Chương 1852: Vai Diễn Đao Mã (1)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ai cũng có thể nhìn ra Tiết Vĩ Đồng rất không vui, Phùng Cảnh Lượng sau khi điều chỉnh thực đơn thì đi trưng cầu ý kiến cô ta, Tiết Vĩ Đồng chán nản nói: Anh cứ xem mà làm.

Phùng Cảnh Lượng nói: Vậy tôi quyết định thay cô.

Tiết Vĩ Đồng gật đầu.

Phùng Cảnh Lượng đánh mắt ra hiệu cho Trương Dương: Tôi đi chuẩn bị, hai người các anh trò chuyện. Hắn đi đến trước cửa lại nghĩ tới một chuyện: Đúng rồi, tôi sai người dựng đài rồi đấy, có muốn xem không?

Tiết Vĩ Đồng nói: Đã nói là anh cứ quyết định, anh không cần hỏi tôi.

Phùng Cảnh Lượng ngượng ngùng cười nói: Tiết gia, chuyện này tôi không quyết định được. Tiết lão thích nghe diễn gì? Đến bây giờ tiết mục vẫn chưa được định.

Tiết Vĩ Đồng có chút không kiên nhẫn nhíu mày.

Trương Dương biết tâm tình cô ta không tốt, lo lắng cô ta trút giận lên Phùng Cảnh Lượng, kịp thời nói: Nếu là chúc thọ cho Tiết lão thì sáng mai vẫn hát khúc mừng thọ đi, hình như có vở gọi là ngũ nữ mừng thọ đấy, cứ hát cái đó đi.

Phùng Cảnh Lượng cười nói: Lão đệ, xem ra phương diện nghe hát cậu là người ngoài nghề rồi, ngũ nữ mừng thọ đó là Việt kịch, trong kinh kịch không vở này, ma cô hiến thọ thì có, không bằng hát khúc này đi.

Trương Dương nói: Tốt, khúc này nghe như chúc mừng.

Phùng Cảnh Lượng nói: Trương lão đệ, lát nữa viện kinh kịch tới, cậu tốt nhất là theo tôi đi xem, hai chúng ta cùng nhau quyết định khúc mục.

Trương Dương nói: Được! Hắn đứng dậy muốn đi theo Phùng Cảnh Lượng.

Phùng Cảnh Lượng lại nói: Không vội, lát nữa tôi sẽ điện thoại cho cậu! Hắn lại đánh mắt ra hiệu cho Trương Dương, ý tứ là bảo Trương Dương khuyên bảo Tiết Vĩ Đồng, tình tự của nha đầu kia có chút không vui.

Sau khi Phùng Cảnh Lượng rời khỏi, Tiết Vĩ Đồng nói: Đúng là phiền phức!

Trương Dương nói: Lão Phùng cũng là có hảo tâm thôi mà, người ta làm nhiều chuyện như vậy, còn không phải bởi vì coi em là bằng hữu ư, không có công lao thì cũng có khổ lao.

Tiết Vĩ Đồng nói: Em không phải nói hắn, em là nói cái đám người đó kìa! Ôi, chúng ta còn là huynh muội kết bái, hiện tại mừng thọ ông nội em. Nhìn thái độ của các anh kìa, căn bản không coi em là em kết nghĩa.

Trương Dương nói: Em gái, nói chuyện phải bằng lương tâm, Tiết lão là ông nội em, bọn anh cũng coi như là ông nội bọn anh, nhưng ai mà không có việc chứ, Chu lão đại lần này xảy ra chuyện ở mỏ, bằng không hắn cũng sẽ không vội vã mà đi đâu. Mà vẫn còn anh và Kiến Cơ mà. Mấy ngày nay, bọn anh cái gì cũng làm, em bảo bọn anh làm gì thì bọn anh làm cái đó. Tuyệt đối không oán thán nửa câu.

