Chương 233: Lại Vấn Đề Về Tác Phong

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chủ nhiệm ủy ban kiểm tra kỷ luật tỉnh Bình Hải – Tằng Lai Châu biểu tình ngưng trọng đến văn phòng bí thư tỉnh ủy Cố Duẫn Trí. Nhìn vẻ mặt cửa Tằng Lai Châu, Cố Duẫn Trí cũng đoán ra có lẽ lại phát sinh chuyện gì không hay rồi. Hắn lắc lắc đầu cười khổ nói: “Nói thực, toàn bộ cái tỉnh Bình Hải này người ta không muốn gặp nhất là ngươi. Cứ lần nào ngươi đến tận đây tìm là y rằng lại không có chuyện gì tốt!”

Tằng Lai Châu không có tâm tình mà cười đùa với Cố Duẫn Trí, hắn thấp giọng trực tiếp nói: “Tôi cũng chẳng muốn thế chút nào, căn bản là có nhiều chuyện nếu không có chỉ thị của đại lão bản ngài tôi cũng không dám tự tiện xử lý!”

Ánh mắt Cố Duẫn Trí chuyển đến túi văn kiện trong tay Tằng Lai Châu trầm giọng hỏi: “Cầm cái gì tới vậy?”

Tằng Lai Châu cười khổ nói: “Là ảnh chụp!”

Cố Duẫn Trí hơi nhíu nhíu mày, rồi với tay lấy cái kính lão trên bàn làm việc đeo lên: “Đem qua đây xem nào!”

Tằng Lai Châu móc một tập ảnh dày trong túi văn kiện ra để lên bàn làm việc của Cố bí thư. Cố Duẫn Trí vừa nhìn được mấy tấm liền vất xoạch cả tập ảnh lại xuống bàn, không kiềm chế được mà mắng lớn: “Vô liêm sỉ!” Cả tập ảnh đều là những cảnh nóng của Hồng Vĩ Cơ, bí thư thị ủy Giang Thành. Hai hàng lông mày Cố Duẫn Trí nhíu chặt vào nhau, hắn thở phì phì đứng dậy đi đi lại lại quanh chỗ ngồi hai ba vòng để hạ bớt lửa giận trong lòng, sau đó hắn chỉ tay thẳng mặt Tằng Lai Châu giận dữ hét lên: “Sao lại thành ra thế này? Chẳng phải lần trước các người báo cáo tác phong làm việc của hắn không có vấn đề gì rồi cơ mà? Hiện giờ thì sao? Có loại lãnh đạo không biết liêm sỉ kiểu này trong chính phủ thì bảo sao càng ngày người dân càng mất lòng tin vào chính phủ, vào nhà nước!”

Tằng Lai Châu cười khổ phân trần: “Cố bí thư, ngài đừng vội vàng mắng tôi như vậy. Ngài cũng biết rồi đó, công việc chủ yếu của bên kỷ ủy bọn tôi là giám sát điều tra những cán bộ công nhân viên nhà nước có sai phạm, cũng chính vì vậy mà đám nhân viên ủy ban kỷ luật bọn tôi mới thường làm mất lòng người khác, hay bị bọn họ ghét. Rồi đến khi có sự vụ gì đó muốn điều tra mà không xâm phạm đến đời tư của một cán bộ nào đó cũng rất khó, mà nếu không có bằng chứng xác thực thì bọn tôi cũng không thể cứ mặc kệ tốt xấu mà cứ bắt giữ tạm giam được. Chắc ngài cũng hiểu được nhiều chỗ khó của bọn tôi.”

Hắn ngừng một chút rồi lại nhỏ giọng nói tiếp: “Còn về Hồng Vĩ Cơ là do lần trước có người mật báo, cũng không có chứng cứ nào xác thực cả. Rồi đến khi bọn tôi bắt đầu tiến hành điều tra kiểm tra thì cũng không có kết quả nên kết luận rằng đó chỉ là khai mang nhằm hạ uy tín của Hồng bí thư mà thôi. Nhưng thực không ngờ hôm nay vẫn lại có người mật báo, lại kèm theo ảnh chụp rõ ràng, thời gian, địa điểm lúc nào hắn quan hệ mập mờ cũng đều được gi lại đầy đủ, chi tiết!”

Cố Duẫn Trí tức giận nắm tay đấm mạnh một quyền lên mặt bàn: “Giang Thành! Chẳng hiểu cái thành phố này lại biến thành cái nơi gì rồi? Đầu tiên là Lê Quốc Chính, Hứa Thường Đức, rồi giờ lại đến Hồng Vĩ Cơ, cả một đám lãnh đạo không ra gì. Hay là cả một đám lãnh đạo Giang Thành đều có tinh thần tre già thì măng lại mọc lên y như vậy? Không chịu làm tốt công tác, suốt ngày chỉ nghĩ đến việc ăn chơi phè phỡn!” Nếu không vì quá tức giận, Cố Duẫn Trí cũng không lôi cả người chết là Hứa Thường Đức ra mắng nhiếc làm gì.

Tằng Lai Châu ngơ ngác không hiểu rõ lắm lời của Cố bí thư, bởi lẽ hắn không được biết rõ nội tình vụ việc của Hứa Thường Đức. Nhưng dù thắc mắc trong lòng hắn cũng không dám hỏi kẻo Cố bí thư lại tức giận hơn giận cá chém thớt thì khổ. Hắn chờ một lúc để Cố bí thư nguôi giận một chút rồi mới thấp giọng hỏi: “Cố bí thư … Giải quyết chuyện này thế nào bây giờ?”

Cố Duẫn Trí trừng mắt nhìn lại Tằng Lai Châu cả giận mắng: “Còn làm sao nữa? Nên làm cái gì thì làm cái đó chứ ngươi còn định làm gì? Có loại lãnh đạo thối nát như vậy thì làm sao quản lý tốt được cả cái thành phố lớn, khó trách tại sao dạo này Giang Thành lại liên tiếp xảy ra nhiều chuyện không ra gì đến vậy!”

Tằng Lai Châu lại thấp giọng đi sâu vào vấn đề hơn: “Đây chỉ là vấn đề về đời sống cá nhân, trước mắt vẫn chưa có chứng cứ gì thể hiện kinh tế có vấn đề!”

Cố Duẫn Trí nhíu mày quả quyết nói: “Đã không trong sạch thì sẽ làm ra những chuyện không trong sạch, ngươi phải điều tra tới tận cùng tất cả các vấn đề về tiền bạc, quyền lực, các chỉ thị, công văn nghị quyết hắn đề ra, rồi cả về vấn đề đời sống cá nhân của hắn nữa, bất kể chỉ là một vết xước nhỏ ngươi cũng phải tra cho rõ ràng. Ta không tin bầu trời Giang Thành không còn thấy được mặt trời nữa!”

“Thế có phải tạm giữ không?”

Vừa nghe thấy hai từ ‘tạm giữ’ tâm tình Cố Duẫn Trí cũng bình tĩnh lại được một chút. Hắn ngồi trở lại ghế của mình, liếc mắt nhìn tập ảnh trên bàn rồi thấp giọng lạnh lùng nói: “Chưa cần, cứ điều tra cho rõ trước đã. Có bao nhiêu người biết chuyện này?”

Tằng Lai Châu cũng hiểu Cố bí thư sợ đánh rắn động cỏ, hắn vừa chậm rãi cất lại tập ảnh vào túi tài liệu vừa nhỏ giọng báo cáo: “Lưu Diễm Hồng cũng biết chuyện này, những thứ này là được đưa trực tiếp tới chỗ nàng ta!”

Cố Duẫn Trí gật gật đầu như đã biết, Lưu Diễm Hồng là bạn cùng học với Tống Hoài Minh ở trường Đảng. Nếu như nàng ta biết thì khẳng định sẽ báo cáo ngay cho Tống Hoài Minh biết. Cố Duẫn Trí nghĩ nghĩ một lúc sau thấp giọng nói: “Vậy thì cứ giao chuyện này cho nàng ta xử lý, để nàng ta tự đi điều tra!”

Vốn dĩ Tằng Lai Châu cũng để Lưu Diễm Hồng làm vụ này nhưng vì hắn sợ chuyện này liên quan quá lớn nên mới phải vội vàng báo ngay cho Cố bí thư biết rồi xin ý kiến chỉ đạo.

