Chương 2426: Trở Mặt Thì Làm Sao (2)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Về đấy à. Giọng nói của Triệu Vĩnh Phúc có chút trầm thấp, chuyện của Cảnh Thiên Thu đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới tình tự của y.

Triệu Quốc Cường ngồi xuống đối diện cha, nói khẽ: Cơ Nhược Nhạn tới làm gì? Thật ra không cần hỏi hắn cũng đoán được mục đích của Cơ Nhược Nhạn, mục đích nói như vậy là để khơi dậy đề tài.

Triệu Vĩnh Phúc thở dài nói: Còn không phải là vì chuyện của cô ta cô ta ư, vừa rồi người của phân cục Tây Kinh dẫn dì Cảnh của cậu đi rồi.

Triệu Quốc Cường ngây ra một thoáng, nói tới phân cục khu Tây Kinh, hắn lập tức nghĩ tới bạn học của mình Vu Cường Hoa, nhưng chuyện này nghe ra có chút không đúng, Cảnh Thiên Thu ở trong mắt Triệu Quốc Cường vẫn luôn là có quan hệ khá rộng, không chỉ với nhà bọn họ, trong số người cô ta quen cũng không thiếu nhân vật nổi tiếng xã hội và nhân vật thượng tầng, theo hắn biết thì quan hệ của cô ta và cục trưởng phân cục khu cũng không bình thường, sao lại trực tiếp dẫn cô ta đi? Triệu Quốc Cường nói khẽ: Tội danh gì?

Triệu Vĩnh Phúc cắn cắn môi, tựa hồ có chút khó có thể mở miệng, một lát sau mới: Chứa chấp và cung cấp mại dâm…

Triệu Quốc Cường không thể nào ngờ được Cảnh Thiên Thu lại bị bắt với một lý do buồn cười như vậy, lúc trước hắn cũng hỏi qua cha, Cảnh Thiên Thu làm kinh doanh giải trí, liệu có liên quan tới mại dâm hay không, cha lúc ấy phủ định rất quả quyết, hắn cho rằng Cảnh Thiên Thu sẽ không làm ra chuyện cấp thấp như vậy, nhưng hiện thực lại vô tình đập nát tất cả.

Triệu Vĩnh Phúc nói: Người của cục Quốc An từ Nhân Gian Cung Khuyết bắt được một tên hung phạm chuyên đánh bom, trong quá trình điều tra, ở trong Nhân Gian Cung Khuyết phát hiện được một cái thông đạo bí mật.

Triệu Quốc Cường nói: Cha, lần này dì Cảnh liệu có gặp phiền toái lắm không?

Triệu Vĩnh Phúc tức giận nói: Tôi đã sớm nói qua với cô ta rồi, làm việc đừng ngây thơ như vậy, cô ta cứ cho rằng chỉ bằng vào quan hệ xã hội là có thể xử lý được tất, làm việc gì cũng nghĩ rất đơn giản, đó là bởi vì trước đây cô ta chưa từng gặp nhân vật lợi hại thực sự, hiện tại thì hay rồi, người nào không chọc lại đi chọc vào Trương Dương?

Triệu Quốc Cường nói: Cha, chuyện này chỉ sợ không chỉ là vì Trương Dương!

Triệu Vĩnh Phúc đối với những lời này của con trai thì rất không ủng hộ, cực kỳ bất mãn trừng mắt lườm hắn một cái: cậu sao luôn nói đỡ cho hắn thế, hắn cho cậu cái gì?

Triệu Quốc Cường nói: Cha, cha có từng nghĩ tới hay không, dì Cảnh sao lại quen Quản Thành? Quản Thành là ai, hắn là phản đồ của Quốc An, có liên quan tới rất nhiều sự kiện khủng bố phát sinh gần đây, dì Cảnh vì sao lại che giấu hắn? Nếu như không phải là vì Quản Thành thì Trương Dương sao lại đi tìm tới Nhân Gian Cung Khuyết?

Triệu Vĩnh Phúc từ trong lời nói của con trai tựa hồ ngộ ra gì đó, y tràn ngập hoài nghi nhìn con trai: cậu có phải đã sớm biết chuyện này rồi hay không? cậu biết Trương Dương muốn tới Nhân Gian Cung Khuyết gây sự ư?

Triệu Quốc Cường vốn không muốn ở trước mặt cha nói ra sự thực, nhưng đã tới nước này, trong nhất thời máu nóng xộc lên đầu, lớn tiếng nói: Vâng.

Triệu Vĩnh Phúc giận dữ hét: Thằng khốn nạn, mày là đồ chân ngoài dài hơn chân trong?

Triệu Quốc Cường nói: Cha, con biết tình cảm cha đối với dì Cảnh, cha không thể để những thứ bên ngoài mê hoặc được, có lẽ dì Cảnh căn bản không đơn giản như trong tưởng tượng của cha đâu.

Triệu Vĩnh Phúc tức giận nói: Mày cút ra ngoài cho tao!

Cha.

