Chương 1947: Chấp Nhất (1)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trương đại quan nhân ở bên ngoài nghe được cũng rất kinh hãi, lần này may mắn là tên cướp này muốn bắt sống Nguyên Hòa Hạnh Tử, bằng không thì rất nguy hiểm.

Hắc y nhân nói: Tên kỹ sư đã chạy rồi, tôi đã co người tìm hắn ở những địa điểm có thể.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Chuyện tôi đến Bạch đảo không hề có nhiều người biết.

Hắc y nhân nói: Phu nhân, trừ tên kỹ sư ra, người bên phía chúng ta chắc không có chỗ nào đáng nghi ngờ.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Còn có cả Trương Dương và Tiêu Mân Hồng.

Nghe thấy cô ta nhắc tới tên mình, Trương đại quan nhân càng thêm lưu ý.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Chuyện này không liên can tới Trương Dương, hắn chỉ bất hạnh bị liên lụy, Tiêu Mân Hồng… Cô ta tạm dừng một chút rồi nói: Giúp tôi tra rõ cô ta.

Hắc y nhân nói: “Chuyện này Thạch Xuyên tiên sinh có đồng ý không?

Trương đại quan nhân nghe thấy hai chữ Thạch Xuyên thì trong lòng lặng lẽ ghi nhớ, xem ra sau lưng Nguyên Hòa Hạnh Tử còn có người khác.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Anh nhớ kỹ cho tôi, anh là làm việc cho tôi, không phải làm việc cho người khác, tôi bảo anh làm gì thì anh làm cái đó!

Cáp y! Nghe thấy chữ cáp y, Trương đại quan nhân bất giác có chút kỳ quái, hai người Nhật Bản này vì sao phải dùng tiếng Trung để đối thoại, nếu dùng tiếng Nhật, chẳng phải là bí mật hơn ư? Có điều nghe khẩu âm của Hắc y nhân đó không hề có âm vị dị quốc, chẳng lẽ người này căn bản chính là người Trung Quốc?

Hắc y nhân nói xong thì cáo từ, Trương đại quan nhân vội vàng dán sát vào vách tường của biệt thự, nhìn thấy Hắc y nhân giống như một con chim lớn lăng không tung mình vào bóng đêm, rất nhanh liền biến mất ở ngoài tường vây.

Nguyên Hòa Hạnh Tử đi tới ban công, nhìn ra phía ngoài, nhẹ giọng thở dài rồi sau đó xoay người trở về.

Trương đại quan nhân đang chuẩn bị trở về thì nhìn thấy lại có một có một Hắc y nhân đi về phía ban công. Trương đại quan nhân chăm chú nhìn, thấy người nọ che mặt, dáng người rất đẹp, rõ ràng là Nguyên Hòa Hạnh Tử.

Trương Dương trong lòng thầm lấy làm lạ, không biết Nguyên Hòa Hạnh Tử thay dạ hành trang muốn làm gì? Nguyên Hòa Hạnh Tử sửa sang lại cái bao tay màu đen một chút rồi sau đó áp lòng bàn tay lên tường. Trương đại quan nhân nhìn ra cô ta không phải là đang thi triển thuật bích hổ du tường, nhất định là trên găng tay có giấu thiết bị nào đó, Trương đại quan nhân từ xa đi theo phía sau cô ta, với thân thủ của hắn, Nguyên Hòa Hạnh Tử rất khó phát hiện mình bị người ta theo dõi.

Nguyên Hòa Hạnh Tử tới phòng của Tiêu Mân Hồng, từ cửa sổ lẻn vào.

Trương Dương từ ngoài cửa sổ nhìn vào bên trong, ngửi thấy một mùi thơm, hắn lập tức nín thở, hoài nghi mùi hương này khả năng có độc, Trương đại quan nhân không tiếp tục đi vào, đợi một lát liền thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử từ trong phòng đi ra, theo đường cũ quay trở về chỗ ở của cô ta.

Trương đại quan nhân một đường theo dõi, nhìn thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử trở lại phòng, cởi mặt nạ, xõa tóc rồi sau đó cởi quần áo, Trương đại quan nhân nhìn mà máu miếc sôi dục, đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn rình coi Nguyên Hòa Hạnh Tử, có điều lần này so với lần trước thì nhìn thấy nhiều hơn, thân thể của Nguyên Hòa Hạnh Tử tương tự như Cố Giai Đồng, Trương đại quan nhân không thể không cảm thán sự thần kỳ của tạo hóa.