Cố Duẫn Trí đoán không sai chút nào, Lúc Tằng Lai châu đến báo cáo lại cho hắn biết thì Lưu Diễm Hồng cũng nhanh chóng báo lại chuyện này cho Tống Hoài Minh biết.

Nhìn mấy tấm ảnh trên tay mà Tống Hoài Minh không khỏi nhíu nhíu mày. Dạo này Giang Thành xảy ra quá nhiều chuyện, giờ lại tới vụ bê bối của lãnh đạo cao tầng Giang Thành nữa. Tống Hoài Minh thấp giọng hỏi: “Những tấm ảnh này được gửi trực tiếp cho ngươi?”

Lưu Diễm Hồng gật gật đầu: “Được gửi thẳng tới hộp thư cá nhân, tôi có đưa một ít cho Tằng chủ nhiệm.”

Tống Hoài Minh liền nói ra suy nghĩ của mình: “Chắc hẳn hắn cầm tới báo cáo lại cho Cố bí thư biết!”

Lưu Diễm Hồng suy nghĩ một chút rồi mới nhỏ giọng hỏi: “Vậy Hồng Vĩ Cơ có bị tạm giữ để điều tra hay không?”

Tống Hoài Minh không trả lời mà lại hỏi ngược lại một câu: “Ngoài vấn đề về đời sống cá nhân ra thì những chuyện khác hắn có vấn đề gì không?”

Lưu Diễm Hồng lắc lắc đầu nói: “Người mật báo kia cũng không thấy có gì đề cập đến vấn đề tài chính của Hồng Vĩ Cơ!”

Tống Hoài Minh nhếch mép cười nhạt nói ra suy đoán của mình: “Hồng Vĩ Cơ cũng không phải là người mà Cố bí thư xem trọng, xem ra lần này hắn gặp chút phiền toái rồi đây!”

Lưu Diễm Hồng cũng cười hỏi tiếp: “Vậy ngài thấy thế nào?”

“Ngoài vấn đề về đời sống cá nhân của hắn ra thì năng lực lãnh đạo của hắn cũng không được tốt cho lắm!”

Lưu Diễm Hồng lại nói: “Xem ra lần này Hồng Vĩ Cơ khó thoát khỏi vụ này rồi!”

Tống Hoài Minh thấp giọng nhắc nhở: “Chắc chắn mười phần việc điều tra Hồng Vĩ Cơ sẽ do ngươi phụ trách, ngươi cũng nên chuẩn bị sẵn sàng đi kẻo lại trở tay không kịp!”

Có lẽ Lưu Diễm Hồng cũng biết điều này, nàng thở dài ảo não than thở: “Nếu là vấn đề về tác phong công tác thì tôi còn có thể điều tra ra được một chút, chứ còn những vấn đề khác thì lại không nằm trong phạm vi năng lực của tôi!” Với cấp bậc hiện giờ của Hồng Vĩ Cơ, muốn tạm giữ để điều tra toàn diện thì buộc phải có sự thông quả của bên kỷ ủy trung ương.

Tống Hoài Minh lại cầm một hai tấm ảnh lên xem cười nói: “Quả thực chỉ bằng mấy thứ này thì chưa đủ, nhưng nhiều khi để đảm bảo hình tượng của chính phủ trong lòng dân chúng thì cũng phải vì đại nghĩa diệt thân!”

Lưu Diễm Hồng nở nụ cười nhẹ nói: “Bởi vậy mà mấy vị lãnh đạo cấp cao như các ngài cũng phải chú ý một chút vấn đề cá nhân của mình, bằng không làm ra chuyện gì sai trái thì có hối cũng không kịp a!”

Tống Hoài Minh cười cười chân thành cảm ơn: “Đa tạ bạn học cũ đã nhắc nhở!”

Điền Bân khôi phục lại được chức vụ ban đầu vẫn tiếp tục phụ trách vụ án Phương Hải Đào buôn lậu thuốc phiện, mà số thuốc phiện đó Phương Hải Đào có được đều thông qua Đại Nhĩ Đông. Nhưng Điền Bân vẫn chứng nào tật đấy, lúc hắn thẩm vấn điều tra Đại Nhĩ Đông vì không khống đễ được cảm xúc mà lại nổi giận nhào tới đánh khiến Đại Nhĩ Đông bị chấn thương nặng, tay trái gãy, xương hàm bị nứt, nghiêm trọng nhất là thủng màng nhĩ.

Thiên thần và ác quỷ, cũng như cảnh sát cùng tội phạm chỉ cách nhau một lằn ranh. Ngay khi sự việc xảy ra, nội bộ cục công an mở cuộc họp nội bộ khẩn, quyết định cuối cùng là Điền Bân bị tước quân vị, tạm thời bị bắt giam chờ điều tra làm rõ. Lúc đọc quyết định này vẻ mặt Đổng Đức Chí tỏ ra cực kỳ đau lòng, hắn nhịn không được phải thở dài cảm thán: “Sao ngươi vẫn chứng nào tật náy, chẳng bao giờ khống chế được cảm xúc của mình gì cả? Đường ngay không đi mà cứ xông vào tuyệt lộ là sao?”

Xem ra Điền Bân vẫn chưa khống chế được cảm xúc của mình, hắn lớn tiếng quát tháo: “Cái loại cặn bã của xã hội như vậy không đánh không được …”

Đổng Đức Chí lắc lắc đầu thấp giọng nói: “Việc ngươi đánh Phương Hải Đào còn chưa giải quyết xong vậy mà ngươi lại gây rắc rối tiếp. Chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng rất xấu đến xã hội, hình tượng cảnh sát nhân dân trong lòng người dân sẽ bị xuống cấp nghiêm trọng, ngươi có biết hay không?”

Điền Bân cả giận mắng lớn: “Trong mắt đám người các ngươi thì ta đã là cạn bã của cảnh sát rồi, các ngươi muốn làm gì thì cứ việc xuống tay, ta không thèm quan tâm!”

“Ngươi nói vậy là có ý gì? Cha ngươi vẫn là lãnh đạo thượng cấp của ta, nếu như để hắn biết chuyện này thì thử hỏi hắn sẽ đau lòng thế nào cơ chứ? Thanh danh cả đời hắn đều bị hủy hoại trong tay ngươi mất rồi!”

Điền Bân có chút phản cảm nhíu nhíu mày trầm giọng nói: “Ngươi có thể hay không đừng nhắc cha ta trước mặt ta? Ta làm sai chuyện gì cũng không quan hệ đến ông ấy!”

Đổng Đức Chí lắc lắc đầu thở dài một tiếng: “Tiểu tử ngươi, thực chẳng ra gì! Hiện giờ mọi người vẫn hoài nghi ngươi có liên quan đến cái chết của Phương Hải Đào, vậy mà trong thời điểm nhạy cảm này ngươi lại tiếp tục gây chuyện. Rốt cuộc ngươi là người thích đi gây chuyện hay là kẻ không có đầu óc?”

*****************

Phương Văn Nam chầm chậm ngồi xuống bên cạnh mộ con trai mình, hắn đem những món điểm tâm ngọt mà lúc sinh thời nó vẫn thường thích ăn nhất bày lên khay đá. Nhìn tấm ảnh con trai mình trên bia mộ mà hai mắt hắn cũng đỏ dần lên. Tay hắn run run móc chiếc bật lửa trong túi áo ra châm lửa đốt xấp tiền giấy: “Hải Đào … Cố gắng chăm ngoan, kiếp sau lại làm một chàng trai tốt … Nhất định cha sẽ không bỏ qua cho kẻ nào làm tổn thương con, nhất định cha sẽ đòi lại công bằng cho con …”

Một lúc sau Phương Văn Nam đứng lên, những đợt gió cuối thu se se lạnh khẽ thổi qua. Nhìn từ phía sau cảm giác như thân hình cao lớn kia lại càng có vẻ cô độc tịch mịch hơn.

Đột nhiên Phương Văn Nam thấy Trương Dương, mà Trương Dương cũng thấy hắn. Trương Dương cũng mặc áo khoác đen, đeo kính râm giống hắn nhưng chỉ khác là tới tham gia lễ tang cha của Thôi Kiệt, thực không ngờ lại gặp Phương Văn Nam ở đây. Từ lúc công trình xây dựng đường vành đai ba xảy ra sự cố rồi Cố Giai Đồng bị cuốn vào rắc rối đến nay Trương Dương cũng ít gặp gỡ nói chuyện với hắn. Trương Dương cũng biết thời gian này hắn vẫn còn đau buồn trước cái chết của đứa con trai nên cũng không muốn quấy rầy hắn, cứ để một thời gian để hắn tĩnh tâm lại đã.

