Chương 1518: Thủ Hạ (3)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ánh mắt của Trương đại quan nhân nhìn mọi người chung quanh, cuối cùng dừng lại trên mặt Lưu Kiến Thiết: Không có tí nào cả? Biết hiện tượng xuất ngoại bằng tiền công không chỉ tồn tại ở Tân Hải, ở toàn quốc cũng là một hiện tượng khá phổ biến, làm nông nghiệp thì đi học tập kỹ thuật sản xuất nông nghiệp tiên tiến của nước ngoài, làm công nghiệp thì đi học tập sản xuất công nghiệp hiện đại hoá của nước ngoài, chỉ cần là muốn xuất ngoại thì luôn có thể tìm ra lý do, nhưng một người làm công tác đảng vụ không ngờ cũng muốn tới quốc gia tư bản chủ nghĩa học tập chủ nghĩa Mác Lênin, cái này không phải là nực cười ư?

Mặt Lưu Kiến Thiết đỏ như gấc, chỉ hận không thể tìm một cái lỗ nẻ nào mà chui vào, thằng cha này được lý mà không buông tha người ta, hôm nay mình xem như đã lọt vào trong tay hắn rồi, tim Lưu Kiến Thiết lạnh toát, đầu tiên là cảm thấy chán nản, lần này kế hoạch xuất ngoại phải thủ tiêu rồi, lát nữa sai người đi trả vé, mau mà mình vẫn chưa đi, nếu lần này xuất ngoại thành sự thực, sợ rằng triệt để bị Trương Dương nắm thóp, không khéo vì chuyện này mà xuống ngựa cũng nên.

Hứa Song Kì lúc ban đầu còn nói được vài câu, giờ thì hoàn toàn trầm mặc rồi, y biết những lời mà Trương Dương nói đều là sự thật, người ta quả thực đứng ở điểm cao đạo đức.

Trương đại quan nhân lại liệt kê xe công và phí chiêu đãi, hắn tổng kết: Tôi không dám nói tất cả chi tiêu công đều tồn tại hủ bại, dù sao có một số vẫn là tất yếu, nhưng tôi dám nói rằng trong đó nhất định có tồn tại hủ bại, hơn nữa còn là một bộ phận tương đối lớn, gia nghiệp có lớn đến thế nào cũng chẳng chịu nổi kiểu tiêu xài như vậy, lúc trước đã xảy ra rồi, tôi tạm thời không có quyền lên tiếng, nhưng từ hiện tại, tôi muốn thay đổi, tiền của mình thì biết tiết kiệm, vậy tiền của công thì sao, đó là của quốc gia, của người dân, chúng ta không thể tiêu cho mình được, phải tiêu cho dân thì mới cảm thấy lòng thanh thản, mới đúng với lương tâm của mình. Trong các anh có thể sẽ có người nói tôi chuyện bé xé ra to, thành thị khác cũng như vậy cơ mà? Tôi ở đây nói rõ với các anh, cũng trịnh trọng nói với mỗi một cán bộ Tân Hải, tiền nên chi thì chúng ta sẽ chi, hơn nữa tuyệt đối không keo kiệt, nhưng tiền không nên tiêu thì một xu cũng không được tiêu, tiền mà tiêu cho người dân thì tôi chẳng đau lòng chúnt nào, nhưng con mẹ nó ai dám lấy danh nghĩa vì việc công mà tiêu tiền cho mình thì tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!

Hiện trường lặng ngắt như tờ, mặc dù có người oán thầm, thằng cha này sao có thể ở trong hội nghị trọng yếu như vậy mà chửi bậy, nhưng đa số người không thể không thừa nhận, người ta nói chuyện có lý.

Trương Dương nói: Nếu xuất ngoại không cần thiết có thể giảm bớt đi một chút, nếu xe công của chúng ta có thể mua ít đi vài chiếc, nếu lộ trình vô ý nghĩa của chúng ta có thể chạy ít đi một chút, nếu phí chiêu đãi công vụ ít đi một chút, tài chính của Tân Hải chúng ta sẽ không căng thẳng như vậy, chính vụ của chúng ta cũng sẽ không bị nhiều người dân lên án như vậy.