Triệu Vĩnh Phúc nhắm hai mắt lại: Cút! Tao không muốn thấy mày!

Triệu Quốc Cường đứng lên, hắn mấp máy môi, không hề lập tức rời đi: Cha, cha không muốn nghe thì con vẫn phải nói, thật ra thanh danh của Nhân Gian Cung Khuyết ở kinh thành cũng không tốt gì, cái gì mà làm giải trí, chỉ là lớp ngụy trang của cô ta mà thôi, cô ta lợi dụng thanh danh của cha, lợi dụng quan hệ của cha, liên lạc tình cảm nơi nơi, đơn giản là đang tính toán cho lợi ích cá nhân của cô ta, con trước đây không nói ra là vì con không muốn cha thương tâm, con không tin cha vẫn không nhìn thấu những việc này.

Triệu Vĩnh Phúc giận dữ hét: Đủ rồi.

Đêm thu Kinh thành rất lạnh, Triệu Quốc Cường một mình đứng bên ngoài, nhìn trăng rằm như miếng băng mỏng troe trên không trung, thở dài, hắn lấy điện thoại cầm tay ra, đầu tiên gọi cho Vu Cường Hoa, di động của Vu Cường Hoa không liên lạc được, Triệu Quốc Cường đoán ra hắn có thể là cố ý tránh mình, hôm nay dẫn Cảnh Thiên Thu đi, khẳng định đã chạm tới dây thần kinh mẫn cảm của không ít người, để tránh phiền toái, cho nên dứt khoát tắt máy.

Triệu Quốc Cường lúc này mới gọi cho Trương Dương.

Trương Dương khi nhận được điện thoại thì vừa mới chia tay với Tiết Vĩ Đồng, hắn muốn tìm Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi để hỏi một chút tình huống, nhưng bất kể là như thế nào cũng không liên lạc được với cô ta, hỏi qua Tiết Vĩ Đồng mới biết, cô ta cũng đã vài ngày rồi chưa gặp, Tiết Vĩ Đồng bởi vì điều này mà còn có chút khó chịu, không nghĩ thông Trương Dương muốn tìm nữ nhân này làm gì? Bản thân cô ta mà nói thì thà Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi vĩnh viễn đừng xuất hiện thì tốt hơn.

Nhận được điện thoại hẹn gặp mặt của Triệu Quốc Cường, Trương Dương lập tức đáp ứng, hẹn Triệu Quốc Cường ở quán đồ nướng tại ngõ nhỏ phía sau ban trú kinh Bình Hải.

Mười phút sau, hai người cơ hồ đồng thời đến đó, bọn họ đều không lái xe, Triệu Quốc Cường mới tới kinh thành, hơn nữa bị lão gia tử đuổi ra khỏi nhà, không có ô tô nên đành đi bộ, Trương đại quan nhân thì là vì xe bị người của Tạ Khôn Cử đâm phải, đã đưa tới chỗ sửa.

Nhìn thấy Trương Dương dẫn mình ngồi xuống quán đồ nướng, Triệu Quốc Cường nói: Anh thường đến đây à?

Trương Dương gật đầu nói: Ừ, chỉ cần đến kinh thành và ở tại khách sạn Thanh Giang thì phải qua nơi này. Hắn cười cười với tiểu lão bản quán ăn: Hai món rau, một cân thịt dêmà hai mươi sâu thịt, bỏ thêm ít hạt tiêu. Đúng rồi, cho hai bình ngưu nhị trước.

Triệu Quốc Cường nhìn thấy bình ngưu lan sơn thì lắc đầu nói: Không uống đâu.

Trương đại quan nhân đã mở rượu ra rồi, rót đầy hai chén thủy tinh trước mặt: Hôm nay tôi cao hứng, uống với tôi một chút.

Triệu Quốc Cường nói: Tôi sao phải uống với anh, tôi tối nay rất chán.

Trương Dương nói: Nhìn ra mà. Nhưng chán thì càng phải uống. Nhất túy giải thiên sầu mà, nào, uống, uống.

Triệu Quốc Cường híp mắt nhìn Trương Dương: Trương Dương anh có phải là muốn lừa tôi không?

Trương Dương nói: Sao lại nói vậy, Quốc Cường, tôi và anh tuy rằng trước đây có một đoạn thời gian quan hệ không tốt, nhưng chúng ta cũng được cho là không đánh thì không quen, đến hiện tại tôi đã coi anh là bằng hữu thực sự rồi.

Triệu Quốc Cường thở dài nói: Hôm nay tôi đã bị vị bằng hữu này lừa đến thảm. Không đợi Trương Dương đề xuất. Hắn đã cầm chén thủy tinh lên làm một ngụm lớn, rồi chép chép miệng nói: Lão gia tử nhà tôi đuổi tôi đi, cho rằng chuyện của Nhân Gian Cung Khuyết là tôi giúp anh làm.

Trương Dương nói: Sao lại vậy? Tôi không hề nhắc tới chuyện của anh với ai. Cha anh sao mà biết được?