Phương Văn Nam nhẹ gật gật đầu thay lời chào: “Không ngờ lại trùng hợp đến vậy!”

Trương Dương chuyển ánh mắt nhìn nhìn mộ Phương Hải Đào ở phía sau Phương Văn Nam rồi tiến tới đặt bó hoa trong tay xuống trước mộ.

Phương Văn Nam vỗ vỗ vai Trương Dương thấp giọng nói: “Đi thôi!”

Hai người chậm rãi sóng vai đi về bãi đỗ xe. Trương Dương là người mở lời trước: “Ta nghe nói ngươi tính thuê luật sư tiến hành khởi kiện Điền Bân?”

“Đúng vậy! Hắn thân là cảnh sát vậy là lúc tiến hành thẩm vấn lấy lời khai phạm nhân lại làm trái pháp luật ra sử dụng vũ lực đánh người khiến Hải Đào bị chấn thương. Ta đã có trong tay giấy tờ chứng nhận thương tích của Hải Đào lúc đó, nhất định lần này ta phải khiến hắn ngồi tù!”

Trương Dương thở dài thông báo tin tức mới biết cho Phương Văn Nam nghe: “Hiện giờ tình hình của hắn cũng chẳng được khả quan là mấy, nghe nói vì hành hung đánh người mà bị bắt giam rồi!”

Phương Văn Nam ngạc nhiên vội vàng hỏi lại: “Sao lại như vậy? Hắn bị ngồi tù rồi sao?” Vừa nói xong Phương Văn Nam lại ra sức lắc lắc đầu không tin vào lời mình vừa nói: “Không đúng, cha hắn là cục phó cục công an tỉnh Bình Hải, hơn nữa hắn cũng là cảnh sát, cho dù tòa có tuyên án cũng phải cân nhắc đến điểm này chứ? Sao lại nhanh như vậy được?”

Từ trong giọng nói của Phương Văn Nam, Trương Dương cũng nghe ra thù hận khắc cốt ghi tâm của hắn với Điền Bân, nghĩ vậy Trương Dương không khỏi âm thầm cảm thán trong lòng, xem ra khó có thể hóa giải mối ân oán này rồi! Nhìn hắn đứng bên cạnh mình mà Trương Dương thấy xa lạ, không ngờ cừu hận có thể khiến một con người có những thay đổi lớn đến như vậy. Từ một thương nhân giàu có thành công vậy mà phút chốc lại biến thành một người tràn ngập thù hận.

“Công trình xây dựng đường vành đai ba tiến triển vẫn thuận lợi cả chứ?”

Phương Văn Nam gật gật đầu: “Ừ! Cả tiến độ lẫn chất lượng công trình đều được đảm bảo, không xảy ra sai sót gì!”

Hai người lại trầm lặng không nói gì khiến bầu không khí trở nên nặng nề hơn, thực ra hai người không còn tiếng nói chung nữa chủ yếu cũng vì sự thay đổi của Phương Văn Nam, hiện giờ hắn gần như đã phong bế trái tim mình, không còn muốn dính líu gì với ngoại giới nữa, tâm hắn đã chết một nửa từ khi con trai hắn chết.

******************

Rất nhanh Tô Tiểu Hồng liền bị viện kiểm sát dẫn đi, sự việc xảy ra quá đột ngột, không hề có dấu hiệu báo trước nào, chỉ nghe nói là do liên quan đến vấn đề thuế má. Nhưng trước kia nàng cũng chỉ là người làm thuê cho Phương Văn Nam, nếu như thuế má có vấn đề hẳn phải tìm Phương Văn Nam là ông chủ mới đúng? Mãi đến khi thấy phó chủ nhiệm ủy ban kiểm tra kỷ luật tỉnh – Lưu Diễm Hồng, nàng mới hiểu ra tại sao sự việc lại rơi trên đầu mình.

Vốn dĩ Lưu Diễm Hồng không cần phải tự mình ra mặt nhanh như vậy, nhưng do lãnh đạo tỉnh ủy dặn đi dặn lại phải thận trọng điều tra thật kỹ lưỡng, nhất định phải tra rõ ràng chân tướng sự việc, hơn nữa phải đảm bảo không được để người ngoài biết chuyện này.

Lưu Diễm Hồng sau khi giới thiệu thân phận của mình xong liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Tô Tiểu Hồng! Cô cùng bí thư thị ủy Giang Thành có quan hệ gì?”

Tô Tiểu Hồng nghe xong mà nội tâm chợt lạnh ngắt, điều nàng luôn lo sợ nhất rốt cuộc cũng xảy ra. Nhưng dù sao nàng là người từng trải qua nhiều sóng gió trên thương trường nên cũng không biểu hiện gì thất thố mà chỉ lạnh nhạt trả lời lại: “Hắn là quan, còn ta chỉ là dân đen!”

“Chỉ thế thôi sao?”

Tô Tiểu Hồng nhẹ gật gật đầu.

Lưu Diễm Hồng làm việc luôn thẳng thắn trực tiếp, không dây dưa nhiều, nàng trực tiếp ném cả tập ảnh lên mặt bàn rồi thấp giọng nói: “Cô tự xem đi!”

Vừa thấy nội dung những tấm ảnh trên bàn cả người Tô Tiểu Hồng như bị sét đánh, cứ trân ngốc ngồi chết lặng một chỗ. Dần dần khuôn mặt nàng trở nên trắng bệch, môi cũng run run, nàng không kiềm chế được mình nữa gầm lên một tiếng chụp đống ảnh trên bàn giận dữ xé rách từng đám một.

Lưu Diễm Hồng cũng không ngăn cản mà chỉ ngồi yên lạnh lùng nhìn hành động của Tô Tiểu Hồng. Mãi một lúc lâu sau thấy tâm tình nàng ta ổn định lại mới nhỏ giọng nói: “Chắc cô cũng biết những tấm ảnh này là do ai chụp phải không? Hiện giờ cô sẽ không phủ nhận mối quan hệ với Hồng Vĩ Cơ nữa chứ?”

Hiện giờ trong đầu Tô Tiểu Hồng chỉ có một mảng trống rỗng, nàng không còn hay biết chuyện gì xung quanh mình nữa. Nàng cảm thấy như có một đôi bàn tay vô hình đang không ngừng siết chặt cổ nàng, loại cảm giác này khiến nàng không tài nào hít thở nổi. Chỉ có một khả năng, chỉ có thể là do Phương Văn Nam bán đứng nàng, nhưng nàng cũng không ngờ hắn lại giở thủ đoạn hèn hạ đến vậy, nhẫn tâm đẩy mình xuống vực sân vạn trượng. Vì sao hắn lại làm như vậy? Tô Tiểu Hồng ra sức cắn chặt môi dưới của mình, cố nén không để nước mắt mình chảy xuống.

Lưu Diễm Hồng thở dài một tiếng, dù sao nàng cũng là phụ nữ, nàng cũng thấy đồng tình với cảnh ngộ của Tô Tiểu Hồng. Bất kể vì sao Tô Tiểu Hồng lại quan hệ mập mờ với Hồng Vĩ Cơ, nhưng nếu như sự việc lại bị phơi bày ra giữa thanh thiên bạch nhật như vậy, bao giờ người chịu thiệt thòi nhiều nhất cũng là phụ nữ.

Tô Tiểu Hồng trầm mặc hơn nửa ngày mới nhỏ giọng nói: “Dù rằng đạo đức làm người che trách mối quan hệ của ta với hắn, nhưng như vậy cũng không trái luật pháp, các ngươi không có quyền bắt giữ ta!”

Lưu Diễm Hồng mỉm cười trả lời lại: “Nếu như bọn ta đã điều tra thì phải có cơ sở chắc chắn mới tiền hành bắt giữ. Nói ngay như gần đây cô mới được người khác chuyển cho một khoản tiền lớn, căn cứ những điều mà bọn ta điều tra được thì số tiền này là của Hồng Vĩ Cơ chuyển cho cô, chuyện này có thật hay không?”

