ sợ cũng biến đổi rồi.

Trương Dương gật đầu: “Tẹo nữa anh mang tới!” Hắn lại giao hộp ngọc cho Hồ Nhân Như: “Cầm đi, thứ này cũng khá đáng tiền đấy, là An lão tặng cho anh!”

Hồ Nhân Như cẩn thận nhận lấy hộp ngọc Bắc Hải Hàn.

Trương Dương ăn sáng, thấy Tần Hoan vẫn chưa tỉnh, hắn bảo Hồ Nhân Như ở lại chiếu cố Tần Hoan, còn mình thì lái xe tới nhà máy chế thuốc Giang Thành.

Nghe nói Giang Thành tới, quản đốc tân nhiệm của nhà máy chế thuốc Thường Hải Thiên đặc biệt tới gặp, gã tới phòng thí nghiệm sinh hóa, thấy Trương Dương cũng mặt áo dài trắng nói chuyện gì đó với mấy vị nghiên cứu viên.

Thường Hải Thiên cười nói: “Chủ nhiệm Trương tới chỉ đạo công tác, vì sao không tìm tôi?”

Trương Dương mỉm cười quan sát Thường Hải Thiên, nói: “Không dám làm phiền vị quản đốc mới này, tôi là có chút chuyện riêng muốn nhờ họ giúp đỡ nên trực tiếp tới đây.”

Thường Hải Thiên cười nói: “Chuyện của chủ nhiệm Trương thì quan trọng hơn tất cả!” Gã mời Trương Dương tới phòng làm việc của gã.

Phòng làm việc của Thường Hải Thiên thiện tại chính là phòng của Hồ Nhân Như ngày xưa, được sửa sang lại, trên bàn dặt một chiếc thuyền buồm làm bằng gỗ lim đang giương buồm ra khơi, Trương Dương đưa ta ra sờ sờ, nói: “Không tồi, rất có ý nghĩa!”

Trịnh Hạo Thiên nói: “Hải Long tặng tôi đấy!”

Trương Dương ngồi xuống sa lông, nói: “Hải Tâm tặng anh cái gì?”

Thường Hải Thiên chỉ vào một bức tranh thêu chữ thập ở trên tường, bên trên thêu một con tuấn mã đang tung vó: “Hải Tâm tự tay thêu đấy!”

Trương Dương cười nói: “Em ra em trai em gái anh kỳ vọng vào anh rất nhiều, quản đốc Thường giương buồm ra khơi, xung trận lên trước!”

Thường Hải Thiên cười cười ấn nút gọi bảo thư ký Tống mang hai chén trà vào, gã đặt lên bàn, nói: “Trương Dương, tôi còn chưa kịp cảm ơn anh, cơ hội này là anh tặng cho tôi đó!”

Trương Dương nói: “Không cần phải khách khí với tôi, đây là anh thật sự có năng lực, nếu anh không có bản sự, cho dù có tôi tiến cử, Cố Giai Đồng cũng sẽ không dùng anh đâu!”