Hứa Song Kì lại tìm được cơ hội để lên tiếng: Bí thư Trương, nhưng muốn bắt ngựa chạy mà không cho ngựa ăn cỏ thì khó lắm, làm việc công cũng cần kinh phí, kinh phí làm công của huyện ta so với các hạt huyện khác của Bắc Cảng thì đã là ít nhất rồi.

Trương Dương nói: Đừng cứ mãi lôi người ta ra so sánh, chúng ta tự so sánh mình đi, Tân Hải muốn giàu lên thì phải từ chúng ta làm, khai nguyên và tiết kiếm, tiết kiệm là phải làm từ chúng ta, lúc trước vì sao xuất hiện nhiều lãng phí như vậy, đó là vì thiếu một cơ giám sát hữu hiệu.

Hứa Song Kì nói: Chúng ta ở phương diện này trước giờ đều có giám sát, đồng chí của cục thẩm kế vẫn làm ra không ít công tác mà.

Trương Dương nói: Giám sát? Người nhà giám sát người nhà, hạ cấp giám sát thượng cấp? Anh thấy có thể làm hiệu quả ư?

Hứa Song Kì bị hắn hỏi cho á khẩu không trả lời được.

Trương Dương nói: Phương pháp giám sát tốt nhất chính là công khai tiền mà các bộ môn chính phủ tiêu, tiêu bao nhiêu, tiêu vào đâu, phải tiến hành công khai với người dân, để người dân giám sát. Chúng ta không phải thường nói, mắt quần chúng sáng như tuyết ư? Sao tới những lúc như thế này lại không để quần chúng tham chính?

Bộ trưởng Tuyên truyền Vương Quân Cường nói: Bí thư Trương, ngài nói, nhưng quần chúng quá nhiều, không phải mỗi người dân đều có thể lý giải phương châm chính sách của chúng ta, dưới tình thế trước mắt, công khai có thể không mang tới tác dụng tốt, ngược lại sẽ sinh ảnh hưởng xấu.

Trương Dương mỉm cười nói: Sợ sinh ra ảnh hưởng xấu thì anh lau đít mình cho sạch đi!

Vương Quân Cường mặt đỏ bừng không nói gì được nữa.

Cuộc họp thường ủy lần này thành hội phê bình, Trương Dương nói: Về chi phí chung, sắp tới tôi sẽ cho người lập ra một tiêu chuẩn cụ thể, đến lúc đó sẽ đưa ra để mọi người thảo luận.

Không ai lên tiếng, chỉ cần mở miệng chính là tự tìm mất mặt, đám bánh quẩy chính trị này ai cũng có thể thấy rõ tình thế.

Trương Dương nói: Chuyện khu khai phá Tân Hải cần phải làm nhanh, bộ nông nghiệp đã đem chuyện khu khai phá Tân Hải chiếm dụng đất ruộng thành điển hình phản diện, chúng ta cần phải hoàn thành trả đất cho dân nhanh một chút, sửa chữa sai lầm đã hình thành. Hắn nhìn thoáng qua Hứa Song Kì: Huyện trưởng Hứa, tôi thấy chuyện này anh phải tự mình nắm đấy.

Hứa Song Kì bị bài phát ngôn của Trương Dương hôm nay khiến cho tâm tình không tốt, y chán nản nói: Bí thư Trương nói thế nào thì làm thế nấy đi. Những lời này tỏ ý bất mãn với Trương Dương, cũng bất lực với hiện thực. Quan to hơn một cấp thì đè chến người, con mẹ nó là ai nói vậy? Rất sâu sắc!

Sau khi cuộc họp thường ủy chấm dứt, phó bí thư huyện ủy Lưu Kiến Thiết ngay lập tức tới văn phòng của Trương Dương, đầu tiên thành khẩn thừa nhận sai lầm của mình với Trương Dương.

Trương đại quan nhân lạnh lùng cười nói: Lão Lưu à, sao tự dưng anh lại đến thừa nhận sai lầm? Hôm nay hôm nay ở trên cuộc họp thường ủy phát ngôn tuy rằng hơi kịch liệt một chút, nhưng tôi là nhằm vào hiện tượng này chứ không phải nhằm vào cá nhân anh, anh trăm ngàn lần đừng để trong lòng.