Tô Tiểu Hồng không hề tỏ ra sợ hãi liếc mắt nhìn Lưu Diễm Hồng thẳng thắn trả lời lại: “Mọi thủ tục giấy tờ đều hợp pháp, ta vay tiền buôn bán cũng không phải đi cướp ngân hàng, chẳng nhẽ như vậy cũng là trái pháp luật hay sao?”

Lưu Diễm Hồng mỉm cười lạnh lùng nói: “Tôi khuyên cô nên thành thật nhìn nhận chính vấn đề của bản thân mình, cứ giấu giấu diếm diếm cũng không có điểm tốt nào cho cô cả. Nếu cô chịu phối hợp cùng chúng tôi, tôi cam đoan pháp luật sẽ xử nhẹ cho cô!”

Tô Tiểu Hồng đạm nhiên cười lớn: “Trung Quốc là đất nước pháp trị, ta không làm việc gì phạm pháp thì sao ta phải thừa nhận? Ta với hắn chỉ giới hạn trong quan hệ nam nữ, ta không nhận bất kỳ lợi ích nào của hắn cả!”

Lưu Diễm Hồng lại nói: “Nếu không có chứng cứ xác thực thì chúng tôi cũng không tìm cô nói chuyện, hi vọng cô có thể hiểu ra được điều này mà chủ động hợp tác cùng chúng tôi. Nếu cô cứ cố chấp như vậy càng khiến sự việc trở nên xấu đi mà thôi!”

Tô Tiểu Hồng cụp hai hàng mi của mình xuống, nàng dùng cách im lặng để bày tỏ sự phản đối của mình.

Chẳng mấy chốc mà tin Tô Tiểu Hồng bị viện kiểm sát dẫn đi liền truyền đến tai Trương Dương, mà em trai nàng ta Tô Cường cũng đến tận nhà tìm Trương Dương nhờ vả. Hắn cũng từng thông qua những mối quan hệ của mình hỏi thăm tình hình của chị ra sao, nhưng tất cả đều lắc đầu không biết, chuyện này là cơ mật nên cũng chẳng mấy ai biết được chút gì. Trước khi tới đây Tô Cường cũng định đi tìm Phương Văn Nam, nhưng lại nhớ tới gần đây hắn gặp không ít rắc rối, hơn nữa từ lúc con trai hắn chết mối quan hệ giữa hắn với chị có chút thay đổi, không được như trước nữa. Nghĩ tới nghĩ lui Tô Cường chỉ có thể nhờ vả được Trương Dương.

Trương Dương cũng không ngờ Tô Tiểu Hồng lại bị viện kiểm sát bắt đi, việc đầu tiên Trương Dương nghĩ đến phải chăng việc này có liên quan đến sự việc ở Hoàng cung giả nhật? Nhưng cẩn thận ngẫm lại thì quá trình chuyển nhượng Hoàng cung giả nhật đâu có vấn đề gì, tại sao viện kiểm sát lại bắt nàng ta đi? Nghĩ đi nghĩ lại Trương Dương càng nghiêng về khả năng do vấn đề kinh tế, thậm chí Trương Dương còn liên tưởng đến chuyện này có liên quan đến Phương Văn Nam. Nghĩ đến đây Trương Dương liền gọi điện cho Phương Văn Nam để chứng thực suy đoán của mình, nhưng chuông reo suốt mà lại không có người bắt máy.

Trương Dương cũng không giao thiệp với người bên viện kiểm sát, nếu cứ lỗ mãng đi hỏi người ta thì chắc gì người ta đã nể mặt mình? Nghĩ đi nghĩ lại Trương Dương vẫn thấy nên đến gặp mặt nói chuyện với Tả thị trưởng vẫn hơn. Sở dĩ có hai nguyên nhân mà Trương Dương tìm Tả Viên Triệu. Thứ nhất, vì gần đây Tả Viên Triệu vẫn tỏ ra có hảo ý muốn mua chuộc Trương Dương. Thứ hai, bởi vì Tả Viên Triệu là thị trưởng Giang Thành, nói gì thì nói quyền lực hắn vẫn lớn hơn Lý Trường Vũ, tin tức hắn nắm cũng sẽ nhiều hơn người khác, hoặc giả như hắn muốn biết tin gì thì cũng dễ hỏi hơn.

Thực ra Tả Viên Triệu cũng mới được thông báo tin tức này, khác với Trương Dương, người có địa vị cao hơn, có tầm nhìn rộng hơn lại nhìn nhận vấn đề khác người khác. Trương Dương cho rằng Tô Tiểu Hồng bị bắt là do kinh tế có vấn đề, mà Tả Viên Triệu lại liên tưởng ngay chuyện này có liên quan tới mối quan hệ của nàng ta với Hồng Vĩ Cơ mà ra. Trước đó vài ngày có người nặc danh gửi phong thư cùng ảnh chụp tố cáo Hồng Vĩ Cơ có quan hệ mập mờ với Tô Tiểu Hồng, chuyện này khiến Hồng Vĩ Cơ phải sứt đầu mẻ trán một trận. Tuy rằng hắn may mắn an toàn khỏi đợt đợt phong ba lần này nhưng uy tín của hắn lại bị sụt giảm nghiêm trọng. Hồng Vĩ Cơ vẫn cho rằng kẻ đầu sỏ gây ra vụ này là Tả Viên Triệu, hắn nghi ngờ như vậy cũng có lý do riêng, cũng vì do Hồng Vĩ Cơ cố ý làm lớn vụ việc nhà máy dược phẩm ăn chia hối lộ khiến anh trai Tả Viên Triệu là Tả Ủng Quân suýt phải vào tù. Bởi vậy lần này Tả Viên Triệu có trả thù lại thì cũng là điều dễ hiểu.

Trầm tư suy nghĩ một lúc nhưng Tả Viên Triệu cũng không nói phỏng đoán trong đầu của mình ra, mà hắn lại thấp giọng hỏi ngược lại Trương Dương: “Theo lý thuyết bên viện kiểm sát cũng không vô duyên vô cớ bắt người đi, phải chăng do vấn đề kinh tế của nàng ta có vấn đề gì?”

Trương Dương nhíu mày lắc lắc đầu: “Cũng không phải, từ trước tới nay nàng ta kinh doanh vẫn luôn tuân thủ theo đúng luật pháp, hơn nữa trước kia nàng ta chỉ là trợ lý của Phương Văn Nam, chẳng làm gì độc lập pháp lý. Hoàng cung giả nhật thì chỉ mới được chuyển nhượng còn chưa chính thức khai trương mở cửa thì sao lại xảy ra vấn đề gì được?”

Tả Viên Triệu không giấu diếm mà trực tiếp gọi điện cho viện trưởng viện kiểm sát nhân dân ngay trước mặt Trương Dương. Mà câu trả lời của viện trưởng viện kiểm sát càng chứng thực những suy đoán của Tả Viên Triệu, nhưng mới chỉ là mời lên phối hợp điều tra mà thôi, bất quá lại là chỉ thị của do bên ủy ban kiểm tra kỷ luật tỉnh, viện kiểm sát bên này cũng không nắm rõ tình huống cụ thể ra sao. Nghe tin tức này trong lòng Tả Viên Triệu cảm thấy vui sướng vạn phần, nói như vậy chắc chắn lần này Hồng Vĩ Cơ gặp phền toái không nhỏ rồi. Nghĩ thì nghĩ trong lòng vậy thôi chứ Tả Viên Triệu sao để lộ ra ngoài mặt để Trương Dương biết được, hắn mỉm cười nói lại cho Trương Dương biết: “Sự việc hẳn cũng chưa đến nỗi nghiêm trọng lắm, bọn họ vẫn còn đang tiến hành điều tra thôi, nếu không có vấn đề gì thì chẳng mấy chốc là được thả ra ấy mà!”

“Cám ơn Tả thị trưởng!”

Tả Viên Triệu cười cười khoát tay: “Từ bao giờ ngươi học được cái kiểu khách khí như vậy?”

Trương Dương mỉm cười nói: “Cũng từ bữa nọ Tả thị trưởng khách khí nhường tôi là người được dâng hương lễ phật đầu tiên!”

