Chương 1555: Sự Xuất Hữu Nhân (2)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tiết lão nói: Ngẫu nhiên nghe nói thôi, nếu không phải các anh đều ở Tân Hải, tôi cũng không chú ý tới chuyện này. ông ta nhìn thoáng qua Hạng Thành: Khu Bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở Bắc Cảng là chuyện tốt, đối với sự phát triển trong tương lai của Bắc Cảng sẽ có tác dụng thúc đẩy cực lớn.

Hạng Thành nói: Trong chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu, tiểu Trương xuất lực không nhỏ.

Trương đại quan nhân nghe ra ẩn ý trong lời nói của y, vội vàng bảo: Cái đó cũng nhờ bí thư Hạng ủng hộ công tác của tôi, không có sự tín nhiệm của bí thư Hạng, tôi căn bản không làm được chuyện này.

Hai người ở trước mặt Tiết lão đều đùa bỡn công phu ngoài mặt.

Tiết lão mỉm cười nói: Công tác cùng một chỗ, đồng sự cũng tốt, thượng hạ cấp cũng tốt, quan trọng nhất chính là tín nhiệm lẫn nhau, chỉ có tín nhiệm mới có thể khiến đội ngũ cán bộ của chúng ta đoàn kết chặt chẽ với nhau, mới có lực ngưng tụ, các anh làm được như vậy là rất tốt.

Bữa cơm đầu tiên của Tiết lão ở Bắc Cảng cũng không ăn bên ngoài, Tiêu Mân Hồng an bài bếp trưởng của Long Ngâm các tới, chuẩn bị một bàn thịnh yến toàn hải sản cho các khách quý.

Ẩm thực của Tiết lão lấy nhẹ làm chủ, từ sau khi Trương Dương trị liệu cho ông ta, Tiết lão cũng cẩn tuân lời dặn của bác sĩ, không chạm tới rượu, bởi vì Tiết lão không uống rượu, những người khác tất nhiên cũng không tiện uống rượu.

Tiết lão nói: Các anh uống của các anh, tôi gần đây chỉ sổ chuyển hoá a xít amin hơi cao, bác sĩ không cho tôi uống rượu.

Hạng Thành nói: Tôi gần đây lại tái phát bệnh đau dạ dày, cũng không thể uống.

Trương Dương nói: Vậy ăn cơm đi, tôi cũng không muốn uống.

Tiết Vĩ Đồng không phân trần, cầm bình rượu rót cho hắn một cốc: Em biết rõ anh mà, anh là không có rượu thì không vui!

Tiết lão cười nói: Uống đi, tôi tuy rằng không thể uống, nhưng nhìn cậu uống cũng cao hứng.

Tiết Vĩ Đồng nói: Em uống với anh, em một chén nhỏ thì anh một cốc lớn. Cô ta nhớ ra gì đó, gọi: Chị Mân Hồng, chi tới đây cùng uống rượu đi!

Tiêu Mân Hồng vẫn đang ở trong bếp an bài nhân viên chuyển bị thức ăn, nghe thấy Tiết Vĩ Đồng gọi, cô ta cười cười đáp lại: Mọi người ăn trước đi, tôi nướng một con Wrasse cho mọi người thử.”

Tiết Vĩ Đồng nói: Có đầu bếp rồi, chị việc gì phải làm, mau tới uống rượu đi. Từ cách đối thoại của cô ta với Tiêu Mân Hồng có thể nhìn ra quan hệ của họ rất thân.

Tiêu Mân Hồng đành phải đi tới, Tiết Vĩ Đồng kéo cô ta ngồi bên cạnh mình, cũng rót cho Tiêu Mân Hồng một chén nhỏ, cười cười nói với Trương Dương: Giờ anh không phải cô đơn rồi nhé, hai người bọn em tiếp anh.

Trương Dương nói: Có hai vị đại mỹ nữ tiếp rượu, thật sự là vinh hạnh, vậy tôi miễn cưỡng uống hai chén.

Nói là uống chén, nhưng khi thật sự uống rồi thì hai chén không thể giải quyết được vấn đề, Tiết lão và Hạng Thành ăn xong cơm trước, bọn họ không uống rượu, tất nhiên không ở lại bàn rượu quá lâu.

Tiết lão đề nghị đi dạo trong vườn, Hạng Thành chính có ý này, cùng Tiết lão đi dạo ở đình viện bên ngoài.