Tiết Vĩ Đồng nói: Tam ca, em cũng không phải là trách các anh. Em biết các anh ai cũng có việc, nhưng trong lòng em vẫn không thoải mái, nếu năm đó ông nội em chưa về hưu, mưu thọ của ông căn bản chẳng cần mời ai, quan viên lớn nhỏ chỉ cần có thể chèo kéo được quan hệ là chen nhau đến đổ cả cửa nhà em. Nhưng hiện tại phải mời người khác, mà người ta đều nói có việc, để nhà ông nội nhìn thấy trường hợp như vậy. Lão nhân gia người trong lòng sẽ nghĩ như thế nào. Tiết Vĩ Đồng nói mà mắt đỏ cả lên, cô ta xưa nay rất kiên cường, không dễ rơi nước mắt, giờ cũng chỉ là vì quá thương tâm.

Trương Dương nói: Em gái, Tiết lão khẳng định sẽ không nghĩ như vậy, anh tuy rằng không ở lâu với ông ấy bằng em, nhưng anh biết. Tiết lão đã sớm nhìn thoáng tất cả rồi, chúng ta nếu là chuẩn bị tiệc thọ, nên vui vẻ, muốn lừa lão gia tử vui vẻ, đầu tiên chúng ta phải tự vui vẻ đã. Người ta thực sự có việc cũng được, cố ý thoái thác không đến cũng được. Trăm ngàn lần đừng để loại chuyện này ảnh hưởng đến tâm tình, mời bọn họ, chính là cho bọn họ mặt mũi, bọn họ không cần mặt mũi thì cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì tới Tiết gia của em cả. Khi Trương Dương những lời này trong lòng thầm hổ thẹn, một gậy đánh chết cả một đám người, ngộ thương luôn cả cha nuôi và mẹ nuôi.

Qua những lời vừa rồi của Trương Dương, Tiết Vĩ Đồng cũng đã cảm giác tốt hơn rất nhiều, không sai, việc gì phải để ý tới suy nghĩ của người khác, chỉ cần ông nội vui vẻ là được rồi, cô ta nói khẽ: Tam ca tôi tính tình của em không tốt, có chỗ nào đắc tội thì anh thông cảm cho nhé.

Trương Dương cười nói: Chúng ta là huynh muội kết bái, giữa huynh muội có cần phải nói những lời dối trá vậy không?

Tiết Vĩ Đồng nói: Anh mới dối trá! Nói xong bản thân cũng không nhịn được liền bật cười.

Lúc này Phùng Cảnh Lượng gọi điện thoại tới, kêu Trương Dương cùng đi chọn diễn, Trương Dương vốn định kêu Tiết Vĩ Đồng cùng đi, nhưng Tiết Vĩ Đồng lắc đầu nói: Em không đi đâu, lát nữa còn có bằng hữu tới, tối nay chúng ta ở đây thử đồ ăn trước.

Trương Dương nói: Nhưng anh không biết Tiết lão thích nghe vở nào?

Tiết Vĩ Đồng nói: Ngự bi đình!

Trương đại quan nhân tới đại sảnh của Tử Kim các, nhìn thấy bên trong giăng đèn kết hoa, phía chính nam còn có một sân khấu nhỏ để làm nơi diễn kịch. Phùng Cảnh Lượng đứng trước sân khấu kịch, đang nói gì đó với một nam một nữ, nhìn thấy Trương Dương, hắn cười cười vẫy vẫy tay với Trương Dương: Trương lão đệ, bên này!

Trương Dương đi tới, Phùng Cảnh Lượng giới thiệu nam tử đó với hắn: Vị này là viện trưởng Tiền của viện kinh kịch, Tiền Xuân Lâu, được coi là nhân vật cấp ngôi sao sáng của giới kinh kịch.

Trương đại quan nhân cười nói: Cửu ngưỡng đại danh. Hắn bắt tay với Tiền Xuân Lâu, trên thực tế hắn rất ít nghe kinh kịch, cũng không biết các nhân vật của kinh kịch, nếu Phùng Cảnh Lượng tôn sùng đối với người ta như vậy, lại nghe nói hắn là viện trưởng của viện kinh kịch, chắc cũng là nhân tài kiệt xuất trong nghiệp.