Tả Viên Triệu ha hả cười lớn thẳng thắn nói cho Trương Dương biết: “Kỳ thực ngày đó đẩy cho ngươi làm người đầu tiên dâng hương cũng không có trong kế hoạch, có điều chắc hẳn ngươi cũng biết, lúc đó ở hiện trường có rất nhiều người, lại có cả bên đài truyền hình nữa, cả ta hay Lý phó thị trưởng đều không thích hợp là người dâng hương. Có thể ngoài mặt người khác không nói gì, nhưng sau lưng có người lại cố ý đặt điều bọn ta mê tín dị đoan thì sao? Ngươi nói xem có phải hay không?”

Tuy hắn nói lời thật lòng nhưng Trương Dương cũng thấy có chút khó chịu trong lòng. Ngươi sợ ảnh hưởng đến hình tượng của mình không nhẽ ta lại không sợ hay sao chứ?

Tả Viên Triệu tựa hồ nhìn thấu tâm tư của Trương Dương nên hắn vỗ vỗ vai an ủi Trương Dương một tiếng: “Ngươi tuổi còn trẻ, người khác cũng chẳng đặt điều nói ngươi làm gì, mà cho dù có người làm thế đi chăng nữa, ta cam đoan sẽ giải quyết bất lợi dùm ngươi. Đã được chưa nào?” Những lời này của hắn cũng mang một tầng ám chỉ khác rằng hắn rất sẵn lòng che chở cho Trương Dương nếu cần.

Trên thực tế Trương Dương lại là người chiếm được tiện nghi nhiều nhất từ cái vụ dâng hương lễ phật đó, tự dưng lại được lên truyền hình miễn phí, hơn nữa cả một đám lãnh đạo cao cấp còn không được cái vinh dự đó, vậy mà một tiểu cán bộ cấp phó xử như hắn lại được mọi người nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ không thôi.

Tả Viên Triệu lại tiếp tục ném cho Trương Dương một viên kẹo bọc đường nữa: “Việc bình chọn mười cán bộ trẻ ở thành phố ta đã bắt đầu rồi đó, ta cũng cho người báo tên ngươi lên rồi!”

Nghe được tin tức tốt này Trương Dương không che giấu nổi nội tâm vui sướng, hắn cười tủm tỉm hỏi lại một câu cho chắc: “Bình chọn công bằng chứ?”

Tả Viên Triệu sao không nghe ra ý tứ trong câu nói của thằng nhãi kia cơ chứ? Hắn cười cười chỉ thẳng mặt Trương Dương nói: “Ngươi được khá nhiều người đề cử, mà chỉ cần ngươi là chủ nhiệm ban cải cách, cùng với nhiều việc ngươi làm bên cục du lịch thì cũng nắm chắc đến tám chín phần rồi!”

Công việc của Tả Viên Triệu khá bận rộn nên Trương Dương cũng không dám quấy quả lâu, lúc biết được điều cần biết rồi liền đứng dậy xin phép cáo từ rời đi. Lúc vào thang máy thì trùng hợp lại gặp ngay Giang Nhạc của ban đầu tư và phát triển. Giang Nhạc thấy Trương Dương như thấy người thân liền vui mừng chào hỏi: “Trương chủ nhiệm, ngài đến ban cải cách mà bỏ rơi không thèm đoái hoài gì đến ban đầu tư và phát triển nữa, văn phòng của ngài vẫn để không suốt đó!”

Trương Dương cười cười mời Giang Nhạc đến ban cải cách ngồi chơi. Nếu như không có Giang Nhạc nhắc chắc Trương Dương cũng quên luôn cái chức danh phó ban đầu tư và phát triển rồi. Thực ra Trương Dương vẫn lẳng tránh không tới ban đầu tư và phát triển cũng có nguyên nhân riêng, chẳng là lần trước hắn có đánh nhau với Lương Siêu, là con trai của cấp trên hắn, cũng là trưởng ban đầu tư và phát triển, từ đó về sau quan hệ của hai người thay đổi đột ngột, không phải Trương Dương sợ bà ta trả thù mà căn bản là hắn không thích chấp nhặt cùng nữ nhân, vẫn nên trách đi thì hơn.

Mà cũng vì trước kia có mối quan hệ khá tốt với Trương Dương mà dạo gần đây Giang Nhạc bị Đổng Hồng Ngọc giận cá chém thớt, lúc nào cũng làm mặt lạnh với hắn, rồi có việc gì khó là đẩy hết cho hắn, bắt phải làm.

Chu Hiểu Vân cùng Thôi Kiệt thấy Giang Nhạc đến chơi liền hứng khởi bắt hắn mời cơm trưa, Giang Nhạc cũng vui vẻ gật đầu nhận lời nhưng với điều kiện tiên quyết là Trương chủ nhiệm phải cùng đi hắn mới chịu. Trương Dương cũng không có thời gian rỗi, buổi trưa còn phải chạy qua nhà máy dược phẩm Giang Thành xem tình hình xây dựng sửa chữa lại nhà xưởng đến đâu rồi. Hơn nữa Hồ Như Yến lại gọi điện đến kêu hắn buổi trưa cùng đi ăn cơm, cả công lẫn tư Trương Dương đều không thể không đi nên đành khước từ thịnh tình của Giang Nhạc, còn tỏ ý lần sau mời cơm lại để bồi tội.

Con người thường hay linh tính được những mối nguy cơ sắp tới. Hai ngày hôm nay Hồng Vĩ Cơ cứ thấy thấp thỏm không yên, sau khi nhận được tin Tô Tiểu Hồng bị viện kiểm sát dẫn đi Hồng Vĩ Cơ liền ý thức được chuyện này hẳn liên quan đến mình. Không cần suy nghĩ nhiều, hắn liền gọi điện thẳng cho Phương Văn Nam, xác minh lại cho rõ ràng rằng chuyện này không có quan hệ gì tới mình. Nhưng gọi liên tiếp ba cuộc mà vẫn không thấy ai bắt máy, càng lúc Hồng Vĩ Cơ càng thấy lo lắng, cứ đứng ngồi không yên. Hắn tức giận hung hăng đập mạnh cái ống nghe xuống, đang định ra ngoài hít thở không khí điều hòa lại tâm tình thì thư ký lại gõ cửa vào thông báo có Hứa Gia Dũng muốn gặp.

Hồng Vĩ Cơ cuống quít bảo mau mau mời Hứa Gia Dũng vào.

Hứa Gia Dũng vừa ngồi xuống liền lặng lẽ quan sát sắc mặt Hồng Vĩ Cơ, hắn cũng nhìn ra được vị bí thư thị ủy tâm tình đang không tốt, tuy rằng trên mặt vẫn là nụ cười tươi nhưng sâu trong mắt vẫn không giấu nổi sự lo lắng băn khoăn điều gì đó.

Hồng Vĩ Cơ mỉm cười nhẹ giọng hỏi: “Gia Dũng, tới tìm ta có việc gì không?”

Hứa Gia Dũng cũng mỉm cười đáp lời lại: “Cũng không có việc gì hệ trọng, chỉ là muốn tới nói chuyện với Hồng bí thư thôi!”

“Có chuyện gì sao?” Hồng Vĩ Cơ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

Hứa Gia Dũng liền nói: “Chẳng là tôi nghe nói giám đốc mới của Hoàng cung giả nhật là Tô Tiểu Hồng mới bị bên viện kiểm sát mang đi!”

Hồng Vĩ Cơ mỉm cười nói: “Cậu nắm bắt tin tức cũng nhanh quá a! Nhưng sao? Hay là cậu có chủ ý gì với Hoàng cung giả nhật à?”

Hứa Gia Dũng không tin Hồng Vĩ Cơ không hay biết gì sự thật của vụ việc lần này. Hắn không trả lời ngay mà lấy một hộp thuốc lá tinh xảo trong túi mở ra rồi đưa qua cho Hồng Vĩ Cơ ý mời hắn hút thuốc. Hồng Vĩ Cơ không từ chối, lấy một điếu xong Hứa Gia Dũng liền đứng dậy châm lửa cho hắn, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Theo tôi được biết thì lần này phó chủ nhiệm ủy ban thanh tra kỷ luật tỉnh đích thân dẫn đội đến!”

Hồng Vĩ Cơ nghe mà trong lòng cả kinh do không cẩn thận mà bị sặc thuốc lá rồi ho dữ dội. Sau khi dứt cơn ho xong hắn liền nhận ra vấn đề cốt lõi trong đây, tỉnh ủy phái một đội công tác xuống Giang Thành điều tra mà lại không thông báo gì cho hắn biết, chuyện này quả thực không hợp với lẽ thường chút nào. Hơn nữa mục tiêu của tổ công tác lại là Tô Tiểu Hồng, như vậy chẳng phải mục tiêu chính thức chính là nhắm vào hắn hay sao?

