Chương 1797: Mở Lỗ Hổng (3)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lưu Diễm Hồng thật ra không bận, cô ta lần này tới Bắc Cảng trừ song quy Tưởng Hồng Cương ra thì dành thời gian để du lịch, ngày Hạng Thành gọi điện thoại tới, Lưu Diễm Hồng đã tới Tân Hải, tới thị ủy Tân Hải găo bí thư thị ủy Trương Dương

Trương đại quan nhân thật ra hai ngày nay cũng rất muốn gặp mặt Lưu Diễm Hồng, hắn rất hiếu kỳ, chuyện Tưởng Hồng Cương bị song quy thật sự là quá đột nhiên, Trương đại quan nhân muốn từ chỗ của Lưu Diễm Hồng tìm hiểu một số tình huống.

Lưu Diễm Hồng chủ động đăng môn khiến Trương đại quan nhân mừng rỡ, hắn đứng dậy đón chào: Thính trưởng Lưu, ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy.

Lưu Diễm Hồng nói: Không chào đón tôi à?

Trương Dương nói: Hoan nghênh. Hoan nghênh. Nhiệt liệt hoan nghênh! Từ lúc tôi biết ngài tới Bắc Cảng, tôi đã rất muốn gặp mặt ngài, nhưng tôi nghe nói lần này chị đến có nhiệm vụ, nên không dám làm ảnh hưởng tới công tác của chị. Hơn nữa, chị từ xa đặc biệt đến song quy Tưởng Hồng Cương, vào những lúc như thế này, tôi tránh chị càng xa thì càng tốt.

Lưu Diễm Hồng nói: Có ý gì hả? Tôi nghe sao mình giống ôn thần thế, nói móc tôi à? Có tin tôi song quy cậu không?

Trương đại quan nhân cười nói: Đừng mà, cho dù thật sự muốn song quy tôi thì cán bộ cấp ban huyện như tôi Ủy ban kỷ luật thành phố cũng đủ để ứng phó rồi, sao có thể để chị dùng dao mổ trâu chứ?

Lưu Diễm Hồng nói: Tôi sao nghe thấy vẫn là cậu đang nói móc tôi nhỉ, Trương Dương, thằng nhóc cậu đối với tôi có phải có ý kiến gì hay không?

Lưu Diễm Hồng ngồi xuống chỗ của Trương Dương, Trương đại quan nhân lại cảm thấy không được tự nhiên: Chị, chị không thể đối xử bình đẳng với tôi một chút à, chúng ta ra ghế ngồi được không? Chị ngồi như vậy, tôi cảm thấy văn phòng này hình như thành của chị, cái đó… sao tôi cứ không thấy tự nhiên nhỉ?

Lưu Diễm Hồng cười nói: Thằng ôn cậu đúng là lắm chuyện, thành thành thật thật ngồi xuống cho tôi.

Trương Dương ngồi xuống sô pha: Chị thế này gọi là đuổi khách thành chủ đấy, bí thư Lưu, chị hôm nay tới tìm tôi là vì quan hệ cá nhân hay là vì chuyện công?

Lưu Diễm Hồng nói: “Quan hệ cá nhân, cậu đừng sợ, tôi không tìm cậu gây phiền toái đâu.

Trương đại quan nhân nhếch môi cười: Chỉ bằng vào biểu hiện gần đây của tôi, chị có muốn tìm tôi gây phiền toái cũng không được.

Tự tin quá nhỉ! Trương Dương, tôi nghe nói cậu và Tưởng Hồng Cương đi lại rất gần.

Trương đại quan nhân thở dài: Chị, chúng ta có thể không nói chuyện công việc không?

Lưu Diễm Hồng nói: Cậu đã gọi tôi là chị, tôi quan tâm tới quan hệ xã hội của cậu thì không được sao? cậu đừng nghĩ nhiều, tôi không phải cố ý lừa cậu đâu.

Trương Dương nói: Không phải tôi đi lại thân thiết với Tưởng Hồng Cương mà là hắn chèo kéo tôi.

Lưu Diễm Hồng nói: Hắn chèo kéo cậu có phải là muốn thông qua cậu giật dây bắc cầu hòng làm tốt quan hệ với bí thư Tống hay không?