Màn đêm đã buông xuống, hai người tới lương đình ở hậu viện, lương đình nằm trên một hòn giả sơn do kỳ thạch chất thành, đứng ở đây có thể nhìn thấy cảnh biển ở xa xa, bóng đêm đã mơ hồ giới hạn biển xanh, gió biển đưa tới từng tiếng sóng. Tiết lão ngồi xuống trong lương đình, nói khẽ: Trận mưa to ở Bắc Cảng có ảnh hưởng lớn không?

Hạng Thành thực sự cầu thị nói: Quần chúng chịu thiên tai 89 vạn, tổn thất kinh tế trực tiếp150 triệu. Trận mưa to này là lần lớn nhất kể từ lúc lập nước đến nay, tạo thành tổn thất kinh tế nghiêm trọng cho Bắc Cảng, đại hạnh trong bất hạnh là không có thương vong về người.

Tiết lão gật đầu nói: Đồ mất rồi thì có thể sản xuất lại, nhưng sinh mạng thì không thể lấy lại được. Khi nói những lời này, Tiết lão không khỏi nghĩ đến mình, ông ta vốn cho rằng sinh mệnh của mình sắp đi đến hồi kết rồi, là sự xuất hiện của Trương Dương khiến ông ta một lần nữa dấy lên hy vọng đối với sinh mệnh, nhưng Tiết lão cũng hiểu rõ, con người khó tránh khỏi phải chết, cho dù Trương Dương có thể kéo dài sinh mệnh của mình thì thủy chung không thể thay đổi được cõi về của mình, thời gian ông ta còn sống trên đời không nhiều lắm, khi một người sắp đi hết lịch trình nhân sinh của mình thì mới chính thức minh bạch sự đáng quý của sinh mệnh.

Hạng Thành áy náy nói: Là công tác của tôi không làm tốt, sự quản lý của tôi ở Bắc Cảng mấy năm nay còn nhiều chỗ thiếu xót.

Tiết lão thở dài, tiếng thở dài của ông ta lọt vào tai Hạng Thành, Hạng Thành cảm thấy có một loại sợ hãi nói không nên lời, Tiết lão thở dài chẳng lẽ có nghĩa là thất vọng đối với mình.

Tiết lão nói: Nhiệm kỳ của anh còn bao lâu nữa?

Hạng Thành nói: Một năm hai tháng. Y cười nói: Tôi thường xuyên suy nghĩ, chờ sau khi tôi về hưu, tôi sẽ chuyển về nhà của ở ngoại ô kinh thành, không có chuyện gì thì nói chuyện phiếm với ngài.

Tiết lão nói: Đổi một loại phương thức khác để sống, chưa chắc đã không phải là chuyện tốt.

Hạng Thành vừa rồi nói những lời đó là muốn thử Tiết lão, nếu Tiết lão tiếp tục cho y trợ lực, có lẽ sinh nhai chính đàn của y có thể kéo dài thêm vài năm, nhưng từ những lời này của Tiết lão cho thấy lão gia tử hiển nhiên sẽ không lên tiếng cho mình nữa, trong lòng Hạng Thành tràn ngập thất vọng, nhưng y cũng không thể để lộ loại thất vọng này ra ngoài được, Hạng Thành là người biết cảm ân, lão gia tử đã cho y quá nhiều rồi, nếu không có sự ủng hộ của Tiết lão, y không thể leo lên vị trí hiện tại. Con người ta phải biết hài lòng, mình có thể có thành tựu hiện giờ thì còn có gì mà không hài lòng nữa?

Tiết lão nói: Tiểu Phi và tiểu Vân thế nào rồi? Hai người này là con cái của Hạng Thành.

Hạng Thành cười nói: Tiểu Phi đã tốt nghiệp rồi, đã tìm được công việc ở Mỹ, tiểu Vân thì vẫn học ở Canada, hai đứa nhóc này chỉ sợ là không muốn về nước. Con trai và con gái của y đều nhờ Tiết Thế Luân giúp đỡ mà được ra ngoài du học, quan hệ của Hạng Thành và Tiết gia thủy chung rất tốt.

Tiết lão nói: Kể ra tôi đã lâu rồi chưa gặp chúng, Hạng Thành, hay là khuyên chúng về đi, ra ngoài học tập tri thức tiên tiến của nước ngoài là chuyện tốt, nhưng sau khi học thành rồi thì không thể quên tổ quốc của mình, phải về để dùng tri thức mà mình học được đền đáp quốc gia.