Khóe môi Hứa Gia Dũng nhếch lên nở nụ cười nhàn nhạt, từ phản ứng của Hồng Vĩ Cơ, hắn đã chắc chắn rằng hiện giờ nội tâm vị bí thư thị ủy đang không ngừng hoang mang sợ hãi. Hứa Gia Dũng chậm rãi trở về chỗ của mình ngồi xuống, rồi thản nhiên lấy một điếu thuốc ra tự châm cho mình hút: “Hồng bí thư à, tôi lại nghe được một tin không hay, là có người muốn nhắm vào ngài đó!”

Trống ngực Hồng Vĩ Cơ càng lúc đập càng dồn dập hơn, nhưng hắn vẫn cứ cố giữ vẻ mặt mình tình tĩnh như không, hắn lạnh nhạt cười nói: “Không làm chuyện có lỗi với lương tâm buổi tối cũng không sợ quỷ tới gõ cửa. Những Đảng viên cách mạng như bọn ta không sợ mấy kẻ tiểu nhân chỉ biết núp bóng giở trò vu khống hãm hại người tốt đâu!”

Hứa Gia Dũng mỉm cười lại nói: “Nước miếng người đời cũng đủ dìm chết người. Có lẽ những lời đồn đại kiểu như vậy vô dụng trước tòa án, nhưng nếu như để đối phó với cán bộ nhà nước, với những Đảng viên ưu tú thì lực sát thương cũng không hề nhỏ chút nào a!” Hứa Gia Dũng có chút kinh thường bóc mẽ sự dối trá của Hồng Vĩ Cơ, trong lòng thầm nghĩ. Ngươi cũng chỉ là một tên đạo đức giả không hơn không kém, chuyện đến nước này rồi mà vẫn còn giả vờ ngay thẳng chính trực, thật nực cười.

Nội tâm Hồng Vĩ Cơ đang đấu tranh quyết liệt, hắn cũng nghe ra ngụ ý trong câu nói của Hứa Gia Dũng rằng nếu như bên kỷ ủy không nắm được bằng chứng gì thì họ đã không ra tay. Hắn bắt đầu có loại cảm giác rằng tổ thanh tra kỷ luật lần này khác xa với đám người lần trước tới, lần này họ có sự chuẩn bị trước, ra tay cũng quyết liệt hơn trước.

Hồng Vĩ Cơ tự hỏi mình rằng trên phương diện kinh tế hẳn không có vấn đề gì. Hắn cũng biết bản tính hắn ra sao, tuy không tham tiền tài nhưng hắn lại rất khó cưỡng lại được nữ sắc, chính vì vậy mới dẫn tới việc vỡ lở mối quan hệ mờ ám với Tô Tiểu Hồng. Tuy hắn vẫn biết nàng ta tiếp cận hắn là có mục đích nhưng hắn vẫn nghĩ rằng với cấp bậc của hắn hiện giờ dù nàng ta có chủ ý gì không tốt cũng chẳng bao giờ làm khó được hắn, hơn nữa hắn vẫn luôn cẩn trọng trong mọi hành động của mình, cực ít gây ra những sai phạm không đáng có. Thế nhưng đã là con người thì thể nào cũng có lúc mắc sai lầm, hắn cho rằng nhất định nàng ta nhằm ngay lúc mình mắc sai lầm mà nắm được chứng cứ gì đó gây bất lợi cho mình, nhưng hắn vẫn không hiểu vì sao nàng ta lại bán đứng mình? Chẳng phải trước đó vài ngày chính mình còn cho nàng ta vay một khoản tiền lớn nàng ta thỏa chí làm một phen đại sự nghiệp hay sao? Sao tự dưng nàng ta lại đi đạp đổ cả tương lai tươi sáng của mình?

Đang trầm tư suy nghĩ, bỗng nhiên Hồng Vĩ Cơ nghĩ tới Phương Văn Nam, chẳng lẽ hết thảy đều từ hắn mà ra sao? Trước kia lúc con hắn bị bắt giam, hắn từng cầu xin mình giúp đỡ nhưng mình lại thẳng thừng cự tuyệt hắn khiến con trai hắn phải chết thảm trong trại giam, lẽ nào vì thế hắn liền oán hận mình mà tính kế trả thù? Càng nghĩ Hồng Vĩ Cơ càng thấy sợ hãi, hắn cũng không ngờ hắn làm việc còn sơ suất quá nhiều điểm để rồi lại trở thành nhiều tai họa ngầm như vậy. Mỗi sai phạm, mỗi tai họa ngầm đều là một quả bom hẹn giờ, nếu như một quả nổ thì nó sẽ nổ dây chuyền, nổ hàng loạt, hắn biết thương tổn mà nó gây ra hắn vô pháp hứng chịu nổi. Hồng Vĩ Cơ cố sức rít một hơi thật dài rồi lại thở ra một đám khói trắng xóa. Màn khói trắng cứ lượn lờ che khuất vẻ mặt phức tạp cực kỳ khó coi của hắn, khiến hắn có vẻ mông lung mờ ảo hơn.

Không cần nhìn vẻ mặt của Hồng Vĩ Cơ, Hứa Gia Dũng cũng thừa đoán ra nội tâm hắn đang cực kỳ hỗn loạn, vừa lo vừa sợ, vừa giận dữ lại vừa ân hận.

Trầm mặc suy nghĩ cả nửa ngày sau Hồng Vĩ Cơ mới thấp giọng nói: “Tin này có thể tin được không?” Những lời này của hắn không khác gì thừa nhận những lời của Hứa Gia Dũng là sự thật.

Hứa Gia Dũng gật gật đầu trầm giọng nói: “Hồng bí thư, ngài cũng nên phải làm cái gì đó đi chứ? Cho dù không thể phòng ngừa chu đáo thì cũng đừng để mất bò mới lo làm chuồng, e rằng lúc đó lại quá muộn!”

Hứa Gia Dũng vừa dứt lời, hai mắt Hồng Vĩ Cơ liền lóa sáng một chút, hắn cũng nghe ra điều Hứa Gia Dũng ám chỉ ngầm bên trong.

Hồng Vĩ Cơ ra vẻ có phần mệt mỏi tựa lưng ra phía sau ghế rồi thấp giọng hỏi một câu bâng quơ: “Sức khỏe Kiều lão nhân gia dạo này thế nào?”

“Ngày kia là đại thọ 80 của lão nhân gia, tôi cùng Mộng Viện sẽ lên Bắc Kinh ăn mừng đại thọ của người. Không biết Hồng bí thư có hứng thú đi cùng cho vui hay không?”

Hồng Vĩ Cơ ra sức nắm chặt hay tay vịn chiếc ghế của mình rồi ngồi thẳng dậy, hắn mở to mắt nhìn chằm chằm Hứa Gia Dũng sau đó gật đầu một cái thật mạnh như biểu lộ ý của mình.

******************

Hồ Như Yến kêu Trương Dương đến nhà máy dược phẩm chủ yếu là muốn hắn nhìn một số hàng mẫu của mấy loại tân dược mới, mấy loại này đều được điều chế dựa theo bài thuốc của Trương Dương ghi lại. Trương Dương, Hồ Như Yến cùng với xưởng trưởng Triệu Tân Hồng xuống tận phân xưởng sản xuất tân dược để kiểm tra quy trình sản xuất. Được Trương Dương giới thiệu mà Triệu Tân Hồng mới được đảm nhiệm chức xưởng trưởng phân xưởng sản xuất thuốc của nhà máy dược phẩm Giang Thành, bà biểu hiện cũng khá tốt, lại có năng lực quản lý nên được Hồ Như Yến cực kỳ khen ngợi.

Vừa đi Triệu Tân Hồng vừa giới thiệu cho Trương Dương biết: “Lô hàng mẫu đầu tiên đã gửi lên Bắc Kinh để kiểm định chất lượng, nếu đạt yêu cầu liền có thể sản xuất quy mô lớn để tiêu thụ!”

Trương Dương mỉm cười vui vẻ nói: “Hy vọng nhà máy dược phẩm Giang Thành có thể mau chóng trở lại thời kỳ huy hoàng trước kia!”