Lưu Kiến Thiết trong lòng chửi cả mười tám đời tổ tông của Trương Dương, nhưng trên mặt thì vẫn làm bộ khiêm cung: Bí thư Trương, ngài nói đúng, tôi suy nghĩ một chút, thấy với tình trạng của Tân Hải trước mắt, thời cơ khảo sát xuất ngoại vẫn chưa chín muồi, cho nên tôi định hủy bỏ hoạt động xuất ngoại khảo sát lần này.

Trương Dương nói: Không phải khảo sát lần này từ năm ngoái đã được phê duyệt rồi ư?

Lưu Kiến Thiết đáp: Nhưng chuyện đang không ngừng phát triển và biến hóa, năm ngoái cảm thấy còn cần thiết, nhưng hiện tại xem ra xuất ngoại khảo sát đã không còn bức thiết nữa rồi, xuất ngoại chưa chắc đã có thể đạt được hiệu quả mong muốn, nếu không thể mang đến hiệu quả và lợi ích lớn cho Tân Hải tì cũng không cần thiết phải xuất ngoại, cho nên tôi quyết định hủy bỏ.

Trương Dương nói: Lão Lưu à, anh đúng là người làm công tác đảng đoàn, giác ngộ đúng là cao những đồng chí khác, so với những đồng chí không có điều kiện cũng phải sáng tạo ra điều kiện để xuất ngoại khảo sát, anh có cơ hội xuất ngoại khảo sát lại muốn chủ động từ bỏ, tinh thần này rất đáng khen ngợi.

Lưu Kiến Thiết làm sao có thể không nghe ra ý trào phúng trong lời nói của thằng cha này, hắn cố nặn ra một nụ cười: Không cần biểu dương gì đâu, chúng ta là công bộc của nhân dân, điều đầu tiên phải nghĩ tới là lợi ích của người dân, điểm xuất phát của tất cả chúng ta là lo nghĩ cho người dân.

Trương đại quan nhân cầm chén trà lên, hắn là đang hạ lệnh đuổi khách, lần này coi như Lưu Kiến Thiết anh thức thời, anh nếu dám tìm kế xuất ngoại khảo sát nữa, đối tượng đầu tiên mà ông đây khai đao sẽ là anh, còn con mẹ nó ở trước mặt tôi giả mù sa mưa nữa à, có cần thiết không? Đừng làm mất thời gian của tôi.

Lưu Kiến Thiết cũng có chút tầm mắt, vội vàng cáo từ Trương Dương.

Lưu Kiến Thiết rời khỏi văn phòng Trương Dương, bước vào trong ánh nắng giữa trưa, nhưng trong lòng như phủ mây đen, thằng cha này rốt cuộc muốn làm gì? Mới đến Tân Hải, hắn nhìn thì như là chẳng quan tâm tới gì cả, nhưng trên thực tế hắn căn bản chính là là đang tìm hiểu tình huống, sau khi quen thuộc với tình huống của Tân Hải, thằng cha này liền từ từ lộ ra nanh vuốt, hiện tại đã hoàn toàn lộ ra vẻ hung ác rồi, bước tiếp theo có phải sẽ đại khai sát giới hay không? Lưu Kiến Thiết không khỏi cảm thấy có chút kinh hãi, nếu Trương Dương thực sự muốn tính cả nợ cũ nợ mới, Tân Hải không biết sẽ có bao nhiêu người xui xéo, hắn bắt đầu nhớ khi Tảm Thế Kiệt còn tại nhiệm, Tân Hải khi đó hài hòa cỡ nào, mọi người bình an vô sự cỡ nào. Quan trường Tân Hải hoà hợp êm thấm biết bao, nhưng từ sau khi thằng cha này đến, toàn bộ Tân Hải liền trở nên thần hồn nát thần tính, ai nấy đều cảm thấy bất an, Lưu Kiến Thiết cảm thấy cần phải có hành động, nếu không tình trạng của Tân Hải sẽ liên tục ác liệt thêm.