Chương 1690: Khó Tránh Khỏi Phạm Sai Lầm (1)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tiêu Quốc Thành nghe thấy Trương Dương nói như vậy thì cũng rất kinh ngạc, y vừa tỉnh lại không, sắc mặt cũng rất khó coi, tái nhợt vô cùng, trong ánh mắt lộ ra hắc khí, khẩu trang đeo trên mặt vẫn chưa được bỏ xuống.

Cửa sổ trong phòng được mở ra hết, mùi tanh hôi bên trong đã bị gió biển xua tan đi hết.

Trương đại quan nhân ho khan vài tiếng, gật đầu nói: Không phải bị bệnh!

Tiêu Quốc Thành nói: Tôi mỗi năm đều bị ho trong một đoạn thời gian rất dài, cũng đã tìm rất nhiều chuyên gia khoa hô hấp, trình độ của những chuyên gia này đều là nhất lưu thế giới, bọn họ đối với bệnh ho suyễn của tôi cũng đành bó tay.

Trương Dương nói: Bởi vì bọn họ không tìm được nguyên nhân chân chính của bệnh trạng loại này.

Tiêu Quốc Thành nói: Bí thư Trương có thể giải thích cho tôi không?

Tiêu Mân Hồng nói: Bí thư Trương, trước khi nhìn anh ra tay, tôi trước giờ không ngờ đậu hủ cũng có thể chữa bệnh, hơn nữa miếng đậu hủ đó trong tay anh chỉ chốc lát là biến thành cứng ngắc và đen xì.

Trương Dương cười nói: Đó cũng không phải là vì tôi… Hắt xì!

Tiêu Quốc Thành nói: Vậy trong đây rốt cuộc là chuyện gì?

Trương Dương nói: Trước khi tôi giải thích với hai người, tôi hy vọng hai người đáp ứng tôi một chuyện, tất cả những gì tôi làm ở đây hôm nay, tất cả những gì tôi nói hôm nay, các anh phải nghiêm khắc giữ bí mật, ngoài chúng ta ra thì không thể để lộ ra với trước bất kỳ ai.

Tiêu Quốc Thành và Tiêu Mân Hồng đồng thời gật đầu.

Trương Dương nói: Anh không phải sinh bệnh, anh sở dĩ biến thành thế này là vì có người ở gieo cổ độc vào trong cơ thể anh!

Gieo cổ độc!

Trương Dương gật đầu: Loại cổ thuật kỳ quái này trước đây từng được thấy ở Tây Hòa Miêu Cương, nơi đó có một số dân tộc thiểu số nắm giữ được loại phương pháp thần bí này, một loại thông thường nhất chính là vào tiết đoan ngọ, lấy các loại độc trùng bỏ vào trong bình gốm, trước tiên ở bịt vải ở miệng, sao đó che lại, vào lúc đêm vắng, ở ngã tư đường đào một cái hồ sâu hai thướ năm tấc, sau đó thì lấp lại, để mặc cho chúng tàn sát nhau, trải qua bảy bảy bốn mươi chín ngày thì đào ra, cuối cùng chỉ có một loại độc trùng may mắn còn tồn tại, bóp chết con độc trùng còn may mắn sống sót đó mang đi phơi nắng sau đó nghiền thành bột, đặt ở trong lư hương, cái này gọi là hương lô cổ, trong lòng người nuôi cổ, hương lô cổ là có linh hồn, rất thành kính với nó, không dám có chút khinh thị, bình thường đều đặt ở đầu giường người nuôi cổ, vào sáng sớm ngày múng chín tháng một âm lịch mỗi năm, người nuôi cổ mang hương lô tới mộ bên ngoài, đốt ba nén hương trong lô, sau đó thì mặt hướng về phía tây, lặng lẽ niệm chú ngữ, lặp lại chín lần, sau đó thì mang về, trên đường không được quay đầu lại, sau khi về nhà thì đặt hương lô cổ ở chỗ cũ, năm nào cũng vậy, không được bỏ sót, trong đây còn có một điểm mấu chốt, khi đốt hương bái lô nhất định không để người ngoài nhìn thấy, nếu không thì cổ không linh, sẽ ra ngoài quấy phá, mà người bình thường nếu chẳng may gặp người nuôi cổ đốt hương bái lô, tất phải hét to để chấn trụ người nuôi cổ, nếu không thì bản thân mình cũng sẽ trúng cổ độc, thường thường trong bảy ngày là chết.