Triệu Tân Hồng cũng trần ngập tự tin quả quyết nói: “Nhất định có thể! Việc sản xuất cùng quản lý đã đi vào nề nếp, những thị trường trước kia cũng dần dần được khôi phục lại!”

Trương Dương mỉm cười, đương nhiên hắn tin tưởng mười phần vào bài thuốc của mình, chỉ cần điều chế theo đúng tỉ lệ, thuốc có công hiệu cao thì chẳng mấy chốc sẽ chiếm lĩnh được thị trường ngay. Trương Dương cũng chẳng để ý nhiều đến việc sản xuất thuốc của nhà máy, cái hắn quan tâm là phải nhanh chóng thể hiện rõ lợi ích mang lại, chỉ có lợi nhuận càng nhiều thì Cố Giai Đồng mới càng kiếm được nhiều tiền, mà Cố Giai Đồng kiếm được nhiều tiền cũng chẳng khác gì tiền hắn càng ngày càng nhiều thêm. Mà cái quan trọng nhất đó chính là sau khi được Trương đại quan nhân bỏ công bỏ sức tiến hành cải cách thì nhà máy dược phẩm Giang Thành một lần nữa lột xác trở về thời kỳ huy hoàng rực rỡ nhất, tiếng tăm còn vang xa hơn cả lúc trước. Như vậy trên bảng thành tích của hắn lại được ghi thêm một dòng nữa, và rồi chẳng mấy chốc hắn lại được bước một bước lớn trên con đường làm quan.

Hồ Như Yến nhìn đồng hồ đeo tay thấy đã quá 12h trưa, liền dẫn Trương Dương tới căn tin nhà máy, thực ra trước khi Trương Dương tới nàng đã cho chuẩn bị đồ ăn từ trước rồi.

Từ sau khi nhà xưởng nhà máy được đi vào sản xuất lại, lượng công nhân đi làm ngày một tăng mạnh trở lại, bởi vậy mà đến giờ cơm trưa căn tin của nhà máy lại chật ních chỗ ngồi. Cơm trưa của công nhân được nhà máy cung cấp miễn phí, so với nhiều chỗ khác thì bây giờ đãi ngộ của nhà máy cao hơn trước rất nhiều.

Cơm của căn tin tuy chỉ dân dã nhưng mùi vị lại rất khá. Lúc ăn cơm Trương Dương liền nhớ ra rồi kể lại chuyện thành phố đang tiến hành đề cử bầu chọn mười cán bộ công nhân viên ưu tú toàn thành phố.

Triệu Tân Hồng mỉm cười nói: “Trương chủ nhiệm cứ yên tâm đi, đến lúc đó tôi liền phát động toàn công nhân viên nhà máy dược phẩm Giang Thành bỏ phiếu cho ngươi!”

Triệu Tân Hồng vừa nhắc tới chuyện này Trương Dương liền sực nhớ ra chẳng phải mình là chủ nhiệm ban cải cách hay sao? Quần chúng nhân dân, cùng đám công nhân viên của mấy nhà máy chính là trụ cột của mình, tính ra thì chỉ riêng công nhân của nhà máy dược phẩm Giang Thành, rồi nhà máy rượu bia Giang Thành, cũng phải tới mấy ngàn phiếu bầu rồi chứ không ít. Hơn nữa sau lưng lại còn cục du lịch, cục đầu tư và phát triển, rồi còn cả bên cục quy hoạch và xây dựng đảm bảo gã Tiếu Minh sẽ toàn lực giúp đỡ mình. Nghĩ đi nghĩ lại Trương Dương vẫn thấy chắc mẩm lọt vào top 10 cán bộ trẻ triển vọng nhất Giang Thành.

Hồ Như Yến tươi cười nâng chén rượu mình lên nói: “Vậy thì tôi xin chúc mừng trước Trương chủ nhiệm giành được suất mười cán bộ trẻ xuất sắc nhất Giang Thành!”

“Cái đó thì … Vẫn còn chưa bắt đầu bình chọn mà!” Ngoài miệng thì thằng nhãi này vẫn nói lời khiêm tốn nhưng cái điệu cười tươi híp cả mắt vào lại bán đứng suy nghĩ trong bụng hắn.

“Còn cần gì phải bình với chọn nữa? Ngươi vì Giang Thành mà làm nhiều chuyện như vậy, không tính công lao chỉ tính khổ lao cũng thừa xứng đáng được nhận danh hiệu đó rồi. Mà không, phải là đứng nhất bảng mới xứng đáng với những công lao của tiểu Trương chủ nhiệm của chúng ta mới đúng chứ!”

Triệu Tân Hồng cười cười nói xen thêm vào: “Người đứng thứ nhất toàn thành phố Giang Thành thì lại tiếp tục được bình chọn làm mười thanh niên trẻ xuất sắc nhất toàn tỉnh Bình Hải. Chúng mừng Trương chủ nhiệm song hỷ lâm môn!”

Đệ danh mười thanh niên trẻ của cả tỉnh Bình Hải thì Trương Dương không nghĩ tới, bất quá Giang Thành lại là thành phố lớn thứ hai toàn tỉnh Bình Hải, thì chắc hẳn cũng phải có phần trong top 10 bản xếp hạng kia. Nếu như hắn thực sự được đứng đầu trong số mười cán bộ trẻ xuất sắc toàn Giang Thành, vậy thì có cơ hội rất lớn lại được đứng tiếp trong top 10 của cả tỉnh Bình Hải cũng không chừng. Càng nghĩ thằng nhãi này càng cảm thấy lâng lâng sung sướng đến khó tả.

Lúc cả đám đang ngồi ăn cơm cùng nói chuyện vui vẻ thì chủ nhiệm văn phòng nhà máy Tiểu Lý lại vội vàng chạy tới tìm nói rằng có người của cục an toàn vệ sinh môi trường tới, muốn gặp người phụ trách nhà máy.

Triệu Tân Hồng đứng dậy nhỏ giọng nói: “Các ngươi cứ nói chuyện tiếp đi, ta đi xem thế nào!”

Hiện giờ chỉ còn Trương Dương cùng Hồ Như Yến ngồi đối diện nhau, ánh mắt hai người vừa chạm nhau khiến bầu không khí trở nên có chút mập mờ hơn. Thanh âm của Hồ Như Yến cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Chúc mừng ngươi, càng làm càng mau chóng thăng quan tiến chức, càng ngày càng có nhiều thành tích hơn!”

Trương Dương tủm tỉm cười cười trêu đùa: “Nếu ta được là một trong mười người cán bộ trẻ xuất sắc nhất thành phố thì ngươi sẽ thưởng gì cho ta?”

Hồ Như Yến đánh mắt đưa tình dịu dàng hỏi ngược lại: “Thế ngươi muốn ta thưởng gì cho ngươi nào?”

Trương Dương vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay nhỏ xin trơn mịn của Hồ Như Yến trên bàn, hắn thấp giọng nói: “Thích nhất nhìn ngươi mặc một bộ đồ ngủ trắng tinh bán trong suốt …”

“Biến thái!” Hồ Như Yến nhỏ giọng mắng một câu nhưng trong lòng lại không khỏi nghĩ đến mấy lần cùng hắn triền miên ân ái. Khuôn mặt xinh đẹp không tự chủ được mà đỏ lựng lên, khiến nàng càng trở nên dịu dàng xinh đẹp quến rũ đơn, nếu là ở nhà chắc chắn Trương Dương đã không kiềm chế nổi mà xử tử hình ngay cô nàng ướt át kia tại chỗ. Có điều giờ đang ở căn tin nhà máy, lại là chỗ đông người nên thằng nhãi này mới đành bấm bụng đè nén cơm thèm thịt xuống.

Hồ Như Yến biết tính hắn dám nghĩ dám làm nên nàng cũng không dám trêu trọc hắn nữa để tránh tự rước lấy họa sát thân. Nàng ho khan nhẹ một tiếng để làm dịu bớt bầu không khí mập mờ này, rồi nói lảng sang chuyện khác: “Đã xin đủ giấy phép thủ tục cho xây dựng Nam hồ thủy khố rồi đó, hôm nào rỗi thì tìm mấy đơn vị thiết kế xem lại địa hình để vẽ bản phác thảo đi, nhanh còn bắt đầu xây dựng nữa!”

Trương Dương gật gật đầu nói: “Ngươi cứ tự mình lo liệu cả đi!”