Trương đại quan nhân nói: Chị, chị hiểu hết rồi thì đừng có hỏi nữa, quan hệ của tôi và Tưởng Hồng Cương nhìn thì có vẻ tốt thật, nhưng tuyệt đối không cấu kết làm việc xấu với hắn, đương nhiên, tôi cũng không thể làm chuyện bỏ đá xuống giếng, hiện tại người ta đã bị song quy rồi, chị làm việc công thì cứ làm, nhưng đừng hòng moi được tin tức gì từ chỗ tôi, tôi cũng không có gì để phản ánh với chị cả.

Lưu Diễm Hồng nói: Lòng phòng bị nặng quá nhỉ, cậu biết nguyên nhân Tưởng Hồng Cương bị song quy là gì không?

Trương đại quan nhân tuy rằng tò mò nhưng ngoài miệng thì lại nói: Quan viên bị song quy không ngoài vấn đề kinh tế, vấn đề tác phong, thật ra bất kỳ nguyên nhân gì cũng đều không liên quan tới tôi.

Lưu Diễm Hồng nói: Hắn có không ít tài sản không rõ ràng.

Trương Dương nói: Thì đó là vấn đề kinh tế, tra ra được bao nhiêu vấn đề?

Lưu Diễm Hồng nói: Đồng chí của chúng tôi đã dựa theo quy định tương quan để tiến hành điều tra nhà của hắn, ở trong nhà hắn không phát hiện được chỗ nào khác thường, nhưng hắn có chuyện không giải thích được, con gái hắn ở nước Pháp học nghệ thuật, học phí hàng năm cũng phải tới năm vạn bảng Anh, chỉ bằng vào tiền lương của hai vợ chồng bọn họ thì không đủ sức.

Trương Dương nói: Người ta có thể đi mượn mà, cũng chưa chắc đã là tham ô. Trương đại quan nhân quả nhiên không phải là người bỏ đá xuống giếng.

Lưu Diễm Hồng nói: Hắn cũng nói như vậy, hắn nói học phí của con gái con gái đều là mượn của Đinh Cao Sơn, nhưng huynh đệ Đinh Cao Sơn và Đinh Cao Thăng đã chết rồi, hiện tại không ai cung cấp chứng cớ cho hắn, không thể chứng minh hắn vay tiền của Đinh Cao Sơn, hay là Đinh Cao Sơn hối lộ hắn.

Trương Dương nói: Chết vô đối chứng!

Lưu Diễm Hồng nói: Tưởng Hồng Cương một mực chắc chắn mình lúc trước đã viết giấy vay nợ, nhưng chúng tôi đã hỏi qua phía Đinh gia rồi, bọn họ căn bản là không biết giấy vay nợ gì cả.

Trương Dương nói: Chị, chuyện này tôi thấy có chút kỳ quái, Tưởng Hồng Cương và Đinh Cao Sơn là lão bạn học, cho dù Đinh Cao Sơn cho hắn vay tiền thì cũng không có gì là đáng ngạc nhiên, nếu Tưởng Hồng Cương thực sự viết giấy vay nợ thì như vậy các chị chẳng phải là đổ oan cho hắn rồi ư?

Lưu Diễm Hồng nói: Quan viên quan viên nếu buông lỏng cảnh giác trong phương diện tiền tài thì tuyệt đối không phải là quan viên xứng chức.

Trương Dương nói: Tưởng Hồng Cương lần này có phải sẽ vào tù không?

Lưu Diễm Hồng nói: Bất kể kết quả điều tra như thế nào thì sĩ đồ của Tưởng Hồng Cương ở Bắc Cảng cũng đã hết.

Trương Dương nói: Thế chẳng phải là vị trí phó bí thư thị ủy để trống ư? Hai mắt của Thằng cha này đột nhiên sáng ngời.

Lưu Diễm Hồng từ trong ánh mắt của hắn hiểu được gì đó, bất giác cảm thấy hứng thú ý cười: Trương Dương, cậu không phải là cảm thấy hứng thú với vị trí mà Tưởng Hồng Cương để lại chứ?

Trương đại quan nhân nói: Tôi vẫn còn có chút tự hiểu lấy mình, tôi căn bản không có hy vọng. Hơn nữa, hứng thú của tôi đối với quan trường càng lúc càng mờ nhạt, nhìn thấy càng nhiều thì lại càng cảm thấy không có ý nghĩa, tranh đi đấu lại có gì vui? Có thời gian và tinh lực thì không bằng làm chút chính sự đi.