Những lời này của Trương đại quan nhân khiến chú cháu Tiêu Quốc Thành nghe mà trợn mắt há hốc miệng, hai người đều cảm thấy Trương Dương nói thật sự là rất bất khả tư nghị, Tiêu Quốc Thành nói khẽ: Anh là nói tôi trúng trúng cổ độc của người khác, nhưng tôi chưa từng gặp người đốt hương bái lô bao giờ.

Trương Dương nói: Nếu anh gặp phải thật thì nói không chừng anh đã chết từ lâu rồi, hiện tại xem ra, anh là có hai loại khả năng, một là bị người ta gieo cổ, hai là bị người trúng cổ lây sang, Tiêu tiên sinh có từng tới Miêu Cương bao giờ chưa?

Tiêu Quốc Thành lắc đầu.

Tiêu Mân Hồng nói: Bí thư Trương, ba miếng đậu biến thành màu đen vừa rồi, chẳng lẽ chính là cổ độc mà anh nói.

Trương Dương nói: Bệnh tình lần nàycủa Tiêu tiên sinh trên thực tế chính là cổ độc phát tác, tôi sở dĩ lựa chọn đậu hủ, là vì bản thân đậu hủ là nguyên liệu nấu ăn, có sức hấp dẫn đối với cổ trùng, tính chất của đậu hủ là tơi, dễ dàng cho để cổ trùng xâm nhập, tôi muốn đậu phụ đông chính là muốn dùng nhiệt độ thấp để làm tê liệt cổ trùng, không để nó lan ra những nơi khác.

Tiêu Quốc Thành nói: Chẳng lẽ bệnh của tôi có thể lây ư?

Trương Dương nói: Anh vốn không sao, nhưng tôi dùng châm đâm phá huyệt đạo của anh, chẳng khác nào mở thông kinh mạch của anh, cổ trùng cũng thuận theo những lỗ thủng này mà ùa ra.

Nhưng vừa rồi tên Chu Hồng Quan đã đâm rất nhiều châm lên người tôi, vậy người chung quanh vậy tôi chẳng phải là đều bị nguy hiểm ư?

Trương Dương nói: Không sao, Chu Hồng Quan đó tuy rằng đâm anh không ít châm, nhưng hắn không châm đúng chỗ.

Trên mặt Tiêu Mân Hồng tràn ngập vẻ xấu hổ, cô ta hối hận không thôi, nói: Đều là tại tôi, không nên mời bọn lừa đảo giang hồ đó tới. Cô ta nghĩ đến một chuyện nói khẽ nói khẽ: Bệnh tình của chú tôi đột nhiên nặng thêm, liệu có là vì người này động tay động chân không?

Trương Dương lắc đầu nói: Không liên quan tới hắn, cho dù hắn có muốn động tay động chân thì cũng không có bản sự đó. Hắn nói với Tiêu Quốc Thành: Tiêu tiên sinh, anh có từng tiếp xúc với người Miêu không?

Tiêu Quốc Thành cau mày, nhíu mày suy nghĩ, một lát sau y mới: Anh đi theo tôi! Y chậm rãi ngồi dậy, Tiêu Mân Hồng muốn tới đỡ hắn nhưng lại bị y xua tay từ chối.

Tiêu Mân Hồng đưa một cây gậy cho y, Tiêu Quốc Thành chỉ chỉ ra bên ngoài, ý bảo Trương Dương đi theo y, bởi vì y không nói gì với Tiêu Mân Hồng, cho nên Tiêu Mân Hồng biết điều ở lại trong phòng.

Tiêu Quốc Thành dẫn Trương Dương tới một tầng hầm của Quan Để số 1, nơi này là phóng chứa đồ của Tiêu Quốc Thành, bên trong chứa rất nhiều vật phẩm sưu tầm quý hiếm của Tiêu Quốc Thành trong nhiều năm qua.

Đi thông tới tầng chứa đồ dưới đất có hai tầng cửa mật mã, đều phải thông qua hai lần mật mã và dấu vân tay mới có thể tiến vào được.

Bên dưới cất phải tới hơn bốn trăm cái hộp, trong đó có đồ cổ, có tranh chữ, có không ít tác phẩm điêu khắc hiện đại, Trương đại quan nhân phát hiện bức tỳ bà hành mà mình tặng cho Tiêu Quốc Thành cũng ở trong đó, được đặt trong một tủ thủy tinh chân không.

