Chương 1353: Tin Tức Sự Kiện. (2)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trương Dương đem loa phóng thanh giao cho trưởng cục công an Trần Khải, bỏ áo gió trên người giao cho ông ta, Trần Khải rốt cục không nhịn được nói: Trương bí thư, mạo hiểm quá lớn, lỡ như cô ấy không chịu nổi kích thích…

Trương Dương nói: Không còn kịp rồi, chỉ có thể thử xem! Trương Dương đi lên từ cần trục hình tháp, tòa tháp này cao năm mươi mét, tốc độ leo lên của Trương Dương rất nhanh, không bao lâu đã đi tới đỉnh chóp.

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn bên trên, mỹ nữ ký giả Vũ Ý triệu tập đồng sự cùng nhau ghi lại nhất cử nhất động của Trương Dương.

Công nhân trên bến tàu cũng đều buông công tác trong tay chạy đến đây, có người muốn từ trên cần trục hình tháp nhảy xuống cũng không ngạc nhiên, nhưng một bí thư huyện uỷ mạo hiểm mạo hiểm lên cần trục hình tháp cứu người, đây mới là tin tức đặc biệt lớn.

Cục công an và đội phòng cháy chữa cháy đều chạy đến, Trần Khải để cho bọn họ đợi lệnh, tất cả mọi người ngửa đầu nhìn tình huống của phía trên.

Trương Dương đã thuận lợi đi tới cánh tay đòn của cần trục hình tháp, hắn cũng không có lập tức tới gần Lý Minh Phương, mỉm cười nói: Chị gái, chị là Lý Minh Phương?

Lý Minh Phương không nói chuyện, cầm lấy tay vịn kinh ngạc nhìn Trương Dương.

Trương Dương nói: Tôi là bí thư huyện uỷ mới tới Trương Dương, vừa rồi đến nhận chức, đang điều tra tình huống hoả hoạn.

Lý Minh Phương nói: Các người đều là như nhau, quan lại bao che cho nhau.

Trương Dương nói: Trên đời này có tham quan cũng có thanh quan, chị gái, tôi vừa đi tới Tân Hải, còn chưa có bắt đầu công tác, chị ra kết luận cho tôi, có phải là hơi sớm?

Đứa nhỏ trong lòng của Lý Minh Phương không ngừng khóc.

Trương Dương nói: Chị gái, sự tình trong nhà chị tôi nghe nói, đối với chuyện này tôi rất lấy làm tiếc, xin tin tưởng. Chúng tôi đang khẩn trương điều tra, chuyện tình chỉ cần có kết quả, chúng tôi sẽ xử lý người có trách nhiệm, tuyệt đối sẽ không bỏ qua một người.

Lý Minh Phương rưng rưng nói: Cậu gạt tôi, ai không biết nói các người làm quan phạm vào sai lầm, cùng lắm là đổi vị trí, đến địa phương khác làm quan như nhau, tiêu sái như nhau. Khổ đều là dân chúng chúng tôi.

Trương Dương nói: Chị gái, tôi không phải người như vậy, nhìn dáng vẻ của chị cùng lắm là lớn hơn tôi vài tuổi, ngày sau này còn dài lắm.

Lý Minh Phương nói: Tôi không có sau này, chồng tôi đã chết. Hai mẹ con chúng tôi sống cũng không có ý nghĩa.

Trương Dương nói: Tôi cũng có một đứa con trai, cũng không khác đứa nhỏ của chị, mỗi lần tôi thấy nó, tôi cuối cùng nghĩ, tôi có thể đi làm tất cả vì nó, thậm chí hi sinh sinh mệnh, tôi sẽ tư tưởng tương lai của nó, chị gái. Chị nhất định cũng nghĩ tới đứa nhỏ trưởng thành có tiền đồ chứ? Làm cha mẹ không có quyền lực quyết định sinh tử của đứa nhỏ, chị nói có phải không?

Đứa nhỏ khóc liên tục, cái miệng nhỏ nhắn đã lạnh đến xanh tím. Lý Minh Phương nhìn đứa nhỏ trong lòng, nước mắt rơi xuống, run giọng nói: Cục cưng, mẹ xin lỗi con…

Trương Dương nói: Chị gái, vô luận xảy ra chuyện gì, chị đừng ngại cứ nói ra. Tôi đáp ứng chị, nếu như chuyện tình không tra ra manh mối, tôi tuyệt đối không buông tha.

Lý Minh Phương nửa ngờ nửa tin nói: Cậu sẽ tra?

Trương Dương gật đầu nói: Điều tra rõ chuyện này không chỉ có vì mẹ con chị, cũng vì bốn mươi bảy sinh mệnh hi sinh trong vụ hoả hoạn.

Lý Minh Phương nhớ tới chồng, lại òa khóc thành tiếng, cô ấy khóc thút thít nói: Chồng của tôi nói qua, có người lợi dụng bến tàu buôn lậu. Nếu như có ngày hắn gặp bất trắc, thì có người hại chết hắn.