Lưu Diễm Hồng nói: Giác ngộ thực sự được đề cao, tôi để lộ cho cậu một tin tức nhé, biết tỉnh lý phái ai tới tiếp nhận vị trí của Tưởng Hồng Cương không?

Không biết vì sao người đầu tiên mà Trương đại quan nhân nghĩ tới là Tần Thanh, nhưng hắn lập tức phủ định khả năng này, lúc trước hắn được điều đến Bắc Cảng từ Đông Giang, nguyên nhân là để tránh ti hiềm, tỉnh lý không muốn lời đồn hắn và Tần Thanh lòng thòng với nhau lại nổ ra.

Lưu Diễm Hồng nói: Phó thị trưởng thường vụ Thành phố Nam Tích Cung Kì Vĩ!

Trương đại quan nhân nghe thấy tên của Cung Kì Vĩ thì không khỏi bật cười: Thị trưởng Cung! Thật tốt quá, hắn là thượng cấp cũ của tôi đấy.

Lưu Diễm Hồng nói: Lần này là bí thư Tống tự mình chỉ định chọn người.

Trương Dương nói: Thị trưởng Cung tới đây vào lúc này thì có chút ý tứ nhận lệnh lúc nguy nan rồi, bí thư Tống có phải cố ý đẻ hắn tiếp nhiệm của Hạng Thành hay không?

Lưu Diễm Hồng nói: Trương Dương, thật ra tỉnh lý rất bất mãn về sự phát triển của Bắc Cảng trong những năm này, lần này bí thư Tống và tỉnh trưởng Chu nhất trí với nhau, bọn họ xem ra đã hạ quyết tâm phải thay đổi bộ dạng của Bắc Cảng.

Trương Dương nói: Tôi là ở Tân Hải, chuyện của Bắc Cảng quá lớn, không tới lượt tôi quản.

Lưu Diễm Hồng nói: Cái chết của huynh đệ Đinh gia tồn tại rất nhiều điểm đáng ngờ, hiện tại điều duy nhất được khẳng định là bọn họ chết vì mưu sát, Trương Dương, cậu có nhớ những lời lúc trước tôi đã nói với cậu hay không, ở Bắc Cảng tồn tại một mạng lưới buôn lậu cực lớn, huynh đệ Đinh gia rất có thể cũng làm sinh ý buôn lậu.

Trương Dương nói: Chuyện này chị nên giao cho cục sát cảnh đi điều tra.

Lưu Diễm Hồng nói: Thật ra chuyện ở Bắc Cảng tồn tại tập đoàn buôn lậu sớm đã có người tố cáo rồi, tỉnh lý cũng đặc biệt phái ra tổ công tác tiến hành điều tra, nhưng vẫn không tra được bất kỳ chứng cớ hữu lực nào. Bắc Cảng có một tấm lưới bảo hộ vô hình, đã che đậy hết tất cả tội ác. Trương Dương, tôi nhờ cậu hỗ trợ tôi, tận lực tra ra chân tướng của chuyện này, phải biết rằng án kiện buôn lậu thường thường có quan hệ cực lớn tới sự hủ hóa và sự bao che dung túng của quan viên, chỉ cần chúng ta có thể tìm được sơ hở trong đó, như vậy những tội ác này mới bị lộ ra ngoài ánh sáng.

Trương Dương nói: Ngài lần này tới đây là làm công tác tư tưởng cho tôi à?

Lưu Diễm Hồng nói: Trương Dương, cậu chẳng lẽ không minh bạch dụng ý chân chính mà tỉnh lý phái cậu đến Tân Hải ư? Bọn họ là muốn để cậu phong quan trước, khai thác ra cục diện mới ở Bắc Cảng, sự thật chứng minh cậu cũng không phụ sự hy vọng của họ, trong thời gian ngắn như vậy đã đoạt được quyền khống chế của Tân Hải từ trong tay Hạng Thành.

Trương Dương cười nói: Tân Hải vốn là của tôi, tôi là bí thư thị ủy Tân Hải, hắn là bí thư thị ủy Bắc Cảng, tôi cần phải đoạt ư?