Phùng Cảnh Lượng lại giới thiệu nữ tử cho hắn: Vị này thên là Vu Hồng Chiêu, là thanh y nhất đẳng trong nước.

Trương đại quan nhân lại hư ngụy nói: Cửu ngưỡng cửu ngưỡng. Vu Hồng Chiêu này khoảng bốn mươi tuổi, khí chất cũng phi phàm, có điều thấy hơi có chút làm ra vẻ, có thể người hát hí khúc đều là như thế này.

Phùng Cảnh Lượng giới thiệu thân phận của Trương Dương cho bọn họ.

Vu Hồng Chiêu nghe nói Trương Dương là bí thư thị ủy Tân Hải, hai mắt cũng sáng ngời, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, dù sao trẻ tuổi như vậy có thể lên làm bí thư thị ủy thì cũng không gặp nhiều, trong mặt cô ta người có thể quan hệ với Phùng Cảnh Lượng thì cũng không phải là nhân vật bình thường.

Phùng Cảnh Lượng nói: Ngày mai diễn xuất chúng ta cố gắng phụng hiến những tiết mục phấn khích nhất trong thời gian hữu hạn.

Tiền Xuân Lâu nói: Ý tưởng ban đầu của tôi là ngày mai dùng vũ hí để mở màn, kết thúc cũng là vũ hí, chính là xiếc ảo thuật hay nhào lộn gì đó. Ở giữa là hát ba bài, vừa rôi Phùng tổng đã quyết định bài ‘Ma cô hiến thọ’, còn hai bài chưa xác định.

Trương Dương nói: Tiết lão thích nghe ngự bi đình

Tiền Xuân Lâu cười nói: Ngự bi đình không thành vấn đề, đó là khúc mục truyền thống của chúng tôi, còn một khúc nữa.

Phùng Cảnh Lượng nói: Nếu là chúc thọ thì phải vô cùng náo nhiệt, tôi đề nghị một cuộc đả hí thật là náo nhiệt.

Vu Hồng Chiêu nói: Hay là diễn vở Mục Quế Anh đả phá Thiên Môn trận, gần đây chính là khúc mục trọng điểm mới biên của viện kinh kịch chúng tôi, diễn từ đầu năm đến giờ, có thể nói là lần nào diễn cũng đầy người xem.

Trương Dương nói: Được đây! Vở này hắn chưa nghe, nhưng cố sự Mục Quế Anh đả phá Thiên Môn trận thì hắn biết.

Vu Hồng Chiêu cười nói: Chỉ cần bí thư Trương đồng ý th chúng ta cứ quyết định trên cơ bản đi.

Phùng Cảnh Lượng nói: Nhất định phải mời Liễu Đan Thần tới! Liễu Đan Thần là hoa đán kinh kịch mới nổi gần đây, thời gian xuất đạo tuy rằng không lâu, nhưng cũng đã thành hoa đán được xem trọng nhất trong giới kinh kịch trong nước, Mục Quế Anh đại phá Thiên Môn trận của viện kinh kịch nổi bật có nhờ có diễn xuất của cô ta.

Tiền Xuân Lâu cười ha ha, nói: Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới rồi!

Trương Dương nhìn ra ngoài cửa, liền thấy một cô gái thướt tha chậm rãi đi về phía bọn họ, đôi mắt sáng linh động, thấy mấy người đều đang nhìn cô ta, Liễu Đan Thần cười cười, mỗi người đều cho rằng cô ta đang cười với mình, da thịt trắng như tuyết, đi thướt tha như liễu trong gió, khiến cho người ta có một loại cảm giác như trong vở diễn, nhưng trên người của cô ta lại không hề biểu hiện ra bất kỳ điệu bộ gì, ngược lại có hương vị vũ mị không nói thành lời.