Khi Trương đại quan nhân đang xem trộm tới hoa mắt thần mê thì bỗng nhiên nghe thấy phía dưới truyền đến một tiếng chó sủa, thằng cha này chỉ lo phòng người, lại quên phòng chó, một con chó hướng về phía Trương Dương ở góc tường rồi sủa to.

Tiếng chó sủa vang vọng cả sân, Trương đại quan nhân vội vã bỏ chạy về phía phòng mình, không ngờ mình thần công cái thế, lại không qua được mắt một con chó, tiếng chó sủa cơ hồ khiến tất cả mọi người bừng tỉnh.

Trương đại quan nhân trốn về trở về phòng trước khi bảo vệ tới, từ cửa sổ nhìn xuống phía dưới, thấy con chó đó vẫn ở dưới lầu không ngừng sủa, vừa sủa vừa nhảy, tựa hồ muốn trực tiếp nhảy vào cửa sổ phòng mình, vấn đề là Trương đại quan nhân đang ở trên tầng hai, lực nhảy của con chó không thể nào tới.

Hai bảo vệ chạy tới bên cạnh con chó, ngăn nó tiếp tục sủa, cầm tìm kiếm chung quanh một lúc, không phát hiện ra điều gì khác thường, lúc này mới rời khỏi.

Trương đại quan nhân thầm thở phào nhẹ nhõm, cởi quần áo lên giường, đoán rằng chắc không có ai chạy tới phòng mình kiểm tra.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trương đại quan nhân dậy sớm, rửa mặt xong thì xuống lầu, nhìn thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử và Tiêu Mân Hồng vừa đi tập thể dục về, không khỏi cười nói: Không ngờ các cô còn dậy sớm hơn tôi.

Tiêu Mân Hồng nói: Chúng tôi đi đánh cầu lông một lát, bí thư Trương, ngài cứ ngồi đi, tôi cho người chuẩn bị bữa sáng.

Nguyên Hòa Hạnh Tử cười cười với hắn, không nói gì.

Trương đại quan nhân tới phòng khách, bật TV, xem tin tức sáng của Bắc Cảng, lại cầm điện thoại gọi cho Phó Trường Chinh, nói với hắn buổi sáng hôm nay mình không tới văn phòng, bảo Phó Trường Chinh đi mua một cái di động cho mình.

Tiêu Mân Hồng tháy quần áo xong thì đi xuống, nói: Bí thư Trương, vừa rồi cục trưởng Viên gọi điện thoại tới hỏi chuyện tối hôm qua.

Trương Dương nói: Chuyện có kết quả chưa?

Tiêu Mân Hồng nói: Không tìm được manh mối gì khả dụng, ở vùng hải vực mà hai người nói cũng không tìm thấy thi thể nào, đến giờ cảnh sát cũng không nhận được báo án có ai mất tích.

Trương Dương nói: Lau dọn cũng sạch sẽ nhì? Chẳng lẽ cảnh sát cảm thấy chúng tôi nói dối?

Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng đi tới, cô ta cười nói: Có lẽ căn bản không có thương vong về người, người ta đã chạy thoát rồi, thế chẳng phải là tốt hơn ư, vụ án không đầu mối cũng nhiều lắm, không phải chỉ có của chúng ta.

Tiêu Mân Hồng mời bọn họ tới nhà ăn, trên bàn cơm đã bày điểm tâm sáng kiểu Quảng Đông chính tông. Sáng sớm ánh nắng chiếu qua cửa sổ, hắt lên người, vô cùng thoải mái.

Tiêu Mân Hồng mỉm cười nói: Tối hôm qua nghỉ ngơi có tốt không?

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói khẽ: Cũng được, chỉ là lúc nửa đêm bị tiếng chó sủa đánh thức.

Tiêu Mân Hồng nói: Tối hôm qua có trộm.

Trương đại quan nhân cố ý giả bộ kinh ngạc: Biện pháp an toàn ở chỗ cô nghiêm mật như vậy. Sao có thể có trộm?

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Có mất thứ gì quan trọng không?

Tiêu Mân Hồng nói: Mất một số văn kiện, có điều cũng không quan trọng.

Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng, tối hôm qua mình tận mắt thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử lẻn vào phòngcủa Tiêu Mân Hồng, chỉ là không biết cô ta đánh cắp cái gì từ chỗ Tiêu Mân Hồng? Nguyên Hòa Hạnh Tử chắc không phát hiện mình theo dõi cô ta, cái này gọi là bọ ngựa bắt ve sầu, hoàng tước ở phía sau, có điều hắn cũng mình lại bị một con chó phát hiện hành tung, Trương đại quan nhân phát hiện sự hợp tác giữa Nguyên Hòa Hạnh Tử và Tiêu Mân Hồng cũng không ăn ý. Có lẽ hai người đều đang tại hoài nghi đối phương có vấn đề.

Sau bữa sáng, Tiêu Mân Hồng dùng du thuyền đưa Nguyên Hòa Hạnh Tử và Trương Dương về Tân Hải, hai người chia tay ở bến tàu. Trước Bến tàu đã có bốn gã bảo tiêu chờ ở đó, Nguyên Hòa Hạnh Tử dừng chân nói: Trương tiên sinh, có cần tôi đưa anh không?

Trương Dương cười cười lắc đầu: Xe của tôi ở kìa rồi!

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Được rồi, sau này Sau này có cơ hội gặp mặt thì lại nói chuyện.

Trương Dương mỉm cười gật đầu, vươn tay về phía Nguyên Hòa Hạnh Tử, Nguyên Hòa Hạnh Tử do dự một chút do dự một chút, vẫn đưa tay ra bắt tay tay hắn, tay cô ta trơn nhắn như ngọc, loại cảm giác này đối với Trương Dương mà nói thì cực kỳ quen thuộc.

Trương Dương nói: Hạnh tử, bảo trọng!

Thân thể mềm mại của Nguyên Hòa Hạnh Tử run lên, mắt nhìn Trương Dương, trên mặt thoáng hiện vẻ mặt lạ lùng khó tả.

Trương Dương mỉm cười nói: Trực tiếp gọi tên thì tiện hơn một chút, sau này cô cũng có thể gọi tôi là Trương Dương.

Nguyên Hòa Hạnh Tử cười cười: Trương tiên sinh. Anh cũng bảo trọng! Cô ta rút tay ra, đi về phía ô tô.

Sau khi Trương Dương lên xe, không về thị ủy mà là tới cục công an thành phố Tân Hải. Xe của hắn vừa vừa tiến vào cửa lớn của cục thì đã liền có người báo tin tức cho Trình Diễm Đông.

Trình Diễm Đông tự mình xuất môn nghênh đón.

Trương Dương đỗ xe xong. Đi cùng Trình Diễm Đông tới văn phòng của hắn.

Trình Diễm Đông nói: Bí thư Trương, chuyện của ngài tôi cũng có nghe nói.

Trương Dương nói: Hải cảnh không tìm được bất kỳ chứng cớ nào, còn tưởng rằng tôi nói dối.

Trình Diễm Đông cười nói: Không ai hoài nghi ngài nói dối cả, có điều chuyện này cũng thật là vô cùng kỳ quái, đám người đó là gì? Hải tặc không thể chạy đến hải nội gây chuyện, cướp ư? Mục tiêu của bọn họ rốt cuộc là anh hay là Nguyên Hòa Hạnh Tử?

Trương Dương nói: Nguyên Hòa Hạnh Tử! Nhìn ra được bọn họ không muốn giết Nguyên Hòa Hạnh Tử. Chỉ muốn bắt cô ta.

Trình Diễm Đông nói: Đám kiếp phỉ này thật sự là không có mắt, thật ra ngài so với Nguyên Hòa Hạnh Tử thì quan trọng hơn.

Trương Dương cười nói: Cũng chỉ có anh nghĩ như vậy.

Trình Diễm Đông rót cho hắn một chén trà, Trương Dương uống một ngụm uống một ngụm: Chuyện này vô cùng kỳ quái, tôi lúc ban đầu hoài nghi Nguyên Hòa Hạnh Tử cố ý diễn trò, nhưng về sau lại phát hiện chuyện này chắc không liên quan tới cô ta, anh giành thời gian điều tra tư liệu về Tiêu Mân Hồng một chút.

Trình Diễm Đông nói: Anh hoài nghi cô ta?

Trương Dương nói: Trong chuyện này cô ta quả thực tồn tại rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng tôi thật sự nghĩ không ra động cơ cô ta muốn làm như vậy?