Trương Dương nội tâm cả kinh, nếu như trận hoả hoạn này là do người phóng hỏa, tính chất ác liệt tuyệt đối là hiếm thấy trong nước, hắn nhẹ giọng nói: Chị gái, chuyện của chị tôi sẽ coi trọng, cũng sẽ phái người đi điều tra, tôi biết, chị áp dụng phương thức như vậy cũng không phải thật tình muốn chết, con trai của chị khả ái như thế, chị sao nhẫn tâm cướp đi sinh mệnh của nó chứ? Chị gái, trở về đi, chính phủ sẽ trợ giúp cho các người, bất luận chuyện gì đều có thể giải quyết, tôi lấy nhân cách của tôi đảm bảo, chuyện này tôi sẽ tra ra manh mối.

Lý Minh Phương nói: Thật sự?

Trương Dương cố sức gật đầu.

Hai người ở trên đối thoại, phía dưới đều quan vọng, bởi vì cự ly quá xanh, không ai nghe được bọn họ đang nói cái gì. Thường vụ phó thị trưởng Đổng Ngọc Vũ hướng trưởng cục công an Trần Khải bên cạnh nói: Ông thấy thế nào?

Trần Khải nói: Người phụ nữ này căn bản là cố ý tạo ảnh hưởng, cô ấy căn bản không muốn nhảy xuống, cũng là lợi dụng phương thức cực đoan như vậy khiến cho xã hội chú ý, hành vi của cô ấy đã vi phạm pháp luật.

Trên cần trục hình tháp Trương Dương vươn tay hướng Lý Minh Phương, hắn dùng giọng điệu tận lực ôn hòa nói: Chị gái, tôi giúp chị đến đây.

Lý Minh Phương lúc này nhìn thoáng xuống phía dưới, bỗng nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa, cô ấy giật mình nhắm chặt hai mắt lại, người khi quyết định chết, đem tất cả ném qua một bên, tự nhiên quên sợ, thế nhưng khi trong lòng một lần nữa dấy lên hy vọng, sợ hãi trong nháy mắt lại tới, Lý Minh Phương lúc này sợ đến nổi chân đều nhũn ra, run giọng nói: Tôi… Tôi không đi được!

Trương Dương nói: Chị gái, chị đừng nhìn xuống, nhìn tôi, đi tới từng chút! Trương Dương lúc nói, chậm rãi đi đến hướng Lý Minh Phương dọc theo cần trục hình tháp.

Lý Minh Phương một bước cũng không đi nỗi, Trương Dương một chút đến gần cô ấy, vừa đi, vừa an ủi Lý Minh Phương. Cự ly của hắn Lý Minh Phương đã càng ngày càng gần, tại vị trí có thể đụng, Trương Dương ngừng lại, hắn nhẹ giọng nói: Chị gái, chị đem đứa nhỏ giao cho tôi trước!

Lý Minh Phương gật đầu, đem đứa nhỏ trong lòng đưa cho Trương Dương, Trương Dương tiếp được đứa nhỏ ôm vào trong ngực, lúc này gió càng lúc càng lớn, mưa bụi trên bầu trời cũng trở nên dày hơn, quần áo quanh thân của Lý Minh Phương đều đã bị mưa lạnh xối, lúc này cô ấy vừa lạnh vừa sợ.

Trương Dương ôm đứa nhỏ, sau đó hướng vươn tay đi Lý Minh Phương nhẹ giọng nói: Chị gái, bắt tay tôi! Đừng nhìn xuống!

Nhưng Trương Dương càng dặn dò Lý Minh Phương không nên nhìn xuống, cô ấy vẫn cứ nhìn xuống phía dưới, phía dưới tới rất nhiều đội viên phòng cháy chữa cháy và cảnh sát, Lý Minh Phương thấy nhiều cảnh sát như vậy, nhất thời kinh hoảng lên: Vì sao có nhiều cảnh sát như vậy? Vì sao? Cậu gạt tôi? Cậu muốn bắt tôi!

Chị gái, chị hiểu lầm!

Tâm tình của Lý Minh Phương kích động lên, cô ấy bỗng nhiên thét to: Bỏ ra! Bỏ ra! Tôi không cần cậu lo tôi, cậu đem con trai trả lại cho tôi, đem con trai trả lại cho tôi! Cô ấy bước ra một bước về phía trước, dưới chân vừa trợt, thân thể mất cân đối từ trên cánh tay đòn rớt xuống phía dưới.

Đám người vây xem phía dưới lúc đầu cho rằng nghĩ hành động cứu viện sẽ thành công, thế nhưng không ngờ rằng lại xảy ra chuyện xấu.

Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc ấy, Trương Dương một tay chụp lấy cánh tay cảu Lý Minh Phương.

Hiện trường phát sinh tiếng kinh hô, tất cả mọi người thấy rõ, vị bí thư huyện uỷ mới tới một tay ôm đứa nhỏ, một tay bắt được Lý Minh Phương, hai chân của hắn kẹp lấy thanh thép trên cần trục hình tháp.