Một bức tranh chữ rất lớn trên một bức tường ở phía bắc đã hấp dẫn sự chú ý của Trương Dương, bên trên vẽ một mỹ phụ trung niên hiền hoà, ánh mắt của Tiêu Quốc Thành cũng nhìn lên bức tranh đó, vẻ mặt của y lộ ra vẻ áy náy, nói khẽ: Đây là vợ tôi! Y đi đến phía trước một bức tượng điêu khắc châu Phi, vặt cái đầu của bức tượng, bức tranh đó chậm rãi di động, phía sau xuất hiện một cánh cửa chống trộm hợp kim, Tiêu Quốc Thành ấn mật mã, sau đó tiến hành kiểm tra vân tay và võng mạc.

Trương đại quan nhân trong lòng thầm lấy làm ạ, không ngờ phía dưới Quan Để số 1 cất giấu nhiều bí mật như vậy, Tiêu Quốc Thành có thể dẫn mình xuống, đủ để chứng minh y tín nhiệm mình.

Từ sau khi tiến vào phòng hứa đồ dưới đất, hai người rất ít nói chuyện, bầu không khí lộ ra vẻ ngưng trọng, Trương Dương muốn làm dịu bầu không khí, mỉm cười nói: Tiêu tiên sinh, anh không sợ tôi truyền ra bí mật của anh ư?

Ánh mắt Tiêu Quốc Thành chiếu sang Trương Dương, vẻ mặt của y tràn ngập vẻ bi thương, Trương đại quan nhân nhìn thấy bộ dạng này của y thì cũng không khỏi ngẩn ra, mũi ngứa, lại liên tiếp hắt xì hai cái.

Tiêu Quốc Thành không nói gì, đi qua cửa mật mã, Trương Dương đi theo sau y, nhìn thấy cửa mật mã dày độ một thước, cấu tạo cực kỳ chắc chắn.

Dọc theo bậc thang đi xuống phía dưới bên trong nhiệt độ bên trong rất thấp, sự kích thích của cái lạnh khiến Trương đại quan nhân không ngừng hắt xì liên tiếp. Hắn đoán ra Tiêu Quốc Thành dẫn hắn tới một kho lạnh, vị siêu cấp phú ông này không ngờ xây một kho lạnh ở dưới đất? Không biết ở trong đây rốt cuộc cất giữ bảo bối gì?

Tiêu Quốc Thành nói khẽ: Anh bị bệnh à?

Trương Dương vừa dùng khăn lau mũi vừa nói: Tối hôm qua trời mưa, đột nhiên bị bệnh. Thằng cha này tuy rằng da dày, nhưng cũng ngại nói ra nguyên nhân chân chính với người khác.

Tiêu Quốc Thành gật đầu, y mở chốt trên tường, bước chân đột nhiên chậm lại và rất nhẹ, giống như sợ đánh thức gì đó.

Trương đại quan nhân đoán không sai, nơi này quả thật xây dựng một kho lạnh, có điều trong kho lạnh không phải là cất giữ bảo bối gì, chỉ có một chiếc quan tài thủy tinh, có một phụ nữ nằm bên trong.

Tiêu Quốc Thành nhìn thi thể của phụ nữ trong quan tài thủy tinh, ánh mắt trở nên ôn nhu vô cùng, y nói khẽ: Đây là vợ tôi!

Trương đại quan nhân trước đó nghe Tiêu Mân Hồng nói qua, vợ của Tiêu Quốc Thành đã chết vì ung thư từ bảy năm trước, hơn nữa cô ta chết ở nước Mỹ, lúc ấy Tiêu Quốc Thành vẫn chưa xây xong căn biệt thự này, không ngờ thi thể của cô ta được Tiêu Quốc Thành mang về giữ ở đây, nếu tất cả những lời Tiêu Mân Hồng nói là sự thật, Tiêu Quốc Thành chuyển thi thể của vợ về đây chắc hắn tốn rất nhiều công sức.

Trương Dương nhìn chăm chú nữ nhân trong quan tài thủy tinh, sắc mặt của người chết thường thường là trắng bệch, nhưng nữ nhân trong quan tài lại khác, sắc mặt của cô ta không ngờ vẫn ửng đó, thoạt nhìn trông rất sống động, đây là bởi vì cô ta trước khi được đưa vào quan tài đã được hóa trang.

Tiêu Quốc Thành nói: Cô ta không phải là chết vì ung thư phổi!