Vu Hồng Chiêu vẫy vẫy tay với cô ta, Liễu Đan Thần đi tới cầm Vu Hồng Chiêu Vu Hồng Chiêu, nũng nịu nói: Chị Vu! Giọng nói mềm mại uyển chuyển, giống như chim hoàng oanh xuất cốc, lại không khiến cho người ta cảm thấy kệch cỡm, cô gái này đúng là không tầm thường.

Tiền Xuân Lâu cười nói: Nếu là tới diễn xuất cho Tiết lão, chúng ta đương nhiên phải dùng hết tinh binh cường tướng! Ngày mai Thiên môn trận sẽ quyết định để Đan Thần diễn!

Liễu Đan Thần nói: Tôi còn tưởng rằng ngày mai chỉ là văn hí.

Tiền Xuân Lâu nói: Bí thư Trương muốn xem vũ hí!

Liễu Đan Thần liếc Trương Dương một cái, trên đời này có loại nữ nhân trời sinh đã vũ mị, Liễu Đan Thần không nghi ngờ gì nữa thuộc loại này, sự quyến rũ của cô ta là sinh ra đã có, cho dù là một ánh mắt tùy ý cũng sẽ khiến cho người ta cảm thấy cô ta đang dùng ánh mắt câu hồn anh.

Trương đại quan nhân cười cười: Không phải tôi muốn xem, là tôi thấy Tiết lão chắc muốn xem.

Sân khấu đã dựng xong, hai tiểu tử của viện kinh kịch trên sân khấu đang thử nhào lộn bên trên, Phùng Cảnh Lượng nói: Mấy vị có muốn đi lên đài, thử xem đài mà chúng ta dựng rốt cuộc là thế nào?

Vu Hồng Chiêu nói: Đan Thần đi đi.

Phùng Cảnh Lượng cười nói: Thật ra tôi từ lâu đã muốn xem Liễu tiểu thư diễn, hôm nay thể hiện thử cho tôi và bí thư Trương được mở mang tầm mắt.

Liễu Đan Thần vốn không muốn lên đài, nhưng Tiền Xuân Lâu thầm nháy mắt cho cô ta, trước mặt nhiều người như vậy, Liễu Đan Thần cũng không tiện không nể mặt hắn, liền đi ra sau sân khấu thay quần áo.

Tiền Xuân Lâu nói: Đan Thần không bao lâu nữa khẳng định sẽ trở thành một ngôi sao sáng trong nước. Nói xong hắn nhìn nhìn Vu Hồng Chiêu cười nói cười nói: Tôi cũng không có ý khác.

Vu Hồng Chiêu cười nói: Sóng sau đè sóng trước mà, thấy có người mới như Đan Thần nổi lên, tôi vui còn không kịp nữa là.

Phùng Cảnh Lượng kéo Trương Dương ngồi xuống ở bên cạnh, mang trà lên, nghiêng người nói với Trương Dương: Liễu Đan Thần này hiện tại là hồng nhân của kinh thành.

Trương đại quan nhân thực sự cầu thị nói: Bình thường tôi không xem kinh kịch, tôi thực sự là chưa từng nghe nói.

Phùng Cảnh Lượng nói khẽ: Tốc độ nổi lên của nha đầu đó như hỏa tiễn ấy, phải biết rằng trong giới hí kịch muốn nổi lên thì phải có người nâng, cô ta lên nhanh như vậy, khẳng định là có liên quan tới thiên phận, nhưng đương nhiên cũng phải có người đỡ.

Trương Dương nói khẽ: Ai đỡ?

Phùng Cảnh Lượng cười nói: Nhiều lắm, con cháu quan lớn của bốn chín thành không ít người mê cô ta, đám nha nội trẻ tuổi này, nào có hiểu thưởng thức kinh kịch gì đâu, còn chẳng phải là vì thấy người ta xinh đẹp ư?