Hạng Thành nói: Tôi cũng đã khuyên chúng rồi, nhưng hiện tại tư tưởng của bọn nhỏ không giống chúng ta, chúng cho rằng cơ hội phát triển ở nước ngoài nhiều hơn.

Tiết lão thở dài, không khỏi nghĩ tới con trai mình, ông ta nói khẽ: Năm đó Thế Luân ra đi tôi cũng thực sự không hiểu.

Hạng Thành nói: Thế Luân thật đáng tiếc, nếu hắn lựa chọn sĩ đồ, thành tựu hiện tại lại không thể hạn lượng.

Tiết lão vươn tay ra vỗ vỗ vai Hạng Thành: Hạng Thành, ai có chí nấy, rất nhiều chuyện chúng ta không thể miễn cưỡng được.

Hạng Thành gật đầu, y quay đầu ại nhìn tòa biệt thự, nói khẽ: Quốc Thành cũng một đoạn thời gian rồi chưa về.

Tiết lão nói: Nghe nói hắn mở nhà hàng tới tận nước Mỹ, hiện tại làm ăn tốt lắm.

Tửu lượng của Tiêu Mân Hồng rất tốt, ít nhất bản sự uống rượu của cô ta so với bản sự uống nước thì lớn hơn, sau bữa cơm, Tiết Vĩ Đồng đi tắm rửa, Tiêu Mân Hồng mời Trương Dương tới thư phòng, mở một chai rượu vang hạng nhất.

Tiêu Mân Hồng nói: Tôi cuối cùng cũng tìm được một cơ hội để một mình biểu đạt lòng biết ơn với bí thư Trương rồi.

Trương Dương cười nói: Chuyện đã qua rồi, chúng ta không cần phải nhắc lại.

Tiêu Mân Hồng nói: Tôi ngày đó lái xe trên đường thì phát hiện nước đã ngập quá sâu, vốn không muốn tiến vào, nhưng không ngờ dòng xe phía sau thúc ép, đâm xe tôi vào, đại khái là kiếp số đã được định trước.

Trương Dương nhíu mày, hôm ấy dưới tình trạng mưa to, tốc độ xe không nhanh, không ngờ còn xảy ra chuyện tông vào đuôi xe? Chuyện này có chút kỳ quái. Hắn cười nói: Tiêu tiểu thư chắc không phải đã đắc tội với ai chứ?

Tiêu Mân Hồng lắc đầu, cô ta nhấp một ngụm rượu, nói: Tôi ở thương trường nhiều năm như vậy rồi, cảm thấy tự hào nhất chính là không đắc tội với người khác, tôi tin không ai sẽ có âm mưu hại tôi.

Trương Dương nói: Ở trên thương trường anh lừa tôi lọc làm được như vậy là rất khó.

Tiêu Mân Hồng nói: Thế giới này có hai địa phương hung hiểm nhất, một là thương trường còn lại chính là quan trường, hai địa phương này cũng là nơi dễ dàng đắc tội với người ta nhất, bí thư Trương trong quan trường có từng đắc tội với người nào không?

Trương đại quan nhân giả vờ trầm tư, suy nghĩ trong chốc lát rồi bản thân cũng không nhịn được liền bật cười: Đắc tội với quá nhiều người, cho nên nghĩ không ra. Nụ cười của hắn tràn ngập sức cuốn hút.

Tiêu Mân Hồng cũng bật cười: Người trong quan trường đa số đều là thâm trầm nội liễm, người thoái mái như bí thư Trương không nhiều lắm.

Trương Dương nói: Tôi là kẻ vô tâm vô phế, chuyện phiền lòng đến mấy cũng không để ở trong lòng.

Tiêu Mân Hồng nói: Bệnh hay quên của Bí thư Trương rất hay, ngay cả chuyện cứu tính mạng người ta quay đi quay lại một cái cũng có thể quên sạch ngay được.

Trương Dương nói: Theo như lời cô nói, đây là sự chú định của số mạng, chuyện này là ông trời đã định sẵn, không liên quan gì tới tôi, cho dù là tôi không cứ cô thì cũng nhất định sẽ có người khác cứu cô, trời cao đã chú định rằng mạng cô không tuyệt được.

Tiêu Mân Hồng cười nói: Anh nếu muốn nhắc tới thì sau này tôi sẽ không nói nữa, sau khi chuyện ngày đó qua đi, toi thủy chung có chút sợ hãi.