Lý Minh Phương trượt chân trong nháy mắt bị dọa hoảng sợ, cô ấy khóc hô: Cứu mạng… Tôi không muốn chết… Tôi không muốn chết…

Lúc này đội phòng cháy chữa cháy và công an chiến cảnh phía dưới bắt đầu hành động, cả đám chạy lên trên. Không ai biết vị bí thư huyện uỷ này có thể chịu được bao lâu, lỡ như hắn không chịu được, vậy chỉ có một kết quả là đồng quy vu tận.

Mỹ nữ ký giả Vũ Ý lo lắng ôm chặt cái miệng, cảnh tượng trước mắt thật sự là quá mạo hiểm. Người ký giả bên cạnh kích động nói: Tin tức lớn, tin tức lớn! Vũ Ý bất mãn trừng mắt liếc hắn, bên trên Trương Dương đang liều mình cứu người, đám khốn nạn này lại có thể muốn chụp tin tức giá trị.

Đội phòng cháy chữa cháy rốt cục đi tới bên cạnh của Trương Dương.

Trương đại quan nhân trước đem đứa nhỏ đẩy tới, sau đó dưới sự trợ giúp của đội viên phòng cháy chữa cháy đem Lý Minh Phương đi tới, không có dựa vào bất luận kẻ nào trợ giúp, chính hắn đi ra khỏi cánh tay đòn của cần trục hình tháp.

Trong ánh mắt của vài đội viên tràn ngập bội phục, tố chất thân thể của vị Trương bí thư này thật không phải bình thường, dùng cánh tay nắm giữ Lý Minh Phương nặng gần năm sáu chục ký, dựa vào hai chân kẹp lấy thanh thép mà có thể chịu đựng lâu như vậy, hơn nữa thân thể hắn tựa như căn bản không có bất luận mệt mỏi gì.

Khi mọi người an toàn trở về mặt đất, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, không biết là ai dẫn đầu hô lên Trương bí thư muôn năm! Toàn bộ cảng vang vọng âm thanh ủng hộ đinh tai nhức óc.

Trương đại quan nhân cười rất khiêm tốn, thật ra ngày hôm nay hắn nghĩ trong quá trình cứu viện có một sai lầm nho nhỏ, hẳn là khống chế huyệt đạo của Lý Minh Phương trước, nếu không cũng sẽ không phát sinh một màn mạo hiểm như thế.

Nhân viên chữa bệnh và chăm sóc đem mẹ con Lý Minh Phương đưa lên xe cứu thương.

Ngày hôm nay cán bộ lãnh đạo cùng Trương Dương đến đây thị sát tất cả đều xúm lại, bắt đầu khen tặng.

Mỹ nữ ký giả Vũ Ý khi đoàn người tán đi mới có cơ hội đi tới bên cạnh Trương Dương, cô ấy mang theo biểu tình kích động và sùng bái nói: Trương bí thư, vừa rồi ngài ở trước mặt bách tính của Tân Hải bỏ qua an nguy cá nhân, dũng cứu hai mẹ con này, xin hỏi ngài lúc đó nghĩ cái gì? Rốt cục là cái gì cho ngài có dũng khí lớn như vậy đi mạo hiểm cứu người?

Trương đại quan nhân trong lòng rõ ràng, hôm nay rốt cuộc dương danh lập vạn, hắn thật không phải cố ý, không ai nghĩ sẽ hội ngộ đến chuyện mẹ con Lý Minh Phương tự sát, Trương Dương trả lời cũng rất đơn giản: Thân là quan phụ mẫu của huyện Tân Hải, tôi có trách nhiệm bảo hộ an toàn sinh mệnh của mỗi một vị bách tính Tân Hải, tôi cũng hy vọng trải qua chuyện này, cho mọi người rõ ràng một cái đạo lý, ai ai đều phải quý trọng sinh mệnh của mình, tôi không cho rằng mình có bao nhiêu dũng khí lớn, gặp phải loại sự tình này, mỗi một Trung Quốc đều sẽ vươn tay viện trợ! Tôi chỉ làm hết nghĩa vụ của một người bình thường mà thôi. Trương Dương nói xong thì vội vã rời đi.

Vũ Ý cũng không có tiếp tục truy vấn, nhìn bóng lưng của Trương Dương, khóe môi lộ ra nụ cười hiểu ý.

Trương Dương đi tới xe của mình, mở cửa xe ngồi xuống, điện thoại của hắn vang lên, điện thoại chuyển, là Vũ Ý gọi tới.

Vũ Ý nói: Tôi chỉ là thử xem, anh có hay đổi số điện thoại không thay.

Trương Dương cười nói: Cái số này sẽ không đổi, bất quá tôi còn có một số điện thoại riêng. Hắn xuyên qua cửa sổ xe nhìn lại, phát hiện Vũ Ý đứng ở xa xa nhìn hướng hắn bên này.

Vũ Ý nói: Đại anh hùng, đêm nay có rãnh hay không, tôi mời anh ăn!

Trương Dương nói: Tôi là chủ, vẫn là tôi mời cô!

Vũ Ý nói: Vậy một lời đã định, cảng cá Phú Lâm, đêm nay sáu giờ ba mươi, không gặp không về!