Hồ Như Yến lại nói thêm: “Ta cùng Giai Đồng tỷ đã bàn bạc qua với nhau rồi!”

Trương Dương cười cười ý vị thâm trường nhỏ giọng hỏi: “Nàng ta không có ý kiến gì à?”

Hồ Như Yến làm sao không biết được trong đầu hắn lại đang suy tính chuyện đen tối nào đó, nàng trừng mắt nghiêm mặt dọa hắn một chập: “Đừng suy diễn lung tung nữa, Giai Đồng tỷ bảo phải bắt ngươi thành thành thật thật mới ngoan ra được!”

“Lúc nào ta cũng thành thật mà!”

Hồ Như Yến đang định phản bác lại hắn hai câu thì đột nhiên di động lại kêu, là Triệu Tân Hồng gọi, nói rằng không đối phó nổi đám người của cục vệ sinh môi trường nên gọi nàng tới cứu viện. Hồ Như Yến đồng ý rồi nói sẽ tới đó ngay, cúp điện thoại xong nàng quay sang thấp giọng nói với Trương Dương: “Xem ra ta phải đi xem tình hình thế nào mới được!”

“Để ta đi cùng ngươi!”

Người tới lần này là Ngô Hồng Quý trưởng ban phòng chống ô nhiễm môi trường của cục vệ sinh môi trường thành phố Giang Thành. Hắn dẫn đội tới nhà máy dược phẩm là để thông báo cùng ghi hóa đơn phạt.

Hồ Như Yến tươi cười chào hỏi: “Ngô trưởng phòng đến đó à!”

Ngô Hồng Quý tủm tỉm cười đứng dậy vui vẻ ra chiều muốn bắt tay chào lại Hồ Như Yến. Tuy rằng tận đáy lòng nàng không muốn bắt tay thằng nhãi này nhưng theo phép lịch sự nàng buộc phải chìa tay phải ra bắt tay với hắn. Ngô Hồng Quý lại nhân lúc đó giở trò nhéo nhéo nhẹ bàn tay trắng nõn mịn màng của Hồ Như Yến. Chỉ là cái hành động bẩn thỉu kia làm sao qua mắt được Trương đại quan nhân.

Nhìn thằng nhãi kia dám ngang nhiên quấy rối nữ nhân của mình, giờ đây nội tâm Trương Dương tràn ngập nửa giận, bất quá hắn lại chưa muốn phát tác ngay lúc này. Ở cái đất Giang Thành này danh tiếng Trương đại quan nhân hắn không phải là nhỏ, nhưng điều đó cũng không đồng nghĩa với việc bất kỳ người nào ở Giang Thành cũng đều biết đến hắn. Hơn nữa tại lúc nãy phải xuống kiểm tra phân xưởng sản xuất nên Trương Dương vẫn đang mặc đồ lao động, hiển nhiên mấy tên nhân viên công tác cục vệ sinh môi trường kia cũng chẳng thèm để vào mặt một gã công nhân cỏn con đi theo sau hầu Hồ Như Yến.

Hồ Như Yến đi tới ngồi xuống ghế bàn làm việc của mình rồi chậm rãi hỏi: “Ngô trưởng phòng, không biết nhà máy dược phẩm chúng tôi có điểm nào không phù hợp tiêu chuẩn vệ sinh môi trường vậy?”

Ngô Hồng Quý mỉm cười nói: “Có người phản ánh nhà máy của mấy người xả nước thải bất hợp pháp, gây nguy hại đến hệ sinh thái cũng như người dân xung quanh vùng này. Bởi vậy bọn ta xuống đây kiểm tra thăm dò thực địa, sau khi lấy mẫu thử nghiệm kết luận nồng độ nước thải của nhà máy mấy người vượt quá chỉ tiêu cho phép, vi phạm những quy định nhà nước có liên quan, cho nên hôm nay bọn ta tới là để tiến hành xử phạp hành chính nhà máy các ngươi.”

Hai hàng mày liễu của Hồ Như Yến hơi nhíu lại với nhau, nàng kéo ngăn lấy ra một tập bản báo cáo để lên mặt bàn lạnh lùng nói: “Ngô trưởng phòng, trước khi chúng tôi tiếp tục quy trình sản xuất tân dược tiếp chúng tôi vẫn rất quan tâm đến vấn đề ô nhiễm môi trường nên đã đặc biệt cho lắp đặt một một dây truyền xử lý nước thải tiên tiến, chỉ có nước thải đã được xử lý kỹ lưỡng thì chúng tôi mới cho chảy ra môi trường bên ngoài. Ngoài ra chúng tôi còn mời các chuyên gia của các ngành liên quan đến môi trường, có cả cục vệ sinh môi trường của ngài cùng tiến hành kiểm tra đo lường lấy mẫu xét nghiệp sau khi sản xuất, kết quả đều hoàn toàn phù hợp với quy định của nhà nước. Tất cả tài liệu đều ở đây, ngài có thể kiểm tra lại.”

Ngô Hồng Quý cười nhạt một tiếng thấp giọng trả lời lại: “Giám đốc Hồ, cô nói như vậy cũng không đúng, chúng tôi là cán bộ nhà nước, làm việc gì cũng công bằng nghiêm minh, hết thảy đều phải lấy tiêu chuẩn nhà nước quy định để làm định mức!”

Hai hàng mày liễu của Hồ Như Yến lại càng nhíu chặt vào nhau hơn, nàng lạnh lùng hỏi ngược lại: “Nói như vậy các kết quả kiểm tra đo lường của các ngươi đều là phế thải sao?”

Phải nói rằng Hồ Như Yến cực kỳ tin tưởng vào kết quả kiểm tra lần trước, bởi lẽ trước khi tiến hành sản xuất Cố Giai Đồng không chỉ một hai lần đặc biệt nhấn mạnh phải chú trọng đến vấn đề nước thải. Tuy rằng là thương nhân, luôn truy cầu lợi ích lớn nhất nhưng Cố Giai Đồng là một thương nhân có tâm, có trách nhiệm, lại luôn lo lắng đến vấn đề ô nhiễm môi trường, chính vì vạy nàng không tiếc tiền đặt mua hẳn một dây truyền xử lý chất thải tiên tiến bên nước ngoài, mục đích chính là không để xảy ra tình trạng ô nhiễm môi trường xunh quanh nhà máy dược phẩm.

Trước lời khiêu khích của Hồ Như Yến, Ngô Hồng Quý vẫn tỏ ra bình tĩnh, chỉ nhàn nhạt trả lời lại: “Ta chỉ tin vào những gì mắt ta thấy!” Những lời này của hắn cũng quá mức kiêu ngạo, ý nói ta chẳng cần biết ngươi đưa ra cái gì, ta chỉ biết ta nói đúng là đúng, nói sai là sai, ta không quan tâm.

Hồ Như Yến hơi xuống nước nhỏ giọng hỏi: “Không biế Ngô trưởng phòng có thể kiểm tra lại một lần nữa hay không?”

Ngô Hồng Quý làm như không nghe thấy lời Hồ Như Yến mà quay sang đánh mắt với gã trợ lý đứng bên cạnh, ý bảo hắn đem hóa đơn phạt để lên bàn làm việc của nàng ta.

Hồ Như Yến cũng chẳng thèm liếc nhìn lấy tờ hóa đơn một cái mà chỉ mỉm cười hỏi: “Chuyện này còn có thể thương lượng được không, Ngô trưởng phòng?”

Nhìn vẻ đẹp động lòng người của Hồ Như Yến mà Ngô Hồng Quý không khỏi nuốt khan một ngụm nước bọt. Hắn quay sang nhìn nhìn mấy gã phụ ta đi cùng mình, mấy gã kia liền biết lý lặng lẽ lủi ra ngoài.

Triệu Tân Hồng cũng xin cáo từ rời đi, chỉ còn mình Trương Dương vẫn hiên ngang đứng đó nhìn chằm chằm thằng nhãi Ngô Hồng Quý kia. Hồ Như Yến thấy Trương Dương vẫn không chịu ra ngoài liền đánh mắt với hắn một cái, ý bảo hắn cứ ra ngoài trước đi.

Thực lòng Trương đại quan nhân chán ghét thằng nhãi con kia đến cực điểm rồi, nhưng đến giờ Trương Dương vẫn cứ cố đè nén lửa giận trong lòng xuống, hắn muốn chờ xem thằng nhãi con kia giở ra được mấy trò mèo.